Huyền Học Vương Phi Xinh Đẹp Lại Ngầu, Hoàng Thúc Cấm Dục Khuất Phục Rồi
-
Chapter 4: Cẩn thận họa từ miệng mà ra
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ngô ma ma lập tức đổi thái độ, vô cùng ngạo mạn:
“Đây là ý Hầu gia, chẳng lẽ ngay ngày đầu tiên trở về, Tam tiểu thư đã định chống lại Hầu gia sao?”
Đường Thời Cẩm nhìn bà ta một lượt:
“Mắt lệch, miệng thối, mặt to má lệch, rõ ràng là hay nói lời ác, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Ngô ma ma sững sờ, rồi phản ứng lại, trợn tròn mắt quát:
“Ngươi dám nguyền rủa ta! Đúng là từ nơi thôn dã mà ra, không hiểu quy củ! Còn tưởng mình là tiểu quận chúa của phủ Khánh Vương sao?”
Đường Thời Cẩm không đáp, quay sang nhìn Đường Lệnh Nghi:
“Đầy tớ ngạo mạn, không phân tôn ti, đây là quy củ Đường gia?”
Đường Lệnh Nghi vội giải thích:
“Tiểu Cẩm, là ý của cha…”
“Hầu gia còn nói, nếu Tam tiểu thư không phục, sẽ dùng gia pháp. Tam tiểu thư cũng không muốn vừa về nhà đã bị đưa vào từ đường đâu nhỉ?”
Đường Thời Cẩm là đứng hàng thứ ba trong Đường gia, trên có đại tỷ và nhị ca, dưới còn ba đệ đệ.
Nàng cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh:
“Tổ tiên nhà các người chắc cũng không dám nói với ta như thế, ngươi lại là cái thá gì?”
“Cửa phủ Hầu gia nếu không biết cách tiếp đãi khách, thì để cũng vô ích.”
Lời vừa dứt, mọi người chỉ nghe thấy tiếng rầm, cánh cửa sơn đỏ bị đổ sập xuống.
“A!”
Suýt chút nữa đè lên chân Ngô ma ma, bà ta sợ đến vãi cả linh hồn.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Ngô ma ma hoảng loạn nhìn Đường Thời Cẩm.
“Cửa đang yên đang lành sao lại đổ xuống? Nhất định ngươi dùng tà thuật! Ngươi đúng là sao chổi!”
“Ta á?”
Đường Thời Cẩm cười khẽ, giơ tay búng tay một cái.
Rầm!
Cánh cửa còn lại cũng ầm ầm đổ xuống.
Đè trúng Ngô ma ma, bà ta còn chưa kịp kêu thảm thì đã bị đè bẹp dưới cửa.
Tấm cửa rất nặng, Ngô ma ma miệng trào ra máu, ở dưới cửa phát ra tiếng cầu cứu:
“Cứu… cứu mạng…”
Đường Thời Cẩm thở dài:
“Ta đã nói rồi mà, họa từ miệng mà ra, ai bảo ngươi không nghe, hầy.”
Nàng nhấc chân, giẫm lên tấm cửa đang đè trên người Ngô ma ma mà bước vào phủ.
Ngô ma ma trợn trắng mắt, ngất lịm.
Bọn hạ nhân thấy thế liền hoảng loạn, vội vàng gọi người tới cứu, chẳng ai dám cản đường Đường Thời Cẩm nữa.
Đường Lệnh Nghi vẻ mặt phức tạp:
“Tiểu Cẩm, đây là nhà của muội…”
“Nhà tỷ gia phong bất chính, kỷ luật không nghiêm, không trách ta được.”
Đường Thời Cẩm lạnh giọng.
“Một câu gia phong không nghiêm, muội vừa về đã khiến cả nhà náo loạn, không trách bị đưa vào đạo quán để nuôi lớn.”
Một nam tử tuấn tú bước nhanh tới, chính là Đường gia nhị lang, Đường Ngọc Diên.
Lời này chẳng phải đang nói nàng là sao chổi sao?
Tuy lời này của hắn không dễ nghe, nhưng có vẻ là người chính trực.
Đường Thời Cẩm mỉm cười:
“Thực ra, cái danh tiểu thư Đường gia ấy, ta chẳng mấy hứng thú, cũng không muốn tranh giành gì cả. Nên Đường công tử không cần làm ra vẻ như gặp đại địch.”
Đường Ngọc Diên sửng sốt, cứ như thể bị nhìn thấu tâm tư?
Nghĩ đến khách nhân trong chính sảnh, hắn lạnh mặt nói:
“Hôm nay nhà có khách, lát nữa muội không được lên tiếng.”
Cảnh cáo xong, hắn liếc nàng một cái, rồi quay người rời đi.
“Tiểu Cẩm, nhị ca muội là người thẳng tính, muội đừng để bụng.”
Đường Lệnh Nghi nhẹ giọng nói.
Đường Thời Cẩm lắc đầu:
“Đại tỷ, lát nữa tỷ đừng buồn là được.”
Câu nói này chẳng đầu chẳng đuôi, Đường Lệnh Nghi không hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook