Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kinh thành, phủ họ Đường.

“Đây là nhà mình sao? Nhìn cũng không tệ.”

Nhưng đối với nàng, nơi này chẳng phải là nơi phúc lành gì.

Đang suy nghĩ, Đường Thời Cẩm nghe thấy tiếng bước chân. Từ trong phủ, một nữ tử nhanh chân bước ra:

“Tiểu Cẩm? Muội là Tiểu Cẩm phải không? Ta là đại tỷ của muội.”

Nữ tử dung mạo xinh đẹp, mặt mày ôn hòa.

Đây chính là đại tỷ Đường Lệnh Nghi?

“Chào đại tỷ.” Đường Thời Cẩm khẽ đáp.

“Hay quá, ta đang định ra đón muội, đường xa như vậy, sao muội lại về một mình?” 

Đường Lệnh Nghi nắm lấy tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới.

Đường Thời Cẩm cảm nhận được sự quan tâm, mỉm cười: 

“Không xa lắm đâu, không dám làm phiền mọi người, muội biết đường về mà.”

Đường Lệnh Nghi nghe ra chút xa cách trong lời nói của nàng.

Dù sao thì chưa từng gặp nhau, sao có thể thân thiết ngay được? Đường Lệnh Nghi cũng hiểu điều đó, liền khoác tay Đường Thời Cẩm nói:

“Hôm nay nhà có khách, cha nương cũng ở nhà. Muội đến viện của ta ngồi tạm đã, lát nữa ta dẫn muội đi gặp cha nương.”

Đường Thời Cẩm hơi cứng người, quả thực có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng không từ chối.

Đường Lệnh Nghi là người có vẻ ngoài thân thiện, nhưng nhìn tướng mạo thì e là sắp có chuyện đau lòng.

“Quý khách tới nhà hôm nay có liên quan đến đại tỷ?” 

Đường Thời Cẩm định nói gì đó, lại ngập ngừng, nói ra rồi đại tỷ có nghĩ mình xen vào chuyện người khác không?

“Ừ, là vị hôn phu của ta đến.” 

Đường Lệnh Nghi e thẹn nở nụ cười.

Vị hôn phu tới bàn chuyện hôn sự.

“Đại tỷ, muội có lời thật lòng, tỷ có muốn nghe không?” 

Đường Thời Cẩm hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc.

Đường Lệnh Nghi mỉm cười: 

“Tiểu Cẩm muốn nói gì nào?”

Đường Thời Cẩm ngập ngừng một chút, cố nói uyển chuyển:

“Tỷ bị đội nón xanh rồi.”

“Đội nón xanh… là cái gì?”

“Vị hôn phu của tỷ, không chung thủy với tỷ.” Nàng đáp.

Đường Lệnh Nghi ngây người: 

“Tiểu Cẩm, muội làm sao biết được?”

“Nhìn tướng mạo mà ra.”

Đường Lệnh Nghi bật cười, rõ ràng là không tin, Tiểu Cẩm từng sống trong đạo quán, chuyện này nàng biết.

Cho nên khó tránh khỏi nhiễm chút thói quen thần thần bí bí.

Không có gì lạ.

“Hắn lát nữa sẽ nhờ tỷ nuôi nhi tử của hắn.” Đường Thời Cẩm nói.

“Sao có thể chứ.” 

Đường Lệnh Nghi cười, rõ ràng không để tâm.

“Thôi được rồi, Tiểu Cẩm, vào nhà rồi nói tiếp.”

Vừa định bước vào cổng, một chân Đường Thời Cẩm vừa bước vào, chân kia còn ở ngoài, thì bên trong vang lên tiếng quát:

“Lùi lại!”

Đường Thời Cẩm chớp mắt, người kia lớn tiếng quát: 

“Lùi lại ngay!”

Đường Lệnh Nghi bước lên che chắn: 

“Ngô ma ma, Tiểu Cẩm mới về, đừng dọa muội ấy.”

“Đại tiểu thư.” 

Ngô ma ma cúi chào Đường Lệnh Nghi, thái độ rất kính cẩn.

“Không phải lão nô cố ý dọa đâu, mà là ý của Hầu gia. Tam tiểu thư lớn lên trong đạo quán, e là không biết quy củ danh môn thế gia. Sợ sau này gây họa, Hầu gia nói nhân dịp hôm nay cho Tam tiểu thư một bài học, để nàng đi cửa hông vào phủ, cũng tiện ngày sau nhớ lấy mà ăn nói cẩn thận.”

Đường Lệnh Nghi nhíu mày: 

“Tiểu Cẩm là tiểu thư đường đường chính chính của Đường gia, sao có thể đi cửa hông?”

Truyền ra ngoài, người ta sẽ chê cười Tiểu Cẩm mất.

Đường Thời Cẩm rút chân về, khóe môi nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại không đạt tới đáy mắt: 

“Các người thật sự chắc chắn muốn ta đi cửa hông sao?”

Phong khí Đường gia, phải chỉnh lại rồi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương