Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 35: Thần uy kẻ lười (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Không phải là độc không có tác dụng... mà là... ừm..."
Nguỵ Diễn Hạo lười biếng đưa cây chổi lên.
Ngay lập tức, thân ảnh Nguỵ Diễn Hạo kéo dài ra như sợi dây, đột ngột xuất hiện trước mặt Hắc Nhất.
"Á!"
Hắc Nhất hoảng sợ, vội vàng dùng con dao găm chặn lại cây chổi của Nguỵ Diễn Hạo đang vung xuống đầu hắn. Nhưng đó chỉ là bắt đầu, chưa phải là tất cả.
Cây chổi của Nguỵ Diễn Hạo liên tục lao đến, nhắm vào mọi bộ phận trên cơ thể Hắc Nhất, tấn công không ngừng.
Chỉ cần lơ là một chút, hắn sẽ bị đánh ngã ngay lập tức. Những đòn tấn công mạnh mẽ và liên tục khiến cho cơ thể Hắc Nhất luôn căng thẳng, phải cố gắng hết sức để chống đỡ.
"Khà!"
Nguỵ Diễn Hạo quét cây chổi, vừa hành động vừa lên tiếng.
"Sư phụ ta có dạy, khi kẻ thù chuẩn bị ra đòn gì có vẻ uy lực khủng khiếp thì đừng có mà đứng chờ chết, chỉ cần ra tay đánh cho hắn ngã vật ra, hết khả năng chống cự là được.”
Bốp! Bốp!
Cây chổi của Nguỵ Diễn Hạo càng lúc càng nhanh hơn, tốc độ của nó khiến Hắc Nhất choáng váng.
Tay chân hắn bắt đầu rối loạn, không thể nào đỡ hết được những cú đánh dồn dập. Mỗi cú đánh của Nguỵ Diễn Hạo đều trúng vào người hắn, khiến cho hắn không thể tránh khỏi.
"Á!"
Hắc Nhất hét lên trong cơn đau đớn, nhưng cây chổi của Nguỵ Diễn Hạo không hề nương tay.
Hắc Nhất chỉ còn biết vội vã đỡ đòn, nhưng mỗi lúc một nhanh hơn, và càng ngày càng bị đánh trúng nhiều hơn.
'Nếu cứ thế này...'
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chẳng thể phản kháng gì cả, chỉ còn nước bị đánh thành thịt vụn, chẳng còn chút sức sống nào.
Toàn thân hắn có thể bị nghiền nát dưới sức mạnh của đối thủ.
"Á!"
Cuối cùng, Hắc Nhất cũng đã quyết tâm.
Dù sao đó cũng chỉ là cây chổi thôi! Mà có "bị đánh trúng" thì cũng chỉ bị thương nhẹ ngoài da, chịu vài cú lấy thời cơ phản kích là được.
Hắn nghĩ rằng nếu chỉ chịu một vài cú đánh, rồi nghĩ cách một lần nữa tiếp cận gần với đối thủ thì hắn liền có thể lật ngược thế cờ.
Với quyết tâm đó, Hắc Nhất đột ngột lao về phía trước, chuẩn bị đâm dao vào Nguỵ Diễn Hạo.
Nhưng ngay khi ấy, cây chổi của Nguỵ Diễn Hạo vung đến, đúng lúc chạm phải mắt Hắc Nhất.
Phựt!
Cây chổi nện thẳng vào mặt hắn, Hắc Nhất từ từ ngã xuống đất, không thể chống cự nổi.
Bịch!
Khi Hắc Nhất đã khuỵu xuống, Nguỵ Diễn Hạo thu cây chổi lại, rồi lắc đầu thở dài.
"Cái tên này, đừng tưởng ta đang nhẹ tay mà còn tính gây chuyện với ta."
Nguỵ Diễn Hạo lẩm bẩm, rồi đá bay con dao găm của Hắc Nhất ra xa.
Cảnh tượng này khiến cho Lộc Mục Phong không khỏi ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.
Hắc Nhất là ai? Hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Ám Đội, tổ chức mà cha của Lộc Mục Phong, Lộc Kỳ, đã dành cả đời để xây dựng.
Hắc Ám Đội là một tổ chức mà Lộc Kỳ đã phải bỏ ra bao nhiêu tài nguyên, sức lực để thành lập. Dù tổ chức này chỉ có số ít, nhưng mỗi thành viên đều là những tay đắc lực, đủ sức đối đầu với cả võ sĩ và quan quân trong triều đình.
Vậy mà thủ lĩnh của Hắc Ám Đội, Hắc Nhất, lại bị một thanh niên chưa trưởng thành, chưa từng kinh qua trận mạc, dễ dàng chế ngự và giờ đây đã ngã xuống không chút sức chống cự.
Lộc Mục Phong dụi mắt, không thể nào tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Dù có dụi mắt hay véo má để kiểm tra, Lộc Mục Phong vẫn không thể thay đổi được sự thật trước mắt. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là thanh niên kia, người vừa mới đây thôi còn trèo tường làm trò hề, lại chính là kẻ đang đứng đây với thần uy đáng sợ kia.
"Ư..."
Nguỵ Diễn Hạo cười nham nhở, nhìn thẳng vào Lộc Mục Phong.
"Ta tin là nếu ngươi rút lui ngay lúc này thì mọi việc sẽ có lợi cho hai bên hơn đấy."
Nhưng lời này với Lộc Mục Phong mà nói, tuyệt đối không thể chấp nhận.
Nếu rút lui ở đây, chẳng khác nào dâng điểm yếu cho Nhị vương Gia. Người chắc chắn sẽ không để vụt mất cơ hội béo bở này để được một lần giáng cái tát mạnh vô cục diện thế lực của bên phe hắn, thậm chí còn có thể dẫn đến việc Lộc Kỳ bị bãi nhiệm khỏi vị trí của mình.
Là nghĩa tử của Lộc Kỳ, Lộc Mục Phong hiểu rõ rằng nếu chuyện này xảy ra, hắn cũng sẽ không còn đất sống.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Giết hắn ngay!"
Ngay khi lời nói của Lộc Mục Phong vừa dứt, bọn Hắc Y Nhân lập tức ào ào lao về phía Nguỵ Diễn Hạo.
"Hử?"
Nguỵ Diễn Hạo nhìn đám người đang lao tới, mặt thoáng vẻ phân vân. Rồi hắn quay đầu nhìn về phía Văn Ân Chi.
"Có vấn đề rồi."
"Ngươi còn nhìn đi đâu!"
Ngay lúc đó, những lưỡi kiếm sắc lạnh của Hắc Y Nhân đâm thẳng vào thân thể Nguỵ Diễn Hạo. Nhưng kỳ lạ thay, thân ảnh của hắn như một bóng ma, tan biến ngay tại chỗ, rồi xuất hiện ngay trước mặt Văn Ân Chi.
"Á!"
"Ta đã bảo là có vấn đề mà."
"Ngươi... Ngươi là cái quái gì vậy? Sao lại làm được như thế?"
Nguỵ Diễn Hạo lắc đầu, đáp:
"Đó không phải điều quan trọng. Ta nói là có vấn đề kia mà."
"Vấn đề gì?"
Với vẻ mặt nghiêm trọng, Nguỵ Diễn Hạo nói:
"Ta chưa bao giờ đánh nhau với nhiều người cùng lúc."
"..."
"Chuyện này... khá nguy cấp."
Mặt Văn Ân Chi giật giật, cảm giác như muốn cắn chết hắn ngay tại chỗ, nhưng lại chẳng làm được gì vì tay đang bị trói.
"Vậy thì sao?"
"Thì sao là sao? Ta đang nói là tình thế nguy hiểm đấy!"
"Ngươi muốn ta làm gì? Ngươi phải tự nghĩ cách đi!"
Nguỵ Diễn Hạo nhếch mép, ra vẻ không hài lòng:
"Hừm, nếu vậy thì ta chẳng còn cách nào khác. Nhưng ta thật sự chưa từng đánh với nhiều người bao giờ..."
Đúng lúc này, bọn Hắc Y Nhân lại lao lên. Nguỵ Diễn Hạo khẽ mỉm cười, bước lên phía trước. Hắn chưa từng đối đầu với đông người, nhưng trong lòng hắn lại có chỗ dựa vững chắc.
Chính là sư phụ của hắn – Bạch Vô Hạn!
Một con người mà khi nói đến chuyện hành hạ người khác thì đúng là cổ kim đệ nhất. Với một sư phụ như vậy, làm sao có chuyện không dạy đệ tử cách đối phó với những tình huống như thế này?
"Sư phụ từng nói, con người chỉ có thể tấn công từ bốn phía: trước, sau, trái, phải. Nếu chỉ cần chặn được tấn công từ bốn hướng đó, thì đấu với nhiều người cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn."
Nguỵ Diễn Hạo nhìn lưỡi kiếm đang lao về phía mình.
Phía trước 2.
Hai bên trái phải mỗi bên 5 cái.
Phía sau 3.
Trên đầu 2.
"Hả?"
Tổng cộng là 17 thanh kiếm. Chúng như muốn biến thân thể hắn thành một xiên thịt nướng khổng lồ.
"Chỉ cần chặn bốn phía thôi mà! Cái đồ lừa đảo này!"
Cây chổi trong tay Nguỵ Diễn Hạo rung lên, thoắt cái tạo ra vô số bóng ảnh, tựa như cơn mưa bão che kín cả bầu trời.
"Chết tiệt!"
Phập! Phập! Phập!
Những Hắc Y Nhân trong nháy mắt bị quét bay ra bốn phía.
Tiếng hét đau đớn vang lên khắp nơi.
Chỉ trong một chiêu, Nguỵ Diễn Hạo đã khiến 16 kẻ ngã gục. Hắn thu cây chổi lại, nét mặt vẫn đầy vẻ khó chịu.
"Lão già đáng chết, dám lừa ta!"
Những Hắc Y Nhân còn sống sót, đứng ngoài tầm với của cây chổi, không khỏi run rẩy nhìn Nguỵ Diễn Hạo.
Một chiêu.
Chỉ đúng một chiêu.
Chỉ trong một chiêu, hắn đã đánh cho 16 người bất tỉnh.
"Thật kinh khủng..."
Chu Luân cũng không khỏi sững sờ, trừng mắt nhìn Nguỵ Diễn Hạo.
Ông đã từng gặp qua không ít cao thủ, nhưng cũng chưa từng thấy ai ở độ tuổi này mà lại có võ công kinh hồn như vậy.
Đánh bại đám Hắc Y Nhân mà ngay cả đội ngũ cận vệ của triều đình cũng khó lòng đối phó, chỉ với một cây chổi.
"Thật không thể tưởng tượng nổi."
Chu Luân liếc nhìn Văn Du Hoàn .
Văn Du Hoàn khẽ cười.
"Ta đã nói là cậu ấy có gì đó khác thường mà."
"Khụ... Khụ!"
Chu Luân quay đầu, không nói thêm gì.
Ông chỉ mong rằng tính cách của Nguỵ Diễn Hạo có thể "bình thường" hơn một chút.
“Và cả cái vẻ mặt như gà bệnh kia nữa..."
Dù Nhị Vương Gia nghĩ gì, Nguỵ Diễn Hạo vẫn với vẻ mặt chán nản nhìn đám Hắc Y Nhân.
Hắn chỉ mới vung cây chổi một lần, nhưng đã cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời. Dường như toàn bộ năng lượng của cả ngày đã cạn kiệt.
"Không lên nữa à?"
"..."
"Nhanh lên, đánh xong còn để ta đi ngủ."
Những Hắc Y Nhân nghiến chặt răng, lòng dâng lên cơn giận dữ vì bị khinh thường. Nhưng vừa nghĩ đến sức mạnh kinh khủng mà Nguỵ Diễn Hạo vừa thể hiện, không ai dám lao lên.
"Không lên thì ta xuống!"
"Á!"
Trong chớp mắt, thân ảnh Nguỵ Diễn Hạo lại vươn dài như sợi dây, lao thẳng vào giữa đám người.
Phập! Phập! Phập!
Tiếng va chạm vang lên liên tiếp.
"Á!!!"
Những tiếng hét thảm thiết vang lên khắp nơi.
Nguỵ Diễn Hạo thoắt ẩn thoắt hiện giữa bọn Hắc Y Nhân, cây chổi trong tay quét qua từng kẻ một cách lạnh lùng.
Thân ảnh của Nguỵ Diễn Hạo liên tục biến đổi, khi thì ở bên này, khi thì xuất hiện ở bên kia, không chút dấu hiệu báo trước. Bọn Hắc Y Nhân chỉ kịp nhìn thấy cây chổi trong tay hắn vung lên, và rồi, không một ai kịp phản kháng đã bị đánh gục, nằm lăn lóc trên mặt đất.
"Khục..."
"Ư... ư..."
Chẳng mấy chốc, tất cả bọn Hắc Y Nhân đều đã nằm rạp dưới đất, ôm lấy thân mình với vẻ mặt đau đớn và bàng hoàng. Chúng hoàn toàn không biết bản thân bị đánh trúng từ đâu và bằng cách nào.
"Ừm..."
Nguỵ Diễn Hạo chậm rãi tiến đến trước mặt tên Hắc Y Nhân cuối cùng còn đứng vững.
Kẻ đó toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Hắn biết rõ, số phận của mình sẽ không khác gì đồng bọn. Phản kháng? Nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Hừm..."
Nguỵ Diễn Hạo ngó quanh một lượt rồi quay sang nhìn tên Hắc Y Nhân kia.
"Đại thúc."
"Hả!?"
"Ngươi làm gì mà sợ đến vậy?"
"Ư..."
Nguỵ Diễn Hạo nhún vai, thản nhiên nói:
"Làm ơn gom mấy người này lại một chỗ giùm ta được không?"
Mặt tên Hắc Y Nhân lập tức cứng đờ.
Hắn có nghe nhầm không? Tên này bảo mình gom hết những kẻ bị đánh gục lại một chỗ?
Đây chẳng khác nào một sự sỉ nhục!
"Đưa cả đám sang góc kia, xếp gọn gàng vào."
"Ta ư ?"
"Không phải ngươi thì là ai. Bộ muốn nằm chung với đám người kia luôn hả ?
Ánh mắt Nguỵ Diễn Hạo chậm rãi lướt từ đầu xuống chân hắn, rồi nhàn nhạt hỏi:
"Muốn nằm xuống bằng đầu, bằng ngực, hay bằng tay chân đây?"
Cổ tên Hắc Y Nhân lập tức cúi gằm xuống. Không dám phản kháng, hắn lê từng bước nặng nề, bắt đầu dìu từng đồng bọn của mình sang một góc.
Nguỵ Diễn Hạo nhìn cảnh đó một lúc, sau đó quay đầu đi. Ánh mắt hắn giao với ánh mắt của Lộc Mục Phong.
Hắn vốn định trêu chọc vẻ mặt bất mãn của Lộc Mục Phong, nhưng không ngờ đối phương lại mỉm cười đầy bình tĩnh. Dù nụ cười ấy bị khuôn mặt đầy thịt che lấp, nhưng vẫn không khó để nhận ra.
Lộc Mục Phong mở miệng:
"Thật phi thường."
"Hả?"
Lộc Mục Phong gật gù đầy vẻ tán thưởng:
"Ở độ tuổi như ngươi mà đã có được võ công như vậy, quả thật khiến người ta kinh ngạc."
Nguỵ Diễn Hạo trố mắt nhìn đối phương, vẻ mặt khó hiểu.
Lộc Mục Phong lại tiếp tục nói:
"Ta chưa từng nghĩ sẽ có một thiếu niên nào đủ sức đối đầu với toàn bộ Hắc Ám Đội, lại còn có thể đùa bỡn chúng một cách dễ dàng như vậy. Ngươi quả là một nhân tài hiếm có."
Nguỵ Diễn Hạo gãi đầu, cười hớn hở:
"Cũng đúng mà."
Văn Ân Chi không chịu nổi nữa, hét lên:
"Ngươi đang vui cái gì vậy chứ!"
Nguỵ Diễn Hạo thản nhiên đáp lại:
"Người ta đang khen ta mà."
"Đồ ngốc!"
Lộc Mục Phong vẫn giữ nụ cười trên môi, chậm rãi nói:
"Việc mất đi Hắc Ám Đội tại đây là một điều đáng tiếc. Chúng ta không thể hạ gục được ngươi, đó cũng là một sự thất bại. Nhưng, nghĩ theo cách khác, việc gặp được một cao thủ như ngươi cũng đã là đáng giá rồi. Ngươi thấy sao? Có muốn theo ta không?"
"Ơ?"
Văn Ân Chi hét lớn:
"Ngươi đang giở trò gì vậy!"
Lộc Mục Phong phớt lờ lời cô, tiếp tục nói:
"Sao hả? Nếu ngươi theo ta, ta sẽ ban cho ngươi những thứ mà ngươi không bao giờ dám tưởng tượng đến: quyền lực đủ để khống chế thiên hạ, vàng bạc châu báu chất thành núi. Chỉ cần ngươi gật đầu, tất cả sẽ thuộc về ngươi."
Ngay lúc đó, Văn Ân Chi nhận ra.
Đôi tai của Nguỵ Diễn Hạo vừa dựng đứng lên.
"Nguy rồi!"
Nguỵ Diễn Hạo từ từ mở miệng, nụ cười trên môi ngày càng lớn. Hắn khẽ hạ cây chổi trong tay xuống.
"Ai lại từ chối tiền bạc cơ chứ."
Văn Ân Chi ôm đầu tuyệt vọng:
"Tên khốn này..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook