Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 91

 

Chiếp chiếp.

Tiếng chim sẻ hót líu lo, ánh mặt trời chiếu qua màn cửa.

“Um…”

Moon Ae-kyung chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt cô là trần nhà cùng chiếc giường lạ lẫm.

Moon Ae-kyung kinh ngạc nhanh chóng bật dậy và nhìn xung quanh.

Byul đang ngủ ở bên cạnh cô.

Trên người cô mặc mỗi chiếc áo phông màu trắng.

Còn quần áo của cô đang nằm trên sàn nhà.

“…Thôi nào, đừng có nói với mình là…”

Moon Ae-kyung mở cửa phòng và lao ra phòng khách.

Ở trong bếp, Do-jun đang rán trứng và thịt xông khói.

Một mùi hương nồng nàn đã kích thích chóp mũi của Moon Ae-kyung.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

“Chào buổi sáng, cô thợ săn.”

Do-jun cười với Moon Ae-kyung.

Moon Ae-kyung bước nhanh và dừng lại trước mặt Do-jun.

“Ngài, viên chức..Lee…, chiếc áo này… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Chiếc áo mà Moon Ae-kyung đang mặc là chiếc áo phông trắng dài tới bắp đùi cô.

Moon Ae-kyung tái nhợt nhìn lại bản thân.

Cô có một thói quen là khỏa thân khi ngủ bởi vì cô không chịu được bí bách.

Nhìn thấy đống quần áo nằm trên sàn nhà, cô nghĩ cô đã cởi bỏ nó khi ngủ.

Và một chiếc áo lớn hơn cỡ của cô rõ ràng có thể thấy là của Do-jun, nhưng cô không nhớ rằng mình đã mặc nó.

“Tôi đã mặc nó cho cô vì sợ cô bị lạnh.”

“……”

Do-jun nhìn như chả có chuyện gì xảy ra cả và trả lời một cách khô khốc.

Moon Ae-kyung muốn hỏi rằng anh có chạm vào cơ thể của cô hay không nhưng nhìn phản ứng của anh thì có vẻ là không có chuyện đó.

“Để tôi hỏi anh một vài câu. Anh đã ngủ ở đâu?”

Dưới anh nhìn bối rồi của Moon Ae-kyung, Do-jun vừa đặt trứng rán và thịt xông khói vào đĩa vừa trả lời.

“Tôi ngủ trên giường.”

Trước câu trả lời đó, Moon Ae-kyung choáng váng.

Một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành cùng ngủ trên một chiếc giường.

Cô chỉ nghĩ tới một thứ mà thôi.

Moon Ae-kyung khóc lóc kéo áo Do-jun.

“Làm sao mà anh….Làm sao anh có thể… Tôi kết hôn làm sao…”

“Hả?”

Do-jun ngơ người nhìn cô.

Cô kết hôn thì liên quan gì đến anh nhỉ.

Vào lúc đó, Do-jun đột nhiên có thể nhìn ra cô đang cố nói về điều gì.

Anh nói nhỏ với một tiếng thở dài.

“Tôi chỉ ngủ, chỉ ngủ mà thôi. Nếu cô tỉnh ngủ rồi thì ăn sáng đi. Tôi sẽ về sau khi tan làm.

Do-jun với lấy chiếc cặp trong bộ đồ công sở.

Anh phải đi ngay nếu không sẽ muộn làm.

“……”

Cô không biết liệu Do-jun nói thật anh chỉ ngủ không.

Dù sao, Moon Ae-kyung cũng quyết định tin tưởng Do-jun.

Nghĩ lại, khăn trải giường cũng sạch sẽ.

Và đó cũng là lần đầu của cô, nếu có chuyện gì thì bụng cô cũng sẽ đau. Phải có cảm giác gì đó mới phải, nhưng cô lại chẳng cảm thấy gì cả. Hơn nữa, theo lí mà nói, Do-jun không phải người như thế.

“….Anh đi đi.”

“Hãy chăm sóc tốt cho bản thân và Byul khi tôi đi vắng nhé, trong ba ngày tới cô là mẹ của Byul đấ.”

Cạch.

Khi Do-jun đã ra ngoài, cửa nhà đóng lại.

Moon Ae-kyung dừng vẫy tay.

Cô nhìn đĩa trứng rán và thịt xông khói trên bàn.

Nó vẫn còn nóng.

***

Cùng lúc đó, tại hành lang tại một khách sạn ở Haeundae, Busan.

Yong-yong đang kiểm tra.

Hôm nay, họ sẽ đi thăm Cục Quản lý Thợ săn của Busan ở Haeundae và thám hiểm những vết nứt cấp B.

Còn ngày mai sẽ tham gia Lễ hội Thợ săn Quốc tế ở BEXCO.

“Chị chỉ cần chú ý an toàn ở trong vết nứt thôi.”

Không có gì nguy hiểm hơn trong vết nứt.

Đó là lý do Do-jun gửi Yong-yong và Carcier đi theo Seol Yun-hee trong chuyến đi thực tế này.

Họ sẽ đi thăm cơ quan của Cục quản lý và tham quan một vòng, vì vậy sẽ không có vấn đề gì cả.

Trong vết nứt cấp B, cậu sẽ đuổi những nguy hiểm xung quanh đi trong bất kì trường hợp nguy hiểm nào có thể xảy ra với Seol Yun-hee.

“Tại sao những chú chó con này lại đi theo cậu thế?”

Jung Hye-jung hỏi khi nhin Yong-yong và Carcier.

Yong-yong cau mày nhìn cậu ta như muốn nói: ‘Sao nhà ngươi dám gọi loài rồng cao quý ta là chó.’

Nhưng cậu ta lại thở dài và lờ đi.

“À, có phải bố của cậu đã thức tỉnh sức mạnh và thuần hóa được chúng à?”

Seo Jin-soo hỏi Seol Yun-hee.

Mặc dù anh đang là một nhân viên văn phòng làm việc ở Tòa thị chính Seoul.

Nhưng một ngày nọ, anh có kỹ năng thuần hóa chẳng hạn.

Seo Jin-soo và Jung Hye-jung nghĩ rằng hai đứa là những chú chó con đã được thuần hóa ở trong những vết nứt.

“Bên cạnh đó, chúng là loại quái vật gì thế? Mình không nghĩ chúng là Mad Dog (Chó Điên)…”

Mad Dog, một quái vật cấp E, là một con chó điên chính hiệu với bộ răng sắc nhọn đầy hung dữ khác với phần lớn những con chó khác.

Yong-yong và Carcier lại không có hàm răng độc nhất vô nhị đó của Mad Dog.

Hơn nữa, không thể nào mà chúng lại mọc sừng trên đầu như thế.

“Những con số ở trên trán của chúng là gì vậy?”

Mỗi đứa đều có dấu ấn trên trán.

Seol Yun-hee lúng túng cười và tránh việc trả lời hai người.

Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô nói rằng:

‘Thực ra thì hai đứa này thuộc Tộc Rồng.’

“Bên cạnh đó, mình thực sự trông đợi ngày mai đến hơn, đúng không Yoon-hee?”

Jung Hye-jung cười.

“Ngày mai?”

“Ừ, Kansaki Soshiro cũng đến nữa đấy.”

“Kanza…xin lỗi, tôi không biết.”

Seol Yun-hee nói nhỏ.

Thực sự thì cô không biết nhiều thợ săn lắm trừ những Thợ săn Hàn Quốc.

Cùng lúc đó, Seo Jin-soo đã tìm kiếm cái tên Kansaki Soshira trên điện thoại thông minh và cho Seol Yun-hee xem những gì xuất hiện trên màn hình.

“Anh ta rất nổi tiếng đó. Anh ta là người thuần hóa số một thế giới. À, rất hiếm có người thức tỉnh được kĩ năng thuần hóa….”

“Số..số một thế giới?”

Tất nhiên chỉ giới hạn trong việc thuần hóa mà thôi.

Nhưng, cũng đáng ngạc nhiên khi anh ta đạt được vị trí xếp hạng số một thế giới.

Seol Yun-hee chăm chú nhìn màn hình điện thoại mà Seo Jin-soo cho cô xem.

‘Bậc thầy của rồng tham gia Lễ hội Thợ săn Quốc tế…. Lịch trình là gì?’

Khi cô ấn vào bài báo đó, khuôn mặt của Kansaki Soshiro xuất hiện.

Một người đàn ông trẻ với mái tóc giả phổ biến ở Nhật Bản.

Sau đó, cô thấy được một con rồng lớn.

“Anh ta cũng nuôi rồng à?”

Seo Jin-soo nghiêng đầu trước câu hỏi của Seol Yun-hee.

“Anh ta cũng vậy ư?”

“A, không có gì.”

“Gì cơ, đó không phải là một con rồng, đó là một con Wyverns.”

Wyverns (thuộc họ rồng nhưng cấp thấp hơn rồng, hai chi trước là cánh luôn), một quái vật cấp S với bề ngoài khá giống loài rồng.

Mặc dù nó không thể sử dung Hơi thở giống rông, nhưng với một kỹ năng gần giống thế, nó có một cái súng lửa bên trong miệng của nó.

Đó là một trong những quái vật nguy hiểm nhất đối với người thường và những thợ săn từ cấp A trở xuống.

“Nhưng đó không phải là một con Wyverns thường đâu, con Wyverns Road đó đã được thuần hóa rồi. Anh ta gần như đã trở thành anh hùng của Nhật Bản. Cảm giác giống như kiếm thuật ở Hàn Quốc ấy? Nếu nhìn vào lượng người hâm mộ, con số cũng vượt quá năm triệu.”

“…Ừm, anh ta thật là một người tuyệt vời.”

Seol Yun-hee nhìn Yong-yong và Carcier.

Chúng đang chăm chú nhìn thực đơn bữa trưa trên lịch trình.

Yong-yong cho Seol Yun-hee xem lịch trình, cậu ta chỉ vào phần được ghi là “Bữa ăn Trung Quốc” bằng chân trái.

“Chịi đã thử cái này chưa?”

***

Tại một cửa hàng bách hóa ở Gangnam.

Moon Ae-kyung đang chọn lựa quần áo trẻ em với Byul.

Ở nhà họ ở nhà không có bộ quần áo nào cho Byul cả.

“Cái này thế nào?”

“Vâng, được ạ.”

Một chiếc váy đen nhỏ nhắn với một chiếc ruy băng màu đỏ.

Moon Ae-kyung đưa Byul tới đứng trước một chiếc gương toàn thân.

Khi Byul thấy bản thân trong gương, cô bé có vẻ khá thích chiếc váy này.

Chiếc váy có giá 199.000 won.

Mặc dù nó hơi đắt, nhưng Moon Ae-kyung cũng không để ý cho lắm.

Thực sự thì thậm chí nó có giá là một tỷ won, thì cũng chỉ như mua một thanh kẹo cao sư đối với cô.

Moon Ae-kyung lấy điện thoại ra và kiểm tra tin nhắn mới nhận được.

‘Xin lỗi, nhưng cô có thể giúp tôi mang Space Tab ở nhà đến được không?’

Đôi mắt Byul đã đoán trước được.

Moon Ae-kyung trìu mến nhìn Byul, một cô bé đã gọi cô là “mẹ”.

Đó có phải tình mẫu tử không?

Mặc dù con bé không phải con ruột của cô, nhưng bằng cách nào đó trái tim cô vẫn cảm thấy ấm áp.

“Mẹ ơi, đừng để ý điện thoại nữa….”

“Ừ, Byul.”

“Nhưng nút ấn này là gì ạ?”

“Con nhớ ba chứ Byul?”

“Vâng, nhớ ba.”

Moon Ae-kyung cười và xoa đầu Byul.

“Chúng ta đi gặp ba nhé?”

“Vâng!”

Cứ như thế, trái tim của Moon Ae-kyung nhanh chóng rộn ràng .

Không phải là sa vào tình yêu với Do-jun.

Đó là bởi vì cô đã nghĩ rằng sau khi cô đơn giản lập một gia đình thì mọi chuyện cũng sẽ như thế này.

Cô cũng tin tưởng vào điều đó.

Bộ phận Quản lý Vết nứt Tòa thị chính Seoul.

Ba người đàn ông ngồi trong phòng họp có một bức ngăn trong suốt.

Đó là Kang Chul-soo – trưởng phòng của bộ phận quản lý này, cùng với Kwon Hyuk-soo và Do-jun. 

Do-jun đang xóa những gì ghi trên bảng trắng sau cuộc họp.

Kang Chul-soo nhìn màn hình điện thoại rồi gọi anh:

“Do-jun.”

“Vâng, trưởng phòng.”

“Tôi biết một người phụ nữ khá tốt đấy.”

Kwon Hyuk-soo ngại ngùng nhìn ông khi nghe ông nói thế.

“Trưởng phòng, tôi có một đứa con gái rồi…”

“Tôi biết, chàng trai à. Có một giáo viên tiểu học mà tôi biết. Tôi cho cô ấy xem ảnh của cậu và cô ấy đã khen cậu rất nhiều. Cô ấy nói có con rồi cũng không sao cả.”

“Cô ấy sẽ ổn với việc cậu ấy có con chứ?”

“Được rồi, nếu cậu không phiền thì nó ổn thôi. Thức ăn đã bày sẵn trên đĩa cả rồi.”

Kang Chul-soo đứng dậy từ chỗ ngồi và hướng một tấm ảnh về phía Do-jun.

Trên điện thoại hiện lên bức ảnh của một người phụ nữ tên ‘Im Soo-ah’ ở ứng dụng Kakao Talk.

Một bức ảnh tự chụp trong một quán cà phê.

Mái tóc dài suôn và khuôn mặt ngây thơ.

“Cậu nghĩ sao? Cô ấy ba mươi tuổi, hơn cậu có bốn tuổi, nhìn cũng rất trẻ mà, đúng chứ?”

Do-jun nghiêm túc nhìn bức ảnh.

Thấy phản ứng anh không như mong đợi, Kang Chul-soo nói thêm:

“Cô ấy là một giáo viên tiểu học, ứng cử viên số một cho vị trí cô dâu đấy. Bên cạnh đó, gia đình cô ấy cũng là gia đình gia giáo, vì vậy không cần lo lắng khi họ về già. Tôi cũng nói với cô ấy rằng cậu đã có con gái nhưng cô ấy bảo không sao cả. Hiện giờ không có người phụ nữ nào như vậy đâu, Do-jun à.”

Kwon Hyuk-soo nghe Kang Chul-soo nói vậy cũng gật đầu theo.

“Nếu trưởng phòng đúng thì….đây là một cơ hội tuyệt vời nhỉ.”

Do-jun nhìn như thể anh gặp rắc rồi.

Thành thực mà nói, anh chưa có ý định kết hôn với ai cả.

Không, nếu có, thì anh cũng sẽ nghĩ về chuyện đó sau khi Seol Yun-hee kết hôn.

Hiện giờ, anh mới hai mươi sáu tuổi, ở Hàn Quốc, độ tuổi này chưa vội để kết hôn.

“Cảm ơn trưởng phòng đã nghĩ cho tôi. Tôi chưa có ý định kết hôn bây giờ.”

“Ồ, không ư, tại sao? Do-jun à, nghĩ đi, cô ấy thực sự rất tốt. Không có người phụ nữ nào được như vậy đâu.”

Ngay sau đó, có tiếng bàn tán từ cửa văn phòng.

Kang Chul-soo và Kwon Hyuk-soo ló đầu ra ngoài nhìn về cửa văn phòng, sau đó hai mắt họ mở to.

Có một người phụ nữ cùng một đứa trẻ ở cửa văn phòng.

Bởi vì, đứa trẻ thì họ không biết, nhưng người phụ nữ thì đã quá nổi tiếng.

“Moo…Moon Ae-kyung? Ôi, sao cô ấy lại ở đây?”

Thành viên của Hội đứng đầu Hàn Quốc, Behemoth.

Tại sao một người đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Thợ săn Hàn Quốc – Moon Ae-kyung lại xuất hiện tại Bộ phận Quản lý Vết nứt này.?

Kang Chul-soo nhảy ra khỏi ghế và bước về phía cô ấy.

“Ồ, xin chào. Tôi là Kang Chul-soo, Trưởng phòng của Bộ Phận Quản lý Vết nứt.”

“Xin lỗi vì tôi đã bất thình lình xuất hiện ở đây. Anh có biết anh Lee Do-jun không…”

“Nếu là cậu Lee Do-jun thì….”

Kang Chul-soo quay đầu nhìn về phía phòng họp.

Moon Ae-kyung ngó theo nhìn thấy hình bóng quen thược qua vách ngăn trong suốt.

Sau khi nhẹ cúi người cảm ơn Kang Chul-soo, cô đi về hướng phòng họp.

Byul đã thấy Do-jun liền chạy đến với anh với nụ cười rạng rỡ.

“Bố ơi!”

Do-jun ôm Byul trong vòng tay.

Những nhân viên trong văn phòng nhìn chằm chằm cảnh đó.

Moon Ae-kyung đưa cho Do-jun chiếc Space Tab.

Do-jun nhìn liếc qua chiếc váy mà Byul đang mặc, nói:

“Con lấy cái váy này ở đâu ra vậy….”

“Tôi đã dừng lại ở một cửa hàng bách hóa trên đường tới đây và mua cho con bé. Bởi vì ở nhà không có đồ cho con bé mặc.”

Do-jun nhìn Byul và nói:

“Mẹ đã đưa con đến đây à?”

“Vâng ạ. Là mẹ ạ.”

Moon Ae-kyung mỉm cười nhìn hai người.

“……”

Cả văn phòng đang sốc tận óc luôn.



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương