Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 90

 

Dạo gần đây Byul có một sở thích, đó là vẽ khuôn mặt của Do-jun.

Một mái tóc nâu đen gọn gàng, không dài cũng không ngắn.

Đôi lông mày hơi dày và đôi mắt một mí vừa phải.

Cánh mũi sắc nét, đôi môi hơi mím và chiếc cằm mảnh khảnh.

Hình ảnh luôn ở trong tâm trí Byul nhưng cô bé luôn vẽ méo xệch.

‘Haizzz. Cháu không bao giờ thấy mệt mỏi khi vẽ nhỉ.’

Byul ngồi trên cành cây của Cây Thông Thái hí hoáy vẽ, đôi chân nhỏ nhắn đá trong không trung.

Đã có hơn mười quyển sách phác thảo được sử dụng và chất đống bên dưới chân cô bé.

Tất cả đều là vẽ mặt của Do-jun.

Byul trả lời với một nụ cười rạng rỡ.

“Vâng, ngài Azura.”

Không giống như những người khác luôn mang khuôn mặt sợ hãi và nghiêm nghị, Do-jun có một ánh nhìn ấm áp và thân thiện cùng sự thoải mái, nhàn nhã.

Hơn nữa anh còn quyết định đặt cho cô bé cái tên có nghĩa là một ngôi sao.

Cây Thông Thái kết luận rằng Do-jun là người nguy hiểm, nhưng Byul lại nghĩ khác.

Anh là người tốt nhất trên thế giới.

“Hôm nay chú sẽ đến chứ?”

……

Vào lúc đó, Byul đang vẽ thì nhảy lên từ chỗ ngồi và chỉ vào một điểm.

Nhìn dọc theo hướng cô bé chỉ, có thể chú ý thấy một người với một bộ trang phục thường ngày ở trong trung tâm này.

Anh mặc chiếc áo gió màu đen và chiếc quần lửng màu xám có hình chó Puma trên đấy, cùng với đôi dép lê đi trong nhà.

“Ah, Yuh, yuh, yah,yah, yah”

Đôi mắt Byul lấp lánh.

***

“Crrrrrrrrr….”

“Này, thôi đi! Đừng có chạm vào tôi!”

Run rẩy.

Ba thách đấu viên bị bắt được đang nằm sấp như tư thế plank.

Do-jun đi lại trước mặt và kiểm tra tư thế của họ.

Từng viên đá được đặt lên hông của các thách đấu viên và mỗi viên đá đều chứa một chút nội lực của Do-jun bên trong, nên chúng đều có trọng lượng khá nặng.

Môn võ ban đầu của Do-jun sử dụng Chen Geun-chu (Thiên Cân Chung) và Heo Gong-seop-sop  (Nhiếp Vật Hư Không).

Nó là môn võ ở nhà thờ Thiên Mã thần thánh trước khi Do-jun được gọi là Thiên Mã (Pegasus) hồi còn ở Trung Nguyên.

Đó là hình thức tra tấn mới thường được áp dụng cho những học viên không nghe lời khi anh được bổ nhiệm làm một chỉ huy quân đội riêng ở trường Heuksal, một tổ chức đào tạo nhân tài.

Đó là một hình phạt thể xác khá khét tiếng trong đám học viên.

“Ngài, ngài viên chức?”

“Sao.”

“Chuyện quái gì đây….”

Họ không đánh nhau hay bỏ chạy.

Họ hoàn toàn tuân theo lời của Do-jun.

Giông như con sóc run lẩy lẩy cuộn tròn đuôi lại khi đứng trước một con hổ.

Rõ ràng, Do-jun đã nói họ là tiền bối của những người đến sau.

Nếu là như thế thì mức độ của cửa sổ trạng thái của họ sẽ hơn hai người.

Moon Ae-kyung không thể hiểu nổi Do-jun đã dùng cách gì để có thể khiến họ chịu cúi đầu như vậy.

‘Grr…Baal! Hôm nay là ngày chết tiệt gì đây! Ugh, thát lưng của mình.’

Những thách đấu viên rít lên, mồ hôi đổ ròng ròng và la hét.

Sao họ có thể xui xẻo như thế chứ? Họ không thể tin được là họ lại gặp Lee Do-jun.

Lúc đầu, họ đã nghĩ anh giống như chỉ là một nhân vật giống như trong bộ phim Super Rookie. Nhưng thời gian trôi qua, họ đã nhận thức ra được rằng anh chính là nhân vật chính trong bộ phim đó, chỉ tới khi đến cuối cùng. (Một bộ phim kể về nam chính là một người vô dụng nhưng cuối phim đã vươn lên và thay đổi cách nhìn của mọi người)

Họ chắc chắn điều đó.

Là khi họ thấy Do-jun xuống tay giết chết một thần thú.

Từ đó, mọi người đã thề rằng sẽ không bao giờ dám xúc phạm hay làm Do-jun khó chịu.

Và vào mấy ngày trước….

“Nếu các người làm được việc này thì tôi sẽ để mấy người sống.”

Do-jun cho những thách đấu viên xem màn hình trên Space Tab.

Trên đó hiển thị khuôn mặt của ba người của Hội Behemoth.

Những thách đấu viên khó khăn ngẩng đầu lên và nhìn vào màn hình hiển thị.

“Đừng động đến những người này.”

Những thách đấu viên đó gật đầu mãnh liệt.

***

“Hửm?”

Anh quay đầu lại nhìn thấy Byul đang miệt mài chạy đến đây.

Có lẽ là do cô bé mãi chạy mà không nhìn xuống dưới chân nên đã vấp phải một cục đá và ngã xuống.

Anh đã nghĩ cô bé sẽ bị ngã đau mà khóc lên, nhưng sau đó cô bé đã tự đứng dậy và lại chạy tới chỗ của Do-jun như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bịch bịch.

“Chú ơi!”

Byul chạy lại ôm chân Do-jun chặt nhất có thể.

Moon Ae-kyung đứng bên cạnh thấy cảnh này liền há hốc miệng.

Sao lại có một đứa trẻ nhỏ như thế này trong khu trung tâm chứ!

“Lâu rồi không gặp cháu.”

“Vâng! Cháu đang đợi chú tới.”

Do-jun cười và xoa đầu Byul.

“Sao lại có một đứa trẻ bé như vậy trong khu trung tâm này chứ….”

“Con bé không phải thách đấu viên. Chỉ là một trong những thần thú sống  trong trung tâm này thôi.”

“Vâng.”

“… Thần..thần thúi?”

Moon Ae-kyung đã nghe Do-jun kể về những loài thần thú trong này.

Cô ngạc nhiên và nhìn cô bé tên Byul. Những thách đấu viên còn sống ở tầng một này rất mạnh nên chắc họ cũng không thể tin được rằng đứa bé ở trước mặt này có thể mạnh hơn họ.

“Nhưng dì này cũng đến cùng chú ạ?” (Byul gọi Ajunma nghĩa bên Hàn là bà)

“Hả, dì ư!”

Theo cách tính tuổi ở Hàn Quốc thì Moon Ae-kyung mới có hai mươi lăm tuổi.

Còn tính theo dương lịch thì cô cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, một độ tuổi tươi đẹp.

Nhưng cô bé lại gọi cô là dì. Moon Ae-kyung cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Nhìn thấy thế, Do-jun chỉ cười rồi nhún vai.

“Cô ấy cũng giống chú mà.”

Từ cách nhìn của bọn trẻ, nếu là một người trưởng thành thì chắc chắn đó là cô hoặc là chú.

Tuy nhiên thì Moon Ae-kyung vẫn khá là sốc khi nghe con bé gọi cô là dì.

Byul nhìn vào đôi mắt lo lắng và run rẩy của Moon Ae-kyung.

“Dì à, dì ốm sao?”

“À, không, chị ổn thôi.”

“Vâng, nếu dì ốm thì nhớ nghỉ ngơi nha.”

“……”

Moon Ae-kyung đang định cố gắng sửa cho con bé để gọi cô là chị, nghe thế liền nuốt xuống lời định nói với một tiếng thở dài.

Byul quay lại ấn vào chân Do-jun với bàn tay bé nhỏ của mình, chỉ vào một nới nào đó phía xa kia.

Đó là chỗ Cây Thông Thái.

“Chú a, đi theo…Ừm, hãy đi theo cháu.”

Byul muốn giới tthiệu Cây Thông Thái với Do-jun.

Cây Thông Thái đã nói với cô bé là không được đi theo Do-jun, một con người nguy hiểm.

Cô bé muốn Cây Thông Thái biết chú ấy là một người tốt.

“Được thôi, chú sẽ theo cháu.”

“Vâng.” Cô bé nói: “Hãy theo sát cháu. Đây là nơi mọi người không nên đến.”

Nơi mà Byul nói không được bước chân đến đó là nơi có những bụi gai Gujicho mọc.

Nó cũng không có mối đe dọa tiềm ẩn nào, nhưng nếu không may mà bước vào đó, những quả cầu gai sẽ duỗi ra và cuốn chặt lấy mắt cá chân gây  thương tích lớn nhỏ.

Soạt.

Do-jun nhận thức được nơi mà Byul đang cố gắng dẫn họ đi.

Nơi đó khá là xa chỗ này.

Moon Ae-kyung với cấp độ kỹ năng là 0%, rủi ro cô ngã xuống và sa vào mớ gai đó rất cao nên Do-jun đưa ra một quyết định.

“Lên lưng tôi đi.”

“….Vâng?”

Do-jun hạ thấp người xuống và duỗi tay ra sau lưng.

Moon Ae-kyung đỏ bừng mặt và xua tay ý nói không cần.

Bởi vì một người phụ nữ trưởng thành mà lại được cõng bởi một người ngoài thì có gì đó rất ngại.

Nhưng, gió thổi rất lớn.

Nếu nhìn xuống vực sâu của vách đá, một nỗi khiếp sợ dâng lên.

Moon Ae-kyung không còn lựa chọn nào khác đành leo lên lưng Do-jun.

Dù cho bộ đồ không có bó nhưng mà vốn dĩ cô có bộ ngực lớn nên động tác này đã làm nó chạm vào lưng Do-jun.

‘Xấu hổ quá.’

Nhưng như thường, Do-jun dường như vẫn ổn.

Cô cảm thấy mình đột nhiên trở thành một người duy nhất ở đây bối rối và ngu ngốc.

Cô bất giác thở dài.

***

Cây Thông Thái có sức mạnh nhìn thấy tất cả mọi việc diễn ra trong khu trung tâm.

Cây biết rằng Do-jun đã xuất hiện ở tầng một của trung tâm này.

Tuy nhiên, mặc dù Cây đã che giấu việc này với Byul nhưng cô bé vẫn dễ dàng tìm thấy Do-jun.

Và như hiện tại thì, cô bé đã mang họ đến đây.

‘Byul, đáng lẽ cháu không nên cho ai biết về ta.’

“Không sao đâu. Chú ấy là kín miệng lắm ạ.”

Do-jun nhìn hai người như thể nghe cuộc trò chuyện giữa hai người khiến anh cảm thấy thú vị vậy.

Còn Moon Ae-kyung thì kinh ngạc nhìn cái cây biết nói.

Cô chưa từng nghe điều gì giống như thế này trong một vết nứt.

“Cái này?”

Do-jun nhặt một cuốn phác thảo ở dưới đất lên.

Anh lật trang cuốn phác thảo ra thì thấy một bức tranh trông như là bức tranh chân dung.

Cây Thông Thái đã giải thích rằng những bức tranh này tất cả đều là vẽ anh.

Thực sự thì Byul đang vẽ trên những cuốn phác thảo để không quên khuôn mặt của anh đợi đến khi anh trở lại trung tâm.

Cô bé muốn đến Hàn Quốc, nơi mà anh đang sống.

Nhìn những cuốn phác thảo nằm trên sàn, Do-jun nhìn lại Byul đang đứng cạnh anh.

Anh không biết tại sao cô bé lại muốn theo anh đến như thế.

Anh đã có thể thấy được một dòng [Đã thuần hóa] xuất hiện trước đây khi anh đặt tên cho Byul.

“Tôi còn chưa đọc xong nó nữa.”

Cuốn sách mà Do-jun đã mua vào Chủ Nhật, cuốn sách về nuôi dạy con cái và mới chỉ được đánh dấu ở trang 90.

Anh đã nghĩ rằng sẽ đón cô bé tới Trái Đất chỉ khi nào anh đọc xong cuốn sách.

Giờ thì anh không thể để cô bé ở lại đây tiếp tục vẽ lại khuôn mặt mình chỉ để không quên mình.

‘Byul.’

“Vâng.”

Cây Thông Thái có thể đã biết rằng Do-jun cũng đang cố gắng để quay trở lại Trái Đất cùng với Byul.

‘Bố và Mẹ Byul, hãy lắng nghe cô bé cẩn thận.’

Ngay lúc đó, Moon Ae-kyung nóng mặt khi nghe thấy những từ đó.

“Ờ…Mẹ ư?”

***

Khi họ quay trở lại Trái Đất cũng đã là mười một giờ đêm.

Do-jun tắm cho Byul trước và mặc cho cô bé chiếc áo phông mà Carcier hay mặc.

Chiếc áo khá lớn so với Byul nên nó gần như trùng xuống tới đầu gối cô bé.

“Anh giỏi thật đấy.”

Moon Ae-kyung kinh ngạc nói.

Nhưng ngay sau đó, cô gật gù đồng ý.

Anh ấy có một cô con gái mười bảy tuổi rồi, hẳn là anh ấy đã một tay chăm sóc con gái khi còn bé.

Soạt.

Sau khi kiểm tra lại thời gian, Moon Ae-kyung nghĩ cô cũng nên quay về khách sạn của mình.

Nếu làm khách ở nhà ai đó quá lâu cũng sẽ gây phiền toái cho họ.

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ, viên chức.”

“Cô có muốn biết mọi thứ không?”

“Ổn thôi ạ. Hôm nay…. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Cộp.

Moon Ae-kyung cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Do-jun tiễn cô ra cửa.

Nhưng lức đó, Byul gần như sắp khóc.

Hức.

Byul vừa nói vừa bấu chặt chiếc quần jeans Moon Ae-kyung đang mặc.

“Mẹ….mẹ ơi.”

Moon Ae-kyung ngượng ngùng quỳ đầu gối để vừa tầm mắt với Byul.

Cô cố gắng giải thích rằng cô không phải là mẹ cô bé nhưng…

“Mẹ…”

Nước mắt cô bé vẫn lã chã tuôn rơi.

Moon Ae-kyung thấy thế liền nói:

“A, không, Byul, không phải như thế đâu.”

Cô cô gắng giải thích để xoa dịu Byul bình tĩnh lại. Cô nhìn Do-jun cầu cứu:

“Anh giúp tôi với.”

Do-jun theo phản xạ né tránh ánh nhìn của Moon Ae-kyung.

Có nghĩa là, cô phải tự lực cánh sinh thôi.

Thực sự thì Do-jun cũng không tự tin lắm trong việc dỗ Byul.

Moon Ae-kyung rối bời.

“Mẹ định đi đâu vậy mẹ?”

“…mẹ sẽ không đi?”

“Dạ.”

Không đúng, anh cũng phải nói gì chứ?

Moon Ae-kyung nhìn Do-jun với ánh mắt chứa đầy khó khắn và cầu cứu.

Do-jun thở dài và bế Byul lên rồi vỗ lưng con bé.

Trong chớp mắt, Byul đang khóc thì:

“Um…”

Cô bé đã ngủ.

Do-jun cẩn thận để cô bé nằm trên giường trong phòng ngủ, đóng cửa lại và ra ngoài phòng khách.

Thấy vậy, Moon Ae-kyung mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Do-jun ngồi bên cạnh ghế sofa chỗ cô đang ngồi.

“Cô Moon Ae-kyung.”

“Vâng.”

Do-jun nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

“Sao chúng ta không sống cùng nhau nhỉ?”

Moon Ae-kyung mở to mắt, cô quay lại nhìn Do-jun.

“…Vâng?”

“Chỉ bốn ngày thôi.”



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương