Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 252 Xin giúp đỡ.
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 252: Xin giúp đỡ.
"Người anh em, cho tôi đào tạo bình thường là được, cái loại 100 ngàn kia ấy."
"Tôi muốn chuyên nghiệp, ông chủ, thật sự có thể bảo lãnh Top 100 à?"
...
Đám người xếp hàng lục tục đi đến trước mặt Tô Bình, vừa trưng cầu ý kiến tình huống của các loại đào tạo, vừa trả tiền.
Có Luyện Ngục Chúc Long Thú trấn giữ, bọn họ không dám xem nhẹ thiếu niên này. Ngay cả hỏi thăm một vài hạng mục đào tạo, cũng có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Trong đó có người tính toán trong lòng một chút, lập tức phát hiện, thiếu niên mở cửa hàng trước mắt này chỉ dựa vào Luyện Ngục Chúc Long Thú đã có thể ở trong căn cứ thị Long Giang, đại triển quyền cước, tuỳ tiện giết vào top trăm người đứng đầu ở giải đấu Tinh Anh rồi.
Thậm chí, đánh đến top 10 cũng có thể.
Mấu chốt nhất là Tô Bình trước mắt quá trẻ tuổi, tương lai tiềm lực vô hạn, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc thiên tài, quá đáng giá lưu ý.
Hàng ngũ sắp xếp đến ngay ngắn trật tự, đại đa số mọi người đều lựa chọn đào tạo phổ thông 100 ngàn, dù sao đào tạo chi phí 1 triệu, cho dù là gia đình mình giá trị ngàn vạn cũng không thể nào tuỳ tiện lấy ra, cần nghĩ lại cho kỹ.
Tô Bình cũng không để ý, dù sao đào tạo chuyên nghiệp mặc dù kiếm tiền, nhưng người cũng mệt nhọc.
đào tạo 100 ngàn đấy, hắn giao cho ảnh phân thân đào tạo hàng loạt là được rồi, chuyên nghiệp phải tự mình dẫn đội.
Trả tiền xong, đám người lần lượt rời khỏi cửa hàng.
Lúc đi tới cửa, nhìn thấy Luyện Ngục Chúc Long Thú ghé vào bên cạnh bậc thềm ngủ say, một số người không khỏi cảm thấy sợ mất mật, lựa chọn đi một bên khác của bậc cửa, sợ kinh động Long Thú này.
Bên đường, Tô Lăng Nguyệt đang đi theo thầy Ngô Quan Sinh cùng tới, thông qua quảng cáo tuyên truyền, cô biết được hôm nay là ngày cửa hàng nhà mình khai trương.
Cô không ngờ tới, ngay cả đại minh tinh đứng đầu như Mục Sương Uyển mà Tô Bình cũng có thể mời đến. Chuyện này khiến một ít tư tưởng nghèo khó của cô bị đánh vỡ, cảm giác chỉ trong chớp mắt, nhà bọn họ hình như đã từ một gia đình bình thường bậc trung, trong nháy mắt trở thành nhà phú hào rồi.
Loại thay đổi này làm cho cô có cảm giác không chân thật mấy.
Ngô Quan Sinh đi theo bên cạnh Tô Lăng Nguyệt nhìn thấy Luyện Ngục Chúc Long Thú ở cửa vào của cửa hàng, con ngươi hơi rụt rụt, lúc trước được chứng kiến lực lượng kinh khủng của thiếu nữ tóc vàng kia, không nghĩ tới ngoại trừ thiếu nữ tóc vàng, nơi này ngay cả Luyện Ngục Chúc Long Thú cũng có.
Mặc dù Long sủng đỉnh cấp này không rung động bằng Truyền Kỳ, nhưng cũng là vật cực kỳ hiếm có.
Đối với Tô Bình cùng thế lực sau lưng cậu, Ngô Quan Sinh thấy mình càng phải kiêng kị rồi.
Tiến vào trong cửa hàng, nhìn qua hàng ngũ ngay ngắn trật tự, Tô Lăng Nguyệt nhìn lướt qua, ngược lại không cảm thấy có gì không đúng, dù sao lúc trước đây khi thời điểm trong cửa hàng nhiều người cũng phải xếp hàng đấy.
"Xin chào, hai vị là tới đào tạo..."
Đường Như Yên thấy có người vào cửa, vừa muốn tiến lên chào hỏi, bỗng nhiên chợt dừng bước chân, ngây ngẩn cả người.
Đại sư Ngô Quan Sinh?
Cô ấy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp được vị đại sư này ở chỗ này.
Đối với Ngô Quan Sinh, ngoại trừ cô từng gặp qua ở trong bí cảnh, thường ngày ở trong hội nghị gia tộc, cô cũng nghe các trưởng bối nói tới người này, đây chính là nhân vật được xưng là đỉnh phong đấy. Mặc dù không còn trẻ và có tiềm lực như Đao Tôn, nhưng cũng là cường giả đáng sợ không thể coi thường.
Dạng nhân vật trùm sò này, vậy mà lại tới đây?
Cô ngu ngơ một lúc, đột nhiên kịp phản ứng, lập tức nước mắt vui mừng.
Rốt cuộc đã gặp được một ông lớn rồi.
Đám gia hoả có mắt không tròng kia, không một ai có thể nhận ra cô, cô tin tưởng, Ngô Quan Sinh trước mắt này nhất định là nhớ kỹ cô ấy.
"Ngô đại sư..." Đường Như Yên vội vàng nghênh tiếp.
Ngô Quan Sinh nghe được tiếng gọi, theo tiếng nhìn lại, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Ông liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải Thiếu chủ Đường gia trên bảng Long Cốt Thiên Kiêu trong bí cảnh sao?
Lại nhìn một chút, ông bỗng nhiên sửng sốt, cách ăn mặc của Đường Như Yên... Lại là một người làm việc ?? !
Ông có chút mờ mịt, phản ứng đầu tiên nghĩ đến trong đầu, chẳng lẽ là Tô Bình này có quan hệ với Đường gia, nhân vật sau lưng Đường gia chính là Tô Bình, hoặc là tồn tại phía sau Tô Bình? !
Nếu như là thế này, vậy Đường gia có vẻ 'Sâu không lường được' đây.
Lúc ông đang suy nghĩ như vậy, Đường Như Yên mặt mũi tràn đầy nhiệt tình nói: "Ngô đại sư, ngài gần đây thân thể khỏe không, cha tôi thế nhưng vẫn muốn bái kiến ngài đấy."
"Không dám không dám." Ngô Quan Sinh thu hồi suy nghĩ, không dám xem nhẹ đối phương, thái độ cũng khách khí rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Đường Như Yên tiếp xúc với Ngô Quan Sinh, cũng không nghĩ tới thái độ của ông dễ gần như thế, dễ nói chuyện như vậy, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ngô đại sư, Yên nhi ở chỗ này bận bịu côn việc, không có cách nào trở về thông báo cho cha, mong rằng ngài chớ trách."
"Không đâu không đâu." Ngô Quan Sinh cười khoát tay.
Đường Như Yên vốn cho rằng ông ấy sẽ hỏi thăm mình, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng nhìn thái độ này của Ngô Quan Sinh, hình như cảm thấy với thân phận của mình mà xuất hiện ở đây cũng là chuyện rất bình thường, lại không có một tia nghi vấn hay tò mò nào.
Cứ vậy, cô sẽ không thể ám chỉ cho đối phương tình cảnh của mình được đâu.
Cô khẽ nhíu mày, âm thầm cắn răng một cái, mạo hiểm bị Tô Bình phát giác, truyền niệm bảo: "Ngô đại sư, tôi bị kẻ gian bức hiếp, bắt nhốt ở chỗ này, ngài nhất định phải cứu tôi thoát thân đấy, hoặc là, ngài giúp tôi thông báo một tiếng với Đường gia, ngày sau Đường gia tất sẽ hậu tạ!"
Ngô Quan Sinh bỗng nhiên thu được truyền niệm của Đường Như Yên, sửng sốt một chút, mà đợi nghe cô nói xong, lập tức vô cùng kinh ngạc.
Bị nhốt?
Bị bức hiếp?
Ông nhất thời phản ứng lại, hơi ngạc nhiên.
Nói như vậy, Thiếu chủ Đường gia này bị Tô Bình bắt tới hay sao?
Nghĩ đến chiến lực của Tô Bình và thiếu nữ tóc vàng đáng sợ kia, khóe miệng của ông hơi co quắp một cái, gia hỏa này, thật đúng là gan to bằng trời mà,. Trước khi đụng đầu với bọn họ, vậy mà đã cuỗm Thiếu chủ Đường gia này đến rồi, chẳng lẽ không sợ Đường gia kia bạo nổ à?
Nhưng mà.
Nghĩ đến chiến lực của thiếu nữ tóc vàng kia, trong lòng của ông lại bình thường trở lại, có thiếu nữ kia tọa trấn, Đường gia đừng nói bạo nổ, coi như bạo nhảy cũng vô dụng.
Biết quan hệ giữa Đường Như Yên và Tô Bình, sắc mặt của ông cũng khôi phục lạnh nhạt, nói: "Thật có lỗi, việc này lão phu lực bất tòng tâm."
Nói xong, nhấc chân lách qua Đường Như Yên, trực tiếp đi vào trong tiệm, đưa tay chào hỏi với Tô Bình.
"Chào ông chủ Tô."
"Ừm."
Tô Bình ngẩng đầu nhìn một cái, tiếp theo lại đăng ký cho khách hàng trước mắt.
Đường Như Yên quay đầu thấy cảnh này, bỗng nhu hóa đá.
Đây. . .
Moé nó chứ!
Nhìn thái độ của Ngô Quan Sinh, rõ ràng là cùng một giuộc với Tô Bình đấy.
Mình thế mà cầu cứu bạn của kẻ thù...
Cô cảm giác mặt mình hơi đau, trong lòng vừa tức vừa kinh, không nghĩ tới trong bối cảnh Tô Bình lại có nhân vật như Ngô Quan Sinh vậy. Khó trách không sợ cô bại lộ thân phận, dẫn tới Đường gia truy cứu một chút nào.
Sắc mặt cô biến hóa, đang suy nghĩ chuyện mình bị Tô Bình bắt đi có phải nên bỏ qua cho rồi.
Nếu như tính toán, việc này phải giữ bí mật mới được,. Nếu không, bị lan truyền ra ngoài, mặt mũi Đường gia bọn họ sẽ mất hết.
Tô Lăng Nguyệt kỳ quái nhìn thoáng qua Đường Như Yên, cau mày, không nghĩ tới mình mới chỉ không coi chừng Tô Bình một lát mà trong cửa hàng lại dôi ra một mỹ nữ nhân viên. Mặc dù nhan sắc vị này kém hơn vị kia một chút, nhưng cũng là người đẹp cực kỳ hiếm thấy, thậm chí so với đại minh tinh Mục Sương Uyển còn đẹp hơn.
"Tên khốn này... Khắp nơi hái hoa ngắt cỏ." Tô Lăng Nguyệt tức giận đến miệng nhếch lên, hậm hực dậm chân đi vào cửa hàng.
...
"Các người sao lại tới đây?"
Nhìn thấy Tô Lăng Nguyệt đến cửa hàng, Tô Bình ngẩng đầu hỏi một câu.
Tô Lăng Nguyệt âm dương quái khí đáp: "Tôi mà không đến nữa, trong cửa hàng này không biết sẽ xuất hiện thêm người nào đâu!"
Tô Bình nhíu mày.
Nghe không hiểu.
Nhưng lười hỏi.
"Không có chuyện gì làm thì về nhà đi, học hành cho tốt, không lâu nữa, tôi đưa cô đến học viện." Tô Bình tức giận nói.
Tô Lăng Nguyệt cả giận đáp: "Được lắm, anh muốn đuổi tôi đi chứ gì?"
Tô Bình: "..."
Ngô Quan Sinh biết Tô Bình và muốn có danh ngạch học viện Hàn Ngọc Tương, trong lòng lập tức có chút gấp gáp. Nếu Tô Lăng Nguyệt đi học viện của Hàn Ngọc Tương, ông muốn đến dạy cho Tô Lăng Nguyệt sẽ càng thêm phí sức rồi.
Dù sao chương trình học của học viện kia sẽ chiếm cứ phần lớn thời giờ của Tô Lăng Nguyệt.
"Không có chuyện làm thì đợi một bên đi, đừng ảnh hưởng việc làm ăn của anh." Tô Bình lười cùng Tô Lăng Nguyệt dây dưa, quát bảo.
Tô Lăng Nguyệt hừ một tiếng, quay người ngồi trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi.
Ngô Quan Sinh ngượng ngùng chào hỏi Tô Bình một tiếng, cũng theo tới.
...
"Có gì đặc biệt hơn người chứ, mệt cho tôi còn tốt bụng tốt ý muốn tới đây hỗ trợ này!"
Tô Lăng Nguyệt giận dỗi ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, trong lòng rất giận.
Ngô Quan Sinh ngồi xuống bên cạnh cô nàng, khuyên: "Anh của cô đang bận bịu buôn bán, nếu không chúng ta về trước đi?"
Tô Lăng Nguyệt đối với ông vẫn là tương đối tôn trọng, khẽ lắc đầu, nói: "Thầy à, hôm nay trong cửa hàng của anh ta có nhiều việc, đợi lát nữa nhiều người, tôi có thể phụ anh ta để ý một chút, chúng ta tối nay rồi hẵng học được không, đêm nay tôi có nghỉ ngơi muộn hơn chút."
Ngô Quan Sinh thấy cô nói như vậy, cũng chỉ đành chiều theo.
Dù sao thiếu nữ này cũng là em gái của Tô Bình, coi như nửa Thái tử.
Tô Lăng Nguyệt mở máy truyền tin, ngồi ở trong khu nghỉ ngơi lướt xem, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Anna và Đường Như Yên trong cửa hàng, nhìn xem hai nhân viên có chăm chỉ hay không, dáng vẻ nghiễm nhiên xem mình như nửa ông chủ.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một tin tức ngụ ý đưa đẩy trên máy truyền tin.
"Tiểu Tinh Nghịch... Bảo lãnh top năm mươi?"
Cô nhìn thấy tên cửa hàng nhà mình cùng một tên một cửa hàng lớn khác, lập tức ấn vào.
Chờ sau khi xem xong, vẻ mặt lập tức đại biến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook