Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 36: Khu Vực Mamit Hỗn Loạn (1)
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 36: Khu Vực Mamit Hỗn Loạn (1)
Vùng đất phi pháp Mamit là một khu vực tập trung tất cả các loại tội phạm và tội ác.
Thậm chí còn có tin đồn trên khắp thế giới rằng do năng lượng tà ác mà những kẻ phạm luật này gây ra, vùng đất đầy tội phạm này trở nên đổ nát tới mức một cái cây cũng không mọc được.
Nhưng đó không phải là tin đồn. Thực ra Mamit là một vùng đất hoang cằn cỗi, nơi này không có một cọng cỏ nào mọc cả.
Mặt trời thiêu đốt chiếu xuống vùng đất này.
Những tên tội phạm bò lổm ngổm trong thành phố nhỏ bé như những con côn trùng ghê tởm.
Không có cổng để vào thành phố. Xung quanh chỉ có một tấm biển chỉ dẫn bị gãy. Và một khi chúng ta đi qua biển chỉ dẫn đó, ta đã ở bên trong Mamit.
“Có người mới tới đây, lũ khốn nạn!”
Một người đàn ông to lớn hét lên khi hắn ta xông vào bên trong một trong những quán rượu ở trung tâm thành phố. Hắn ta đang mang trên lưng một cây chùy sắt to lớn và đáng sợ không kém.
“Hahaha! Người mới cái con khỉ. Tao cá là mày quay lại vì mày lại bị đưa vào danh sách truy nã nhỉ. Chết tiệt, mày là cá hồi hay sao hả? Thôi đừng quay lại đây mãi nữa!”
Những người bên trong quán rượu hò reo vui mừng khi tất cả đều nhận ra người đàn ông to lớn này. Chế giễu ai đó cho đến khi người đó mất giọng, chỉ tay và ném cả cốc bia là những cách chào hỏi người khác truyền thống nhưng đặc biệt của Mamit.
Rắc! Sầm! Keng!
Những chiếc cốc dày cộp đập vào đầu và ngực của người mới đến. Các mảnh vỡ thủy tinh bao phủ sàn nhà cùng với một biển bia. Tuy nhiên, nhân viên phục vụ thậm chí còn không thèm liếc nhìn vào đống hỗn độn chứ nói gì đến việc dọn dẹp nó.
Người đàn ông to lớn bị vô số cốc rơi trúng miệng mỉm cười thích thú và nắm lấy một trong những mảnh thủy tinh trên sàn.
Rắc.
Không lâu sau, một cảnh tượng mà bình thường người ta chỉ có thể nhìn thấy trong rạp xiếc đã xảy ra. Người đàn ông nhai mảnh thủy tinh và nuốt nó.
"Đúng rồi! Tao là một con cá hồi. Quê thực sự của Ngài Thonk vĩ đại ở ngay đây, ở Mamit này! Uống đê, chúng mày! Hôm nay tao phải uống thật đã mới được! ”
“Trời ạ, Thonk. Lần này mày đã làm gì mà phải chạy quay lại đây? Nào, nói đi chứ. Chúng tao nghe kể chuyện thôi."
“Khục ha ha! Tao, Ngài Thonk vĩ đại, đã vui vẻ với một con đĩ cao cấp ở Vương quốc Ekan.”
“Ồ! Ai vậy?"
“Không biết, chỉ là một cô gái xuất thân từ một gia đình quý tộc thôi. Và tao đã giết năm tên lính canh đến bắt tao đấy. Trời đất, chúng nó thực sự nghĩ rằng chúng nó có thể bắt tao với những tên lính canh bình thường đó đấy? Họ cứ tiếp tục phái chúng đi."
“Ha ha, lũ ngu ngốc đó.”
"Đúng đúng. Đó là lý do tại sao tao nghiền chúng như khoai tây nghiền. Khoảng năm mươi người trong số chúng? Trong khi tao đang tiêu diệt chúng, tao đã vô thức hướng về Mamit, và thấy mình ở đây trước khi tao nhận ra điều đó… ”
“Cuộc thảm sát của Thonk! Cạn ly!”
“Cạn ly! Chào mừng tao trở về! Rất vui được gặp lại chúng mày! ”
Ực, ực, ực!
Những người đàn ông đang cạn ly.
Cơn sốt ồn ào lắng xuống khi mọi người đang bận rộn uống hết cốc bia của mình. Nhưng trong khi chờ đợi…
Ầm ầm…
Một cậu bé bước vào quán bar với chiếc áo choàng rách nát.
Đó là Jin.
"Hả?"
“Có vẻ như lần này là người mới thật rồi.”
Thonk và những người đàn ông khác liếc nhìn nhau, hỏi nhau xem có ai biết đây là ai không. Nhưng mọi người đều lắc đầu.
Thình thịch, thình thịch.
Một tiếng động dày đặc vang lên mỗi khi Jin bước đi với đôi giày cũ nát của mình. Cậu lặng lẽ băng qua phòng và ngồi xuống bên cạnh Thonk.
“Cho một ly nước lạnh. Và một số món ăn nhẹ đơn giản thôi.”
Jin lấy trong túi ra một đồng bạc và đưa cho người phục vụ.
"Ha."
Người bán hàng bắt lấy đồng xu và khịt mũi như thể anh ta không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Ngay sau đó, toàn bộ quán rượu cười toáng lên.
"Kya!"
“Chà, tôi tưởng mình đang xem nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết hành động hay gì đó chứ. Nhìn cậu ta kìa. Cậu ta có khiếu giả vờ ngầu lòi đấy chứ!"
"Vậy thì? Cậu là ai, hửm? Kị sĩ chín sao nào đó hả? ”
“Mày không thấy sao? Cậu ta phải là một kiếm sĩ huyền thoại! Phụt!”
Những người đàn ông đang phun ra những lời nói châm biếm đồng loạt thay đổi vẻ mặt. Họ nhanh chóng đứng dậy và vây quanh Jin với nụ cười đầy đe dọa và cười khúc khích.
“Này, cậu lính mới. Tôi, Ngài Thonk vĩ đại, hôm nay có tâm trạng tốt đấy. Nên, chúng ta đừng căng thẳng với nhau, được chứ? Nếu bây giờ cậu quỳ xuống và mút ngón chân của mọi người, tôi sẽ tha thứ cho cậu — hự! ”
Thonk bị cắt ngang trước khi hắn ta có thể nói hết câu của mình. Thực ra thì, hắn ta sẽ không bao giờ có thể nói hết câu nữa vì đầu con dao mà Jin lấy ra đã găm vào cổ Thonk.
Người đàn ông to lớn đã đứng quá gần Jin mà không đề phòng, vì vậy hắn ta thậm chí không có thời gian để đối phó với sự tấn công của cậu nhóc. Không ai ngờ thằng nhóc này lại đâm vào cổ một gã to lớn như Thonk mà không chút do dự.
“Ặc, grrr…”
Khi Jin rút dao găm lại, máu từ vết thương của Thonk phun ra khi hắn ta ngã xuống sàn.
Sau đó, một không khí im lặng kéo dài. Không ai thốt ra một tiếng nào. Jin lặng lẽ vẫy tay với người phục vụ, giục anh ta mang nước lạnh và đồ ăn nhẹ cho mình.
"Hắn chết rồi!"
“Thonk chết rồi!”
"Tao biết ngày nào đó rồi sẽ có chuyện này mà, phụt."
Ngay sau đó, những người đàn ông xung quanh Jin đã tản ra xung quanh.
Họ cư xử như thể những cuộc giao lưu thân thiện mà họ nói với Thonk cách đây không lâu là giả vờ và quay trở lại bàn của họ, bắt đầu uống bia trong nhóm ban đầu của họ.
Sự việc này khá phổ biến. Dù họ có hành động thân thiện như thế nào với Thonk thì giữa họ cũng không có tình bạn thực sự.
'Đúng như sư phụ thường nói, nơi này có đầy rẫy những kẻ dị hợm.'
Lý do họ quan tâm đến Jin là vì cậu tỏ ra yếu đuối. Họ tò mò muốn biết tại sao một cậu bé - dường như vẫn vắt mũi chưa sạch - lại bước vào một hang ổ của bọn tội phạm như thể chẳng có gì.
Tuy nhiên, câu hỏi của họ đã tìm ra câu trả lời.
Jin đã giết Thonk bằng một con dao găm và bằng cách nào đó đã được sự đồng tình của bọn tội phạm bên trong quán rượu. Đây là cách các cư dân của Mamit 'thực sự chào đón' một người mới đến.
‘Mình dường như luôn mắc nợ sư phụ. Sư phụ đã giúp đỡ mình rất nhiều, cả trong quá khứ và hiện tại của mình. Hy vọng sẽ đến ngày mình có cơ hội để trả ơn sư phụ.'
Lạch cạch.
Người phục vụ đặt một chiếc cốc thủy tinh lên bàn của Jin. Một cốc nước lạnh.
"Tôi không bỏ độc vào đâu."
“Ngay cả tôi cũng biết rằng giết người bằng chất độc là một điều cấm kỵ ở đây.”
“Cậu dường như biết rất nhiều về Mamit mặc dù cậu còn trẻ nhỉ. Cha mẹ hoặc anh chị em của cậu có quen thuộc với nơi này không?”
"Không phải việc của anh."
Keng.
Lần này, Jin ném một đồng xu vàng cho người phục vụ, người này chỉ nhún vai đáp lại.
"Cậu muốn gì? Thuốc phiện sao? Gần đây có một sản phẩm đã trở thành cơn sốt ở Mamit đấy. Hay là cậu đang tìm ai đó sao?”
“Vế sau. Như vậy có đủ chi phí không?”
Người phục vụ xoa đồng xu bằng khăn tay và bình tĩnh cân nó bằng tay. Trọng lượng đáng kể đã chứng minh rằng đó là một đồng tiền vàng chính cống.
“Phụ thuộc vào người cậu đang tìm kiếm.”
"Có quý ông nào đi qua hoặc ở trong khu vực này không?"
"Không. Tôi chắc chắn là ở đây không có quý ông nào cả."
Jin tặc lưỡi như thể cậu đang thất vọng.
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì chỉ cần mang đồ ăn nhẹ cho tôi là được. Và nếu anh có thể, giới thiệu với tôi vài chỗ ở tối nay được không. Tốt nhất là một nơi không có bất kỳ con bọ nào đấy.”
'Một nơi không có bất kỳ con bọ nào' ý là nhà trọ an toàn nhất ở Mamit.
“Vậy thì tôi chỉ biết địa điểm này. Có một quán trọ tên là Nguyệt Tỉnh ở phía tây thành phố. Các vị vua của Mamit cư trú ở đó, vì vậy không cần phải gây ồn ào khi cậu bước vào đâu. ”
"Cảm ơn."
Jin ăn sạch đĩa bánh mì thô và thịt xông khói khô trước khi rời quán rượu.
***
Bầu không khí bên trong ‘Nguyệt Tỉnh’ rất khác biệt so với quán rượu, vì những người có ảnh hưởng nhất của Mamit đều cư trú trong đó. Nó sạch sẽ và trật tự một cách đáng ngạc nhiên, giống như một quán trọ bình thường bên ngoài Mamit.
Nó không thể so sánh với một nhà trọ cao cấp ở một thành phố lớn. Nhưng ít nhất, khách hàng sẽ không gặp phải những tên tội phạm hèn hạ, những kẻ cư xử như những con chó hoang.
'Ngay cả khi hắn ta là người yêu của Chủ nhân Mật Cung, hắn ta cũng chỉ là nỗi ô nhục của Gia tộc Tzendler. Đây là nơi duy nhất mà Alkaro Tzendler có thể ở trong thành phố.'
Không cần thiết phải đi đến chợ đen ngầm để mua thêm thông tin về Alkaro.
Theo các tài liệu và thông tin do Gia tộc Tzendler gửi đến Runcandel, Alkaro không phải là người sẵn sàng qua đêm trong một nhà trọ bẩn thỉu và ẩm thấp. Hắn ta là một chàng trai giàu có tự phụ, chưa trải qua bất kỳ khó khăn gian khổ nào trong cuộc sống.
Alkaro Tzendler tỏ ra vâng lời những kẻ quyền lực và hống hách với kẻ yếu. Hắn ta chỉ muốn hàng hóa và dịch vụ cao cấp và bị ám ảnh bởi thú vui khoái lạc. Những thứ tốt đẹp duy nhất của hắn ta có là ngoại hình đẹp và dòng máu của mình.
Chỉ có một lý do duy nhất tại sao tên tự phụ này lại cư trú ở thành phố nguy hiểm này.
Đó là một kế hoạch thiển cận để cố gắng lấy lại sự chú ý của Chủ nhân Mật Cung, vì gần đây bà ta đang ân ái với nhân tình khác.
Một câu giận dỗi như trẻ con theo dòng chữ 'Liệu em có thực sự không để ý đến tôi khi tôi đang ở một nơi nguy hiểm như vậy không?'.
Nhưng nếu Lãnh chúa Mật Cung thực sự chú ý đến hắn ta và đến Mamit ngay bây giờ để kiếm Alkaro, Jin sẽ không có cơ hội giết hắn ta trong một thời gian dài nữa. Nếu đích thân Lãnh chúa bảo vệ Alkaro, thì ngay cả Luna cũng không thể ám sát hắn ta.
Đó là lý do tại sao gia tộc Tzendler đã khẩn cấp ủy quyền cho Runcandel sử dụng cơ hội này.
‘Hiện tại, những tin đồn về mình sẽ lan rộng khắp Mamit. Những thứ như "một đứa trẻ nào đó đã giết Thonk ngay khi cậu ta đến và cậu ta đang tìm kiếm một quý ông', sẽ được lan truyền đến mọi người.'
Jin đã phá hoại quán rượu là có lý do.
Sau khi gây náo loạn ở một địa điểm tập trung những người cung cấp thông tin cấp thấp, cậu đã phát tán thông tin sai lệch, nói rằng cậu đang tìm kiếm một quý ông. Rằng cậu đã đi xa đến mức này để tìm kiếm một người cụ thể.
Và tin đồn này sẽ đến tai các vệ sĩ của Mật Cung bảo vệ Alkaro ngay trong ngày. Jin đã làm điều này bởi vì các vệ sĩ rất có thể đang kiểm tra danh tính của mọi khách hàng.
Do đó, Jin đương nhiên sẽ bị loại khỏi mục tiêu giám sát ưu tiên của họ. Nếu ai đó đến với mục đích ám sát Alkaro, họ sẽ không nghi ngờ một cậu bé như Jin, người đang không che giấu sự hiện diện của mình và vụng về lê bước trong thành phố.
‘Những người đến để ám sát Alkaro cho đến nay đều là lính đánh thuê có tay nghề cao. Nhưng vì mình trông luộm thuộm hơn rất nhiều, nên không chắc họ sẽ nghi ngờ mình nhiều.'
Các vệ sĩ của Alkaro sẽ không tập trung vào những người như Jin, những người có mục tiêu rõ ràng.
Thực ra họ sẽ cảnh giác hơn với một người như Thonk - một tên tội phạm quen thuộc với thành phố - kẻ gần đây đã quay lại Mamit mà không có lý do rõ ràng.
Một sát thủ muốn trà trộn vào cư dân và hòa nhập với họ, cố gắng không thu hút sự chú ý. Nhưng với cách Jin đang làm, cậu đã trở nên khác biệt để bị lãng quên. Như họ nói, dưới ánh đèn luôn là nơi tối tăm nhất.
Thực ra, kế hoạch của cậu đã hoạt động như ma thuật vậy.
Những người đàn ông đang quan sát Jin bên trong Nguyệt Tỉnh vào ban ngày rõ ràng đã buông lỏng lính canh của họ khi màn đêm buông xuống.
‘Có vẻ như ba người đó là vệ sĩ của Mật Cung bảo vệ Alkaro… Họ có vẻ là sáu sao hoặc mạnh hơn. Nếu mình đối đầu trực tiếp với họ, khả năng mình chiến thắng rất thấp.'
Nếu sử dụng đầy đủ cả sức mạnh ma thuật và Ảnh Năng, bằng cách nào đó Jin có thể đối phó với một trong số chúng. Nhưng hai hoặc nhiều hơn là không thể.
Cả một ngày trôi qua, nhưng không thấy Alkaro đâu cả. Jin đi đến kết luận rằng Alkaro đã liên tục ở trong phòng của hắn, ăn thức ăn mà vệ sĩ mang cho hắn.
'Không thể ám sát hắn ta bằng cách vào phòng của hắn được. Có lẽ lúc nào cũng có nhiều người đàn ông đứng canh bên trong đây. Trong trường hợp này, mình nên đợi hắn ra ngoài.'
Jin nhớ lại tính cách của Alkaro khi được viết trong các tài liệu do Gia tộc Tzendler gửi.
'Alkaro Tzendler bị ám ảnh bởi những thú vui theo chủ nghĩa khoái lạc.'
Đột nhiên, Jin nhớ ra điều gì đó mà người phục vụ đã nói với cậu vào ngày hôm trước ở quán rượu.
Cậu muốn gì? Thuốc phiện sao? Gần đây có một sản phẩm đã trở thành cơn sốt ở Mamit đấy.
Rất có thể Alkaro đang bị mắc kẹt trong phòng để chơi ma túy.
Sau khi suy nghĩ của mình đi đến kết luận đó, Jin lau trán và đi xuống cầu thang đến sảnh. Cậu dự định khai quật nó và làm quen với những người khác trong tiền sảnh.
Nhưng khi đã đến nơi, cậu phải ngăn sự bàng hoàng và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt lại.
"Chỉ là tại sao hả?! Tại sao ngươi không làm được ?! Cho đến hôm qua ngươi vẫn đảm đương rất tốt mà!"
"Tôi không thể làm như thế nữa."
“Chết tiệt! Đi lấy thêm một ít đi, ta đang nói ngươi đấy! ”
Người đàn ông trẻ đang nổi cơn thịnh nộ ở chính giữa tiền sảnh chính là Alkaro Tzendler. Jin đã ghi nhớ trước khuôn mặt mục tiêu của mình, vì vậy cậu nhận ra hắn ta ngay lập tức. Có vẻ như hắn ta đã rất tức giận vì một trong những vệ sĩ của hắn sẽ không đưa cho hắn thêm ma túy nữa.
'A ... thằng hề thiếu đạo đức điển hình đây mà.'
Jin cười ác ý trong đầu.
Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook