Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
Chương 14: Công việc thực địa

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

Dù có đến đây bao nhiêu lần đi chăng nữa, Ryan cũng sẽ không bao giờ quen được với Thị trấn Rust. Khắp nơi tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng cả thôi.

Atom Cat dường như có chung cảm xúc với hắn khi cả hai lái xe qua khu ổ chuột với cửa sổ của chiếc Plymouth đóng kín và phải bật máy lọc không khí. “Nó thậm chí còn tệ hơn ta nghĩ,” hắn nói, nhìn ngọn đèn đường treo lủng lẳng, có nguy cơ đổ xuống đường bất cứ lúc nào. “Tệ hơn nhiều.”

“Ngươi chưa bao giờ đi săn chuột ở đây à?”

“Không, gia đình ta sống ở quận Patrician giàu á. Họ cực kỳ che chở và bảo bọc ta, kể cả trong thời kỳ chiến tranh.”

“À, hoá ra là mèo nhà à.” Nếu vậy thì lời đe dọa thiến hắn có lẽ hơi căng thật.

“Ừ, ta đoán là ta đã đi lạc rồi,” người bạn đồng hành trầm ngâm.

Ryan nói. “Ta thực sự thắc mắc tại sao nơi này lại trông nát đến như vậy so với phần còn lại của thành phố đấy.”

Nơi này khiến hắn nhớ lại những ngày xa xưa tồi tệ, khi hắn phải lùng sục những tàn tích còn sót lại để tìm chút lương thực, với Bloodstream thì kề kề bên cạnh.

“Nó thuộc về những cư dân cũ của khu vực này,” Atom Cat giải thích, “những người sống ở Vịnh Naples và thoát khỏi vụ dội bom á. Họ cố gắng sống sót, bất chấp chất độc và bệnh dịch, nhưng khi Tập Đoàn Dynamis tiếp quản khu vực, cả tập đoàn buộc phải di dời họ để nhường chỗ cho người dân của mình. Ta đoán những người vô gia cư và người bệnh tật không phù hợp trong bức tranh về một thủ đô tỏa sáng của họ. Đã từng có kế hoạch cải tạo khu vực này rồi, nhưng chúng vẫn chưa thành hiện thực.”

Hắn lắc đầu thất vọng, tiếng chuông điện thoại di động làm gián đoạn cuộc thảo luận. Atom Cat nhìn vào điện thoại di động của mình nhưng không nhận cuộc gọi.

Ryan liếc nhìn màn hình, thấy Atom Cat đã bỏ lỡ mười lăm cuộc gọi từ một 'Fortuna' nào đó, và bảy cuộc gọi từ một 'Narcinia'. 

“Các chị em của ta đấy,” siêu anh hùng nói trước khi người đưa thư kịp đặt câu hỏi. “Ta vẫn giữ liên lạc với họ, nhưng họ luôn muốn ta quay lại và không chấp nhận từ chối.”

“Điều đó có nghĩa là họ yêu ngươi lắm á,” Ryan trả lời mà không hề có chút mỉa mai nào. Hắn hoàn toàn hiểu tâm tư của những người mong muốn được đoàn tụ với gia đình mình.

Tuy nhiên, hắn tự hỏi điều gì đã khiến Atom Cat coi Tập Đoàn Dynamis là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với Băng Augusti.

Ryan chợt tự hỏi liệu Len, giống như Atom Cat, có muốn gặp hắn không, nhưng ngay lập tức gạt đi những suy nghĩ đó. Tất nhiên cô ấy sẽ vui mừng khi họ gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách rồi! Lo lắng vớ va vớ vẩn!

“Ta cũng yêu họ lắm, nhưng nếu họ tiếp tục hỗ trợ công việc kinh doanh Thuốc Bay Bổng thì ta—”

Một người khác gọi cho Atom Cat, hắn nhìn chằm vào cái tên trên màn hình trong vài giây, ánh mắt bất phân định.

'Livia.'

Thay vì phớt lờ cuộc gọi như những người khác, Atom Cat thẳng thừng tắt điện thoại, thở dài và nghịch đài radio. Cuối cùng khi đã chọn được một kênh, Ryan liếc nhìn người bạn đồng hành của mình. “Hip hop thật luôn hả ba?”

“Ngươi không thích nó à, người anh em?”

“Không, đếu thích!” Ryan đã đổi kênh trở lại Daft Biopunk. Âm nhạc này có giai điệu như kết hợp giữa nhạc điện tử, nhạc synth và nhạc người ngoài hành tinh.

“Nghe hay đấy,” Atom Cat nói khi họ đi qua những con phố hẹp. "Mà chúng ta đang đi đâu vậy?"

“Băng Meta đã chiếm bãi phế liệu làm căn cứ rồi,” Ryan nói. “Nó nằm ở trung tâm thị trấn Rust.”

“Ê khoan nha, ta chấp nhận đi phục kích một tên Rồ Dại đơn độc nào đó, hoặc có thể là hai tên, nhưng tấn công thẳng vào căn cứ của chúng chỉ với hai chúng ta là tự sát đấy.”

Nếu Ryan mà đi một mình thì hắn chẳng ngại đâu, nhưng hắn sẽ không khiến người bạn đồng hành của mình phải chết vô ích. “Vấn đề là, có trẻ em đang bị mất tích trong khu vực này, theo thông tin tình báo ta nhận được. Ta đã phát hiện một trại trẻ mồ côi ở phía nam bãi phế liệu, và ta nghĩ chúng ta nên kiểm tra nó thử.”

Atom Cat lập tức căng người. "Trẻ em luôn?"

“Ngươi ngạc nhiên à?” Ryan hỏi. Hắn rất muốn nói rằng đúng như vậy, nhưng hắn ta đã lường trước điều tồi tệ nhất khi có sự dính líu của lũ Rồ Dại ấy.

“Ta ngạc nhiên là chuyện đó không được báo cáo lại đấy,” gã siêu anh hùng trả lời khi chiếc Plymouth đi ngang qua hồ chứa nước của thành phố. Không giống như phần còn lại của khu vực lân cận, Tập Đoàn Dynamis bảo vệ nghiêm ngặt khu vực này, các binh sĩ bọc thép bảo vệ ranh giới của nó. “Mà một lần nữa, không ai quan tâm đến nơi này.”

Ryan thì có chứ.

Cuối cùng, cả hai đi đến một tòa nhà biệt lập nằm trong một vùng đất hoang sơ bụi bặm. Lớp sơn trên những bức tường gạch đã bong tróc theo thời gian và một nửa số cửa sổ bị vỡ tan hoang. Một khu vực có hàng rào lớn kéo dài bên trái tòa nhà, đây là nơi ở của hàng chục, nếu không muốn nói là hàng trăm con chó và mèo đi lạc.

Những tiếng kêu đầy đau khổ của chúng cùng mùi hôi thối ngay lập tức xộc vào mũi hai người họ khi họ đậu xe gần đó và bước ra khỏi xe.

“Đây không phải là trại trẻ mồ côi,” Atom Cat kinh hãi nói, trong khi Ryan chộp lấy chiếc găng tay Thiết Huynh Đệ của mình và đeo vào. Không khí ở đây ít ô nhiễm hơn phần còn lại của Thị trấn Rust, nhưng vẫn ô nhiễm. “Đây là trại động vật thì có.”

“Cả hai đấy,” Ryan nhận ra và liếc nhìn các con vật với vẻ thông cảm. Nhìn thần thái lẫn biểu cảm tuyệt vọng của chúng khiến hắn cảm thấy chạnh lòng.

Họ tìm thấy hai đứa trẻ tầm mười đến mười hai tuổi ở lối vào trại trẻ mồ côi, chúng đang chơi với một con chó golden retriever bẩn thỉu gần cánh cửa mở. Một cậu bé da đen với vết sẹo bỏng axit trên nửa má, và người còn lại là một cô gái tóc nâu gầy gò mặc chiếc váy hồng không hề vừa với kích cỡ cơ thể.

“Ê, mấy nhóc!” Ryan vẫy tay.

Cô bé ngay lập tức giơ thẳng một khẩu súng lục ổ quay tồi tàn vào đầu hắn ta, trong khi cậu bé bám lấy con chó. “Lùi lại đi, lũ nghiện ngập,” cô nói với Ryan. “Không ta sẽ bắn nát đầu bọn ngươi.”

Ỏ, cưng dữ bây!

Ryan dừng thời gian lại, chộp lấy khẩu súng và thay nó bằng một viên sỏi. Khi thời gian trôi trở lại, hắn đã nhét khẩu súng vào trong áo khoác, khiến cô gái rất ngạc nhiên. “Cá-cái gì thế?”

“Ê mấy nhóc, anh mày là Quicksave,” Ryan giơ ngón tay cái lên như trong quảng cáo. “Ta bất tử, nhưng đừng nói cho ai biết nha. Và đây là trợ thủ đắc lực đáng tin cậy của ta, Hello Kitty.”

“Đừng có mà cà chớn nha, Quickie,” Atom Cat trả lời, biệt danh ấy khiến Ryan cảm thấy hơi rộn ràng trong lòng. “Chúng ta không ở đây để làm hại ai đâu, chúng ta có thể nói chuyện với nhân viên nơi này được không?”

“Không có nhân viên gì hết,” cậu bé nói, vẫn còn sợ hãi. Con chó rúc vào mặt hắn để trấn an hắn và không hề tỏ ra thù địch gì với gã.

“Ông nội ta đã chăm sóc chúng ta, nhưng giờ ông ấy đã ra đi rồi,” cô bé trả lời trong khi trừng mắt nhìn Ryan. “Một kẻ nghiện ngập đã đánh chết ông ấy trong một con hẻm vài tháng trước.”

Cô bé ấy nói một cách thản nhiên, nghe gần như là chuyện bình thường ấy.

“Đợi đã, không có người lớn nào ở đây à?” Càng nghe, Atom Cat càng kích động. “Nhưng, làm thế nào mà mấy đứa sống qua ngày vậy?”

“Bọn này tự có thể lo liệu được,” cô gái nói với vẻ mặt tự hào. “Bọn này đi nhặt đồ và đem rác đem bán.”

“Mẹ hay gửi thức ăn và tiền mỗi tuần—” Cô bé đá vào chân cậu nhóc trước khi cậu nhóc kịp nói hết câu. “Đau mà, Sarah!”

"Mẹ?" Atom Cat hỏi. Cô bé ngậm miệng lại, và cậu bé kia bắt chước cô. “Sarah, đó là tên của em à?”

“Trả lại súng cho ta.” Cô phớt lờ Atom Cat và thay vào đó tiếp tục trừng mắt nhìn Ryan. "Trả nó lại đây!"

“Lương tâm ta không thể nào cho phép ta trả lại khẩu súng lục tồi tàn nát bét như vậy được,” Ryan trả lời, cố gắng giữ vững danh tiếng. “Để ta mua cho em một khẩu súng thật, một khẩu Desert Eagle chính hiệu nha. Lúc đó thì tha hồ mà đe doạ người ta.”

“Quicksave!” Atom Cat khiển trách hắn ta và cố gắng chiếm lòng tin với bọn trẻ. “Mẹ của hai đứa là ai vậy, là người chăm sóc hai đứa hả? Chúng ta có thể nói chuyện với cô ấy được không?”

“Không,” Sarah bướng bỉnh trả lời. “Mẹ bận lắm.”

“Bận làm gì cơ?”

“Bận rồi,” Sarah trả lời, khoanh tay lại. "Các ngươi muốn gì?"

Khi Atom Cat cố gắng thuyết phục bọn trẻ rằng họ chỉ muốn bảo vệ chúng, Ryan cảm thấy bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn.

Những con vật nuôi trở nên kích động, sủa và kêu meo meo liên tục. Họ có thể cảm nhận được những kẻ săn mồi đến gần.

Một chiếc xe buýt nhỏ màu đen rỉ sét tiến đến trại trẻ mồ côi, đỗ cách lối vào năm mét. Những đứa trẻ khác ló đầu ra ở cửa sổ, bị thu hút bởi tiếng ồn ào của thú cưng.

Ba 'người đàn ông' bước ra khỏi xe, mặc dù không hẳn là như vậy. Ryan ngay lập tức nhận ra một trong số chúng chính là con quái vật muỗi đã phá hủy chiếc Plymouth của hắn ở lần vòng lặp trước. Kẻ thứ hai là một người đàn ông gầy gò, hói đầu, ăn mặc như thợ sửa ống nước với những khối u biến dạng mọc đầy trên người, và đôi mắt đỏ ngầu đét. Hắn ta mang theo một chiếc cờ lê rỉ sét, và nụ cười để lộ những hàng răng nanh mục nát.

Về kẻ thứ ba...

Ryan ngay lập tức nhận ra dáng người cao và gầy gò kia, mặc dù hắn trùm áo khoác đen nặng nề, đội mũ, quàng khăn quàng cổ và đeo kính râm. Nhưng cách hắn ta bước đi giống như một con búp bước bắt chước người thật, khí chất đe dọa thầm lặng mà hắn tỏa ra...

Psyshock, thủ hạ của Adam.

Ba kẻ Rồ Dại liếc nhìn nhóm với ánh mắt đầy đe dọa, Atom Cat ngay lập tức di chuyển để che chắn cho bọn trẻ; con chó liền sủa những người mới đến một cách hung dữ đến đáng kinh ngạc. Bản thân Psyshock thì tập trung hoàn toàn vào Ryan.

“Á đù đù, thằng nhóc Cesare bé nhỏ đấy à?” hắn nói với giọng robot, kỹ thuật số. "Mày đã trưởng thành rồi hả."

Ryan giật thót mình.

"Ngạc nhiên à? Khi ta mà đã kết nối với hệ thống thần kinh thì ta sẽ có thể nhận dạng sóng não độc đáo của nó ở bất cứ đâu. Giống như mất tín hiệu, gọi về nhà cho bố mày ấy.” Chiếc kính râm nặng nề của hắn lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. “Ta tưởng lũ Carnival đã giết cha mày rồi mà?”

“Ông ta không phải là cha ta, và đúng vậy,” Ryan nói đầy lạnh lùng và tập trung. Lần cuối cùng hắn chạm trán con quái vật này là bốn năm trước, trước khi hắn dùng Thần Dược. Ngay cả khi Ryan bây giờ đã có siêu năng lực và có thể tự vệ thì sự hiện diện của Psyshock vẫn khiến hắn cảm thấy bất an. “Những vết sẹo ông ta cho ngươi thế nào rồi, bóng đèn nát?”

“Chúng lành rồi,” Psyshock trả lời, giọng nói của hắn chuyển sang đe dọa. Quái vật muỗi giương đôi bàn tay như móng vuốt của mình, ngứa ngáy muốn đánh nhau. “Nếu mày đã sống sót, tao cho rằng Len bé nhỏ cũng vậy nhỉ. Tốt. Tao chưa bao giờ muốn bỏ lỡ cơ hội trích xuất bộ não thiên tài của con nhóc đó.”

“Gì, trẻ con vẫn không đủ với ngươi à?” Ryan chế nhạo hắn ta.

“Tao không có hứng thú với loại thịt này, nhưng bọn ta thực sự cần lũ yêu tinh này. Tao e rằng có vài việc chỉ những đứa lùn nhỏ con mới làm được thôi. Đừng lo, bọn tao sẽ chăm sóc chúng thật tốt; thậm chí còn cho chúng ăn nữa kìa.”

“Adam rất thích trẻ con đấy,” Mosquito cười khúc khích, tên kẻ Rồ Dại khác thì chỉ gầm gừ.

“Ừ ừ,” Psyshock trầm ngâm với sự thích thú tàn nhẫn. “Mấy đứa, gọi bạn bè ra và lặng lẽ lên xe ngay.”

“Đứng ra đằng sau ta,” Ryan nói. “Ta có kẹo đấy.”

“Ừ, bọn trẻ sẽ không đến gần ngươi đâu,” Atom Cat nói và quay sang Sarah. “Các em có tầng hầm không?” Cô bé chậm rãi gật đầu. “Hãy trốn ở đó và đừng ra ngoài cho đến khi bọn anh kêu.”

Tiếng ồn của máy bay vang vọng khắp khu phố, trong khi bọn trẻ và con chó của chúng chạy trốn vào trại trẻ mồ côi.

“Tính toán lại đi mấy thằng ngu,” Psyshock nói trong khi nhìn theo bọn trẻ; nó khiến hắn ta trông giống như một con sói cô độc chết chóc đang quan sát những chú nai vàng bất lực, khiến Ryan cảm thấy ghê tởm.

Dây điện dịch chuyển phía sau chiếc khăn quàng cổ và kính râm của tên Rồ Dại, đồng thời dòng điện phát ra từ găng tay của hắn ta. “Bọn tao đông hơn, và mạnh hơn.”

Tại sao chúng không tấn công? Bởi vì chúng lo lắng sẽ lỡ giết chết những đứa trẻ trong giao tranh nếu hành động quá sớm à? Chúng không nên nghĩ xa đến thế, vì đáng ra chỉ cần nhìn thấy một Genome thôi là đủ để lũ nghiện Thần Dược này nổi điên lên. Nhưng không hề, những kẻ Rồ Dại này quá ổn định, quá thận trọng, như thể chúng...

“Hắn đã được ăn no rồi,” Ryan nhận ra. “Lũ các ngươi có một nguồn cung Thần Dược.”

Psyshock đánh giá hắn ta trong vài giây rồi ra lệnh. “Mongrel, Mosquito, bắt thằng nhóc Cesare lại, và giết thằng còn lại đi.”

“Ta vẫn đang mong thế đấy,” Mosquito nói, Mongrel rít lên với Atom Cat như một con thú. “Ta đoán Adam không thể nổi giận với chúng ta vì đã ăn thịt vài con đi lạc đâu ha.”

Cả hai nhóm trừng mắt nhìn nhau, nhưng Ryan không thể tập trung, tiếng máy bay ngày càng mạnh hơn…

Gần hơn.

Ryan hầu như không có thời gian để ngước mắt lên thì nó đáp xuống ngay giữa chiến trường.

Vụ va chạm thổi bay bụi tá lá, Atom Cat nhảy lùi lại theo phản xạ và các tên Rồ Dại rút lui sau chiếc xe buýt nhỏ của chúng. Chỉ có Ryan là vẫn đứng yên, không hề bối rối khi một con robot khổng lồ mạ vàng đứng ngay trước mặt hắn.

“Quicksave,” giọng của Vulcan vang lên từ những chiếc loa ẩn, mắt camera của bộ đồ tập trung vào gã vận chuyển. “Ngươi dám từ chối lời mời của ta.”

Ryan đút tay vào túi và huýt sáo, chiếc mặt nạ bảo vệ hắn khỏi bụi. Atom Cat nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt mở to khi nhận ra người mới đến. Đôi mắt camera của Vulcan liếc nhanh về phía hắn, nhưng nhanh chóng tập trung lại vào Ryan với cơn thịnh nộ đằng đằng sát khí.

“Đi gặp con phò rồng đó mà không thèm cân nhắc tới lời đề nghị của ta, ngươi còn hơn cả khinh miệt ta. Ngươi đã xúc phạm ta, và vì tội đó, ngươi sẽ bỏ mạng ở đây.” Cô ta đứng cao hơn Ryan, và một khẩu đại bác chĩa thẳng vào đầu hắn. "Muốn trăn trối gì không?"

Ryan suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi rồi trả lời.

“Ngươi lùn quá, đến nỗi mẹ ngươi phải dùng kính hiển vi mới nhìn thấy conngươi

Vulcan vẫn hoàn toàn bất động, bộ giáp cao chót vót cao che Ryan trong cái bóng của nó.

“À à đâu, ta có câu tốt hơn này!” Ryan búng ngón tay. “Ngươi lùn đến mức chân ngươi luôn đung đưa khi ngồi trên ghế!”

Sự im lặng càng trở nên căng thẳng hơn, và chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng động lạ. Ryan nhận ra rằng súng và tên lửa đang được nạp lên. Psyshock và đồng bọn của hắn đã phục hồi sau đợt tấn công bất ngờ, và chúng di chuyển để bao vây mọi người và tấn công Atom Cat từ hai bên.

Căng rồi đây. “Thế câu này thì sao? Ngươi gần như đủ cao để Wyvern coi trọng ngươi rồi á!”

Vulcan gầm gừ và nổ súng ngay và luôn.

#Darki

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương