Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 89
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 89
“Ahh….”
Có phải cô lên xe buýt quá muộn không?
Chỉ còn thừa lại hàng ghế đằng trước.
Seol Yun-hee gượng gạo ngồi ngay xuống phía sau tài xế.
Cô quẳng chiếc túi vải thô nặng khoảng hai mươi ki lô gam xuống bên cạnh ghế ngồi.
“Phù. Có cái quái gì trong đó vậy chứ?...”
Cái gì mà có thể nặng như thế được?
Seol Yun-hee cẩn thận kéo khóa của chiếc túi ra.
Hai con rồng lọt vào tầm mắt của Seol Yun-hee.
“…….”
Ánh mắt của Seol Yun-hee “thân thiết” như muốn hỏi thăm rằng tại sao hai đứa lại ở đây.
Carcier che đầu như thể không tồn tại.
Yong-yong thì giơ chân trước của cậu ta lên và nở một nụ cười rạng rỡ chào hỏi Seol Yun-hee.
“Hế lô!”
Seol Yun-hee không nói một từ nào liền kéo khóa lại.
Sau đó chiếc túi cứ phập phồng lên xuống.
“Này, này! Có hai con rồng trong này đó!”
Cái khóa kéo lại mở ra.
Yong-yong thò mặt ra ngoài và hít lấy một hơi.
Ánh mắt Carcier đặt trên người Seol Yun-hee, thận trọng nói:
“Em xin lỗi, cô chủ nhỏ.”
“Hai đứa, tại sao hai đứa lại ở đây? Còn bố thì sao?”
Yong-yong nhún vai và nói:
“Ngài ấy muốn bọn em đi theo chị chuyến đi này mà.”
***
‘Đây là nhà ga Bangbae. Đây là ga Bangbae. Cửa xuống là…’
[Lễ hội Thợ săn Quốc tế lần thứ hai tại Baxco, Busan]
‘Lễ hội Thợ săn Quốc tế lần thứ hai được tổ chức tại Baxco, Busan từ ngày 30. Sự kiện sẽ được đồng tổ chức bởi Cục Quản lý Thợ săn và Busan BEXCO. Ông Jung Young-cheol, Cục trưởng của Cục Quản lý Thợ săn bày tỏ nguyện vọng cuối cùng là đóng góp vào an toàn công cộng bằng cách thúc đẩy sự phát triển thông qua trao đổi rộng rãi với thợ săn từ các quốc gia khác nhau. Ngoài ra, khi chúng tôi nghe nói rằng những người xếp hạng từ các quốc gia khác nhau đang tham gia lễ hội này, phản ứng của người dân đã bùng nổ…’
Trên tàu điện ngầm trở về nhà sau khi tan làm, Do-jun xem tin tức trên các bài báo về những vết nứt và các thợ săn như thường lệ.
Nó dường như đã trở thành một thói quen kể từ khi anh trở lại Trái Đất và thỉnh thoảng thì việc quan tâm đến những vấn đề này lại giúp anh rất nhiều trong công việc.
Tinh!
[Bố phải ăn bữa tối đấy!]
Anh nhận được một tin nhắn văn bản từ Seol Yun-hee.
Do-jun cười và trả lời lại: [Okay.]
Vào lúc tới được Busan, cô đã gửi cho anh một bức ảnh chụp cùng Yong-yong và Carcier ở khách sạn, nhờ đó anh có thể thấy được rằng cô đang rất vui.
Cạch cạch.
Khi cửa tàu điện ngầm mở ra, Do-jun bước ra ngoài và đặt điện thoại vào trong túi.
Nhà ga trở nên ồn ào với những tiếng bước chân của những hành khách đi qua cánh cửa xoay.
Có một giọng người đàn ông, chính xác là như đang động dục.
“Cô em biết Hội Phượng Hoàng chứ?”
Người đàn ông đó đang trêu trọc một cô gái, dựa sát vào cô ấy như là cái cột.
Mặc dù mặc một chiếc bộ đồ dệt kim, nhưng vòng eo nhỏ và cặp đùi nở nang hiện ra trên chiếc quần jean bó vẫn không thể che giấu được. Cô ấy trông lạnh lùng vì mái tóc tết và cặp kính râm đen, nhưng điều đó lại khiến Jung Chang-hoon phát điên lên được.
“Ha.”
Người phụ nữ giận dữ thở dài.
“Tôi có bạn trai rồi.”
Nhưng mà Jung Chang-hoon không từ bỏ.
Có bạn trai thì sao chứ?
Hắn ta đã sử dụng nhan sắc của mình cùng với cấp bậc Thợ săn cấp C của mình để dụ dỗ bao nhiêucô gái đã có người yêu. Người phụ nữ trước mặt này cũng sẽ chẳng khác.
“Cô em còn chẳng đi cùng hắn ta bây giờ. Sao chúng ta không bí mật hẹn hò nhỉ?”
“Ồ, vậy…”
‘Người đó.’
Chiếc kính râm che hết khuôn mặt cô ấy nhưng Do-jun vẫn nhận ra đó là ai.
Khác với những người khác, một người phụ nữ giữa những Thợ săn khác có mana cấp độ có thể che giấu được, anh chắc chắn đó là Moon Ae-kyung.
Thợ săn xếp hạng thứ ba trong bảng xếp hạng thợ săn của Hàn Quốc, một thành viên của Hội Behemoth.
Đó là Moon Ae-kyung, một trong những thợ săn đầu tiên.
Và như thế.
Cộp cộp.
Do-jun quay đầu đi về hướng cửa xoay.
Bởi vì anh không cần bận tâm về cô ấy.
Nhưng sau đó.
Moon Ae-kyung chạy tới bên cạnh Do-jun và khoác tay anh.
Cô nói với Jung Chang-hoon như thể cô đang khoe khoang.
“Đấy là bạn trai của tôi.”
“…..”
Do-jun điếng người nhìn cô.
Moon Ae-kyung thì thầm:
“Tôi xin lỗi, nhưng hãy hôn tôi với, viên chức.”
Nếu đây là một vết nứt hay một nơi vắng vẻ, cô đã đập hắn một trận.
Nhưng đây là ga tàu điện ngầm, có rất đông người.
Moon Ae-kyung không muốn tạo ra bản tin nào về mình nên đã gượng gạo nhờ Do-jun giúp đỡ để xuống nước một cách êm ả.
Do-jun tặc lưỡi và nói nhỏ:
“Làm rõ mọi chuyện thôi.”
Moon Ae-kyung không biết Do-jun định làm gì nhưng cũng gật đầu.
“Tôi không phải bạn trai, nhưng…”
Ngay lúc đó, Moon Ae-kyung nhăn mặt.
“Nói đúng hơn,” cô nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Lúc đó, Do-jun vòng tay phải qua thắt lưng Moon Ae-kyung, và kéo cô ấy lại sát người mình.
“Tôi là chồng cô ấy.”
“Cái gì!”
Khoảnh khắc đó, Moon Ae-kyung xấu hổ đỏ mặt theo phản xạ quay lại nhìn Do-jun.
Anh nói làm rõ nghĩa là đây á?
Hoàn toàn phản đối.
***
Bằng cách nào đó Moon Ae-kyung đã theo Do-jun đến tận trước nhà của anh.
Cô cúi đầu và cảm ơn Do-jun.
Cóô có một chút ngượng ngùng khi nghe thấy từ “chồng” nhưng cô vẫn phải gọi một tiếng để giải thoát bản thân.
Moon Ae-kyung nhìn lên căn hộ officetel mà Do-jun đang sống.
Bức tường bên ngoài khu nhà Changshin cũ kỹ thật sự không phù hợp với Do-jun.
Nếu anh ấy kiên quyết, anh ấy có thể sống trong một ngôi nhà tốt hơn nhiều.
“Cô muốn đi ăn gì đó không?”
“Hả? À, không. Tôi không muốn gây thêm phiền hà gì cho anh.”
“Tôi có một vài thứ muốn nói với cô về trung tâm.”
“…ha, nhưng…điều đó không làm phiền anh chứ?”
Do-jun gật đầu.
Nếu mấy đứa trẻ ở nhà, anh đã không đưa ra lời đề nghị này.
Hôm nay, Seol Yun-hee, Yong-yong và Carcier đã đi chuyến đi của trường.
Anh nghĩ cũng nên nói lại cho họ biết về những gì ở tầng một của trung tâm.
Sau một lúc.
Tinh!
Họ đi vào thang máy lên tầng ba.
Do-jun nhập mật mã cửa để mở khóa và vặn nắm xoay để mở cửa.
Ánh sáng trong nhà luôn luôn bật, giờ thì chỉ có bóng tối bao trùm.
Anh có thể cảm nhận được sự trống trải trong căn nhà của mình.
Cạch.
Mọi nội thất trong nhà đều được bao trùm ánh sáng khi anh bật điện lên.
“Ngồi đi.”
“….Vâng.”
Sau khi đáp lại ngắn gọn, Moon Ae-kyung ngồi xuống chỗ bàn nước và nhìn xung quanh.
Một căn phòng chật hẹp trông có vẻ bé hơn hai mươi mét vuông.
Nếu bắt được một con quái vật cấp S thì họ đã có thể chuyển đến một căn hộ tốt hơn nhiều.
Do-jun lấy đĩa thức ăn ở trong tủ lạnh ra và đặt chúng vào trong lò vi sóng, anh vừa làm vừa nói:
“Cô ở một mình đúng không? Nhà của côtrông cũng to thật.”
“…Vâng?”
Sao anh ấy lại hỏi như vậy?
Căn nhà của cô đúng là rộng rãi, hơn nữa, cô cũng thấy lạ khi nghe anh hỏi cô ở một mình.
Chẳng lẽ anh ấy sống với ai nữa.
“Con gái tôi đã đi chuyến thực tế của trường. Vì thế đến cả tuần này tôi mới nói cho cô.”
Vào lúc đó, Moon Ae-kyung đã rất ngạc nhiên.
Nhìn mặt Do-jun, không ai nghĩ anh có một cô con gái đã đủ lớn để đi chuyến đi thực tế nữa.
Để đi chuyến đi thực tế, ít nhất thì cô bé cũng phải là một học sinh cuối cấp tiểu học.
Như cô được biết, Do-jun mới chỉ khoảng độ hai mươi mà thôi.
“Xin lỗi… tuổi con gái anh là?”
“Con bé mười bảy rồi.”
“Vâng!”
Cô không thể hiểu được.
Nhưng Moon Ae-kyung cũng không hỏi cụ thể.
Bởi vì dường như gia đình anh ấy có một câu chuyện khá phức tạp.
“Cô ăn đi.”
“….”
Đậu phụ hầm, xúc xích và bulgogi (thịt bò xào kiểu Hàn) trong một chiếc hộp đựng đồ ăn cùng với những loại rau khác bên dưới món bulgogi.
Và một bát cơm.
Moon Ae-kyung lạ lẫm nhìn những thứ Do-jun bày ra. Cô là một người hầu như mỗi ngày đều ăn cơm của khách sạn.
Cô ngước lên nhìn Do-jun thì thấy anh đang ăn ngon lành.
“…..”
Cô gắp một đũa rau, đặt vào cơm rồi bắt đầu ăn.
Sau đó thì đôi đồng tử của cô dần giãn ra.
Cô tiếp tục thử miếng đậu phụ hầm.
Do-jun thấy vậy liền cười.
“Ngon chứ?”
Gật.
Nó thực sự rất ngon.
Thức ăn của khách sạn cũng ngon, nhưng hương vị này thì rất mới lạ với cô.
“Có gì đó…một hương vị rất nhẹ.”
“Đúng, đó là lý do tại sao tôi luôn ăn cơm ở nhà, con gái tôi nấu ăn rất giỏi.”
Làm thế nào?
Đột nhiên vào lúc này, căn nhà mà Moon Ae-kyung đã nghĩ chỉ là một ngôi nhà nhỏ, lại có một cảm giác khác.
Nó đột nhiên trở nên ấm cúng như có thể cảm nhận được hơi ấm từ cuộc sống bình dị.
“Anh nói có vài thứ muốn nói cho chúng tôi về trung tâm à?”
“Đúng thế.”
Đi dạo một chút ở công viên gần đây xong anh sẽ nói.
“Sau khi ăn xong chúng ta nên đi dạo chút.”
Do-jun nói, sau khi uống nước xong.
***
Một khoảng không rộng lớn giống như một cái hố lớn bị chọc thủng ra.
Nhìn lên bầu trời, một thác nước thẳng đứng đổ xuống.
Tầng một của trung tâm. Có hai người đang nhô ra từ một vách đá dốc.
Đó là Do-jun và Moon Ae-kyung.
Cộp.
Moon Ae-kyung nhìn mười con chim lạ đang bay theo đàn, cô nuốt nước bọt một cách khô khốc. Đây là tầng một của trung tâm.
Do-jun lấy Space Tab ra, anh kéo khóa áo khoác chắn gió lên tận cổ.
“…Ngài Do-jun.”
“Sao.”
Anh mặc quần đùi và dép lê, một tay cho vào trong túi.
Moon Ae-kyung lặng người.
Cô định hỏi là chúng ta đang đi siêu thị sao nhưng cô đã ghìm lại lời nói.
“Không có gì.”
Trông anh ấy thật ngốc trong bộ đồ đó.
Sau đó Do-jun đi tới gần Moon Ae-kyung và cho cô xem màn hình Space Tab của anh.
Bản đồ của tầng một trung tâm được vẽ ra dễ dàng.
Chạm vào những vùng có dấu chấm đỏ sẽ hiện thông tin quái vật và đặc điểm địa hình ở mỗi vị trí xác định.
“Và…ở đây cũng có những thách đấu viên khác…”
Do-jun nhìn xung quanh.
Cách họ năm mươi mét phía bên dưới, có thể nhìn thấy những người đang đi xuyên qua rừng cây.
Do-jun chỉ vào họ và nói với Moon Ae-kyung.
“Họ cũng giống chúng ta. Tuy nhiên, họ là tiền bối cũng chỉ vì họ vào đây sớm hơn chúng ta. Tôi đã nhắc đến điều này với Cục trưởng lúc trước. Họ là những thách đấu viên thuộc liên minh huyết thống Phong.”
Moon Ae-kyung nuốt nước bọt.
Theo cách nhìn của cô,một khi nghiêm túc bước vào nơi này, thì điều e ngại nhất không phải quái vật, mà là những thách đấu viên.
Cửa sổ trạng thái của Trái Đất sẽ bị niêm phong và cửa sổ mới nhiều kỹ năng hơn sẽ xuất hiện ở trung tâm.
‘Nhưng…. Sao anh ấy có thể thoải mái như thế?’
Sức mạnh có được ở Trái Đất đã bị thiết lập lại.
Thực tế, cửa sổ trạng thái của Moon Ae-kyung đã bị niêm phong.
Chỉ có thống kê hiện lên ở cửa sổ trạng thái màu đỏ tồn tại.
Nhưng những kỹ năng cũng chưa được đăng kí nên giờ cô thật sự không có gì trong tay cả.
‘Tôi chắc chắn anh cũng giống như thế.’
Ngay sau đó, Moon Ae-kyung ló đầu ra và nhìn xuống dưới.
Mắt đối mắt với những thách đấu viên.
Vào lúc đó, trái tim của cô dường như hẫng mất một nhịp và cô nhanh chóng quay đầu lại.
“Một người mới tới chưa bao giờ nhìn thấy điều này….”
Moon Ae-kyung đã khựng lại và rất lo lắng.
Nhưng sau đó, những thách đấu viên trông rất lạ.
Giống như là họ đã nhìn vào thứ họ không nên nhìn.
Họ xám ngoét mặt mày.
“Chà, hình như chúng tôi hiểu lầm rồi. Haha, A, chúng ta nên đi thôi.”
Họ lúi cúi như thể lưng của họ bị gù xuống.
Những thách đấu viên quay ngược lại và cố gắng để chạy.
Do-jun bình tĩnh nhìn hành động của họ, sau đó hét lên:
“Các người đang đi đâu thế?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook