Thái Tôn Bí Lục
Chapter 36: Thương lượng (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nếu là người có lý trí và hiểu đạo nghĩa, ắt hẳn sẽ không dễ dàng bị mê hoặc bởi những lời đường mật kia. Nhưng Văn Ân Chi biết rõ, kẻ như Ngụy Diễn Hạo đã từ lâu chôn vùi cái thứ được gọi là “lẽ thường tình” kia, còn đạo nghĩa thì e rằng từ khi sinh ra hắn đã không hề sở hữu rồi.

 

Quả nhiên, đúng như nàng nghĩ, Ngụy Diễn Hạo liền tỏ ra hào hứng, ánh mắt sáng rực, miệng hỏi ngay:  

 

"Quyền lực và tài sản sao...?"  

 

"Đúng vậy!"  

 

Nhận thấy tình thế nguy hiểm, Văn Ân Chi vội quay sang nhìn Nhị Vương Gia đánh tiếng.  

 

Đôi mắt khẩn thiết của nàng khiến Nhị Vương Gia nhận ra tình hình, ông liền lớn tiếng quát:  

 

"Ngươi đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ ngươi coi quyền lực và tài sản quan trọng đến thế sao?"  

 

Ngụy Diễn Hạo liếc nhìn Nhị Vương Gia, khuôn mặt lạnh tanh, rồi đáp thản nhiên:  

 

"Quan trọng chứ."  

 

Lộc Mục Phong lập tức phụ họa:  

 

"Đương nhiên là rất quan trọng rồi."  

 

Ngay cả Văn Ân Chi cũng khẽ lẩm bẩm như tự nhủ:  

 

"Quả thật cũng rất quan trọng..."  

 

Sắc mặt Nhị Vương Gia đỏ bừng, rõ ràng ông đã đi sai nước cờ. Trong hoàn cảnh này, cách duy nhất để xoay chuyển tình thế là phải nhanh chóng đổi hướng câu chuyện.  

 

"Khụ khụ! Đ-đúng là rất quan trọng! Nhưng nếu là một tên con nuôi như hắn thì có thể đưa cho ngươi bao nhiêu quyền lực? Vàng bạc châu báu hì được mấy phần? Còn ta đây, với thân phận này ta sẽ cho ngươi thứ tài vận cả thiên hạ ít ai sáng bằng! Chính ta sẽ ban cho ngươi mọi thứ!"  

 

Nghe vậy, tai của Ngụy Diễn Hạo khẽ nhích về phía Nhị Vương Gia.  

 

"Hừm! Ngươi nghĩ ông ta có thể cho ngươi được gì sao? Dẫu là đệ đệ của Hoàng đế, nhưng ông ta đã từ bỏ hết tài sản, quyền lực cũng chẳng qua chỉ là một chức vụ nhỏ trong Ngự Sử Đài. Nếu là Lộc Công Công, phụ thân ta, thì ngươi sẽ nhận được tài sản và quyền lực khiến bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ."  

 

Lộc Mục Phong nhếch môi cười nhạt, ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.  

 

Nghe đến đây, vẻ mặt Ngụy Diễn Hạo càng trở nên khó chịu. Nhị Vương Gia cảm thấy có điều gì đó bất ổn, liền bất giác quay sang nhìn Văn Ân Chi. Trong số những người có mặt, chỉ có nàng là kẻ duy nhất có thể đoán được nước đi của Ngụy Diễn Hạo.  

 

Quả nhiên, Văn Ân Chi nhìn ông với ánh mắt lo lắng tột cùng, như muốn thúc giục: 

'Nhanh lên, mau làm gì đó đi !'

 

Nhị Vương Gia liền hấp tấp nói lớn:  

 

"Không phải ta! Mà chính Hoàng đế bệ hạ sẽ ban thưởng lớn cho ngươi!"  

 

Lập tức, đôi tai của Ngụy Diễn Hạo dựng thẳng lên:  

 

"Hoàng đế bệ hạ sao?"  

 

"Đúng vậy! Nếu ngươi giúp ta, chẳng phải sẽ ngăn chặn được phản loạn hay sao?"  

 

Lộc Mục Phong lại cười nhạt, giọng đầy vẻ khinh miệt:  

 

"Nhưng giúp ta cũng là ngăn chặn phản loạn đó thôi."

 

Nghe vậy, gương mặt Ngụy Diễn Hạo lại trầm xuống, nhưng ánh mắt hắn lộ vẻ lưỡng lự.  

 

"Điều đó... đúng là như vậy, nhưng..."  

 

Nhị Vương Gia ấp úng, chẳng biết phải nói thêm điều gì.  

 

Nhìn thấy tình hình không ổn, Văn Du Hoàn cuối cùng phải lên tiếng:  

 

"Sao ngươi có thể coi việc tiếp tay cho kẻ gian tà kia dựng lên màn kịch phản loại bằng với việc giúp chúng ta vạch trần ra kế hoạch phản loạn chân chính ? Chẳng lẽ sư phụ ngươi chưa từng dạy ngươi thế nào là đạo nghĩa hay sao?"  

 

"Sư phụ ư?"  

 

"Phải, sư phụ ngươi đã nói gì? Trong tình cảnh như thế này, người hẳn đã dặn dò ngươi phải hành xử ra sao mới phải."

 

Văn Du Hoàn tin chắc Ngụy Diễn Hạo sẽ đáp lại ông một câu trả lời có lợi về phía ông. Dẫu trước giờ hắn thường xuyên phàn nàn về sư phụ, nhưng xét cho cùng, chuyến hành trình này của hắn cũng là để thực hiện di ngôn của người. Do đó, ông tin rằng hắn hẳn sẽ không dám làm trái lời dạy của sư phụ hắn.  

 

Nhưng suy nghĩ ấy của Văn Du Hoàn chỉ đúng một nửa.  

 

Ngụy Diễn Hạo quả thực coi trọng lời dạy của sư phụ, Bạch Vô Hạn. Vấn đề nằm ở chỗ, Bạch Vô Hạn lại tuyệt đối không phải người bình thường.  

 

"Sư phụ ta à..."  

 

"Người nói gì?"  

 

Ngụy Diễn Hạo khẽ cười, đáp với vẻ mặt hờ hững:  

 

"Lão bảo, hãy đứng về phía mang lại nhiều lợi lộc nhất."  

 

"Cái... gì cơ?"  

 

Ngụy Diễn Hạo gật đầu, giọng đầy chắc chắn:  

 

"Sư phụ ta từng nói, thế gian này, đạo lý và nhân nghĩa cũng chỉ đổi lại chút danh tiếng chẳng đáng giá, thậm chí còn không thể đổi ra một bữa cơm nhét vào mồm. Vì vậy nên đừng ngu ngốc mà sống tử tế. Hãy nắm lấy cơ hội và thu lợi càng nhiều càng tốt, đó mới là chân lý cuộc sống."

 

Lộc Mục Phong vỗ tay, bật cười khoái chí:  

 

"Ha ha! Quả nhiên, sư phụ ngươi là người thông tỏ nhân tình thế thái!"  

 

Văn Du Hoàn nghe đến đây, khuôn mặt ngẩn ngơ, lẩm bẩm như kẻ mất hồn:  

 

"Thật... thật không thể tin được..."  

 

"Vậy... sư phụ của ngươi là người thế nào?"

 

"Là một tên lừa đảo."  

 

"...?"  

 

Tưởng hắn nói đùa, hóa ra lại là thật! Làm gì có sư phụ nào điên rồ đến mức dạy học trò những thứ như vậy chứ?

 

Nếu Quang Kiếm Bạch Vô Hạn nghe thấy cuộc đối thoại này, chắc hẳn ông đã tức đến mức thổ huyết tại chỗ rồi.

 

Một lúc sau, Nguỵ Diễn Hạo như hạ quyết tâm, chậm rãi nói:  

"Thật ra, lời sư phụ ta cũng không phải không có lý. Ngày trước, nhà bên cạnh có một gã họ Trương, thường hay nói nào là tình nghĩa, nào là đạo lý. Cuối cùng, hắn cho bằng hữu của mình mượn ba thạch gạo. Vậy mà chưa hết năm, tên bằng hữu ấy đã vụng trộm với vợ hắn rồi còn ôm hết tài sản rồi bỏ trốn. Quả là sống trên đời, khôn ngoan mới là đạo lý đúng đắn."

 

Lộc Mục Phong bật cười sang sảng, giọng nói hùng hồn vang vọng khắp nơi:  

"Ha ha! Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ mà đã hiểu thấu sự đời, không tầm thường chút nào."  

 

Nghe được lời khen, Nguỵ Diễn Hạo cười tít mắt, ngượng ngùng đáp:  

"Ha ha, cũng thường thôi."  

 

Lúc này, ánh mắt Văn Ân Chi tràn đầy lửa giận, nhìn Nguỵ Diễn Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống.  

 

"Khụ, khụ!"  

 

Văn Du Hoàn ho mạnh một tiếng, cố ý lùi lại vài bước, không dám nói thêm lời nào. Ông biết rõ mình là việc mình vừa vô tình xen ngang đã khiến tình hình càng thêm rối rắm.  

 

Nhị Vương Gia và Văn Du Hoàn bất giác cùng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Văn Ân Chi. Giờ đây, nàng là hy vọng duy nhất của bọn họ.  

 

"Này!"  

 

Nguỵ Diễn Hạo nhướn mày, liếc nhìn Văn Ân Chi, giọng cộc cằn:  

"Lại muốn nói gì đây?"  

 

"Ngươi nói đúng, sống trên đời, khôn ngoan mới là đạo lý đúng đắn."  

 

"Hừ, cô cũng có vẻ biết điều hơn ta nghĩ đấy"

 

"Vậy nên, ngươi nên giúp chúng ta."  

 

"Hả?"  

 

Văn Ân Chi nhếch môi, nở một nụ cười đầy thâm ý, giọng nói nhẹ nhàng mà uy hiếp:  

"Lộc Công Công dù quyền thế đến đâu, chẳng lẽ có thể sánh với Hoàng thượng? Nếu ngươi thực sự muốn hưởng lợi, hãy giúp chúng ta. Nhị Vương Gia đây sẽ dâng tấu đề cao công lao ngươi, khi đó, Hoàng thượng nhất định ban thưởng cho ngươi hậu hĩnh."  

 

"Ừm..."  

 

Nguỵ Diễn Hạo nghe vậy, khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ do dự.  

 

Hắn nhìn về phía Nhị Vương Gia, ý muốn xác nhận rõ ràng trên mặt. Nhị Vương Gia lập tức trở nên mừng rỡ, vội vã nói:  

"Đúng vậy! Ta nhất định sẽ tấu trình Hoàng thượng, bảo đảm ngươi được trọng thưởng!"  

 

"Ha ha ha!"  

 

Tiếng cười sang sảng của Lộc Mục Phong bỗng vang lên, pha lẫn sự chế nhạo.  

 

Nguỵ Diễn Hạo nhíu mày, quay sang, không vui hỏi:  

"Ngươi cười gì chứ?"  

 

"Ngươi thật sự tin lời nữ nhân đó sao?"  

 

"Ít nhất, lời nàng ta nói không phải không có lý."  

 

"Không có lý sao?"  

 

Lộc Mục Phong nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, rồi từ tốn hỏi:  

"Ngươi đã từng diện kiến Hoàng thượng bao giờ chưa?"  

 

"Chưa từng."  

 

"Nếu nữ nhân đó từng diện kiến Hoàng thượng, nàng ta tuyệt đối không dám nói ra những lời ngây thơ như vậy."  

 

Lộc Mục Phong liếc nhìn Chu Luân, giọng nói lạnh lùng thêm phần sắc bén:  

"Ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ vì cớ gì mà trọng thưởng cho ngươi? Bách tính thiên hạ đều có nghĩa vụ phụng sự vì giang sơn xã tắc. Bảo vệ quốc gia, dẹp loạn, chẳng phải là lẽ thường tình sao? Vì sao Hoàng thượng phải đặc biệt ban thưởng cho ngươi?"  

 

Nguỵ Diễn Hạo gật đầu, cảm thấy lời này rất có lý.  

 

"Ngươi đã bao giờ nghe nói Hoàng thượng trọng thưởng ai chưa?"  

 

"Chưa từng."  

 

"Vậy ngươi thấy lạ không? Nếu có người được trọng thưởng, chẳng phải tin tức đó đã lan truyền khắp nơi để khích lệ lòng trung thành rồi sao? Nhưng ngươi chưa từng nghe qua. Vì sao ư ? Vì những điều đó quá đỗi bình thường, không cần phải ghi công rầm rộ. Nếu ngươi không tin, hãy hỏi Nhị Vương Gia xem, xem ngươi sẽ được trọng thưởng đến mức nào? Cùng lắm chỉ  vài mẫu ruộng để lấy lệ mà thôi."  

 

Nguỵ Diễn Hạo quay sang nhìn Nhị Vương Gia, ánh mắt sắc lạnh khiến người đối diện không khỏi run rẩy.  

 

Nhị Vương Gia bối rối, lắp bắp phản bác:  

"Không... không thể nào!"  

 

Nhưng ánh mắt của ông lại vô thức né tránh, càng khiến chân tướng trở nên rõ ràng.  

 

"Thật sao?"  

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn vẻ lúng túng của Nhị Vương Gia, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.  

 

"Quyền quý trên đời đều là như thế. Đặc biệt là những kẻ sinh ra đã thuộc hoàng tộc, sao có thể coi trọng công lao của kẻ dân đen ? Chỉ có những bậc minh quân, thực sự biết quý trọng nhân tài, mới được gọi là thánh quân. Ngươi biết vì sao thánh quân lại hiếm không? Chính vì nó hiếm nên mới được gọi là thánh quân đấy."

 

Ngụy Diễn Hạo khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành:  

"Quả thực, nghe cũng có lý."  

 

"Nhưng phụ thân của ta không phải như thế. Người vốn xuất thân từ bách tính bình dân, nhưng nhờ vào tài năng mà từng bước trèo lên vị trí như ngày hôm nay. Người luôn hiểu rõ giá trị của kẻ phò trợ, luôn trọng dụng nhân tài, lại không tiếc công lao mà ban thưởng. Ta tuyệt đối không nói lời hư dối. Sao ? Ngươi có hứng thú làm việc vì phụ thân ta không?"  

 

"Làm việc?"  

 

"Đúng vậy. Thế nào, ngươi nghĩ sao?"  

 

Sắc mặt Ngụy Diễn Hạo thoáng chùng xuống, vẻ không mấy vui vẻ:  

"Phải làm việc thật sao?"  

 

Lục Mộc Phong thoáng nhíu mày, không ngờ trước phản ứng ấy của Ngụy Diễn Hạo.  

 

Chẳng lẽ đã nói sai điều gì?  

 

"Chẳng lẽ ngươi không thích? Ta có thể sắp xếp cho ngươi một chức quan thích hợp, hoặc thậm chí thỉnh ý phụ thân ta để lập riêng một đội quân dưới trướng ngươi. Như đội ngũ mà ngươi vừa tiêu diệt, Hắc Ám đội, chẳng hạn."  

 

"..."  

 

Sắc mặt Ngụy Diễn Hạo càng thêm khó coi.  

 

"Có vấn đề gì sao?"  

 

Ngay lúc ấy, Văn Ân Chi nhanh chóng nắm lấy cơ hội, chen ngang, cố gắng xoay chuyển tình thế:  

"Chúng ta tuyệt đối không bắt ngươi làm việc đâu!"  

 

Ngụy Diễn Hạo lập tức dựng thẳng tai lên, như nghe thấy điều gì hấp dẫn.  

 

"Nói rồi mà! Ăn uống hảo hạng, nghỉ ngơi thoải mái, toàn bộ thời gian đều được đảm bảo tự do!"  

 

"Toàn bộ thời gian tự do..."  

 

Ngụy Diễn Hạo lẩm bẩm, như đang cân nhắc điều gì:  

"Làm việc lấy tiền với không làm gì mà vẫn được nuôi... cái nào tốt hơn nhỉ..."  

 

Người khác có lẽ sẽ chọn vế trước, nhưng với Ngụy Diễn Hạo, đáp án lại rất rõ ràng.  

 

Lộc Mục Phong chợt nhận ra sai lầm của mình.  

"Xem ra, đúng là ta đã hồ đồ rồi."  

 

"..."  

 

"Được rồi, nếu ngươi không muốn, cũng không cần phải làm. Nhưng phần thưởng đã hứa, nhất định vẫn sẽ trao."  

 

Mắt Ngụy Diễn Hạo sáng rực lên, không giấu được vẻ mừng rỡ:  

"Thật sao?"  

 

"Ngươi không thích thì không cần miễn cưỡng. Chỉ cần ở lại làm thực khách, khi cần thiết thì hỗ trợ một chút là đủ rồi."  

 

Ngụy Diễn Hạo chợt xụ mặt xuống:  

"Nhưng ta phải đi thôi."  

 

"Sao lại thế?"  

 

"Khốn nạn thay, sư phụ ta giao quá nhiều việc."  

 

"Vậy sao? Cũng được. Nhưng chỉ cần ngươi giải quyết xong chuyện ở đây hôm nay, phần thưởng chắc chắn vẫn sẽ có. Dù ít hơn một chút, nhưng cũng đủ để ngươi hưởng thụ cuộc đời mà không cần lo nghĩ."  

 

Ngụy Diễn Hạo thầm cảm thán trong lòng. Trên đời này, liệu có ai rộng rãi hơn người này?  

 

"Thật đúng là khí phách đại trượng phu! Ta bội phục!"  

 

"Ha ha ha! Ngươi cũng không kém đâu!"  

 

Lộc Mục Phong nở một nụ cười hài lòng.  

 

Dĩ nhiên, Lộc Mục Phong không phải kẻ ngu ngốc. Nếu hắn là một tên ngu, hắn đã chẳng thể trở thành nghĩa tử của Lộ Kỳ hay đảm nhận nhiệm vụ quan trọng như gài bẫy vu oan hoàng thân mưu phản.  

 

Hắn hiểu rõ, dù phải bỏ ra bao nhiêu tài sản, việc chiêu mộ được Ngụy Diễn Hạo lúc này là quan trọng nhất. Những gì đạt được chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều so với cái giá phải trả.  

 

Thế nhưng, Văn Ân Chi lại lên tiếng đầy lo lắng:  

"Ngươi tin hắn thật sao? Đợi khi chuyện xong xuôi, hắn sẽ giết ngươi để diệt khẩu đó!"  

 

Nghe vậy, ánh mắt Ngụy Diễn Hạo chợt thu hẹp lại, nhìn Lộc Mục Phong chằm chằm.  

 

Lộc Mục Phong thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.  

"Quả là kẻ cả tin."  

 

Nhưng chính điều này lại khiến hắn càng dễ thao túng Ngụy Diễn Hạo, dù bản thân hắn chẳng mấy ưa người như vậy.  

 

"Nếu không tin, vậy để ta gọi người mang tài sản đến ngay tại đây. Khi ấy, ngươi nhận rồi rời đi, mặc kệ những chuyện còn lại."  

 

Ngụy Diễn Hạo quay phắt lại nhìn Văn Ân Chi, giọng đầy trách cứ:  

"Ngươi làm gì vậy chứ?"  

 

"Ta làm sao?!"  

 

"Đối mặt với một người tốt bụng như thế mà ngươi lại ăn nói ác ý như vậy! Sống sao mà không biết điều!"  

 

Văn Ân Chi nghe vậy, chỉ muốn hộc máu mà ngã lăn ra đất.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương