Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 92
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 92
Do-jun trở về nhà sau khi tan làm.
Vừa vào nhà, hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng quẩn quanh chóp mũi của anh.
Có vẻ Byuk đang ngủ ở trên giường trong phòng ngủ chính.
Moon Ae-kyung đang nấu gì đó, trên tay là một quyển sách hướng dẫn nấu ăn.
Quyển sách hướng dẫn nấu ăn đó không phải mua ở đâu khác mà chính là những công thức nấu ăn được Seol Yun-hee sưu tầm lại.
“Ừm… một thìa nước tương….”
Moon Ae-kyung chăm chú đọc công thức tới nỗi không hề nhận ra Do-jun đang ở đó. Do-jun cười và đi đến đằng sau Moon Ae-kyung, che giấu sự hiện diện của mình.
Anh khẽ nói với cô:
“Cô đang làm bữa tối sao?”
Moon Ae-kyung giật mình vì đột nhiên có giọng nam vang lên từ đằng sau, cô tăng mana trong cơ thể lên định chiến đấu. Nhưng nhận ra là Do-jun thì cô mới kéo lượng mana trở về.
Cô hít thở phào nhẹ nhõm.
“Anh vừa hù tôi đấy. Đột nhiên nghe thấy giọng một người đàn ông….”
“Tôi xin lỗi. À, nhân tiện, tôi đã dẹp mọi phiền toái rồi. Đừng lo lắng.”
“Phiền toái?”
“Những đồng nghiệp của tôi đã hiểu nhầm cô là vợ tôi.”
Do-jun nhớ lại những việc xảy ra vào ban sáng.
Cả văn phòng dậy sóng vì Moon Ae-kyung mang theo Byul đến đưa Space Tab cho anh.
Sau khi hai người rời đi, hàng loạt câu hỏi vây lấy Do-jun.
Anh đã bình tĩnh giải quyết nó và may mắn là đến cuối mọi chuyện cũng kết thúc.
Thật tốt khi nói thẳng thắn mọi chuyện, rằng bọn họ không phải vợ chồng.
“….Ồ, vậy sao? Hmmm. Thật tuyệt.”
Moon Ae-kyung lúng túng cười và nhìn lại vào quyển công thức.
Gì vậy? Anh thấy nụ cười của cô có chút gượng gạo.
Do-jun thì ổn rồi, nhưng Moon Ae-kyung lại cảm thấy bồn chồn.
Sau khi buông một tiếng thở dài nhỏ, cô liền cho thêm gia vị vào món sườn om.
‘Vì con gái tôi nấu ăn rất giỏi nên tôi thường ăn tối ở nhà.’
Moon Ae-kyung nghĩ về những gì mà Do-jun nói trong suốt bữa tối hôm qua.
Trong ngăn kéo tủ bếp, cô nấu ăn theo công thức ghi trên những trang được đánh dấu mà Seol Yun-hee để ở đó.
Rắc!
Chiếc thìa cô đang cầm đột nhiên bị gãy.
Đó là bởi vì cô nghĩ quá nhiều mà không nhận ra mình đã dùng hơi nhiều lực.
Moon Ae-kyung xấu hổ nhìn Do-jun đang nhìn mình với ánh mắt ngờ vực.
“Không có vấn đề gì chứ?”
“A, không. Không có gì.”
Tại sao cô phải tức giận chứ?
Mặc dù cô luôn bình tĩnh.
Thực sự thì không có lý do nào để cô phải tức giận cả.
Nếu cô bị đồn là vợ anh ấy thì cả hai đều sẽ gặp rắc rồi.
Do-jun đã làm rất tốt.
“Mà, cảm ơn cô đã làm bữa tối…”
“Chà, tôi chỉ là muốn thử chút thôi. Cũng không có ý gì đâu.”
“Trước tiên, tôi sẽ đi tắm. Tôi mong vào bữa tối nay đấy.”
Do-jun đi vào phòng với nụ cười tỏa nắng.
Moon Ae-kyung nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt, trên môi cô hiện lên nụ cười mờ nhạt.
“Mong….”
***
Thức ăn được cẩn thận đặt vào một chiếc đĩa trẻ em với hình những chú gấu dễ thương ở trên đó, để cho Byul chịu ăn.
Có cháo yến mạch trắng, cùng với những món ăn kèm được hâm nóng trong lò vi sóng và cả sườn non om.
Moon Ae-kyung bón cho Byul một thìa cháo.
“Ngon không?”
“Vâng.”
Khắp nhà đều có thể thấy đồ chơi trẻ em nằm lăn lóc.
Chúng đều là những đồ chơi mà Moon Ae-kyung đã mua cho Byul.
Moon Ae-kyung cẩn thận hỏi Do-jun khi nhìn anh ấy ăn miếng sườn non om.
“Chà, anh thấy sao? Viên chức.”
“…Ngon lắm.”
Chỉ với một từ ngon, Moon Ae-kyung đã nở nụ cười trên môi.
Thật may, cô làm đúng công thức.
“Bố nói nó ngon.”
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì thế?”
Do-jun nhìn Moon Ae-kyung đang chống cằm bằng tay.
Trong khoảng mười giây, Do-jun đã bắt đầu lo lắng.
Là vì cô ấy quá mải mê với việc này bởi mọi thứ cô làm bây giờ đều là vì Byul.
Anh vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nói gì đó về bviệc này, nhưng anh lại từ bỏ.
“Những thành viên trong Hội không nói gì sao?”
“Hả? Tôi giữ bí mật chuyện này với Hội trưởng và Ryu Jun-yeol rồi.”
“Không phải, là… về việc cô vắng mặt.”
Mới chỉ một ngày từ lúc Moon Ae-kyung bắt đầu sống ở ngôi nhà này.
Cô ấy thuộc về Hội Behemoth, một hội chỉ có ba thành viên.
Tất nhiên, yêu cầu đối với người có thể thay thế vị trí của cô ấy là rất cao.
“Vâng, có một khoảng thời gian dành cho việc thư giãn cho mỗi người. Hai người kia đều đang ở với gia đình mình.”
“Cô không phải về nhà à?”
“….”
Moon Ae-kyung khựng lại.
Có lẽ đằng sau đó còn có câu chuyện nào đó.
Do-jun không hỏi thêm gì nữa.
Anh bắt đầu im lặng ăn.
***
“…và từ đó, ba chú heo con đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Một ánh sáng vàng nhẹ nhàng bao phủ từ ánh đèn ngủ làm căn phòng trở nên ấm áp.
Moon Ae-kyung đang nằm trên giường bên cạnh Byul và đọc một cuốn truyện cổ tích.
Byul đã ngủ trong vòng tay của Moon Ae-kyung.
“Cô có một chất giọng tốt đấy.”
Sau khi rửa mặt, Do-jun đi vào phòng khi đang lau khô mặt với một chiếc khăn.
Moon Ae-kyung đỏ mặt trong chốc lát, cô xấu hổ nói:
“Anh đã nghe thấy sao?”
“Ừ, tôi nghe thấy mọi thứ từ phòng tắm.”
“…Quên nó đi, viên chức.”
Do-jun cười và đặt chiếc khăn lên bàn.
Anh cuộn chăn lại và nằm bên cạnh Byul.
Đáng lẽ thì một trong hai người sẽ nói rằng mình sẽ ngủ trên sàn nhà hoặc trên băng ghế ngoài phòng khách thì mới có vẻ bình thường hơn.
Moon Ae-kyung không bận tâm đến vấn đề này.
“Tôi có nên tắt đèn ngủ đi không?”
“Ừm, cô tắt đi.”
Cách.
Khi tắt đèn đi, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ.
Moon Ae-kyung quay đầu và kiểm tra xem Do-jun đã ngủ chưa.
“…Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Viên chức à, tôi có thể nhờ anh một việc được không?”
“Cô nói đi.”
Moon Ae-kyung cẩn thận đứng dậy.
Cô láy thứ gì đó ra từ dưới gối Do-jun.
Đó là một bộ pijama (đồ ngủ).
“Nếu tôi lại cởi quần áo ra trong lúc ngủ…. Anh có thể thay cho tôi bằng cái này không? Chiếc áo… tôi đã giặt rồi.”
“Không phải cô cố ý cởi ra đấy chứ?”
“A, không phải!”
“Tôi đùa thôi.”
Moon Ae-kyung trở lại chỗ của mình và nằm xuống ngủ cùng Byul và, cô liếc mắt nhìn Do-jun đang nằm thẳng người và nhắm mắt.
Sau đó cô từ từ thiếp đi.
***
[Lễ hội Thợ săn Quốc tế lần thứ hai]
Một chiếc biểu ngữ lớn treo trên trung tâm hội nghị của BEXCO tại Busan.
Mặc dù tới đây ngay sau bữa trưa, không gian vẫn chật kín người.
Hầu hết đều là người Hàn Quốc bởi vì địa điểm ở Hàn Quốc, nhưng cũng có thể thấy một số người nước ngoài bởi đây là một lễ hội quốc tế.
“Lạ quá.”
Yong-yong nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.
“Sao thế, Yong-yong?”
“Không… tại sao họ không bán yêu tinh Galbijjim ở đây?”
Vào Lễ hội Thợ săn COEX lần trước tổ chức ở Seoul, những gian hàng bán nhiều món ăn đường phố khác nhau rất ngon như là yêu tinh Galbijjim. Nhưng ở đây không có.
Seol Yun-hee chỉ về hướng trung tâm hội nghị.
“Em phải vào trong kia mới có đồ ăn, ngoài này không có đâu. Hướng dẫn viên sẽ phát cho chúng ta những chiếc vé để chúng ta đi trong thời gian quy định, nên lát chúng ta vào đó nhé?”
“Xì, em đã rút tiền tiêu vặt ra rồi mà….”
Yong-yong đang giữ một tờ năm mười ngàn won nhàu nát trong bàn chân trước.
Cậu đặt lại nó vào trong chiếc túi mà cậu đang đeo quanh cổ.
Seol Yun-hee thấy vậy liền cười.
Khi cậu ta sưu tầm được mười chiếc tem, cậu ta vẫn giữ tờ năm mươi ngàn won mà cô đã cho cậu ta. Yong-yong cũng rất đáng yêu đấy chứ.
“Học viên lớp B.”
Seo Sung-rok, một giáo viên hướng dẫn của lớp B năm nhất, hét lớn.
Học viên của lớp B tụ lại đi về nơi mà Seo Sung-rok đứng.
Seo Sung-rok đưa cho các học viên một mảnh giấy dài mà anh đang cầm trên tay.
Những học viên cuộn những tờ giấy nhận được quanh cổ tay như là vòng tay.
“Bây giờ là mười hai giờ… Tôi sẽ cho các em tự do trong thời gian này cho tới bốn giờ chiều. Nhưng đừng chỉ quan tâm nhiều ở bên ngoài, nếu các em đi vào trong tòa nhà, các em có thể xem các tạo tác, những kĩ năng và văn hóa của các thợ săn đất nước khác, vì thế cứ từ từ mà tận hưởng.”
Sau khi Seo Sung-rok nói xong.
Những học viên tản ra thành từng nhóm hai hoặc ba người mà họ thân để đi xung quanh quảng trường hoặc trực tiếp đi vào trong trung tâm hội nghị để xem.
“….Điều này thật tuyệt vời. Mình không thể tin được là nó có thể nói chuyện. Mình biết một số quái vật có thể nói. Nó là loại quái vật gì thế?”
“Tôi…tôi không biết.”
“Hmmm….”
Seol Yun-hee đang cầm những que ‘Cockatrice xiên cay’ ở một tay để cho Yong-yong ăn từng cái một.
Câu hỏi của Jung Hye-jung làm cô lảng tránh và trả lời một cách qua loa.
Yong-yong đang đắm chìm trong việc nhai thịt, nhìn Jung Hye-jung và nói:
“Chà, tôi có thể nói cho cậu nghe. Phải không, Carcier?”
“Ừm. Trong tộc Rồng, khi ngươi đã trưởng thành ở Hezzling, ngươi sẽ được học diễn đạt và ngươi có thể hiểu và nói mọi loại ngôn ngữ…”
Seol Yun-hee xấu hổ bịt miệng Carcier.
Jung Hye-jung thấy vậy liền nghiêng đầu.
Bọn chúng đang nói cái gì thế? Rồng hay Hetzling?
Rồi cậu đột nhiên tự hỏi: ‘Chẳng lẽ hai đứa nó là Rồng?’
Ngay sau đó cậu lắc đầu.
Lũ Rồng Marsallas đã xuất hiện ở một thị trấn ba năm trước.
Để bắt nó, Cục Quản lý Thợ săn đã thành lập một đội vần hành và đưa vào một số thợ săn cấp A và S. Nhưng có ba thợ săn cấp S đã bị giết trong quá trình này.
‘Thật nực cười.’
Bố của Seol Yun-hee chỉ là một quan chức.
Dù cho anh có một kỹ năng thuần hóa do nó thức tỉnh muộn đi chăng nữa, cậu cũng không nghĩ Do-jun sẽ giỏi tới mức đó.
Không có lý do gì để Do-jun tiếp tục làm một quan chức khi đã thức tỉnh kỹ năng của một thợ săn cả.
Cậu kết luận rằng hai đứa quái được thuần hóa này có thể cũng không mạnh cho lắm.
Ngay lúc đó.
Keeeeeeeeeee!
Một tiếng gầm lớn buốt tai xuất phát từ không trung.
Tiếng gầm đó nghe có vẻ xuất phát từ bên ngoài chứ không phải từ trong trung tâm hội nghị.
Những người đang đứng trên quảng trường đều quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó.
Mọi người tìm kiếm vật thể bay không xác định, có thể nhìn thấy qua ô cửa sổ kính lớn.
“Kanzaki Soshiro!”
Mọi người đổ xô nhìn lên.
Trong lịch trình của những người đến Lễ hội Thợ săn Quốc tế, không ngoa khi nói rằng có khi họ chỉ đến để xem Show Wyverns Air, và loài Wyverns Lord cao cả với màn trình diễn ngang qua trên bầu trời như này.
Đặc biệt là với những Thợ săn Thuần hóa, nó giống như một giấc mơ vậy!
“Đi, đi xem thôi.”
Jung Hye-jung rối rít kéo Seol Yun-hee và Seo Jin-soo ra ngoài.
Yong-yong và Carcier cũng vì vậy đi theo sau Seol Yun-hee.
***
Hơn một trăm người đã vây quanh khu vực bên ngoài.
Trên quảng trường, một khu vực trống ở giữa để Wyverns có thể hạ cánh. Các nhân viên đang giữ cho mọi người không băng qua đường kiểm soát.
Tách tách!
“Ngầu quá!”
“Giá mà tôi có một thú cưng như thế….”
Mọi người bận rộn chụp ảnh và quay phim.
Đây là một cảnh tượng hiếm có khó có thể nhìn thấy lần nữa.
Vù!
Một làn gió mạnh mẽ tràn ra thổi tới đám người khi Wyverns đập cánh của nó.
Giờ là lúc kết thúc việc bay lượn và hạ cánh.
Kanzaki Soshiro cười khi thấy mọi người đang nhìn lên anh ta từ bên dưới.
Anh ta quyết định cấp thêm cho mọi người một dịch vụ.
Thổi bay họ!
Wyverns đáp đất theo một phương thẳng đứng.
Khi gần chạm đất, nó đập cánh một lần nữa theo phương thẳng đứng so với mặt đất.
Luồng gió mạnh như vũ bão.
“Chào!”
Bởi vì cơn gió, Yong-yong lỡ mất nước sốt marinat mà Seol Yun-hee đang cầm.
Nó rơi xuống đất và phủ đầy cát.
Nếu nhặt nó trong ba giây!
Yong-yong giật mình lao tới và cố gắng ăn nó bằng chân trước.
Lúc đó Wyverns hạ cánh xuống mặt đất.
Mặt đất rung chuyển như động đất.
Sau cú sốc là một tiếng kêu vang lên.
Carcier đang đứng cạnh Yong-yong đã giẫm phải xiên que của Yong-yong bằng chân của mình mà không nhận ra điều đó.
Yong-yong ánh mắt lạnh lẽo nhìn Carcier.
Carcier run rẩy, rùng mình.
Con bé giơ chân trước lên chỉ vào Wyverns Lord.
“Ê, tại nó đó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook