Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 88

 

Ánh đèn đường rọi sáng con đường tối tăm.

Do-jun và Kwon Hyuk-soo ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài dưới ngọn đèn đường.

Cảnh đêm của sông Hàn và thành phố lấp lánh hiện lên trước mắt.

Kwon Hyuk-soo bật nắp lon bia trong tay.

Tiếng bật lon lách cách và bọt bia sủi trào lên.

Anh uống một ngụm rồi thở dài.

Do-jun đang ngồi bên cạnh nhìn anh, cũng với lấy một lon bia và uống.

Hơi ga đi xuống ngay lập tức làm mát cổ họng.

“Đây là nơi mà tôi thường đến mỗi khi có rất nhiều mối trầm tư trong lòng. Tôi vứt bỏ mớ lộn xộn trong đầu và ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp này… À, ý tôi là sắp xếp lại suy nghĩ. Thật đáng mỉa mai.”

Do-jun không nói gì.

Anh chỉ nhìn vào những nơi khác giống Kwon Hyuk-soo.

Nghĩ lại, đây cũng là lần đầu tiên Kwon Hyuk-soo đích thân rủ anh uống cùng.

Vì vậy, anh không thể từ chối anh ấy, với cả ánh mắt phức tạp trên khuôn mặt của anh ấy khi anh bảo anh đi uống cùng.

“Cậu nói cậu có một cô con gái mười bảy tuổi hả.”

Do-jun gật đầu.

“Tôi nghĩ cậu thật tuyệt vời. Nuôi con một mình… Tôi không thể tưởng tượng nổi. Độ tuổi thật đặc biệt.”

Để nuôi một đứa trẻ, Kwon Hyuk-soo không thể tưởng tượng được.

Bắt đầu từ tuần tới, anh phải trông một đứa trẻ bốn tuổi của người họ hàng ở bên cạnh.

Chỉ là trông vào buổi tối thôi, nhưng anh vẫn băn khoăn không biết nên làm thế nào.

“Bởi vì tôi ích kỷ… tôi không thể chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nên tôi sợ rằng liệu mình sẽ làm tốt hay không, hay liệu nó sẽ trở thành một mối phiền toái. Khi tôi đi làm về, liệu tôi có đủ năng lượng để chăm sóc cho đứa trẻ chứ?”

Kwon Hyuk-soo cười và uống bia.

“Tôi không biết. Anh sẽ làm tốt thôi.”

Khi Do-jun quay trở lại từ Trung Nguyên và lần đầu tới Bộ phận Quản lý Vết nứt, hầu hết nhân viên đều phớt lờ anh, nhưng Kwon Hyuk-soo thì không.

Anh ấy dạy anh từng bước cơ bản, âm thầm làm việc cùng anh mặc cho anh ấy có bận thế nào. Cũng vì thế mà Do-jun mới dần dần hòa nhập với văn phòng.

“Và…. Nếu tiền bối là một người ích kỷ, thì đã không mua quyển sách này.”

Một quyển sách được đặt bên cạnh Kwon Hyuk-soo trong chiếc túi bóng nhựa.

Do-jun uống bia, nghĩ.

Anh thực sự gặp được một người tốt.

***

Sau khi xem tin nhắn văn bản mà Do-jun nói rằng sẽ đi uống cùng đồng nghiệp, Seol Yun-hee đã ăn tối cùng hai chú rồng.

Mặc dù chỉ là những món ăn kèm đơn giản như dưa ngâm chua, xúc xích và trứng rán, nhưng đồ ăn mà Seol Yun-hee làm luôn luôn ngon.

Sùng sục.

“Ăn bữa phụ thôi.”

Yong-yong nhìn vào trong nồi súp giá đỗ đang sôi.

Sau khi rửa bát, Seol Yun-hee vô cùng băn khoăn khi nhìn mớ giá đỗ mua từ siêu thị trước nhà và quyết định làm súp. Cô thậm chí không muốn ăn cơm nhưng vẫn băn khoăn có nên làm súp hay không.

“Chị đang làm Haejangguk cho bố.”

“Haejangguk?” (Đây là một món súp của Hàn để giải rượu, hoặc làm món ăn nhẹ cũng được. Trong thành phần có giá đỗ.)

“Ngài Izass, Haejangguk là món súp để giải tỏa cơn nôn nao trong người. Chất acid asparaginic có trong giá đỗ được nói là có thể giải được độc trong cồn. Có lẽ nồi súp là cho chủ nhân nếu ngài ấy uống quá nhiều.”

“…Chà, giải độc.”

Ngay từ đầu, cậu đã băn khoăn không biết có cần phải giải độc cho người không nhiễm độc hay không.

Bạn không thể rắc tro lên cơm đã nấu chín, Yong-yong giữ im lặng về điều đó.  (Một câu của người Hàn Quốc, ý đại loại là không làm hỏng tâm trạng Seol Yun-hee.)

“Là chủ nhân.”

Yong-yong dựng tai lên nghe ngóng.

Mỗi lần thang máy mở, cậu đều có thể nghe được tiếng bước chân của người đi ra.

Bây giờ chỉ với tiếng bước chân, Yong-yong liền có thể nhận ra đó là Do-jun.

Yong-yong đi ra cửa ra vào đứng ở đó, cái đuôi vẫy nhẹ.

Cạch.

“Bố về rồi.”

“Hot-ha, chào mừng vị khách. Để vượt qua con đường này xin hãy trả lời câu hỏi của tôi. Hai chân…”

“Con người.”

Yong-yong dang hai chân trước ra chắn lối đi và đặt câu hỏi. Do-jun cởi giày rồi cứ thế bước vào trong nhà sau khi nói câu trả lời.

Yong-yong ngơ ngác đứng đó với một cú sốc nhẹ.

Cậu đã mất hai giờ đồng hồ để giải câu đố này của Carcier.

“Mừng chủ nhân về nhà.”

Carcier cúi người và lịch sự chào hỏi.

Do-jun cười và xoa đầu Carcier, làm cô bé cười phấn khởi.

“Chào mừng bố về nhà.”

“Ừ. Các con đã ăn tối chưa?”

“Bọn con ăn rồi ạ.”

“Vậy nồi súp kia là…”

“Bố nói bố phải đi uống với đồng nghiệp nên… để bố không khó chịu vì say….Bố thích súp giá đỗ chứ?”

Seol Yun-hee lo lắng nhìn vào Do-jun khi không thấy anh đáp lại.

Nếu biết anh phản ứng như vậy cô đã làm súp bugeoguk (một loại súp làm bằng cách cắt cải ngọt thành miếng nhỏ rồi thêm hành và trứng). Cô có chút hối hận.

‘Say rượu…’

Do-jun, người đầu tiên bước vào trạng thái không độc tố nào có thể xâm nhập được. Đó là do dòng nội công lưu thông trong cơ thể anh, nhưng anh không được biểu hiện điều đó ra ngoài.

“Cảm ơn, cảm ơn con vì đã nấu cho bố.”

***

Trong lúc đó, tầng một khu trung tâm.

Sau khi Do-jun đi, Byul ở một mình.

Khi cô bé chán ngán việc chơi một mình, nó sẽ dành thời gian của mình ra nói chuyện với Cây Thông Thái, một cái cây luôn luôn lắng nghe chuyện cô bé kể. Cây Thông Thái rất có vốn hiểu biết nên nó biết mọi thứ.

‘Hàn Quốc là đất nước nơi mà một con người tên Lee Do-jun sinh sống. Cháu biết là anh ta đến từ Trái Đất. Và anh ta đã đặt cho cháu một cái tên.’

“Vâng.”

‘Ta chắc chắn nó có nghĩa là ngôi sao. Một cái tên rất hợp với cháu.’

“Cảm ơn, Ijana. Cháu sẽ tới đó thử một lần.”

Byul khóc khi cô bé nhớ Do-jun.

Cô vẽ khuôn mặt của Do-jun trên nền đất với một viên đá nhỏ trong bàn tay nhỏ nhắn.

Byul nhìn khắp xung quanh nheo mắt, hình ảnh Do-jun ở khắp nơi.

Cô khóc khi nhìn khuôn mặt nguệch ngoạc trên đất.

“Không phải thế này.”

Sau đó, bức vẽ của Byul bị xóa đi.

Một cái rễ cây ló ra khỏi mặt đất và trồi lên bề mặt.

Những rễ cây ngoằn ngoèo như thể một bàn tay bắt đầu phác họa lại.

Đó là khuôn mặt của Do-jun.

‘Byul, mặt cậu ta trông như thế này phải không?’

“Ồ!”

Là Lee Do-jun, được vẽ bởi Cây Thông Thái.

Ttrong mắt Byul, nó thật tuyệt vời.

Khuôn mặt của anh được vẽ lại trông lạnh lùng nhưng lại có cảm giác ấm áp.

Byul cười vui vẻ với Cây Thông Thái.

“Thật giống.”

‘Byul. Nhưng… Phải nói với cháu điều này. Lee Do-jun là một kẻ nguy hiểm.’

“Nguy hiểm?”

Cây Thông Thái phác lại đoạn phim về những gì đã xảy ra ở khu hướng dẫn.

Anh đã giết chết Bản ngã của Militant, đánh bại những vũ khí và nhận được một chiếc nhẫn kỹ năng mà không ai có được. Anh cũng đã giết Uroboros và nhận lại là một cửa sổ trạng thái màu đen.

Cuối cùng, một thần thú – Laika đã bị anh giết chỉ bằng một cái phẩy tay.

‘Kể từ khi khu trung tâm được hình thành, ta đã thấy vô số thách đấu viên tiến xa. Nhưng vào trường hợp của Lee Do-jun thì những chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Nó không thể xảy ra và cũng không nên xảy ra.

Ta chắc chắn rằng nếu anh ta muốn, anh ta có thể phá hủy hệ sinh thái của khu trung tâm. Byul, ta không chắc chắn về điều đó nhưng nếu anh ta là kẻ xấu…’

“Ồ, cháu là người duy nhất phải xin lỗi.”

Byul nói nhấn mạnh từng từ một.

Đó là một dấu hiệu của sự không vừa lòng với những gì Cây Thông Thái nói.

Lee Do-jun, anh ấy đã đặt cho cô bé một cái tên.

Cô cũng chơi với anh cả một ngày.

Cô còn hi vọng được sống cùng anh ấy trên Trái Đất như thế.

“Cháu đã hẹn chú ấy, chú ấy sẽ quay lại thôi.”

….

“Chú à, chú sẽ quay lại đây chứ?”

***

Do-jun lấy một muỗng cơm đầy vào bát súp giá đỗ và ăn.

Cùng với miếng ớt cheongyang, món súp cay đã trở nên đầy nghệ thuật.

Mặc dù anh không có say nhưng món này ngon tuyệt.

Do-jun ngày càng ngạc nhiên với kỹ năng nấu nướng của Seol Yun-hee.

“……”

Do-jun dừng lại việc ăn.

Anh nhìn Seol Yun-hee, cô đang nhìn anh với một nụ cười như ẩn như hiện.

Thực sự thì Do-jun biết cô muốn gì.

Cái cô muốn là anh sẽ nói món này thật ngon.

“Bố nói gì cơ?”

“Ngon.”

Chỉ với một từ ngắn gọn như thế thôi, biểu cảm của Seol Yun-hee trở nên hạnh phúc hết mức.

Thật là những ngày vất vả khi làm việc không ngừng nghỉ với những công việc nhà khác nhau như lau dọn, giặt quần áo và làm bữa tối sau khi tan học.

Chỉ với một từ cổ vũ từ Do-jun cũng làm dịu sự mệt nhọc của cô.

Thực sự không ngoa khi nói cô sống là để nghe từ đó.

“A, con có vài thứ muốn cho bố xem.”

“Cái gì vậy?”

Seol Yun-hee đứng dậy và đi vào phòng ngủ lấy ra thứ gì đó.

Cô cẩn thận đặt trước mặt Do-jun.

Đó là một tấm thư gia đình.

“Chuyến đi thực tập?”

Một chuyến đi bốn ngày tới Busan do nhà trường tổ chức.

Nhìn vào hành trình thì trông nó khá đơn giản.

Có vẻ nó là một phần của chuyến đi thực tế, chẳng hạn như thăm địa điểm vết nứt đầu tiên và tham gia Lễ hội Thợ săn Quốc tế sẽ được tổ chức tại Busan vào tuần tới, nhưng việc tham gia là bán tự trị. (chỉ có một nửa quyết định là của mình.)

“Bố kí vào đây đi ạ.”

“Hả?”

Nơi Seol Yun-hee chỉ ngón tay vào là một nơi để phụ huynh ký hoặc đóng dấu vào đó.

Khi anh di chuyển tầm mắt lên một chút thì cái anh thấy là Seol Yun-hee đã khoanh tròn vào ô không muốn tham gia.

“Con không đi à?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

Những chuyến đi do nhà trường tổ chức là những ngày chơi bời xả láng sau nhiều ngày vất vả cắp sách tới trường.

Tất nhiên, đi hay không thì tùy vào mỗi người.

Là một phụ huynh, Do-jun muốn con gái của mình có chút kinh nghiệm và con bé có thể thích thú những việc ở trường giống như bao đứa trẻ khác.

Sau đó Seol Yun-hee chỉ vào mục bốn trong tờ hợp đồng:

‘4. Bên B phải luôn trung thành với việc trông nhà trong suốt thời hạn hợp đồng….’

“Nếu con đi chuyến đi đó thì nó không hợp với những gì đã nêu trong hợp đồng.”

Ủa, nhìn con bé vui vậy?

Không, hay mình nhìn nhầm?

Hình như Seol Yun-hee đang cười.

Do-jun thở dài.

“Đi đi.”

“Vâng…vâng?”

“Nếu không cho con gái mình đi chuyến đi thực tế chỉ vì việc gia đình, thì bố sẽ là một người bố tồi đó.”

“Chà, nhưng con…”

Seol Yun-hee gần như muốn khóc.

Không phải là cô không muốn đi chuyến đi này.

Cô thực sự cũng muốn đi.

Nhưng cô thấy ở nhà còn tốt hơn.

Bởi vì Do-jun, Yong-yong và Carcier đều ở nhà.

Tuy nhiên, biểu cảm của Do-jun dường như không thể lay chuyển.

“…Vậy con muốn yêu cầu một việc.”

“Ừ.”

“Ừm… Bố có đi ra cùng con không?”

Do-jun gật đầu.

“Bố sẽ tiễn con.”

Chỉ lúc đó, khuôn mặt của Seol Yun-hee mới sáng hơn.

***

Ngày diễn ra chuyến đi của trường.

Sân của học viện chật kín xe buýt đón học viên.

Ngoài Do-jun, cũng có khá nhiều những phụ huynh học viên đến tiễn con.

“Ừm, con sẽ về ngay bố ạ.”

“Ừ, chúc con có chuyến đi an toàn.”

“Bố hãy chắc chắn rằng bố sẽ ăn uống lành mạnh những ngày con đi. Con đã làm bữa tối phụ đủ cho bốn ngày và để trong tủ lạnh, bố có thể hâm nóng trong lò vi sóng rồi ăn. Được chứ ạ? Và con sẽ lau dọn nhà và giặt quần áo sau khi con trở về, nên bố cứ để đó và đặt những bát đĩa vào trong bồn rửa, con sẽ về và rửa chúng.”

“Cảm ơn con.”

Do-jun vỗ nhẹ đầu Seol Yun-hee.

“Vâng, con sẽ về ạ.”

“Ừ, à, cầm lấy cái này.”

“Đây là….”

Đó là một chiếc túi vải thô, có hơi nặng.

“Có gì trong này vậy bố?”

***

Sau khi xe buýt rời đi.

Do-jun nhìn sân trường đã vắng người một lúc.

Rồi anh bước đi chuẩn bị đi làm.

Anh cũng đã có kế hoạch cho bốn ngày này.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương