Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 13: Batman & Robin
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Địa ngục thực sự tồn tại, và nó chính là buổi seminar của các tập đoàn.
Ryan cứ tưởng ngày đầu tiên làm thành viên trong nhóm Little League sẽ liên quan đến việc huấn luyện làm siêu anh hùng hay có thể là tuần tra định kỳ với Wyvern. Một điều gì đó thiết thực ấy. Thay vào đó, hắn bị bắt tham gia buổi thực tập nhàm chán kéo dài hàng tuần tại công ty.
Hắn nhìn vào bảng kế hoạch trong ngày và cực kỳ muốn reset lại hết từ đầu. Giờ giải lao nghỉ ngơi, cà phê sáng, buổi họp đầu tiên—trì hoãn tới nửa tiếng vì giờ nghỉ giải lao vừa nói xong—sau đó là tới bữa trưa, rồi cuộc họp thứ hai, rồi tới bữa trưa THỰC SỰ, sau đó là giờ nghỉ giải lao thứ hai, rồi cuộc họp thứ ba, ăn trưa, nghỉ giải lao, rồi đến xem video về văn hoá công ty. Tất cả đều trước sáu giờ chiều, sau đó Ryan có thể rời đi hoặc tham gia vào buổi kết giao sau giờ làm'.
Cho đến nay, các cuộc họp này toàn là các cuộc hội thảo về quản lý thương hiệu, phòng bàn tiếp thị đang suy nghĩ hướng xây dựng thương hiệu 'mới và cải tiến' của mình, các cuộc phỏng vấn về luật, nơi họ thảo luận về các quyền phụ trợ và bây giờ là video giáo dục về văn hóa công ty của Tập Đoàn Dynamis.
Tóm lại là đếch có đi làm siêu anh hùng gì hết.
Ryan không phải là 'người được tuyển dụng' duy nhất ở đây, và đáng ngạc nhiên là hầu hết những người khác đều có vẻ thích thú với những hoạt động nhàm chán và thiếu suy nghĩ này. Họ háo hức thảo luận về hình ảnh và tiền bản quyền của mình hơn là ra thực địa.
Nơi này đã hút cạn tâm hồn hắn, hắn có thể cảm nhận được nó.
Với một tiếng thở dài chán nản, Ryan đi đến căn phòng nơi hắn sẽ xem đoạn video mới của công ty, rồi hắn đặt tay lên máy quét. Tập Đoàn Dynamis đã trích một giọt máu của hắn ngay sau khi hắn ký hợp đồng, điều này sẽ cho phép công ty bằng cách nào đó theo dõi và nhận dạng hắn.
“Chữ ký sinh học: Timelord.”
Ryan rên rỉ trước cái tên quá đỗi công nghiệp đó khi cánh cửa mở ra. Bọ họ không thể chọn tên gì đó độc đáo hơn như Clockomancer hay Clockblocker sao?
Kẻ vận chuyển bước vào một căn phòng họp thân mật, tối tăm, đủ rộng để chứa hàng chục người, với những bức tranh vẽ kiểu Trung Mỹ treo trên những bức tường màu kem. Tập Đoàn Dynamis quả rất ưa chuộng phong cách thân mật, thoải mái, nên đã thay thế ghế nhựa bằng ghế bành và ghế sofa bằng vải cotton.
Các tân binh của nhóm Little League đã tập trung trước một màn hình khổng lồ cùng với nhân viên phòng PR nói chuyện, cười đùa vui vẻ trong khi uống nước tăng lực do Tập Đoàn Dynamis sản xuất, hầu hết họ đều ở độ tuổi từ mười lăm đến giữa hai mươi thôi, và ai cũng mặc những bộ trang phục sặc sỡ do bộ phận tiếp thị thiết kế.
Theo những gì Ryan nghe được, họ hiện đang thảo luận về các xu hướng thời trang sành điệu hiện tại, ai hẹn hò với ai trong nhóm Pro-League của Il Migliore và làm thế nào họ được giới thiệu với Enrique Manada.
Gã Panda không hề có mặt trong số những đứa nhóc này, và đây là tội ác tày trời, vì hắn chắc chắn sẽ hoà nhập vào đây ngay.
Ryan để ý thấy một con sói đơn độc ở phía sau, hắn đang xem ảnh và báo cáo trên chiếc ghế sofa sang trọng hơn là nhìn vào màn hình chiếu video. Người đàn ông này đeo một chiếc mặt nạ hình con mèo màu trắng che phần trên khuôn mặt, để lộ làn da trắng mịn màng, đôi mắt xanh và mái tóc vàng chải kỹ, trông chad thật sự.
Nhìn chung, hắn có vẻ khoảng mười tám tuổi, hắn mặc bộ đồ thể dục không tay màu hồng và trắng.
Biểu tượng hình chữ D nhấp nháy trên màn hình cùng với âm nhạc và hình ảnh đầy màu sắc. Một người đàn ông Latino lớn tuổi với mái tóc hoa râm, bộ ria mép nam nhi và cái bụng khá to xuất hiện ở video, và phía sau gã là hình ảnh toàn Thành Phố New Rome. Hắn ta khiến Ryan nhớ đến những bức hình cũ mà hắn thấy về Pablo Escobar, từ bộ trang phục giản dị và nụ cười thân thiện che giấu hàm răng bên dưới.
(Darkie: Pablo Escobar là trùm tội phạm Colombia, Được mệnh danh là "Vua cocaine")
“Xin chào, ta là Hector Manada, giám đốc điều hành và cũng là người sáng lập Tập Đoàn Dynamis. Ta xin chào mừng các nhân viên mới gia nhập đại gia đình D. Các người đã được chọn vì kỹ năng độc nhất và tính cách vô đối của mình để trở thành một phần của sứ mệnh vĩ đại hơn. Đối với Tập Đoàn Dynamis và các công ty con, chúng ta không chỉ là một tập đoàn doanh nghiệp không thôi. Ba mươi ba năm trước, kể từ thời điểm ta thành lập công ty này, nguyên tắc chỉ đạo của chúng ta vẫn luôn giống nhau… thế giới rồi sẽ trông như thế nào?”
Ryan biết rất nhiều về lịch sử chính thức của Tập Đoàn Dynamis, chủ yếu là vì họ liên tục quảng cáo không ngừng. Hector Manada vào năm 26 tuổi đã thành lập công ty dược phẩm ở Tây Ban Nha từ rất lâu trước khi Đại Chiến Genome nổ ra, mở rộng lĩnh vực sang vận chuyển, kho bãi, nông nghiệp, thực phẩm, công nghệ sinh học, sản xuất, dầu mỏ, bán lẻ… và hầu hết mọi thứ khác.
Trớ trêu thay, khi họ vừa chuyển trụ sở chính sang Ý để tiến gần hơn đến các hoạt động vận chuyển đang phát triển của mình được một năm thì tên Mechron đã dội bom cả thế giới về thời kỳ đồ đá. Chính nhờ sự may mắn này đã cứu được phần lớn ban lãnh đạo trong khi thế giới cũ sụp đổ, và vì Tập Đoàn Dynamis đã nắm trong tay mọi chiếc bánh trên khắp Tây Âu trước khi Đại Chiến Genome nổ ra, nên nó có đủ nguồn lực cần thiết để phát triển sau khi chiến sự lắng xuống.
Vì Tây Ban Nha đã phải chịu thiệt hại nhiều hơn Ý sau cơn tàn phá của tên Genome, Tập Đoàn Dynamis đã chuyển phần lớn cơ sở hạ tầng còn lại ra khỏi quê hương mình, biến Thành Phố New Rome làm thành trì cá nhân của họ.
Thông qua việc sáp nhập với các tập đoàn và công ty con khác, họ kiểm soát Corsica, Sardinia, Mallorca, miền nam Tây Ban Nha, miền tây nước Ý, các mỏ dầu ở Libya và hiện đang tranh giành vùng Sicily với các tên Genome thống trị địa phương đó.
Nói tóm lại, hội đồng quản trị của Tập Đoàn Dynamis đang trên đà trở thành gương mặt đại diện cho Châu Âu hậu Genome… nếu như gã Augustus không ngáng đường họ.
Ryan quyết định đi ra phía sau cùng với gã sói đơn độc kia, vì nó gần cửa nhất, và hắn định rời đi ngay khi video kết thúc. Ngồi ở phía sau, hắn cố gắng nghe video trong mười giây, rồi chán nản và kiểm tra điện thoại.
“Ở đây có wifi không?” Ryan hỏi người kế bên mình. “Ta thấy có wifi 'Dyna-mite' nhưng nó có mật khẩu."
“Ngươi có thấy hộp wifi ở đó không?” Gã tóc vàng bảnh bao chỉ vào một thiết bị ở góc phòng. “Mật khẩu được viết—”
Ryan dừng thời gian trước khi hắn kịp nói hết câu. Di chuyển nhanh như một con rắn, hắn lấy ra thiết bị hack mini trong áo khoác, nhanh chóng mở mặt sau của hộp không dây và đặt thiết bị theo dõi vào trong rồi đóng thiết bị lại.
“—ở phía sau hộp á,” người đàn ông kia nói xong, Ryan đã trở lại vị trí ban đầu mà không ai để ý. “Tuy nhiên, nó cực kỳ dài và có phân biệt chữ hoa chữ thường á, ta phải mất năm lần thử mới vào được.”
Ryan giả vờ rên rỉ lười biếng, mắt vẫn dán vào điện thoại. Các ứng dụng theo dõi đã được kích hoạt và đang gửi thông tin cho hắn.
Ryan đã đặt những thiết bị tương tự này khắp nơi này, điều này sẽ giúp hắn thâm nhập vào trong hệ thống của Tập Đoàn Dynamis. Hắn cần quét nhanh các lỗ hổng để hắn có thể khai thác trong các vòng lặp tương lai để xâm nhập vào trong đây, và hắn cũng không đặc biệt quan tâm đến việc hắn có bị phát hiện hay không.
Nếu có biến thì Ryan đã tính đến chuyện tự tử và bỏ cmn qua hoàn toàn giai đoạn thực tập này. Hắn là một sinh vật vui vẻ, và các nhân viên ở đây dường như quyết tâm hút cạn từng giọt sự sống của hắn ấy.
Cất điện thoại vào túi và xác định rằng hắn đã thấy quá đủ nội dung Tập Đoàn Dynamis trong đời, Ryan không để ý đến đoạn video kia. Thay vào đó, đôi mắt tò mò của hắn lại liếc sang người kế bên, gã dường như cũng không quan tâm đến video giống hắn.
Hóa ra, gã tóc vàng này đang bận xem những bức ảnh của Băng Meta-Gang.
Ryan ngay lập tức nhận ra những bức ảnh của Sarin và Ghoul, cùng với bức ảnh của một người đàn ông cực kỳ to lớn, đầu trọc, béo phì mặc bộ trang phục nam giới của những năm 50. Khuôn mặt đầy sẹo và hàm răng nhô ra khiến Ryan liên tưởng đến một con hà mã ấy.
Gã tóc vàng nhận ra sự tò mò của Ryan và kể chi tiết. “Adam, tên trùm tệ hại của Băng Meta.”
“Nhìn cái bụng hắn là ta biết,” Ryan trả lời, tiến lại gần để nhìn rõ hơn các bức ảnh.
“Hắn đang lẩn ở đâu đó trong thành phố này, nhưng không ai biết vị trí chính xác của hắn hết,” gã tóc vàng lẩm bẩm, giọng hắn cao lên vì thất vọng. Những tân binh ở gần họ nhất nhìn qua vai rồi tập trung trở lại vào video. “Hắn quá thận trọng, không hề có chút dấu vết điện tử, và hắn liên lạc với người của mình, chứ không phải ngược lại. Những người duy nhất có thể biết tung tích hắn là các trợ lý của hắn: Psyshock, Acid Rain, Frank Điên Rồ…”
Ryan quyết định biến Băng Meta thành một trong những ưu tiên chính để giải quyết trong vòng lặp này. Những tên Rồ Dại này quá tổ chức và có phần rất chuyên nghiệp. Bốn năm trước, Adam hầu như không thể kiểm soát nỗi được những tên đàn em nghiện ngập của mình và không bao giờ ngưng dùng bạo lực gia đình.
“Chà, bọn này giờ phát triển dữ nhờ,” hắn trầm ngâm khi xem xét kỹ hồ sơ. Theo thông tin của Tập Đoàn Dynamis, Băng Meta-Gang hiện có khoảng 50 thành viên. “Ta vẫn nhớ cái thời bọn này chỉ đâu đó tầm dăm vài chục kẻ là hết cỡ.”
Điều này thu hút sự quan tâm của gã tóc vàng. “Ngươi đã chạm trán Băng Meta trước đây rồi à?”
“Bốn năm trước,” Ryan trả lời. “Hồi đó chỉ có Adam, Psyshock và một vài tên móc túi thôi. Chúng không khác nhiều so với mấy băng Rồ Dại bình thường, ngoại trừ việc chúng yêu thích bạo lực cực độ và các phương pháp hành quyết thời Trung cổ.”
“Ngươi có thể nói cho ta biết thêm về chúng không?” Gã tóc vàng thì thầm khiến Ryan khó có thể nghe được âm thanh trong video. “Chiến thuật, các tổ chức, điểm yếu của chúng?”
“Nếu ngươi muốn biết toàn bộ câu chuyện, người bạn mèo của ta, thì tên Psyshock đã cố gắng thuyết phục một thành viên trong nhóm cũ của ta tham gia cùng chúng. Mọi chuyện diễn ra không mấy suôn sẻ và dẫn đến máu đổ khắp nơi.” Thì đúng kiểu của lũ Rồ Dại rồi mà. “À, và Psyshock là một tên tàn ác thú tính, và hắn có thể chiếm đoạt hệ thống thần kinh của ngươi bằng sức mạnh của hắn nếu hắn bắt được ngươi.”
Các tên có siêu năng lực về ngoại cảm là một trong số ít những Genome có khả năng gây hại đặc biệt cho Ryan, chúng có thể giả mạo ký ức hoặc phá hủy nhân cách của hắn. Hắn luôn tránh chúng như tránh tà ấy.
Tuy nhiên, tên Psyshock thì là ngoại lệ, kẻ vận chuyện nhanh này luôn muốn tìm hắn để đập cho ra bã.
“Hắn cần tiếp xúc cơ thể à?” Blondie hỏi, viết nguệch ngoạc thông tin lên một tờ giấy. “Rất tốt khi biết điều đó. Hắn có cần duy trì tiếp xúc cơ thể không?”
“Có, nhưng việc mất kết nối sẽ khiến nạn nhân vô cùng đau đớn,” Ryan giải thích trong khi đặt chân lên ghế sofa, chiếm nhiều không gian nhất có thể đối với con người. “Và người bạn mèo của ta, ngươi đang lên kế hoạch săn chuột đột biến à?”
“Ta ước có thể thế luôn á,” hắn càu nhàu, mắt nhìn lướt qua đoạn video. “Ta đã hỏi Enrique liệu ta có thể đi tuần tra cùng các thành viên Pro-League không, và thay vào đó ta phải đóng vai khách mời trong bộ phim mới của họ. Gã nói rằng nó sẽ giới thiệu ta với công chúng tốt hơn bất kỳ hoạt động thực địa nào ngoài kia.”
“Kể từ khi nào các người cần phải được cho phép để bắt đầu cuộc vui thế?” Ryan vui vẻ hỏi. “Trở thành anh hùng có ích gì nếu ta không thể hợp pháp hóa bản tính bạo lực của mình và được dân chúng tán dương cơ chứ?”
“À mà, nhân tiện, quên chưa giới thiệu,” Ryan bắt tay hắn. “Ta là Quicksave. Ta bất tử á, nhưng nhớ đừng nói cho ai biết nhé.”
“Atom Cat,” hắn trả lời. “Ta có thể thổi bay mọi thứ khi chạm vào.”
“Ồ, cậu bé nhà mafia đấy à?”
Cái bắt tay bỗng biến thành cái siết tay thật chặt. "Làm sao ngươi biết điều đó hả?" Hắn rít lên. "Ngươi là điệp viên à? Enrique đã nói với ngươi rồi à? Tên khốn đó, lẽ ra ta không bao giờ nên nghe-”
"Ê!"
Video tạm dừng, mọi người nhìn cả hai này với ánh mắt giận dữ; trong khi Ryan vẫn không hề bối rối thì Atom Cat lại hơi bối rối.
Không có cách nào tốt hơn cách này để bắt đầu một tình bạn mới hết!
Gã nhân viên tiếp thị mặc vest và đeo cà vạt nhìn cả hai, để cho bầu không khí im lặng khó xử kéo dài. “Không lẽ hai người không hề có chút quan tâm gì,” hắn ta bắt đầu, khuôn mặt lạnh lùng của Hector Manada phía sau hắn ta, “đến công ty nơi hai người sẽ làm việc trong năm năm tiếp theo à?"
“Ta có quan tâm, thưa ngài,” Atom Cat nói dối không chớp mắt. “Sẽ không tiếp diễn nữa đâu, thưa ngài.”
“Hoàn toàn không nha,” Ryan trả lời thẳng thừng, “nhưng xin hãy tiếp tục đê, bọn này sẽ im lặng và ngoan ngoãn những thực tập sinh không lương.”
Tên tiếp thị trừng mắt nhìn hắn, những tân binh khác cũng bắt chước. Đây chẳng khác quái gì trường mẫu giáo luôn. “Nếu ngươi còn nói chuyện như vậy, Timelord, ta sẽ yêu cầu ngươi rời khỏi đây đấy.”
Cái tên mới gây tổn thương hắn sâu sắc thật sự luôn á. Ê khoan, họ có thể về sớm được kìa?
Khi gã nhân viên kia không nhận được câu trả lời, hắn bật video lại. Atom Cat đợi mọi người mất hứng thú với mình rồi thì thầm vào tai Ryan. “Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ cho ngươi nổ tung xác, và nếu ta miễn cưỡng buông tay ngươi ra thì ngươi cũng sẽ thế.”
"Ngươi có thể giữ bí mật chuyện này không?" Ryan nhìn xung quanh như thể họ đang bị theo dõi, rồi lại gần tai Atom Cat thì thầm lại. “Ta dùng con xe DeLorean để từ tương lai trở về đây á.”
(Darkie: reference về bộ phim ‘Back To The Future’. Trong phim đó thì hai diễn viên chính dùng xe DeLorean để du hành thời gian)
“Câu đùa của ngươi hơi bị cổ lổ sĩ rồi á,” Atom Cat trả lời. Hắn ngày càng siết chặt hơn, và Ryan cảm thấy da mình nóng lên. "Ngươi biết gì?"
“Rằng chúng ta đủ gần để hôn nhau à,” Ryan trả lời, bàn tay còn lại của hắn chuyển sang chộp lấy vũ khí. “Và cả việc bố mẹ ngươi là ông trùm trong Băng Augusti, và việc ngươi gia nhập nơi này vì đến tuổi nổi loạn, và việc ngươi nên suy nghĩ lại về việc có con đi á.”
Atom Cat nhìn xuống, nhận thấy con dao ẩn đang rất gần với bộ phận nam giới của mình. May mắn thay, không ai để ý, mắt họ chỉ tập trung vào màn hình. “Sức mạnh của ta sẽ nhanh hơn,” hắn trả lời.
“Và ta rất giỏi trong việc triệt sản mèo, mèo con.”
“Ít ra thì một tên điệp viên sẽ tinh vi hơn,” Atom Cat trầm ngâm, đôi mắt nheo lại sau chiếc mặt nạ. “Vậy là ngươi không biết cha mẹ ta là ai à? Danh tính thực sự của họ á?
Ryan chỉ nhún vai.
Atom Cat nhìn những tân binh khác và chỉ nói khi chắc chắn rằng họ không nghe, với giọng nhỏ đến mức kẻ vận chuyển gần như không thể nghe thấy, “Họ là Mars và Venus đấy.”
Ryan há hốc mồm vì sốc. “Ủa vậy ngươi là Cupid hả? Nhưng thế thì cánh và cây cung tình yêu đâu ba?”
Atom Cat ngừng một chút. “Không phải thần trong thần thoại đâu tên đần,” hắn nói, cuối cùng cũng thả tay Ryan ra. “Đúng là những kẻ tự luyến cao đến mức tự đặt tên mình theo tên các vị thần. Làm như thể họ thượng đẳng và đứng trên đỉnh những kẻ bình thường, như chuột và đàn ông ấy.”
“Ta có nghe nói về một tên Genome đã từng thử sử dụng cái tên Tiểu Jesus á,” kẻ vận chuyển trả lời, nhét con dao vào tay áo, “Hắn tồn tại chưa tới một chương nữa.”
“Augustus đã nướng sống hắn ta,” Atom Cat trả lời, thư giãn một chút. “Ngươi không phải là Băng Augusti à? Không, nếu không thì ngươi đã không mạo hiểm quét DNA rồi. Gần đây họ đã cử rất nhiều người yêu cầu ta quay trở lại.”
“Và tại sao ngươi lại bỏ đi ngay từ đầu chi thế?” Ryan hỏi, bắt chéo chân và giả vờ quan tâm đến đoạn video khi nhân viên tiếp thị kia nhìn hắn. Bây giờ nó đang chiếu cảnh Hector cùng những đứa trẻ trước một ngôi trường do Tập Đoàn Dynamis tài trợ, ôi những đứa trẻ tội nghiệp đang cố gắng mỉm cười thật hạnh phúc trước ống kính.
“Nếu ngươi mà biết một nửa những việc họ làm, ngươi sẽ hiểu,” Atom Cat giận dữ trả lời. “Thuốc Bay Bổng của họ đang giết chết hàng ngàn người mỗi năm, vũ khí của họ còn giết nhiều người hơn, và đó chỉ là những điều được đưa lên tin tức thôi. Còn những vụ bắt cóc, giết người, lừa đảo và mại dâm… Sau một thời gian dài, ta không thể chịu đựng được nữa. Ta những tưởng rằng mình có thể tạo ra sự khác biệt ở Il Migliore này.”
"Thế có khác biệt không?"
“Vẫn chưa,” hắn càu nhàu. “Manada và Augustus luôn đối đầu với nhau trong nhiều năm, vì vậy ta cứ tưởng họ có kế hoạch hạ gục lão ta, nhưng có vẻ như phương châm sống của Tập Đoàn Dynamis là 'đừng chọc vào tổ ong’. ”
“Sao Enrique trông rất hào hứng khi ta gặp hắn mà ta,” Ryan nói.
“Hắn và anh trai mình, Alphonse, thì đúng là thế, nhưng cha của họ…” Atom Cat trừng mắt nhìn hình ảnh của Hector. “ 'Đừng chọc vào tổ ong.' ”
Ryan cố gắng hết sức để xem video thêm ba mươi giây nữa và nhanh chóng nhận ra mình sẽ phát điên nếu tình trạng này tiếp tục. “Được rồi,” hắn nói, bò lên ghế sofa gần cửa hơn, “Ta cút đây.”
"Ngươi đi đâu đấy?" Atom Cat tò mò hỏi.
“Tới thị trấn Rust, đập vài tên Băng Meta cho đỡ chán.”
Gã anh hùng tương lai ngẫm nghĩ về lời nói của Ryan trong một phút. “Ngươi muốn đến lãnh địa của chúng và…gì, gây chiến với kẻ Rồ Dại đầu tiên mà ngươi gặp à?”
“Có gì phức tạp quá đâu ba.”
“Tập Đoàn Dynamis sẽ cắt lương của ngươi nếu ngươi làm thế á,” Atom Cat yếu ớt trả lời. “Thậm chí có thể sa thải ngươi đấy.”
Ryan suy nghĩ kỹ về câu nói đó, nhớ ra rằng hắn đã giấu nhiều tiền hơn số tiền hắn sẽ kiếm được ở Il Migliore, rồi nhún vai.
Hắn tự tin rằng mình sẽ tìm hiểu thêm về các hoạt động của Tập Đoàn Dynamis bằng cách hack chúng hơn là tham gia họp thảo luận suốt một tuần.
“Mà ngươi là Quicksave mà nhỉ,” Atom Cat lẩm bẩm cái tên đó, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nghe nó ở đâu. “Đợi đã, ngươi là kẻ đã đánh Ghoul bằng gậy golf đó hả?”
“Ta phải mua cây gậy đó chỉ để dành riêng cho dịp đó, và ta suýt thì đến trễ luôn đấy.” Ryan đứng dậy khỏi ghế sofa, tỏ ra bình thường và phớt lờ gã tiếp thị đang lườm mình. "Bây giờ, ngươi có đi hay không?"
Atom Cat nhìn Ryan rồi nhìn video và nhận thấy vẫn còn 57 phút nữa mới kết thúc. Anh hùng trẻ tuổi lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, thu thập các bức ảnh và báo cáo, rồi đi theo gã vận chuyển về phía cửa.
“Timelord, Atom Cat, video vẫn chưa kết thúc,” tên tiếp thị nói, cố tỏ ra kiên quyết nhưng thất bại hoàn toàn.
“Ta sẽ hộ tống hắn ta ra khỏi tòa nhà để đảm bảo rằng hắn sẽ không bao giờ quay trở lại, thưa ngài,” Atom Cat hứa hẹn. Rõ ràng, bất chấp tài năng của mình, việc loại bỏ tên vận chuyển nhanh khiến gã tiếp thị vui vẻ hơn rất nhiều.
“Chật, tên bợ đít này,” Ryan buộc tội Atom Cat khi hắn đóng cửa lại sau lưng.
"Ngươi có xe không?" Siêu anh hùng trẻ tuổi hỏi. “Ta chỉ có thể lái xe máy thôi à.”
“Ta có con xe tốt nhất đấy, nhưng trước khi chúng ta đi,” Ryan hắng giọng, “ngươi có biết họ may mấy bộ vest cashmere ở đâu không?”
“Tầng hai mươi của trụ sở Tập Đoàn Dynamis, ngay cạnh tòa nhà này,” Atom Cat trả lời, rõ ràng là đã nắm rõ thông tin. “Mà hỏi chi á?”
“Bởi vì ta sẽ lấy một bộ vest cashmere, ngay cả khi ta phải chiến đấu với cả toà nhà này.”
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook