Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Không. Phải sửa lại mới đúng.

 

Chính xác mà nói, câu chuyện suýt nữa đã có một cái kết trọn vẹn—nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Kim Gi-ryeo nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

‘A!’

Tiếng thét nội tâm đầu tiên bật ra.

‘Aaa! Chết tiệt! Cái đồ thổ dân quái vật này! Đáng lẽ ngay từ đầu mình không nên cho cô ta nhận nó!’

Tiếp theo là cơn hối hận muộn màng của một sinh vật ngoài hành tinh.

Lại một buổi trưa ngày thường nữa trôi qua.
Người ngoài hành tinh run rẩy khi kiểm tra tin tức trên báo mạng của Trái Đất.

 

[Đại diện thế hệ Thức Tỉnh đời đầu—"Choi Jin", rời bỏ hội tham nhũng, đến nơi hợp tác chân chính.]
 

[Sự biến động trên bảng xếp hạng Hàn Quốc… Ẩn số bất ngờ leo lên tận hạng 2△!]
 

[-Thợ săn cấp A, họ Choi, gần đây đã đạt bước tiến thần tốc trên bảng xếp hạng.
Cư dân mạng bình luận: “Đúng là gần đèn thì rạng…”

Ngoài ra, một số người cho rằng thành tích chói lọi này có liên quan đến ảnh hưởng của hội trưởng mới.]

 

Đâu đâu cũng là bài báo khen ngợi về một thợ săn cấp A nào đó…

Vấn đề là—khi đối diện với con người này, anh chẳng thấy có biểu cảm gì khác biệt.
Vậy rốt cuộc, dưới khuôn mặt vô cảm ấy, Choi Jin đã âm thầm dậy sóng như thế nào?

‘Thôi làm việc giùm đi, cái đồ cuồng công việc điên rồ này!’

 

Sự thật là, vị thợ săn cấp A nọ đã bị hành động hào phóng của sinh vật ngoài hành tinh làm xúc động sâu sắc.
Nghĩ rằng mình phải làm gì đó để bù lại giá trị của lọ thuốc đã nhận, cô lập tức lao đầu vào làm việc ngoài giờ.

 

Chính xác hơn, hiện tại cô đã đạt đến một trạng thái trung thành thuần khiết—một lòng một dạ muốn gắn bó với hội này suốt đời.

 

Thế nhưng, trớ trêu thay… Người trải nghiệm lòng trung thành với công ty lần đầu tiên trong đời này lại là một thợ săn có năng lực rất đáng gờm.
Hơn nữa, cô ta còn là một siêu năng lực gia có tiếng tăm nhất định, khiến hàng loạt bài báo liên tục xuất hiện.

 

‘Mình đã nhắc cô ta đến tận chín lần rồi! Bảo là đừng có làm việc quá sức! Vậy mà tất cả lời mình nói đều thành tiếng chó sủa à?’

 

Tình hình thực sự rất nan giải.

 

Về phía mình, thợ săn cấp A tỏ ra vô cùng ấn tượng trước sự rộng lượng của sinh vật ngoài hành tinh, thậm chí còn đánh giá anh như sau:

 

—Người đó quả thực có khả năng khiến người khác bản năng mà muốn đi theo.

 

Còn với Kim Gi-ryeo, chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

‘Người Trái Đất… thật sự quá khó đối phó. Chuyện gì cũng chẳng bao giờ theo đúng kế hoạch cả…’

 

Quá nặng nề.

 

Vấn đề lớn nhất là, hội này vốn dĩ được thành lập với mục đích tạm thời, dự định sẽ giải tán ngay khi không còn giá trị sử dụng.
Thế nhưng, nếu nó đã nổi tiếng đến mức này mà lại bị giải thể một cách tùy tiện, chắc chắn dư luận sẽ bùng nổ dữ dội.

 

Giống như một cửa hàng gà rán bình thường—chi nhánh số 48 của “Matjoa Chicken”—khi đóng cửa thì chỉ gây chút tiếc nuối cho khách quen xung quanh. (brand áo con gà của ảnh)

 

Nhưng Ma Tháp Hàn Quốc… chỉ cần có một biến động nhỏ thôi cũng đủ tạo nên tin tức trên bản tin chín giờ tối.

 

****

 

‘Bằng cách nào đó, mình phải ngăn chặn hội này nổi lên.’

Kim Gi-ryeo nhắm mắt lại.

‘Mà nói mới nhớ, Choi Jin là cấp A nên quy mô lợi nhuận cũng khác biệt, nếu xét về lòng tham tiền bạc thì có thể hiểu được. Nhưng còn mấy nhân viên cấp thấp… tại sao họ vẫn đang làm việc chăm chỉ như vậy?’

Trong màn đêm tăm tối của ý thức, những suy nghĩ rõ ràng trôi qua.

‘Nếu là mình, mình chỉ nhận lương cơ bản mà hội trả rồi cố tạo ra nhiều ngày nghỉ nhất có thể thôi.’

Ngay khi nhận ra kế hoạch đang bị xáo trộn, từ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh là “ức chế.”

‘Dù gì thì công ty cũng trả lương đầy đủ, ai mà điên đến mức đi làm vào cuối tuần cơ chứ?’

Rốt cuộc thì, tại sao các thành viên của hội này lại làm việc quá mức như vậy?

Hồi anh còn là một thợ săn cấp F, Kim Gi-ryeo từng sống những ngày tháng lo lắng không biết khi nào tiền thuê nhà lại bị trễ hạn.

‘Thật sự rất khó khăn.’

Vậy nên, anh luôn quan tâm và chăm sóc những người nguyên thủy đã gia nhập hội của mình, mong họ không phải trải qua những điều tương tự. Nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

‘Mà lạ cái là, mỗi khi mình – với tư cách hội trưởng – tự đi hỏi trực tiếp, thì ai nấy đều run rẩy, chẳng ai chịu trả lời cho ra lẽ tại sao họ lại ám ảnh với công việc đến thế.’

Cạch. Cạch.

‘Chắc tại cái ngoại hình đáng sợ này nên ai cũng sợ phát khiếp thôi.’

Trong góc văn phòng, tiếng kim giây của chiếc đồng hồ cũ vang lên khe khẽ.

‘Nếu vậy thì không thể nào hỏi thẳng người Trái Đất lý do một cách tự nhiên được rồi.’

Nhưng đúng như thực tế cuộc đời, suy nghĩ nhiều không phải lúc nào cũng mang lại câu trả lời đúng.

‘Vậy ra vấn đề của hội mình chính là điều này!’

Kim Gi-ryeo cuối cùng cũng tự suy luận ra đáp án… và nó hoàn toàn sai bét.

‘Chắc chắn là vì số tiền họ nhận được quá ít nên mới phải làm thêm giờ! Trên đời này vẫn có những gia đình buộc phải làm việc cả cuối tuần mới có thể duy trì cuộc sống mà, đúng không?’

Kim Gi-ryeo mở mắt ra.

‘Nếu vậy, mình chỉ cần trả nhiều tiền hơn, thế là bọn họ sẽ làm ít lại thôi.’

anh nắm nhẹ tay thành nắm đấm, như thể đã nắm bắt được hướng đi.

‘Quả nhiên là một vấn đề đơn giản. Cần phải tăng thêm phúc lợi.’

Sau khi ném thêm tiền vào thợ săn để tự nhiên giảm bớt khối lượng công việc của họ, anh tin rằng thanh kim loại mà mình tạo ra cũng sẽ không bị chú ý nữa, từ đó công ty có thể vận hành trơn tru.

Nhưng việc tăng lương cho đám sinh vật ngoài hành tinh này lại kéo theo một kết quả hiển nhiên.

—“Hả?”

Hội của anh ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.

Thậm chí, giờ đây, các thợ săn cấp cao khắp nơi trong cả nước đều đổ xô đến hỏi:

—“Tại sao chúng tôi không được nhận vào?”

 

*****

 

Hội này được thành lập tạm thời để tiêu diệt Kẻ Thù Của Thế Giới – Ký sinh thể.

Nhưng tại sao nó cứ ngày càng nổi tiếng vậy?

—“A, thật không hiểu nổi.”

Ngày làm việc hôm nay bắt đầu với một câu cảm thán như vậy.

Thợ săn cấp S thứ tư của Hàn Quốc.

Đúng thế, bây giờ tôi đã chính thức lấy lại tư cách của mình, trở thành một thợ săn thực thụ. Sáng thứ Ba vừa hé rạng, tôi lại lê thân vào văn phòng.

‘Một con quái vật cấp S lại muốn bảo vệ bán đảo Triều Tiên lần nữa, thế thì hiệp hội còn biết làm gì ngoài việc bị động chấp nhận đây chứ…’

 

Dù có bao nhiêu lời chỉ trích sục sôi trên mạng đi chăng nữa, thứ tôi thực sự cần quan tâm vẫn là mối đe dọa của hiện thực này.

 

“Thật sự không hiểu nổi mà.”

Cạch!

Tôi bật dậy khỏi chiếc ghế xoay rẻ tiền, đưa mắt nhìn quanh.

Đây là một văn phòng cho thuê mới được tôi tìm được gần đây. Ở giữa phòng, một chiếc bàn cũ được khuân về từ chợ đồ cũ đang chiễm chệ đặt đó.

 

Và như có thể thấy, chiếc bàn cũ kỹ ấy đang chống đỡ hàng chục loại vật phẩm khác nhau.

 

“Ban đầu, nơi này vốn chỉ là một công ty được lập ra để bóc lột thợ săn cấp F với đồng lương bèo bọt thôi mà? Nhưng tại sao ngược lại, chính mình lại đang phải làm việc cật lực thế này?”

 

Tình hình tệ đến mức khiến tôi không khỏi tự hỏi như vậy.

 

Những thành viên trong hội dường như đã quyết tâm sống như những khắc tinh của sự lười biếng, liên tục tạo ra những kỷ lục đáng kinh ngạc về hiệu suất công việc.

 

‘Việc buôn bán phát đạt quá mức rồi…….’
Vậy nên, với tư cách đại diện hội, tôi phải ngồi đây và phân loại đống vật phẩm này.
‘Rốt cuộc tại sao… tại sao… sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chắc chắn có gì đó sai sai mà.’

Tôi nhìn xuống đống phần thưởng la liệt trên bàn với vẻ hụt hẫng.
Rồi bất chợt cơn giận trào lên, tôi mở toang cửa sổ gần đó và chìm vào suy tư.
 

‘Làm ơn thôi mang đồ về đi──!’

 

Nhưng chỉ âm thầm than thở thế này thì có ích gì chứ.
Phải nói trước, việc kiểm định vật phẩm – hay còn gọi là [Thẩm Định] – trên Trái Đất không thể giao cho người khác được.
Bởi lẽ những người có năng lực phân tích ở Trái Đất đều là nhân lực lương cao tiêu biểu.

 

‘Dù sao thì cũng chẳng thể tuyển dụng đàng hoàng khi phải cạnh tranh với mấy tập đoàn như Ma Tháp Hàn Quốc hay Neo Sisters.’
Hơn nữa, [Thẩm Định] không phải là công việc duy nhất tôi phải làm.
‘Rốt cuộc nếu định thế này thì sửa xong lò luyện để làm gì? Đến cả một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có à?’

 

Có vẻ tôi cần sản xuất nhiều thanh kim loại hơn nữa.
Hội viên đi thám hiểm thì nhiều, nhưng kết quả lại không khả quan chút nào.
Tiến độ khám phá chậm hơn dự tính, chậm hơn cả tưởng tượng—rõ ràng đây không phải tín hiệu tốt.

 

‘Chẳng lẽ do hành tinh này quá khô cằn?’
Sử dụng trong môi trường khô ráo có thể khiến hiệu quả đo lường giảm sút, vậy nên tôi cần sớm tìm ra hướng giải quyết.

“…….”

Có lẽ tôi nên vứt bỏ thanh sắt kia và phát triển một công cụ khảo sát mới.
Vậy thì, hãy kết luận ngắn gọn.

Giờ tôi không có tiền – so với những người cùng cấp S khác thì lại càng chẳng có.
Cũng chẳng có thời gian.
Mà bạn bè cũng ít nốt—còn là một kẻ ngoại lai xa lạ.

Trong hoàn cảnh thảm hại thế này, tôi còn gì để tự hào đây?
‘Bộ não thiên tài?’

Vì đủ chuyện mà thiếu ngủ quá lâu, đầu óc tôi bắt đầu nghĩ quẩn.
Cơ thể yếu kém, đúng là kém cỏi đến mức không thể chịu nổi.
Chẳng cần sĩ diện nữa, hay là kiếm ít thạch gelatin sứa để cải tạo lớp da này luôn nhỉ……

‘Đương nhiên chỉ là nói đùa thôi.’

Két—.

Dù sao thì giờ tôi cũng bắt đầu thể hiện những thói quen rất “Trái Đất” trong cuộc sống hàng ngày.
Ngồi xuống chiếc ghế văn phòng mua lại từ chợ đồ cũ, tôi tiếp tục trầm tư.

‘Làm sao xử lý đám nhân viên này đây?’

Tôi đã nghĩ đến điều này trước đó rồi, nhưng hạn chế số lần vào hầm ngục là bất khả thi.
Hội viên cấp F~E có thu nhập cơ bản thấp, họ sẽ cảm thấy quy định này làm cản trở tích lũy tài sản.
Tệ hơn nữa, họ có thể chẳng thèm phản đối mà chỉ đơn giản bỏ đi luôn.

Do đó…

‘Việc thợ săn cấp S nghỉ hưu sớm rồi quay lại đã khiến truyền thông chú ý quá mức.’

Tôi chỉ có thể lưỡng lự trong chốc lát.

‘Hơn nữa, dù có trả lương cao hơn cũng chỉ làm tình hình tệ thêm. Trước mắt, để giải quyết vấn đề cấp bách, mình phải dùng biện pháp mạnh thôi.’

Cuối cùng, tôi nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

‘Mình sẽ ra lệnh: “Ta sẽ [Phù phép] cho nên hãy nộp toàn bộ trang bị vào.” Rồi khi đã tịch thu hết vật phẩm, kéo dài khoảng một tuần, truyền thông chắc chắn sẽ chuyển hướng sang chủ đề khác. Xã hội Trái Đất thay đổi rất nhanh mà.’

Nếu không có bất kỳ vật phẩm nào, chẳng ai có thể vào hầm ngục được.
Còn nếu lấy lý do cường hóa trang bị, tôi vẫn giữ được uy tín với tư cách hội trưởng.

‘Chẳng khác gì lấy đi cái cuốc của nông dân nhỉ.’

 

Đây là quyết định tôi đưa ra sau khi kiệt sức vì bị truyền thông công kích, chỉ mong sao đánh lạc hướng được sự chú ý.
Chưa kể, nếu để hội tiếp tục là tâm điểm dư luận, rất có thể thanh sắt đáng ngờ mà tôi tạo ra sẽ trở thành đề tài báo chí mất.
Nhưng những pháp sư nguyên thủy trên Trái Đất lại chẳng hề biết rằng mục đích thật sự của tôi là che giấu chuyện này.

 

‘Dù sao thì bảo họ đừng làm việc nữa cũng vô ích, mấy người này đâu có đọc được suy nghĩ của mình.’

 

Sau khi suy nghĩ xong, tôi thoải mái rút điện thoại ra và soạn vài tin nhắn.

 

====【Tin nhắn trực tiếp】====
[Tôi: Seohyung à]
[Tôi: Seohyung, bận không?]
[Tôi: Chúng ta là bạn từ hồi cấp hai nhỉ?]
[Tôi: Vậy thì, Tôi nhờ cô một chuyện được không?]

 

[Gu Seo-hyung: Lâu ngày mới liên lạc, mở đầu đã nói nhảm gì thế?]
 

 

Nhưng đúng lúc đó.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên từ cánh cửa cũ kỹ của văn phòng cho thuê.

“Mời vào.”

 

Ban đầu, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa thông thường, tôi đã lầm tưởng đó là Choi Jin.
Nhưng nhìn kỹ lại, người đến văn phòng không hề có chút ma lực nào—một người bình thường.
Chưa kể, để nói ngắn gọn, đây chính là quản lý cấp cao có kinh nghiệm, người chịu trách nhiệm toàn bộ công việc nội bộ của hội chúng tôi.

 

“Có chuyện gì vậy?”

“À, Kim Gi-ryeo… Hội trưởng!”

“Ừ.”

“Có cuộc gọi đến công ty tìm ngài. Hình như là từ các thợ săn bên Nhật, họ cứ nài nỉ kết nối với ngài từ nãy đến giờ.”

 

Điện thoại? Nhật Bản?

Cả hai đều là những từ tôi không ngờ tới, nhưng đồng thời cũng là chuyện dễ hiểu.

‘Choi Jin suýt phát điên khi biết tôi đã công khai số cá nhân của mình trên mục liên hệ công ty.’

Lúc công ty đang trong giai đoạn quá độ, tôi chỉ mong danh tính “người ngoài hành tinh” của mình đừng bị lộ.

“Vậy thì nối máy giúp tôi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

 

Nghe theo lời thư ký hội, tôi nhấc ống nghe cũ kỹ lên.

Và đáng ngạc nhiên thay, người xuất hiện trong cuộc gọi lại là một thợ săn cấp S.

Xin chào! Kim Gi-ryeo, ngài là một Ranker đúng không!

Người gọi chính là thợ săn Iori, một trong những thức tỉnh giả hàng đầu của Nhật Bản.

‘Dựa vào giọng nói hơi lẫn qua bộ dịch thuật… Có vẻ đây không phải trò đùa, mà đúng là bản thân một cấp S thực sự.’

 

Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh người mặc đồ xanh lá cây thường xuyên.

Suy xét kỹ thì, dù các thợ săn Nhật Bản khác có thể thế nào đi nữa, riêng người này tôi không có lý do gì để bài xích.

 

‘Ít nhất thì đây cũng là người sống có lương tâm. Nói một cách chính xác, trong vụ [Cuộc Đột Kích Kagoshima], cậu ta là người nguyên thủy duy nhất không phạm tội.’

Tôi lặng lẽ đảo mắt.

 

Đôi mắt tam bạch sắc lạnh nhìn trừng trừng vào khoảng không có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Nhưng suy nghĩ trong đầu tôi lúc này lại nghiêng về chủ nghĩa hòa bình hơn.

‘Rốt cuộc có chuyện gì mà phải gọi quốc tế thế này? Hóa ra là muốn nói chuyện với mình một lát à?’

Khi một nhân vật nổi tiếng cấp S làm vậy, đương nhiên tôi sẽ thấy khó chịu và bất an.

‘Dù sao thì, chắc chắn cậu ta có lý do riêng nên mới như vậy, cứ bình tĩnh nghe thử xem sao.’

 

Tôi thấy tò mò.

Dù bận rộn với công việc thẩm định mỗi ngày, nhưng bỏ ra vài phút thì vẫn có thể sắp xếp được.
Vậy nên tôi thoải mái chấp nhận lời đề nghị của Iori.

 

[Tin nhắn nhận được]
[Ranker-nim, cảm ơn anh!
Có vẻ tôi đã không thông báo chính xác thời gian đến, nên xin phép gửi tin nhắn lại để chào hỏi.
Như tôi đã đề cập trong cuộc gọi, đây là một vấn đề không thể giải quyết qua điện thoại, vì vậy chúng tôi đành phải đích thân đến gặp anh.
Người sẽ đến thăm gồm tôi và thợ săn Moritake Ito, người xếp hạng số một tại Nhật Bản.
(Tin nhắn này được dịch theo thời gian thực bằng ứng dụng dịch trả phí của công ty Pixi。)]

 

Điều an ủi duy nhất trong tình huống này là Nhật Bản và Hàn Quốc đã ký thỏa thuận miễn thị thực, nên không cần tốn thời gian chờ cấp visa.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương