Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 35: Lần Đầu Tiên Thực Hiện Nhiệm Vụ Một Mình
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 35: Lần Đầu Tiên Thực Hiện Nhiệm Vụ Một Mình
Cặp song sinh Tona cần tham dự một bữa tiệc.
Họ được chỉ thị cần tham gia một vài sự kiện do hoàng tộc và các công tước của đế quốc Vermont đích thân tổ chức để lấy lòng họ.
Thật ra, bảo đây là một "nhiệm vụ" đúng là một sự sỉ nhục. Họ chỉ cần mỗi đến đó, vui chơi và thưởng thức cao lương mỹ vị được bày ra trước mắt. Hoàn toàn không có gì gọi là máu me hay xung đột diễn ra trong nhiệm vụ lần này.
"Ơ!"
“Tiệc sao?! Tại đế quốc Vermont…”
Tuy nhiên, khuôn mặt của cặp song sinh Tona bắt đầu nhăn lại khi nghe những thông tin chi tiết về nhiệm vụ của mình.
Chỉ các thành viên thuộc dòng dõi nhà Runcandel mới có tư cách nhận nhiệm vụ ‘dự tiệc’.
Gia tộc có thể khước từ lời mời tham dự từ các tiểu quốc, nhưng đế quốc thì lại là chuyện khác, không có chuyện từ chối dễ dàng như vậy.
Vì vậy, một trong số những đứa trẻ nhà Runcandel phải nhận lời tham dự các sự kiện.
Vậy nên mỗi khi thiệp mời từ Vermont được gửi tới, những đứa trẻ Runcandel đều thầm mong mình không bị chọn.
Không muốn dự mấy bữa tiệc nhàm chán đó cả.
“Xin chia buồn với hai đứa. Nhờ sự hi sinh của hai đứa mà các anh chị khác sẽ không phải đến dự tiệc và nhảy múa tưng tửng nữa.”
“Haaaa…”
“Ta vừa nghe thấy tiếng thở dài sao? Nhiệm vụ là nhiệm vụ, có dự tiệc thì vẫn là nhiệm vụ. Nếu còn tiếp tục tỏ thái độ như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.”
Cặp song sinh Tona cố gắng che đi vẻ mặt chán ghét của mình và gật đầu đồng ý.
Thực ra nhiệm vụ lần này gọi là một sự trừng phạt đến từ Myu và Anne thì đúng hơn. Họ đang muốn trừng phạt hai tên khờ vì không thể hủy hoại em út khi trong tay đã có một kị sĩ năm sao.
Tham dự bữa tiệc là một nhiệm vụ khó khăn đối với cặp song sinh, bởi họ hoàn toàn mù tịt về nghệ thuật ứng xử và các lễ nghi cần thiết trong những tình huống đối thoại xã giao.
"Trời ạ, chị Myu và Anne cũng thật là."
Jin khẽ cười.
“Muốn hay không thì vẫn phải có người đứng ra thực hiện. Đến đó các cậu sẽ gặp được những tai to mặt lớn đến từ những lĩnh vực khác nhau, nhớ chú ý mà học hỏi."
“Đã hiểu, thưa chú…”
"Còn cháu, Jin."
"Vâng, thưa chú."
“Nhiệm vụ của cậu là…”
Zed chững lại giữa chừng, cặp song sinh Tona vẫn lắng tai những lời tiếp theo của ông.
Họ tò mò muốn biết nhiệm vụ điên rồ mà hai người chị gái đã giao cho cậu em út này là gì.
Hy vọng rằng nó có thể khiến thể chất và tinh thần Jin bị suy sụp, không thì cho Jin bỏ mạng ngoài đó thì càng tốt.
“Là nhiệm vụ ám sát. Mục tiêu là đồ chơi của Lãnh chúa Mật Cung Talaris. Hừm… Về cơ bản thì người cậu cần giết là một tên không ra gì.”
Lãnh chúa Mật Cung.
Danh hiệu đó được trao cho chủ nhân của ‘Mật Cung’- một tòa tháp khổng lồ nằm giữa mặt biển phía Tây. Talaris là lãnh chúa đương nhiệm đời thứ 51 với biệt danh là ‘Thâm Uyên Trì Chu’.
‘Mật Cung’ là một thế lực độc lập nằm ngoài kiềm quyển soát của cả nhà Runcandel lẫn Zipfel.
“Thưa chú, nhắc đến ‘đồ chơi’, ý của chú là…”
“Đồ chơi của Thâm Uyên Trì Chu sao? Là người bà ta qua lại."
Mục tiêu ám sát lần này của Jin là món đồ chơi của lãnh chúa bên đó.
Nói cách khác, là nhân tình của bà ta. Jin tìm ra một trong vô vàn người Talaris đang qua lại cùng và giết hắn.
"Thôi chết.”
Cặp song sinh Tona ngạc nhiên lỡ lời.
Họ tin rằng Jin không thể toàn mạng sau vụ ám sát người tình của lãnh chúa ‘Mật Cung’ này.
Khắp nơi trên thế giới, ngay cả những con kiến nhỏ bé nằm ở một góc nào đó của Vương quốc Mitel, cũng đều biết đến Talaris – một kẻ sẵn sàng ra tay tàn độc với những ai dám động tới nhân tình của bà ta.
"Mục tiêu của cậu hiện đang dừng chân tại khu vực hỗn loạn Mamit dưới sự bảo vệ của đám tùy tùng đến từ Mật Cung."
"Mamit?!"
"Lạy chúa!"
Cặp song sinh lại một lần nữa hét lên.
Những nhiệm vụ diễn ra ở khu vực hỗn loạn Mamit thường được giao phó cho Kị Sĩ Hộ Mệnh, và không phải thứ mà một binh sĩ trung cấp như Jin có thể đảm nhận.
Ám sát người tình của lãnh chúa Mật Cung ở Mamit.
Nói tóm lại là như vậy. Và tất nhiên cặp song sinh Tona vẫn một mực tin rằng Jin sẽ không qua khỏi ải này.
“Tôi muốn hỏi một điều, thưa chú.”
"Hửm?"
“Đối tác của chúng ta là ai?”
Zed khẽ nhếc mép khi nghe giọng điệu đầy tự tin ấy của Jin.
‘Thằng nhóc này… Chắc chắn nó biết lãnh chúa Mật Cung là ai và Mamit là nơi nào, nhưng nó vẫn định nhận nhiệm vụ này sao? Giả sử nó nói rằng nhiệm vụ này bất công đi, mình sẽ đích thân có đôi lời với đám tiên phong kỵ, nhưng…’
Zed có phần hy vọng Jin sẽ đổi ý.
Gần đây, Zed đã tìm được niềm vui mới, đó là chứng kiến cậu bé Jin lớn lên từng ngày. Ngay cả người tàn nhẫn như ông cũng không đồng ý với việc mang một thanh kiếm chưa được trui rèn đủ đi thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm như thế, vì chắc chắn nó sẽ gãy.
Tuy nhiên, Jin không hề do dự chút nào.
Vậy thì Zed cũng không có lý do gì để can thiệp vào chuyện đó.
“Là gia tộc Tzendler. Mục tiêu của cháu – một kẻ lười biếng – Alkaro Tzendler, nỗi ô nhục của gia tộc đó.”
“Cháu hiểu rồi. Chắc họ lo rằng tên đó sẽ tuồn bí mật của gia tộc ra cho lãnh chúa Mật Cung.”
“Chính xác. Trưởng tộc Tzendler có vẻ đã tìm đủ mọi cách để lôi hắn về nhưng không được nên mới tìm tới chúng ta. Danh tiếng của tên nhãi này không được tốt cho lắm… Hừm, cháu có làm được không đấy?”
Zed hỏi với vẻ đầy mong đợi.
Ông hy vọng Jin sẽ nói ‘nhiệm vụ này nên được giao cho các Kị Sĩ Hộ Mệnh mới phải‘.
"Cháu sẽ nhận nó."
“Sao lại vậy chứ… À không, cháu đừng bận tâm. Haaa, thật tốt khi thấy cháu quyết đoán như vậy.”
Zed đưa tập tài liệu đám nhóc và ho nhẹ.
“Hai ngày nữa ba đứa sẽ xuất phát. Hai ngày này sẽ miễn buổi tập chiều. Và hãy đảm bảo rằng những buổi tự luyện sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ.”
"Vâng, thưa chú."
Zed bước ra khỏi phòng tập trước.
Bên cạnh Jin là cặp song sinh Tona đang lúng túng một hồi.
Họ cũng thấy bứt rứt, cũng thấy lo lắng về việc Jin sắp phải lìa đời. Họ không hề biết rằng giữa họ và em trai đã hình thành nên một mối quan hệ bền chặt chứa cả yêu thương lẫn hận thù.
"Gì?"
“À không, ừm… Chúc may mắn. Phải an toàn mà trở về đấy.”
"Ừm. Em sẽ không chết đâu, nhỉ? Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ việc nói rằng em là người Runcandel! Sẽ không ai dám đụng vào em nữa đâu.”
“Ha ha, trời. Các anh đang lo lắng cho em sao? Giờ mới thấy bộ mặt đáng yêu này của các anh đấy."
“Lo lắng gì chứ! Bọn anh-"
“Trước khi em trở về…”
Jin ngắt lời Daytona và rút Bradamante ra với aura chói lọi, khiến cặp song sinh phải đứng hình.
Vụt!
Không đợi họ hỏi, Jin đã vung kiếm và chĩa vào viên Tinh Thạch phía sau lưng họ.
Kenggggg—!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, dội xuống trần nhà và vang vọng khắp căn sảnh.
Jin mỉm cười đắc ý.
Tự nhiên cậu cảm thấy nếu bây giờ gõ vào Tinh Thạch thì sẽ thành công tạo âm thanh trong trẻo, thật không ngờ.
Mới một tháng trôi qua kể từ khi họ bắt đầu luyện tập với Tinh Thạch.
Jin không thể tưởng tượng nổi chiến tích này lớn đến thế nào.
“Các anh hãy quyết định xem. Liệu giữa các chị và em, các anh thích ai hơn…”
Cặp song sinh chỉ biết nuốt nước bọt và gật đầu lia lịa.
Sau đó Jin cũng rời khỏi, bỏ lại hai người anh đứng đó trong im lặng.
"…Chúng ta nên làm gì đây?"
“Anh không biết. Các chị thì điên chắc rồi, còn hôm nay thằng nhóc Jin cũng không được bình thường thì phải. Nhưng thật lòng mà nói… thì Jin đúng là đáng sợ hơn các chị ấy rất nhiều…”
"Đúng đúng."
Cặp song sinh thở dài.
Sau khi rời khỏi phòng, thay vì tập trung vào nhiệm vụ thì tâm trí của Jin lúc này lại dồn vào một việc khác.
'Cảm giác lúc nãy là gì?'
Lúc Haytona làm nổ viên Tinh Thạch đã có một hạt bi sắt bay ra.
Không hiểu vì sao sau khi bị nó văng vào thì Jin đột nhiên hình dung được đường bay của nó trong đầu. Cảm giác như nếu chuyện kia lặp lại lần nữa thì Jin hoàn toàn có thể tránh được.
‘Chắc mình nên hỏi chị Luna về việc này ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Có vẻ như thứ này có liên quan đến bài huấn luyện mà chị ấy dạy cho mình.’
***
Chỉ trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.
Những người có nhiệm vụ đã chuẩn bị xong từ hôm qua rồi. Giờ chỉ còn mỗi việc đến Cổng dịch chuyển Hufester để tới nơi thi hành nhiệm vụ.
“Phù… Thiếu gia.”
Trước lúc Jin đặt chân lên cỗ xe ngựa, các binh sĩ thuộc tốp nhỏ nhất trong lớp trung cấp đã cất tiếng gọi cậu.
Mọi người đều lộ rõ u sầu, như thể một đàn bò bị sắp bị dẫn tới lò mổ. Đâu ai biết trước được bao nhiêu người trong số họ sẽ phải hi sinh trong nhiệm vụ sắp tới.
Tuy nhiên, đó không phải là lý do duy nhất khiến họ chán nản.
“Bọn tôi nghe nói ngài sẽ tới Khu vực Mamit hỗn loạn.”
“Đúng. Trước đó còn cần phải tới cổng dịch chuyển và làm thủ tục nhập cảnh nữa. Rất phiền.”
“...Bọn tôi đến đây nói lời từ biệt trước khi ngài đi.”
Khá rõ ràng, lý do tại sao các binh sĩ ấy lại làm như vậy.
Có thể đây là lần cuối cùng họ được gặp thiếu gia. Không chỉ họ có thể bỏ mạng tại khu vực không được kiểm soát mà ngay cả thiếu gia Jin cũng được giao một nhiệm vụ mà khả năng sống sót chỉ có 20%.
Ngoại trừ Jin ra thì tất cả những binh sĩ lớp trung cấp đều nghĩ rằng cánh cửa tử thần đang đón chờ cậu.
“Từ biệt gì chứ. Sao mọi người lại nghĩ chúng ta không thể gặp lại nhau nhỉ?”
Mesa chỉ có thể cất thở dài khi nghe giọng điệu vui tươi của Jin. Các binh sĩ khác thậm chí còn chẳng thể ngẩng đầu lên mà nhìn thiếu gia.
“Chà, đúng là cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách mà người ta mong muốn. Trong nhiệm vụ lần này, lỡ không may, một trong số chúng tôi sẽ phải bỏ mạng.”
“Bọn tôi sẽ ổn thôi. Nhưng còn ngài…”
“Xì, đừng lo lắng cho ta, lũ khờ. Tập trung vào nhiệm vụ của các ngươi ấy, được chứ?”
"Vâng…"
“Vậy thì đi đi. Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nhóm các binh sĩ lớp trung cấp vẫn đang lưu luyến đứng xung quanh mà chưa chịu bước xuống hành lang.
“Thật là những đứa nhóc đáng yêu. Phiền ông chăm sóc họ chu đáo nhé, Murakan.”
"Meo meo~"
“Tôi đã nói từ trước rồi, phải đảm bảo rằng họ sẽ không phát hiện ra ông, nhớ đó?”
"Meooow~"
Chú mèo đen giơ đôi chân lên trước và vẫy vẫy như thể đang muốn nhắc nhở: “Đi mà lo cho thân mình ấy, nhóc.”.
“Cả thiếu gia Jin và ngài Murakan đều rời đi nên nơi này sẽ trở nên yên ắng một thời gian nhỉ.”
“Cứ coi như đây là một kỹ nghỉ, Gilly. Tôi sẽ quay về với quà lưu niệm từ Mamit.”
“Tôi biết cậu mạnh hơn các binh sĩ trung cấp, nhưng không thể xảy ra sơ suất được. Mamit là một nơi nguy hiểm. Lại còn phải ám sát tình nhân của lãnh chúa Mật Cung… Xin hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
"Được rồi. Tôi đi đây!.”
Thay vì đi xe thì Jin cưỡi ngựa với mái tóc nâu đã nhuộm vàng và ăn mặc như một lữ khách bình thường.
Cậu mang theo cả Bradamante, nhưng được phủ một lớp kim loại khác để che đi màu sắc ban đầu. Như vậy thì sẽ không ai nghi ngờ được danh tính của cậu.
Đây là nhiệm vụ thứ hai, và cũng là lần đầu tiên cậu thực hiện nhiệm vụ một mình .
Như Gilly đã nói, Jin của hiện tại là một người đáng gờm. Dù vậy, đích đến của nhiệm vụ lần này là một nơi nguy hiểm, có thể cậu sẽ phải bỏ mạng.
Tuy nhiên, Jin lại không sợ. Thay vào đó, cậu rất hào hứng để xem khả năng sử dụng Ảnh Năng và ma thuật của mình đến đâu.
‘Kiếp trước mình đã từng luôn muốn được đến Mamit một lần.’
Trước khi hồi quy, người sư phụ pháp sư của Jin từng so sánh Mamit với một ‘thành phố lãng mạn’.
Sau hai năm ở Mamit, sư phụ của cậu luôn kể những câu chuyện thú vị về nơi này, bao gồm cả thành phố và người dân ở đó.
'Nếu mình nhớ không nhầm thì các quán rượu nằm ở trung tâm thành phố là nơi mà những kẻ đưa tin và gián điệp thường lui tới. Muốn mua thông tin cao cấp thì mình cần đến chợ đen ngầm…'
Không ngờ những câu chuyện của người sư phụ kia lại có ngày cần dùng tới. Tất nhiên, vì sai lệch thời gian, nên hiện tại có thể một số thông tin sẽ không đúng. Nhưng chắc hệ thống trật tự trong thành phố sẽ không khác nhiều so với mô tả.
Jin kéo dây cương ngựa và bắt đầu cuộc hành trình với một cảm giác biết ơn.
Trên đường rời khỏi Lâu Đài Kiếm Viên, một cảm giác tự do sảng khoái dâng lên ngập tràn trong lòng cậu.
___________________
Phần của người dịch:
Đáng iu vải, ai cũng đáng iu hết dị trời!
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook