Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 22: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì (5)?
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 22: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì (5)
Hiệp Sĩ Sáng Thế duy nhất trên thế giới, Cyron Runcandel.
Sau khi chào đón đứa con trai út của mình tại Lâu Đài Kiếm Viên bốn năm trước, ngay lập tức ông ấy lên đường đến Hắc Hải một lần nữa. Câu hỏi mà cậu con trai út đặt ra trước đó vẫn còn đè nặng trong tâm trí ông.
—Có phải Thần Solderet mạnh hơn cha không?
'Mình có thể mạnh hơn một vị thần.'
Những con quái vật ở Hắc Hải không tấn công Cyron. Chúng thậm chí còn không bén mảng đến gần trung tâm của Hắc Hải nơi Cyron hiện đang ngồi. Đó là cách bảo tồn hệ sinh thái tự nhiên của chúng.
Để ăn và bị ăn.
Cyron khá thích sự đơn giản trong cách vận hành của hệ thống này, và đó là lý do tại sao ông ấy đến Hắc Hải thường xuyên như vậy.
Vài ngày trước, một kị sĩ đã đến tìm ông ấy ở Hắc Hải. Kị sĩ đang được nhắc đến đã chiến đấu và giết hàng ngàn quái vật và tắm trong máu tanh của chúng chỉ để được tìm thấy Cyron.
"Tôi là Khan, thưa Trưởng tộc."
Cyron không quay lại đối mặt với ông ta mà chỉ mở mắt. Ông ấy đang ngồi vắt chân, nhưng cơ thể lại đang lở lửng cách mặt đất tầm một sải tay.
“Nói chuyện thoải mái đi, Khan.”
Khan tiến lại gần ông ấy trong khi lau sạch vết máu trên áo giáp của mình.
Sau đó, ông ta đưa ra bản báo cáo của mình với vẻ mặt cứng đờ, và Cyron đợi Khan nói xong với vẻ mặt điềm đạm.
Tuy nhiên, được nửa đoạn báo cáo, khóe môi Cyron nhếch lên một nụ cười.
"…Hết rồi ạ."
Cơ thể trôi nổi từ từ đáp xuống mặt đất.
"Vậy, đó là những gì ... đứa út đã làm?"
"Đúng vậy, thưa trưởng tộc."
Nội dung bản báo cáo của Khan là chi tiết về những sự náo động gần đây được khởi xướng bởi Jin tại lớp đào tạo sơ cấp.
Mặc dù Garon đã hứa sẽ không tiết lộ chi tiết vụ việc cho những người Runcandel khác, nhưng anh ta không thể giữ bí mật với trưởng tộc Runcandel. Vì vậy, anh đã thông báo cho Khan - cánh tay phải đắc lực của Cyron - về vụ việc.
Tuy nhiên, anh ta không nói với những người khác. Hiện tại Garon không sợ Jin, nhưng anh ta sợ Jin trong tương lai.
"Kuhaha."
Cyron đột nhiên quay đầu lại và bật cười thành tiếng.
"Vậy thì, đó là những nguyên tắc mà nhóc con đó tin tưởng. Thằng bé sẽ sử dụng sức mạnh áp đảo ấy để thống trị người khác, đồng thời trân trọng và quan tâm đến những người yếu hơn."
Khan không trả lời mà chỉ cúi đầu xuống.
Khì.
Khuôn mặt của Cyron nở một nụ cười rạng rỡ. Trong những năm gần đây, ông ấy đã cười rất nhiều, nhiều hơn nhiều so với những gì ông ấy đã từng cười sau khi đạt đến cảnh giới á thần.
“Vậy thì, chúng ta sẽ cần kiểm tra xem những nguyên tắc đó của thằng bé có giá trị hay không nhé.”
"Vâng, thưa trưởng tộc."
“Quay về và truyền đạt lại với Garon. Trước khi chuyển sang lớp đào tạo trung cấp, hãy yêu cầu thằng bé…”
Vì chuyện đó nên Khan phải dành thêm vài ngày nữa để chiến đấu với quái vật và ra khỏi Hắc Hải để chuyển lệnh cho Garon.
***
Tháng 1 năm 1795.
Jin - nay đã mười lăm tuổi - vừa được công nhận là kị sĩ ba sao và đang tận hưởng kỳ nghỉ cuối cùng của lớp đào tạo sơ cấp.
Hàng năm, các binh sĩ hộ vệ sẽ được nghỉ hai tuần trong tháng đầu tiên. Đó là kỳ nghỉ duy nhất của họ, vì sau đó họ sẽ được huấn luyện mỗi ngày trong suốt thời gian còn lại của năm.
Ít nhiều thì đó cũng như là một kỳ nghỉ vậy.
Hầu hết các binh sĩ đều trở về quê hương của họ trong thời gian này. Các binh sĩ có năng lực sẽ tự huấn luyện và kiểm tra trang thiết bị của họ, trong khi các binh sĩ xuất sắc sẽ đi lang thang quanh các lò rèn của Liên minh Hufester và đặt rèn hoặc mua những thanh kiếm.
Tại sao họ đặt rèn kiếm sao?
Lý do là họ biết mình là ứng viên có nhiều khả năng nhất sẽ được thăng lên lớp tiếp theo. Kết quả sẽ được công bố sau khi kết thúc hai tuần nghỉ xả hơi, nhưng dù sao thì, dự đoán ai sẽ được lên lớp trung cấp là một việc khá dễ dàng.
Bắt đầu từ lớp đào tạo trung cấp, các binh sĩ không còn dùng kiếm gỗ nữa. Họ sẽ được sử dụng một thanh gươm của riêng mình.
Những binh sĩ xuất sắc của lớp sơ cấp — chẳng hạn như Mesa Milcano — đều tạm thời rời khỏi Lâu Đài Kiếm Viên để đặt rèn vũ khí riêng. Mặc dù kết quả chưa được tiết lộ nhưng những binh sĩ này đều biết chắc rằng họ sẽ được chọn.
"Jin, em trai của ta."
"Vâng, chị cả."
Khỏi cần phải nói, người đứng đầu lớp sơ cấp năm nay chính là Jin.
Nếu Jin là một binh sĩ như Mesa và những người khác, cậu ta sẽ đi lang thang khắp các lò luyện và lò rèn ở Hufester.
Tuy nhiên, cậu là Runcandel.
Cậu là con trai út của gia tộc kiếm thuật nổi tiếng, có quá nhiều thanh kiếm có giá trị để chọn lựa. Vì thế, cậu định sẽ chỉ lấy một thanh kiếm ngẫu nhiên trong kho vũ khí của gia tộc.
Cậu không cần một vũ khí được thiết kế riêng. Trong số hàng ngàn thanh kiếm được đặt trong kho vũ khí, ít nhất một vài trong số chúng có thể nằm vừa khít trong tay cậu một cách hoàn hảo.
“Em biết chuyện tìm kiếm một thanh kiếm phù hợp với mình khá là rắc rối chứ?”
Tuy nhiên, Jin không thể tự mình chọn kiếm. Luna nói rằng cô ấy muốn đích thân chọn cho cậu thanh kiếm của riêng cậu và đã dành cả tháng trời để xem xét kho vũ khí.
Bất luận thế nào, Luna giỏi hơn nhiều trong việc chọn kiếm so với Jin hiện tại, vì vậy cậu chẳng có gì để mất khi chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.
“Vậy nhờ chị nhé, chị cả.”
Bang!
Luna tháo thanh cự phủ khổng lồ trên lưng và đặt nó trên mắt đất. Đó là một thanh kiếm khác so với “Crantel” yêu quý của cô.
Jin không thể không lộ ra sự bối rối. Thanh cự phủ này nhìn có vẻ còn lớn hơn cả cơ thể cậu.
Mặt khác, đôi mắt của Luna đang lấp lánh vì thiếu kiên nhẫn.
“Thanh kiếm này từng được gọi là ‘Sát nhân Bayles’. Đó là vũ khí mà chị rất thích sử dụng khi còn ở tuổi thiếu niên.”
Cự phủ là gì à?
Nó là một thanh kiếm được gắn một lưỡi rìu ở phần đầu. Nó lớn, nặng và cồng kềnh. Lịch sử của cự phủ… không dài lắm.
Đó là vũ khí do chính tay Luna Runcandel chế ra khi mới mười lăm tuổi. Cho đến lúc đó, chưa từng có ai sử dụng một loại vũ khí như thế này.
Nói cách khác, cái tên ‘Sát nhân Bayles’ bắt nguồn từ thời niên thiếu… nổi loạn, man rợ và không ổn định của chính Luna.
"Vậy thì? Em có thích nó không?"
Luna nói với đôi mắt ngây thơ đầy hy vọng và mong đợi. Jin ớn lạnh sống lưng và ho một cách khó xử.
“Em… không nghĩ rằng thứ này… là thanh kiếm phù hợp.”
Tâm trạng vui mừng và hy vọng của Luna ngay lập tức tan vỡ. Cô ấy nở một nụ cười ủ rũ và một bầu không khí buồn tẻ hiện lên xung quanh cô ấy.
“Ha ha, em chỉ nói đùa thôi. Đùa thôi mà…”
"Mặc dù, nghe nó có vẻ như không phải là một trò đùa cho lắm..."
Jin gần như không ngăn được mình thốt ra điều đó, nên chỉ dám cười một cách ngượng nghịu.
Trong một khoảnh khắc, Luna đã ôm giấc mộng viển vông rằng Jin sẽ chọn thanh cự phủ. Tuy nhiên, cô sớm bỏ cuộc và thở dài trước khi lấy ra một thanh kiếm khác.
“Không thể khác được nhỉ… Vậy còn cái này thì sao…?”
Thanh kiếm mà Luna đưa ra tiếp theo nằm bên trong một bao kiếm đen, gọn gàng mà không có bất kỳ trang sức hay sự cường điệu nào.
Mặc dù trông có vẻ bình thường, nhưng khi Jin nhận thanh kiếm từ Luna, mắt cậu bắt đầu run lên.
“… Vì em đã chọn Barisada trong Nghi lễ Lựa Chọn, nên chị nghĩ việc em có được thanh kiếm này là phù hợp nhất. Nó cũng phù hợp với phong cách kiếm thuật của em. ”
Sượt.
Khi cậu nắm lấy tay cầm và kéo ra, một lưỡi kiếm trắng như tuyết lọt vào tầm mắt cậu.
'Bradamante!'
Jin say mê thanh kiếm thuần khiết, trong sáng trước khi hét lên tên của nó trong tâm trí mình. Cậu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu nhiều màu sáng lấp lánh như một viên kim cương tinh tú, cứ như thể cậu đã yêu nó từ cái nhìn đầu tiên vậy.
Bradamante.
Đây là anh trai của Barisada, thanh kiếm từng được Trưởng tộc đời đầu Temar Runcandel sử dụng. Ngoại trừ Barisada, có rất ít thanh kiếm vượt trội hơn Bradamante trong kho vũ khí nhà Runcandel.
Trước khi rèn Barisada, thợ rèn huyền thoại ‘Picon Minche’ đã tạo ra Bradamante làm nguyên mẫu, hiện được biết đến như một trong những thanh kiếm tốt nhất trên khắp thế giới.
"Trông em có vẻ thích nó."
“Tất nhiên rồi, thưa chị. Đây là một trong những bảo kiếm vĩ đại nhất ngay cả khi so với số vũ khí mà chúng ta có trong gia tộc. Cám ơn chị rất nhiều."
Jin đã kiềm chế giọng mình lại, nhưng bây giờ cậu đang rất hạnh phúc và muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng ngay bây giờ.
'Nếu không có Luna, mình thực sự sẽ không thể lấy Bradamante khỏi kho vũ khí. Gia tộc sẽ không cho phép điều đó. Cơ mà, để nghĩ rằng chị ấy sẽ đưa cho mình Bradamante… Đó là thanh kiếm mà Murakan bảo mình sẽ có được trong tương lai!'
Vì Bradamante là một thanh kiếm xuất chúng, rất nhiều anh chị của Jin đã nhắm đến nó.
Nhưng có một lý do tại sao thanh kiếm này lại đặc biệt với Jin.
Năng lượng tâm linh.
Nếu Barisada và Bradamante hấp thụ Ảnh Năng, chúng sẽ bộc lộ được giá trị thực sự của chúng.
Nhưng đây là một điểm đặc trưng chỉ những người kiểm soát bóng tối mới có thể sử dụng được.
“Mặc dù nhiều anh chị em của chúng ta khao khát Bradamante… Làm sao em có thể trả ơn cho chị đây?”
“Trả ơn… Có vẻ như em vẫn chưa thoải mái khi ở gần ta nhỉ. Thật đáng buồn biết bao ”.
“...Ý em không phải thế, thưa chị.”
“Để xoa dịu nỗi buồn của ta, ta sẽ phải bắt nạt em. Bây giờ hãy nhắm mắt lại đi, em trai. Bắt đầu bài học của chúng ta nào."
"Vâng ạ…"
Luna cười tinh nghịch và xoa đầu làm rối tóc Jin.
“Hôm nay, một lần nữa, ta dạy em cách quan sát bằng tâm nhãn.”
"Em biết rồi."
"Nhưng không giống như lần trước, ta sẽ cho em biết một điều khác mà em cần biết về tâm nhãn."
"Là gì vậy, thưa chị?"
Luna cúi xuống và nắm tay Jin.
“Hãy nhớ rằng trong gia đình của chúng ta, nơi mà các anh chị chỉ biết giẫm đạp lên nhau, có ít nhất một người yêu thương em vô điều kiện mà không mong đợi nhận lại một điều gì cả. Vậy nên, đừng làm ta buồn như thế này nữa."
"Em xin lỗi, chị."
“Trước khi em được sinh ra, ta đã trải qua những ngày tháng cô đơn trong gia đình này. Nhưng một nạn nhân là quá đủ rồi. Em không cần phải trải qua điều đó."
Jin quyết định từ đây sẽ không nghi ngờ về lòng tốt và tình yêu của Luna nữa.
Đúng là cô chị gái tốt bụng này đã làm ngơ Jin và sự khốn cùng của cậu trong tiền kiếp. Nhưng Jin sẵn sàng lật một trang giấy mới để đón nhận một tương lai mới.
'Mình thậm chí không biết gì về chị ấy trong kiếp đó. Có lẽ chị ấy đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Mình không nên đánh giá bằng những thông tin không đầy đủ như vậy. "
***
"Vẫn còn quá sớm."
"Sao cơ?"
“Khả năng kiểm soát Ảnh Năng của nhóc vẫn chưa hoàn hảo để có thể đánh thức Bradamante. Nhóc cần đạt ít nhất là ba sao để có thể thức tỉnh thanh kiếm."
“Ba sao? Tôi nghĩ mình sẽ sớm đạt được điều đó thôi. Tôi sẽ có thể sử dụng thanh kiếm sớm mà!”
Bộp!
Murakan dùng lực đóng cuốn tạp chí khiêu dâm trên tay và nhìn chằm chằm vào Jin.
“Nghe cho kỹ này, nhóc. Barisada và Bradamante. Hai thanh linh kiếm đó là vũ khí nguy hiểm không được đánh thức một cách tùy tiện. Ba sao là yêu cầu tối thiểu đấy. Nhưng hãy sử dụng Bradamante như một thanh kiếm bình thường cho đến khi nhóc đạt đến năm sao, được không? ”
“Nhưng tôi không có đủ kiên nhẫn… Tôi đoán mình sẽ phải đạt năm sao trong năm tới.”
“Đúng vậy. Kể cả nếu ngươi là người kiểm soát năng lượng tâm linh tốt nhất ở độ tuổi thiếu niên và ăn năng lượng linh hồn thay vì thức uống thông thường, thì điều đó vẫn là không thể. Nói điều vô nghĩa đủ rồi. Ngay cả một con chó đầu đường xó chợ cũng sẽ dừng lại trên đường ngay bây giờ để cười nhạo ngươi đấy."
Thật trẻ trâu. Jin không thể tin được người đứng trước mặt mình thực sự là một con rồng đã tồn tại hơn 3.000 năm.
Jin hiển nhiên cau mày và giật lấy cuốn tạp chí trong tay Murakan.
“Cái gì vậy? Hả? Con chó đầu đường xó chợ là gì? Thử nói lại lần nữa đi, tôi không nghe thấy ông nói."
“Trả lại tạp chí cho ta. Trả lại đi, đồ nhãi ranh. Ngươi có biết khó khăn như thế nào ta mới lấy được…”
"Thiếu gia!"
Hai tên chó mèo đang cãi nhau dừng lại và quay sang nhìn Gilly, người đang chạy về phía họ. Cô ấy trông có vẻ rất vội.
"Có chuyện gì vậy, Gilly?"
“Giáo viên hướng dẫn Garon đang yêu cầu gặp cậu, Thiếu gia.”
“Tại sao Garon lại muốn gặp tôi trong kỳ nghỉ? Nếu anh ta có điều gì muốn nói, hãy bảo anh ta đích thân đến tìm tôi ”.
“Đó là…”
Trong khi đôi mắt cô ấy run lên vì lo lắng, Gilly tiến lại gần Jin và nói nhỏ.
“Anh ấy nói rằng anh ấy cần phải tóm tắt cho cậu về cách sử dụng bản đồ, thưa thiếu gia.”
"Cách sử dụng?"
“Vâng, huấn luyện viên Garon đã giao cho cậu ‘nhiệm vụ’ đầu tiên. Và dường như cậu sẽ phải khởi hành ngay sau khi thời gian nghỉ kết thúc."
Jin đặt tờ tạp chí trên tay xuống.
‘Một nhiệm vụ… Đúng vậy, bây giờ mình đã là một kị sĩ ba sao, đã đến lúc mình được giao nhiệm vụ đầu tiên. Nhưng rời đi ngay sau khi kỳ nghỉ kết thúc…?'
Có gì đó rất ám muội.
‘Nhiệm vụ’ được đưa ra bắt đầu từ lớp đào tạo trung cấp. Vì các nhiệm vụ thường liên quan đến ám sát, chiến đấu, tiêu diệt ma vật, v.v., nên học viên sơ cấp không được tham gia.
Hơn nữa, việc được thăng lên lớp trung cấp diễn ra một tháng sau kỳ nghỉ đối với các binh sĩ của Runcandel, vì vậy thật kỳ lạ khi được giao nhiệm vụ ngay sau kỳ nghỉ.
'Ừm, mình đoán mình cơ bản có thể được coi là một thành viên của lớp trung cấp rồi vì sự tiến bộ của mình đã được công nhận vài tháng trước. Có thể họ nghĩ rằng việc giao cho mình một nhiệm vụ sẽ không thành vấn đề.'
Sau khi Jin sắp xếp lại những suy nghĩ đó của mình và gật đầu, Gilly đã cung cấp cho cậu vài thông tin bổ sung.
“Và những người tham gia nhiệm vụ lần này là… mười thành viên của lớp đào tạo sơ cấp bao gồm cả cậu. Thiếu gia... có gì đó không ổn đấy ạ. Cậu nên nhanh chóng đến bàn chuyện này với Huấn luyện viên Garon. ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook