Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 23: Jin, Binh Sĩ, Nhân Thú
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 23: Jin, Binh Sĩ, Nhân Thú (1)
Bên trong văn phòng của Garon có ba binh sĩ đang đứng đờ đẫn vì lo lắng trước lệnh triệu tập đột ngột này. Đồng thời Garon đang nhìn vào bản đồ trên tường và giải thích nhiệm vụ
“Vì kết quả của lớp sơ cấp năm nay rất xuất sắc, nên nhiệm vụ lần này sẽ được đặc biệt giao cho… A cậu đã đến rồi, thiếu gia.”
Garon cười nhạt và cúi đầu khi Jin bước vào.
Mặc dù thông thường lớp của người mới sẽ không chấp nhận nhiệm vụ, nhưng trường hợp này cũng không phải là lần đầu. Thi thoảng binh sĩ sơ cấp sẽ được vinh dự giao cho những nhiệm vụ kiểu này nếu họ đạt được thành tích và kết quả vượt trội.
Vì sự ảnh hưởng của Jin mà các binh sĩ lớp sơ cấp hiện tại đã trưởng thành đến mức xứng đáng được cử đi thi hành nhiệm vụ.
Trong trận đấu giữa Jin và Bellop vào năm ngoái, Bellop không phải là người duy nhất thức tỉnh. Mặc dù đó không phải là ý định hay kế hoạch ban đầu của Jin, nhưng trận chiến định mệnh ngày hôm đó đã để lại không ít tác động đến những binh sĩ đứng ngoài.
"Bọn tôi được giao nhiệm vụ sao, Garon?"
“Vâng, thưa thiếu gia. Nhiệm vụ này sẽ bao gồm mười binh sĩ xuất sắc nhất lớp sơ cấp và trong đó có cả cậu.”
Sự chú ý của Jin chuyển về phía bản đồ thế giới đằng sau Garon.
‘Vị trí có đánh dấu màu đỏ hẳn là địa điểm thực hiện nhiệm vụ nhỉ. Đó là nơi… một nơi gần Chiêm Quốc sao.”
Trên thực tế, Chiêm Quốc nằm sát với 'Lãnh địa của nhân thú’, còn tiếp giáp với trung tâm của chủng tộc nguy hiểm nhất – Bộ tộc Bạch Lang. Nơi đó khiến các du khách phải né tránh, bị lính đánh thuê ghét bỏ, nhưng lại rất thu hút các nhà thám hiểm.
“Tôi cũng đã liên lạc với các binh sĩ đã tạm thời rời khỏi Lâu Đài Kiếm Viên. Tổng cộng có mười người tham gia bao gồm cả cậu, thưa thiếu gia. Cậu sẽ phải thi hành nhiệm vụ ở cả hai nhóm khác nhau.”
“Anh sẽ chia mười người ở lớp học sơ cấp thành hai nhóm ư?”
“Vâng. Cậu sẽ là trưởng nhóm 1, thưa thiếu gia. Nhóm 2 sẽ do Scott Limon dẫn đầu.”
Scott Limon. Mặc dù chưa công bố kết quả, nhưng mọi người đều đoán được Mesa hoặc Scott sẽ là học viên về nhì của lớp sơ cấp, sau Jin.
‘Dù vậy thì Scott cũng chỉ đang ở mức độ của một kị sĩ hai sao. Nếu nơi đó gần Chiêm Quốc thì rất có khả năng nhiệm vụ sẽ liên quan đến nhân thú…’
Có gì đó không ổn.
Họ không phải là những ứng viên phù hợp để tham gia nhiệm vụ đối phó với nhân thú ngay cả khi họ là học viên Runcandel. Bởi những tân binh này chỉ nằm trong độ tuổi từ mười bốn đến mười sáu.
‘Chẳng nhẽ là do một trong những chị gái của mình đã yêu cầu Garon giao cho mình một nhiệm vụ khó khăn? Không… Garon trông tự tin thế này, chỉ có thể là Cha đã đích thân bảo anh ấy làm như vậy. Nhưng tại sao?'
Jin suy nghĩ một cách bình tĩnh.
‘Có lẽ chỉ đơn giản là vì mình được kết nối với Solderet hoặc vì điểm số cao thôi. Nhưng … sự việc xảy ra với Bellop có lẽ đã được truyền tới tai Cha. Phải rồi. Trong đầu mình ít nhiều đã hình dung ra được bức tranh toàn cảnh rồi.’
Jin bình tĩnh gật đầu.
“Vậy là một nhóm sẽ gồm năm thành viên. Tôi đi cùng những ai?”
“Đúng vậy. Nhóm 1 gồm Bellop, Phils, Edington, Sierra và cậu, thưa thiếu gia. Mesa, Kiko, Taimont và Zhushen là thành viên của nhóm Scott.”
Jin đã ngay lập tức nhìn thấu ý định của Cyron khi nghe thấy cách chia nhóm đó.
Bốn học viên trong nhóm cậu đều có thứ hạng từ trung bình đến thấp trong lớp sơ cấp, trừ Bellop ra. Sau khi 'thức tỉnh' trong trận đấu với Jin, Bellop giờ đã thuộc hàng khá đến giỏi.
Ngược lại, các thành viên đội của Scott lại những là binh sĩ thuộc hàng cao nhất. Và chỉ có một lời giải thích đằng sau sự chia nhóm mất cân bằng này.
‘Cha muốn kiểm tra xem nguyên tắc lãnh đạo những người yếu hơn của mình có thay đổi trong nhiệm vụ lần này hay không.'
Nếu đúng là như vậy, thì nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng rắc rối.
Trực giác của Jin mách bảo như vậy và cậu đã lên tiếng:
“Giao cho tôi bản tóm tắt về nhiệm vụ và và cách hành động.”
“Nhiệm vụ là trinh sát vùng lân cận biên giới phía nam của Chiêm Quốc. Có vẻ như con trai của một nhân vật tầm cỡ nào đó đã mất tích gần khu vực đó. Các nhóm sẽ phụ trách các khu vực riêng và ngay khi tìm thấy người mất tích hoặc manh mối nào, xin hãy báo lại cho tôi."
Các binh sĩ trong văn phòng đều lấy lại bình tĩnh khi biết rằng nhiệm vụ chỉ đơn giản là tìm kiếm và báo lại.
"Thế còn sau khi báo cáo?"
“Trong thời gian chờ đợi nhóm 1 thì nhóm 2 sẽ quay trở lại căn cứ. Nếu nạn nhân được xác nhận là sống sót thì chúng tôi sẽ cử kị sĩ đến để thực hiện chiến dịch giải cứu. Ngược lại, nếu nhận được thông báo là nạn nhân đã chết thì nhiệm vụ sẽ kết thúc miễn là không có thêm bất cứ yêu cầu nào từ người ủy thác.”
"Nghe có vẻ đơn giản nhỉ."
“Vâng ạ. Tuy nhiên, khả năng chạm trán với nhân thú là rất cao nên mọi người phải di chuyển một cách thực sự cẩn trọng.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Và vì biên giới phía nam của Chiêm Quốc là nơi Bộ tộc Bạch Lang hoạt động mạnh nhất nên chúng ta càng phải cẩn thận thêm nữa.”
Bộ tộc Bạch Lang. Đúng như tên gọi, đó là một chủng tộc nhân thú với hình dáng trông giống như những con sói và bộ lông trắng muốt. Họ nổi tiếng là bộ tộc sở hữu năng lực và kỹ thuật chiến đấu thuộc hàng đầu trong giới nhân thú.
“Thiếu gia , nếu như gặp phải người của Bạch Lang Tộc trong quá trình thi hành nhiệm vụ thì phải ngay lập tức từ bỏ nhiệm vụ và rút lui. Tất cả những người ở đây hãy nhớ kỹ điều đó.”
“Được rồi. Chúng ta không thể sánh được với những chiến binh Bạch Lang cho dù lứa binh sĩ năm nay có xuất sắc đến đâu. Anh không cần phải lo lắng.”
Garon mỉm cười.
“Tôi không quan tâm lắm đâu. Vì bản thân tôi đã đích thân chứng kiến được sự trưởng thành của các binh sĩ năm nay – kể cả cậu, thưa thiếu gia. Tuy nhiên, không một ai có thể lường trước được những mối nguy hiểm luôn rình rập.”
Jin nhìn thẳng về phía Garon với điệu cười nhếch mép.
“Anh nói cứ như chắc chắn rằng sẽ có một sự cố nguy hiểm xảy ra trong nhiệm vụ lần này ấy nhỉ, Garon.”
“Cậu đã nhìn thấu được tôi rồi. Riêng tôi thì rất nóng lòng được chứng kiến những kỹ năng điêu luyện trong quá trình vượt qua nghịch cảnh đấy, thưa thiếu gia.”
"Anh là một người thầy tốt. Vậy nên hãy thông báo cho tôi khi tất cả học viên đang không ở đây quay trở lại Lâu Đài Kiếm Viên."
"Tôi hiểu."
***
Ba ngày sau, kỳ nghỉ của binh sĩ đã kết thúc. Không còn chần chừ gì nữa, nhiệm vụ của lớp sơ cấp đã chính thức bắt đầu.
Jin và chín học viên còn lại đã tiến đến trước cổng dịch chuyển để khởi hành tới Chiêm Quốc.
“Thật vinh dự khi được cùng ngài thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, thưa thiếu gia. Đội 2 chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để không gây cản trở cho cậu.”
Scott đến gần Jin và nói trong lúc đợi cổng dịch chuyển được mở ra.
"Ha ha, ngươi đang tạo áp lực cho ta sao, Scott Limon?"
“Không phải vậy! Tôi chỉ đơn giản muốn bày tỏ lòng biết ơn với thiếu gia khi đã trao cho chúng tôi cơ hội thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình khi vẫn còn ở trong lớp sơ cấp.”
"Ta chỉ đùa thôi."
Scott cực kỳ trung thành với nhà Runcandel, đồng thời dành sự ngưỡng mộ vô cùng đối với Jin.
Tuy nhiên, Scott không phải là người duy nhất đề cao Jin.
“Này, Đội 1. Hãy bảo đảm rằng mọi người sẽ không cản đường thiếu gia Jin và hãy hỗ trợ cậu ấy bằng tất cả khả năng của mình.”
Các binh sĩ Đội 1 đều đồng loạt gật đầu khi Mesa lớn tiếng tuyên bố.
“Hơn nữa, chúng ta sẽ có cơ hội được lên lớp trung cấp nếu nhiệm vụ lần này thành công, cho dù điểm trên lớp có thấp cỡ nào. Mọi người hiểu chứ?”
“Đã hiểu, Mesa. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
Chứng kiến sự hoà hợp của mọi người, Jin chỉ khẽ cười.
Nhìn như Mesa đang cư xử hơi thô lỗ, nhưng thực ra sâu bên trong, cô ấy luôn hi vọng rằng mọi thành viên của Đội 1 sẽ cùng cô ấy lên lớp tiếp theo.
Cô ấy cư xử như một người đặc biệt nghiêm chỉnh trong lớp (dường là năng khiếu bẩm sinh vậy), nhưng ẩn sâu bên trong con người đó lại là một học viên có tấm lòng cao cả, quan tâm đến đồng đội của mình.
Chắc chắn có điều gì đó đặc biệt về lứa binh sĩ lớp sơ cấp năm nay. Họ đều phát triển được mối quan hệ bền chặt xoay quanh Jin.
Trong hệ thống cạnh tranh của Gia tộc Runcandel thì đây quả là trường hợp hiếm có. Hơn nữa, thông thường nếu các binh sĩ phát triển được mối quan hệ bền chặt, thì hầu hết những “thiếu gia” và “tiểu thư” trong nhóm sẽ bị lẻ ra.
Tuy nhiên, trong vài năm vừa qua Jin đã hoàn toàn coi những học viên này là đồng đội của mình.
“Mọi người, yên lặng nào. Cổng dịch chuyển sẽ mở sớm thôi, cho đến lúc đó thì hãy chờ lệnh của ta.”
"Đã rõ!"
Các binh sĩ tạo thành một vòng tròn tập trung xung quanh Jin.
“Ngay khi đến đó, chúng ta sẽ dựng trại ở khu vực trung tâm biên giới. Dựng xong trại thì sẽ chia ra thành từng đội và bắt đầu tìm kiếm."
Jin chỉ vào bản đồ và tiếp tục nói:
“Khu vực cắm trại sẽ là nơi chúng ta trao đổi thông tin cũng như khai báo thương vong. Một ngày một lần, mỗi đội sẽ cử một thành viên đến đó vào mốc thời gian đã định.”
"Đã hiểu, thưa thiếu gia."
“Và từ giờ các ngươi hãy gọi ta là ‘đội trưởng’ thay vì ‘thiếu gia’. Còn nữa, ngoại trừ những người bị thương ra thì không ai được phép nằm nghỉ ở trại. Tuy nhiên, nếu nghỉ theo đội thì hãy tự thống nhất. Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Không, thưa đội trưởng!”
“Vậy đó là tất cả những gì cần nói. Hi vọng rằng mục tiêu tìm kiếm lần này của chúng ta vẫn còn sống sót.”
Một lúc sau, cơ thể của mọi người được bao quanh bởi nguồn mana phát ra từ cánh cổng dịch chuyển.
Sau khi dịch chuyển hoàn tất, các binh sĩ và Jin giờ đã ở cổng dịch chuyển khu vực phía Trung-Nam của Chiêm Quốc.
Thông thường, họ sẽ phải trải qua tất cả thủ tục hành chính khi đặt chân đến đây, nhưng ngay khi nhân viên nhìn thấy chiếc áo choàng mang biểu tượng ‘Hắc Kiếm’ của Runcandel mà các binh sĩ đang mặc, họ đã cho phép bỏ qua tất cả các thủ tục.
***
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi mọi người đặt chân đến địa phận phía nam của Chiêm Quốc.
Họ đã dựng trại xong và bắt đầu đang khảo sát quanh khu vực này, nhưng chưa có tiến triển.
Phía nam Chiêm Quốc có địa hình đồng cỏ và rừng mưa. Họ đang lục soát kỹ lưỡng trên những cánh đồng rộng lớn, nhưng việc truy dấu người mất tích không phải là việc đơn giản.
“Có vẻ như chúng ta phải chuyển phạm vi tìm kiếm vào trong khu rừng thôi. Phía đồng cỏ không có bất kỳ manh mối nào.”
“Đội trưởng, Edington báo lại rằng lúc nãy cậu ấy đã nhìn thấy người của tộc Thuỷ Vĩ.”
“Nhân thú Thuỷ Vĩ? Nếu chúng ở đây, vậy thì ít có khả năng chúng ta sẽ bắt gặp bộ tộc Bạch Lang."
Nhân thú Thuỷ Vĩ là một bộ tộc hiền lành ăn cá sông hoặc cá biển bắt được bằng chiếc đuôi có hình cây lao.
Khó để tìm thấy chúng ở khu vực lân cận vơi nơi cư trú của nhân thú Bạch Lang hay Xích Hổ. Bơi khi dựng làng, người Thuỷ Vĩ né những chỗ có kẻ thù ăn thịt ra.
“Người sẽ quay về trại và gặp Đội 2 hôm nay là Bellop, đúng chứ?”
"Dạ phải."
“Bellop, hôm nay hãy khởi hành sớm hơn bình thường hai tiếng vì có thể tuyết dày sẽ gây khó khăn cho việc di chuyển. Bọn ta sẽ khảo sát quanh khu vực 13 thay vì ở đây vậy nên khi xong xuôi rồi thì hãy di chuyển đến đó.”
"Đã rõ, thưa đội trưởng."
Hàng ngày cứ vào 9 giờ tối, Đội 1 và Đội 2 sẽ hẹn nhau ra doanh trại để trao đổi thông tin.
Sau khi Bellop rời đi, các thành viên khác cũng bắt đầu di chuyển đến Khu vực số 13 – một khu rừng chưa được lục soát.
'Có gì đó không ổn. Mặc dù đích thân Cha đã chỉ định nhiệm vụ này nhưng cho đến hiện tại thì mọi thứ vẫn suôn sẻ. Liệu mình có nhầm lẫn gì khi nghĩ rằng Cha đang cố tình thử mình không nhỉ?'
Bên Khu vực số 13 cũng không xảy ra bất kỳ sự cố nào, và họ cũng không tìm ra manh mối nào về người mất tích.
Sự cố đặc biệt duy nhất đó chính là việc họ được dân làng Thủy Vĩ tặng cho món cá nướng trong một lần gặp tình cờ.
“Mất tích? Chúng tôi không biết. Các ngươi trông khổ thế. Lấy cá đi. Coi như đây là quà tặng.”
“Ờm. Cảm ơn. Trông ngon quá. Lần sau khi đến đây, tôi nhất định sẽ trả ơn cậu.”
Các thành viên của Đội 1 đã rà soát khu vực này quá nửa đêm, và họ đang lau chùi thanh kiếm của mình dưới mưa, chờ đợi Bellop trở về. Họ ra nhận ra rằng việc tìm kiếm trong đêm khuya dưới thời tiết mưa tuyết thế này là điều thật vô nghĩa.
“Vì Khu vực số 13 không có manh mối gì nên chúng ta sẽ phải tiến vào lãnh thổ của nhân thú để tiếp tục nhiệm vụ…”
Tuy nhiên, rà soát lãnh thổ nhân thú không phải là một nhiệm vụ dành cho những binh sĩ lớp sơ cấp.
“Không cần thiết phải làm chuyện ngốc chỉ để nhận được kết quả tốt. Không được đi quá xa. Trước mắt thì chúng ta hãy dành ba ngày còn lại để rà lại các khu vực đã khảo sát.”
Khi đồng hồ gần điểm 2 giờ sáng cũng là lúc Bellop trở về.
“Thiếu gia! Thiếu gia Jin!”
Cậu ấy vội vàng đến mức hoàn toàn quên mất việc gọi Jin là Đội trưởng. Các binh sĩ đang ngồi đợi cũng đứng dậy và lao về phía Bellop.
“Chuyện gì vậy, Bellop?”
“Đội 2 đã bị tấn công! Ngay cả Kiko - người họ gửi đến nơi đã hẹn - cũng bị thương nhẹ.”
“Mọi người, chuẩn bị di chuyển. Có phải do nhân thú không?”
Các binh sĩ lập tức đứng vào hàng với tâm thế sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
“Không ạ, họ nói là con người. Đội 2 vì đang chạy trốn nên không thể sử dụng pháo sáng ngay lúc này, vậy nên chúng ta cần nhanh lên!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook