Con Trai Út Của Kiếm Thánh
-
Chapter 20: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì (3)?
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 20: Chính Xác Thì Tâm Nhãn Là Gì (3)
Sierra Camaro kháng cự được lâu hơn Edington khoảng một phút, nhưng vẫn không khiến được Jin bị thương hay kiệt sức.
Sau cô ấy là David McChi, nhưng trận giao đấu cũng đã kết thúc theo cách tương tự như hai cuộc chiến trước đó của Jin. Tuy nhiên, David có phần ngoan cường hơn Sierra khiến Jin phải ra sức nhiều hơn trước, và làm đối thủ của cậu bị gãy xương sườn.
Một ca gãy xương đơn giản có thể được đội ngũ trị liệu sư của Runcandel xử lý dễ dàng. Miễn là các vết thương không nguy hiểm đến tính mạng - chẳng hạn như các chi bị cắt cụt hoặc các cơ quan trọng yếu bị tổn thương - thì nhóm trị liệu có thể chữa lành hoàn toàn cho nạn nhân ngay lập tức.
“Hự, thật mở mang tầm mắt, thưa thiếu gia. Cảm ơn sự chỉ dẫn của ngài. Ực!”
Jin giật mình khi thấy David bất tỉnh và ngã lăn ra, trong khi vẫn giữ nụ cười trên môi và giơ ngón tay cái lên.
Chỉ là… còn bao nhiêu kẻ có não chỉ toàn cơ bắp nữa trong gia tộc khùng điên này vậy?? Kể cả Jin có vị thế cao hơn David, thì một người tỉnh táo nào có thể mỉm cười và tỏ lòng biết ơn đối với kẻ vừa phá hủy một bên xương sườn của họ chứ?
Hơn nữa, đó còn không phải là một câu nói ép buộc. David thực sự biết ơn từ tận đáy lòng. Jin che giấu sự khó chịu của mình và nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
'Chà, nghĩ lại thì, mình cũng đã từng cư xử như vậy khi còn huấn luyện ma thuật dưới sự chỉ dẫn của sư phụ trước khi hồi quy. Giờ mình cũng không nên phán xét David nhỉ.'
Sư phụ của Jin — người nhỏ hơn cậu hai tuổi — không phải là một giáo viên bình thường.
Cô ấy từng thiêu Jin bằng tia sét trong nhiều giờ liên tục để “dạy cậu ma thuật sét”, và khiến cậu bay trên không trong cả ngày để “dạy cậu ma thuật gió”. Và suốt khoảng thời gian ấy họ chỉ đứng đó cười.
Mỗi lần có chuyện như vậy xảy ra trong quá trình huấn luyện, Jin sẽ cảm ơn sư phụ của mình với một nụ cười nở trên môi y như David hiện tại. Mong muốn “được trở nên mạnh hơn” nhiều khi có thể biến con người thành những kẻ dị hợm như vậy.
'Có vẻ lúc đó hình như não mình không được bình thường, nhỉ?'
Vụt, vụt.
Jin nhẹ nhàng vung thanh kiếm gỗ của mình xung quanh, chờ đợi đối thủ tiếp theo bước lên sàn đấu.
"Tôi là Mesa Milcano, thưa thiếu gia."
“Ta biết tên ngươi. Ngươi là con gái thứ hai của gia tộc Milcano. ”
“Thật vinh dự khi được ngài nhớ đến. Đối phó với tôi sẽ không dễ dàng như những binh sĩ tập sự khác mà ngài đã đối đầu lúc nãy đâu. Hôm nay, tôi nhất định sẽ đánh bại ngài, thưa thiếu gia.”
"Rất đáng mong đợi đấy."
Mesa chỉnh lại tư thế và chuẩn bị chiến đấu. Sau đó, cô bình tĩnh chạy vòng quanh Jin mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô được mệnh danh là người mạnh nhất trong số các binh sĩ sơ cấp của Garon.
Cô không cư xử giống như lúc tấn công Bellop một cách không thương tiếc.
Mesa coi thường Bellop nên mới tấn công mà không màng đến hậu quả. Tuy nhiên, Jin là một đối thủ hoàn toàn khác, vì vậy cô đã hoàn toàn thay đổi thái độ và cách tiếp cận trận đấu.
'Mesa Milcano. Mình nhớ trong tiền kiếp, cô ta đã vượt qua tất cả các kỳ thi và tiêu chuẩn cần thiết để tốt nghiệp với tư cách là một binh sĩ hộ vệ, và nhanh chóng được đưa vào dinh thự chính với tư cách là một Kị SĨ Hộ Mệnh. Tuy nhiên, vì chưa bao giờ tiếp xúc riêng, nên mình không thể nhớ rõ từng chi tiết về cuộc đời của cô ta.'
Cô là một ví dụ hoàn hảo của sự tinh hoa.
Mặc dù Mesa chưa nhìn thấu được sức mạnh thực sự của Bellop, cô vẫn là một đấu sĩ tài năng.
Jin đã đấu với Mesa tổng cộng bảy lần tính đến giờ. Cậu thua hai lần đầu tiên, và thắng năm lần còn lại. Và mỗi lần như vậy, cách biệt về kỹ năng và sức mạnh giữa hai người ngày càng mở rộng hơn.
Và qua những trận đối kháng với những cá thể tài năng như Mesa, Jin nhận ra thiên phú kiếm thuật của cậu ấn tượng như thế nào – thứ tài năng mà cậu chưa từng có cơ hội khai thác tối đa được trong tiền kiếp do lời nguyền Ảnh Kiếm.
'Mình vẫn cần phải đối phó với sáu người nữa sau Mesa. Nhưng tiết kiệm sức mạnh và năng lượng trước Mesa là một ý kiến tồi. Mình cần phải đối đầu trực diện và hạ gục cô ta để gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng những đối thủ tiếp theo.'
Những trận đối kháng với Edington, Sierra và David chỉ là món khai vị.
Những cuộc đối đầu với những tinh hoa thực sự của lớp sơ cấp sẽ bắt đầu từ Mesa. Và đối với cậu bé Jin mười bốn tuổi, việc liên tiếp đánh bại tất cả bọn chúng bằng hình thức tấn công trực diện sẽ rất khó khăn và vất vả.
Do đó, Jin dự định sẽ gieo rắc một “ý niệm sai lầm” trong tâm trí các binh sĩ khác thông qua trận đấu với Mesa: rằng họ sẽ không bao giờ có thể thắng Jin trong một trận chiến đối kháng.
'Vừa đối kháng trực diện, mà vừa phải trông thật bình tĩnh và thoải mái trong suốt cả quá trình. Đó là hai chìa khóa mà mình cần đạt được trong trận đấu này.'
Lần này, Jin là người có động thái trước.
Các đòn tấn công cơ bản nhất của cậu bao gồm kỹ thuật đâm và chém. Không có một chuyển động bất quy tắc hoặc khó đoán nào được thêm vào cả. Mesa dễ dàng cản phá và né tránh được các đòn đánh của cậu, nhưng khi cậu mãi duy trì trong trạng thái tấn công như vậy, suy nghĩ của cô bắt đầu trở nên phức tạp và nặng nề.
'Tại sao thiếu gia chỉ dùng những đòn cơ bản như vậy chứ?'
Mặc dù chúng là những đòn tấn công tiêu chuẩn, nhưng mỗi bước di chuyển đều mạnh mẽ và sắc bén. Bàn tay và cổ tay của Mesa bắt đầu tê liệt vì phải hứng chịu chúng liên tục.
Tuy nhiên, đó không phải là lý do khiến tâm trí cô mông lung.
'Khi nào ngài ấy mới bắt đầu dốc hết công lực đây?'
'Lúc nãy ấy đã có cơ hội để đánh bay thanh kiếm, nhưng ngài ấy đã không làm thế.'
'Chắc chắn điều này là có chủ đích. Nhưng tại sao…'
Trong khi Mesa đang căng não, Jin tiếp tục vung thanh kiếm gỗ của mình với vẻ mặt điềm tĩnh. Ngay cả khi Mesa vặn người để thoát khỏi chuỗi đòn tấn công của cậu, cậu vẫn tuân thủ những nguyên tắc cơ bản.
'Ngài ấy đang coi thường mình sao?'
Hự!
Mesa nghiến răng và dậm chân xuống đất để ổn định tư thế.
“Được rồi, cho phép tôi được tiếp đãi ngài, thưa thiếu gia!”
Khi Mesa cố định tư thế và nắm chặt thanh kiếm gỗ của mình, những lo lắng của cô dần tan biến. Cô cũng bắt đầu chỉ sử dụng những đòn tấn công cơ bản nhất để đối phó với Jin.
Chẳng bao lâu, tất cả những kỹ thuật lạ mắt và chuyển động phức tạp hoàn toàn biến mất khỏi trận đấu. Hai người thay phiên nhau tấn công và phòng thủ. Nó đã trở thành một cuộc chiến cực kỳ đơn giản.
Một trận chiến đơn giản của sức mạnh thuần túy.
Mesa tỏ ra khá tự hào về thể chất của mình. Nhưng cô không hề tự phụ, cô đã học được một chút mánh khóe về kỹ năng điều khiển aura ở lâu đài Milcano trước khi chuyển đến Gia tộc Runcandel.
Bang, kít! Bùm!
Những tiếng nổ vang vọng khắp sân tập khi thanh kiếm gỗ của hai đấu sĩ va chạm với nhau. Trận đối chiến về vũ lực này đã kéo dài hơn năm phút. Các binh sĩ khác chỉ có thể tròn mắt xem trận đấu.
Hộc, hộc.
Có người đã bắt đầu đuối sức. Đó là tiếng thở hổn hển của Mesa.
'Mình đang ... bị đẩy lùi về thể lực ư?'
Ngay cả Mesa cũng biết rằng cô không thể thắng Jin trong trận đấu này.
Nhưng cô tin rằng thể chất của mình khá hơn cậu, nếu không muốn nói là ngang ngửa. Mesa không thể chấp nhận được chuyện cô bị áp đảo bởi một người trẻ tuổi hơn.
Cô vẫn không nhận thức được khoảng cách giữa những người bình thường và những người nhà Runcandel - những người sở hữu cơ thể trời ban ấy.
"Haaah!"
Mesa đột nhiên hét lớn khi cô vung thanh kiếm gỗ của mình xuống. Cô đã cố gắng lấy lại sự cân bẳng cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng chính nó lại là nguyên nhân khiến cô thất bại.
Jin đã không tránh đòn tấn công chứa toàn bộ sức mạnh của Mesa, mà nhận nó trực diện.
Mesa thì tính toán rằng cậu sẽ lùi lại để tránh đòn tấn công của cô, vì vậy cô đã lên kế hoạch lao nhanh về phía trước để tung đòn quyết định sau cú vung ấy.
Nhưng kể cả nếu Jin hứng trọn đòn tấn công trực diện của cô ấy, Mesa vẫn có một phương án dự phòng. Cô sẽ buông kiếm vào khoảnh khắc cuối cùng, nắm lấy cánh tay cầm kiếm của cậu, vung chân lên và bắt lấy cổ và vai cậu trong tư thế khóa tam giác trực diện.
Nói cách khác, đây là con át chủ bài của Mesa. Ngay cả Garon cũng đánh giá rằng kế hoạch của cô hợp lý.
Tuy nhiên, tình hình lại không tiến triển như cách mà Mesa mong đợi.
Rắc!
"Ể...?!"
Thanh kiếm gỗ mà cô đang vung xuống dưới với tất cả sức lực của mình bị vỡ vụn khi thanh kiếm của Jin va chạm với nó từ phía ngược lại.
'Không thể nào? Không giống như ngài ấy đang sử dụng aura…'
Khi Mesa đang vô thức tự hỏi câu hỏi đó, thanh kiếm gỗ của Jin đã kề tới cổ cô, chỉ còn cách da cô vài milimet.
Phù.
Jin thở sâu và lấy hơi thở của mình.
“…Tôi thua rồi, thưa thiếu gia.”
“Thật là một trận đấu tuyệt vời, Mesa Milkano.”
Mặc dù Jin trả lời một cách rất bình tĩnh, trán của cậu đang ướt đẫm mồ hôi.
Mesa sau đó chuyển ánh mắt xuống thanh kiếm gãy của cô. Đây không phải là một trò lừa hay một ảo ảnh. Jin cũng không sử dụng aura. Vậy tại sao thanh kiếm gỗ của cô lại là thanh kiếm duy nhất bị gãy?
'Chết tiệt!'
Khi cô nhìn Jin tiến về một phía của sân tập để lấy một thanh kiếm gỗ mới, Mesa cuối cùng cũng nhận ra lý do đằng sau hiện tượng này.
'Mình không thể sử dụng cái này nữa.'
Mọi người chứng kiến trận đấu đều tin rằng cuộc đấu kháng giữa Jin và Mesa là một trận đấu về sức mạnh thuần túy mà không động đến bất kỳ kỹ xảo phức tạp hay tinh vi nào.
Tuy nhiên, có một sự thật ẩn giấu trong trận chiến.
Lúc Jin và Mesa đang lần lượt tung đòn đánh nhau, cậu nhóc ấy luôn nhằm vào chính giữa lưỡi kiếm của Mesa.
Mặt khác, những đòn tấn công của Mesa cũng ảnh hưởng đến toàn bộ bề mặt lưỡi kiếm bằng gỗ của Jin.
Nỗ lực của Jin trong việc bẻ gãy thanh kiếm của Mesa, so với nỗ lực của Mesa khi đối đầu trực diện. Việc bẻ gươm bằng gỗ của Mesa dĩ nhiên không phải là một sự trùng hợp.
Cô tưởng đây là trận chiến về “vũ lực”, nhưng thực ra, đây là trận chiến về “độ chính xác”.
Không có sự khác biệt lớn nào về sức mạnh và thể lực của họ. Tuy nhiên, nguyên nhân khiến cô thua cuộc là sự khác biệt về độ chính xác và tính bền bỉ.
'Đây còn có thể coi là một con người ư?'
Mesa vừa cắn môi vừa tự hỏi.
Vài giây sau, cuối cùng cô cũng kết luận rằng người ta thực sự có thể đạt được một kỳ tích như vậy. Miễn là một người có kỹ năng tốt hơn đối thủ và dự đoán được diễn biến của trận đấu, thì sẽ dễ dàng đạt được thành công.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện đó có thể xảy ra ngay tại đây, ngay bây giờ. Mặc dù đang theo học một lớp đào tạo nổi tiếng của gia tộc Runcandel, đây vẫn chỉ là lớp đào tạo sơ cấp. Đáng ra ở đây không thể có ai điêu luyện đến mức này.
'Vậy, đây có phải là ý nghĩa của việc là một Runcandel không? Mình sẽ phải cống hiến hết mình cho quá trình đào tạo, và lần sau, mình chắc chắn sẽ…!'
Mesa trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngay cả biết chắc sẽ thua, nhưng thực sự nếm mùi thất bại mới để lại dư vị đắng cay nhất. Trái tim của Mesa tràn ngập nỗi đau khổ, nhưng cũng rất biết ơn vì đã học được một bài học quan trọng từ Jin.
Sau trận đấu với Mesa, Jin đối đầu với sáu học viên còn lại. Tuy nhiên, cậu đã giành chiến thắng mà không gặp nhiều khó khăn. Không ai khác tấn công cậu trực diện như Mesa. Do đó, không ai trong số họ có thể cướp quyền kiểm soát dòng trận chiến từ Jin.
Khi đối thủ cuối cùng gục ngã trước Jin, có thể nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt từ những binh sĩ khác.
Trong mắt họ, Jin đã dễ dàng đánh bại tất cả những đấu thủ sau Mesa.
Tuy nhiên, nó không dễ như tưởng tượng.
Lần lượt phải đối mặt với mười binh sĩ vô cùng tài năng, Jin đã có phần đuối sức sau trận chiến cuối cùng của mình.
'Tuyệt, mình vẫn còn lại một chút năng lượng.'
Jin không dụng nhiều công lực trong trận đấu với Mesa chỉ để hạn chế tiêu hao sức lực nhất có thể vì cậu sợ rằng mình không thể đánh bại tất cả mười binh sĩ.
Nhưng kể cả nếu cậu thể không gieo vào đầu những đấu thủ khác một ý niệm sai lầm bằng cách bẻ gãy thanh kiếm của Mesa, cậu vẫn có thể đánh bại tất cả.
“Làm tốt lắm, thiếu gia. Với thành tích này, ngài sẽ được phép tham gia lớp đào tạo trung cấp từ năm sau. Xin chúc mừng."
“Hộc, hộc… Cảm ơn, Garon. Mong anh sẽ chiếu cố ta cho đến năm sau. "
“Chúng ta có nên kết thúc buổi tập sáng luôn bây giờ không? Gần đến giờ ăn trưa rồi."
"Còn bao lâu nữa là đến giờ ăn trưa?"
“Còn khoảng mười phút nữa. Có vấn đề gì sao?"
“Còn một người nữa mà tôi muốn đối đầu.”
Garon sững người trước những lời nói của Jin, và nhìn chằm chằm vào mắt cậu nhóc.
"Ngài đang để mắt đến ai ạ?"
Jin từ từ chuyển ánh mắt của mình sang đám binh sĩ.
Ở một góc của nhóm là một cậu bé đang ngồi với vẻ mặt thất thần, gãi đầu.
“Bellop. Bellop Schmitz.”
Mọi ánh mắt của các học viên đều ngay lập tức đổ dồn về phía Bellop.
Đôi mắt Garon mở tròn xoe khi cái tên ấy thoát ra khỏi miệng Jin.
'… Thiếu gia đã nhìn thấu được tài năng tiềm ẩn của Bellop sao?'
Người được nhắc đến thì đang ngoái nhìn xung quanh, chết lặng. Cậu và các binh sĩ khác cũng không biết tại sao Jin lại chọn cậu.
"Đứng dậy. Lại đây đấu với ta.”
Jin ném nhẹ một thanh kiếm gỗ về phía cậu nhóc đang giật mình.
“T-Thiếu gia? Tôi… Ừm, tôi—”
"Bellop Schmitz!"
Khi nghe Jin đột nhiên hét lên tên mình, Bellop bất giác đứng dậy.
“Cậu sẽ không thể tồn tại trong gia tộc này nếu cậu tiếp tục hành xử như vậy. Qua đây. Ta sẽ đánh cho cậu tỉnh ra."
***
Tương ứng với chương webtoon: 13
Đọc webtoon tại: Con Trai Út Của Kiếm Thánh | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook