Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 87

 

Có ba thần thú sống ở tầng một trong trung tâm.

Enthusia trong hình dạng kì lân và Laika là dạng cá voi.

Nhưng con thần thú thứ ba vẫn còn một là ẩn số đối với những thách đấu viên.

Nghe nói rằng cho đến giờ vẫn chưa có ai tìm ra được nó.

***

[Flying]

Phân loại: Hàng tổng hợp/ Thảo dược.

Mô tả: Một loại thảo mộc thường được tìm thấy ở tầng một trung tâm. Nó có hình dấu chấm hỏi ở cuối cuống lá. Nếu giã lá ra và đắp lên vết thương, nó sẽ giúp khử trùng và cầm máu. Phải cần thận không lấy nhầm phải loại độc dược nhưng có ngoại hình tương tự, cỏ Tylen.

Do-jun nhập thông tin của tầng một trung tâm qua phân tích trong quyển sách của Ataraxia vào hệ thống quản lý vết nứt. Tháng tới, Hội Behemoth chắc sẽ quét tới ải cuối của khu hướng dẫn và tới tầng một của trung tâm, nên anh sẽ làm việc và kiểm tra trước nơi này.

Anh xé một lá Nalaranium và nhai nó.

Là để xem nó có thể thay thế cho thảo dược được hay không.

Mùi vị ghê tởm xộc thẳng từ lưỡi lên đến đầu mũi.

Hình như nó có một chút hiệu lực, nhưng mùi vị thì quá dở tệ để bỏ vào miệng.

“Chú à.”

Anh nghe thấy một giọng nói từ đằng sau.

Do-jun quay đầu lại và xác nhận xem giọng nói đó là của ai.

Một cô bé tầm khoảng ba tuổi, mặc chiếc váy tunic dài tới đầu gối.

“Chỉ để che mắt người ta thôi.”

Do-jun gật đầu như đồng tình với con bé.

Chỉ bởi vì nó không ngon cũng không có nghĩa anh không nên ăn nó.

“Cảm ơn đã chỉ cho chú.”

Do-jun đứng thẳng dậy.

Anh mở con rắn đeo trên tay để kiểm tra bởi vì đứa trẻ này khá đáng ngờ.

[Thần thú chưa xác minh đã được tìm thấy]

[Chưa được liệt kê trong Ataraxia. Không thể xác minh.]

[Nguy hiểm! Khuyến cáo không nên vội vàng tiếp cận.]

Một thứ thậm chí không có cả trong sách hướng dẫn.

Rõ ràng là bất kỳ loài thần thú nào cũng khá nguy hiểm đối với những thách đấu viên sống ở vùng trung tâm.

Bên cạnh đó, ngoại trừ Yong-yong, dựa trên khí chất đứa bé trước mặt này, anh cũng có thể cảm nhận được nó là một trong những con quái vật mạnh nhất từ trước đến nay mà anh gặp được.

“Chú có đói không?”

Đứa trẻ nghiêng đầu hỏi Do-jun.

Anh cười và xoa đầu đứa bé.

Bởi cô nhóc ấy đã lo lắng cho đối thủ của mình khi chỉ mới gặp lần đầu trông khá dễ thương.

“Chú à, chú lại đây.”

Đứa bé lấy từng quả một ra từ trong túi mình.

Là quả dâu tây to bằng bàn tay của một đứa trẻ.

Anh không định hỏi xem quả dâu tây ở đâu ra, anh nhận luôn những quả dâu đó.

Anh không quá đói, nhưng anh cũng không thể khước từ sự chân thành này.

“Chú ăn những quả dâu này. Vậy còn cháu thì sao?”

“Không sao đâu, còn nhiều nữa mà.”

Cô bé cho anh xem còn ba quả dâu tây trong túi của cô bé.

Cô lấy một quả ra và leo lên ngồi ở một vách đá nhô ra.

Do-jun nhún vai và ngồi bên cạnh nhóc ấy.

Cô bé ngồi ăn dâu tây và chỉ ngón tay hướng xuống dưới.

Là phía một thác nước đang chảy.

“Sẽ có cá nhảy ra từ đây này.”

Quả thực, đúng như đứa bé đó nói.

Một con cá lớn nhảy ra từ giữa thác nước.

Không, nghiêm túc mà nói, thì nó giống một con cá voi nhiều hơn là một con cá bình thường.

Một con cá voi đen, nhìn dài khoảng vài ki lô mét.

Thần thú thứ hai, Laika.

Quaddeuk! (tiếng kêu)

Laika bay trong không trung, nuốt chửng những thách đấu viên và các loại quái vật khác.

thách đấu viên, họ như đang ngồi trên đống lửa, cố gắng vật lộn để có thể sống sót.

Một số thì chạy mất, còn một số thì lẩn trốn giữa mấy thứ cản trở tầm mắt con cá voi.

“Chú à. Lấy miếng che mắt của con cá voi đó đi.”

“Tại sao?”

“Để có thể sống sót.”

Cô bé thực sự lo lắng cho Do-jun.

Ở phía xa, các thách đấu viên bị bắt bởi Laika đều đã chết.

Không cần biết các người bay được hay mạnh mẽ như thế nào, thách đấu viên chỉ là thách đấu viên mà thôi.

Cửa sổ trạng thái màu đỏ – cấp thấp nhất, sẽ không bao giờ có thể đánh bại lại các thần thú.

Bùm!

Laika nhảy lên giữa không trung và lao vào một vách đá.

Những thách đấu viên trốn ở gần đó mất thăng bằng và trượt chân.

Laika đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó mà há một miệng toàn thách đấu viên.

“Cháu đang chạy trốn.”

“Cháu ư?”

“Cháu là Gancha.”

Cô bé ngồi trên vách đá đung đưa chân và thong thả ăn dâu tây.

Sau khi so sánh giữa Laika và đứa trẻ, anh có thể nhận ra đứa trẻ ung dung thư thả hơn. Con cá voi kia thực là mạnh, nhưng so với cô bé thì chưa là gì.

Ở Hàn Quốc có từ như thế này:

“Quyển sách của Sư Tử...” …là Thánh Thú ư?”

Nhưng từ này có vẻ khó đối với một đứa trẻ.

Do-jun gật đầu và nói:

“Nhất định sẽ thắng.”

***

[Vào giai đoạn ba khu vực hướng dẫn.]

[Khuyến cáo mức kháng ma lực là 1.5]

Khi mở mắt ra, đập vào mắt Hội Behemoth là bức tường đá chặn mọi phía thành một không gian rộng khoảng một trăm mét vuông.

Họ đang đứng trên một bệ bay giữa không trung, rộng khoảng một mét vuông.

Bên dưới là dung nham đang chảy.

[Sẽ nhận được Nhẫn Kĩ Năng (không màu).]

Ryu Jun-yeol nhận được một chiếc nhẫ mờ liền huýt sáo và đeo vào tay.

Chiếc nhẫn này là cách duy nhất để sử dụng kĩ năng khi bước vào tầng một của trung tâm.

[Bapogedon]

Phân loại: Quái vật/ Hướng dẫn.

Mô tả: Quái vật giữ cổng vào tầng một trong khu hướng dẫn giai đoạn ba. Nó sẽ đâm thách đấu viên đến gần bằng một cây đinh ba trong tay nó và thảy xuống dung nham. Lưu ý, sừng của nó là điểm yếu.

Độ nguy hiểm: ★★

Nhìn vào vài thứ ở trong tay Ryu Jun-yeol, Tushitala thở dài.

“Do-jun có mồi chài tôi thì cũng không nên đến mức ăn mọi thứ thế này, Sắp…”

Họ đã gian lận.

Tushitala biết được từ những người này rằng, Do-jun đã làm một cuốn sách hướng dẫn tấn công cho Behemoth. Nếu những thách đấu viên biết sự không công bằng này, họ sẽ làm gì? Họ đã không phá vỡ luật lệ bấy lâu nay.

“Tôi có câu hỏi.”

Lee Kang-hyun nhẹ giơ tay lên.

“Vâng, hỏi đi.”

“Chỉ huy Lee Do-jun đã cài cắm vào đây bao nhiêu thứ thế?”

“Cứ coi như là ở khắp mọi nơi đi.”

“…Anh ta đã lấy được chiếc nhẫn tím bằng cách giết một con quái ở tầng bảy.”

Đến mức không một thứ gì sánh được.

Lee Kang-hyun cảm thấy Do-jun thật tuyệt vời.

Tushitala nhận ra rằng Lee Kang-hyun đã hiểu sai ý của cô.

Đấy không phải là một lời khen.

Soạt.

Tushitala nhìn về hướng bức tường mà Do-jun đã đạp đổ để đi thẳng lên đỉnh.

Và cô run lên khi nhớ lại kỹ năng của chiếc nhẫn mà Do-jun nhận được.

Cho dù cô có nghĩ bao nhiêu đi nữa, nó cũng là một trò lừa đảo.

***

[Thành tích đáng kinh ngạc!]

[Đánh bại Laika.]

[Bạn sẽ công bố thành tích của mình?]

Ở bên dưới tháp, một con cá voi khổng lồ đã chết với cơ thể bị xẻ đôi, ngửa bụng lên.

Đứa trẻ kinh ngạc nhìn xuống Laika đã chết.

Những thách đấu viên nào nhìn thấy Laika đều tránh xa nó bởi vì họ sợ nó.

Tuy nhiên, Do-jun, người mới chỉ gặp nó thôi mà chỉ phẩy tay như thể con cá voi đó vô cùng tầm thường.

Một thanh kiếm bắn ra và Laika đã bị giết.

“Tên chú là gì vậy.”

“Lee Do-jun.”

Cô bé lẩm bẩm tên của Do-jun.

Do-jun cười vì thấy con bé thật dễ thương.

“Tên cháu thì sao?”

“Cháu không có.”

“Không có tên?”

“Vâng.”

Thần thú này không thể ra khỏi khu vực của nó, bởi khu vực đó được bảo vệ bởi một mối ràng buộc.

Thực chất, đây là lần đầu tiên con bé gặp một thách đấu viên.

Con bé không có một cái tên để gọi bởi vì con bé đã sống một mình.

Trong một khoảnh khắc, Do-jun cảm thấy hơi rắc rối và hỏi đứa bé.

“Chú đặt tên cho cháu nhé?”

Vào lúc đó, nghe lời nói của Do-jun, cô bé ngừng ăn dâu tây.

Cô bé quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Do-jun.

“Thật chứ ạ?”

“Nếu cháu không phiền.”

“Vâng, Không sao đâu.”

Anh thực sự khá lo lắng, anh không biết mình nên đặt tên gì cho con bé.

Do-jun chống cằm nhìn cô bé đang kích động nhìn anh đang nghĩ tên cho mình.

Vào lúc đó, anh nhìn thấy những chấm nhỏ dưới mắt con bé.

Nếu nhìn kỹ hơn, những dấu chấm đó có hình dáng rất lạ. Là một hàng ngôi sao thẳng, như thể ai đã đo để chấm vào bằng thước.

“Byul nhé.”

Ngay sau đó, một tia sáng chiếu xuống từ bầu trời trong xanh.

Luồng sáng chiếu xuống hướng tới cô bé.

[Ai đó đã thuần hóa một thần thú.]

[Thần thú mới của trung tâm đã được tạo ra.]

***

Sau đó, Do-jun đi dạo quanh tầng một trung tâm với Byul. Họ kiểm tra thông tin của những quái vật, của thực vật và các tạo tác thông qua sách hướng dẫn và ghi lại chúng vào hệ thống quản lý vết nứt.

Những thông tin không được liệt kê trong sách hướng dẫn thì anh hỏi Byul.

Mặc dù cách diễn đạt của Byul vẫn còn thiếu sót, nhưng những gì cô bé nói cũng không khác biệt lắm với những thông tin anh thu thập được.

“Chú không thể ở lại với cái này.”

Byul lắc đầu khi nhìn vào cây nấm mọc trên cây.

Do-jun chụp một bức ảnh của cây nấm mà Byul chỉ, lưu vào Space Tab.

Thời gian trôi đến sáu giờ tối, Do-jun nghĩ rằng cũng đã đến lúc anh nên trở về nhà.

Bọn trẻ đang đợi ở nhà và anh cũng phải đi làm vào ngày mai.

“Byul.”

“Vâng.”

“Bây giờ chú phải về nhà rồi.”

“Nhà?”

“Ừ. Chú có một ngôi nhà ở Hàn Quốc.”

Byul nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Phần trung tâm này không có nơi nào được sử dụng là một ngôi nhà cố định cả.

Trong thế giới đầy rẫy những kẻ thù và quái vật có thể xâm chiếm bất kì lúc nào này thì việc ở lại một nơi cố định đơn giản là tự sát. Vì vậy, hầu hết các thách đấu viên mỗi ngày đều di chuyển từ nơi này sang nơi khác và kiếm một nơi tạm bợ làm chỗ để chợp mắt.

“Hẹn gặp lại cháu.”

Do-jun cười và xoa đầu Byul.

Có phải Do-jun sắp đi xa không?

Byul bấu lấy mép váy của mình bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn.

“Chú phải trở lại đấy.”

Byul nhìn Do-jun với ánh mắt lo lắng.

Họ đã gắn bó với nhau chỉ với một khoảng thời gian ngắn như thế sao?

Byul không thể để Do-jun đi dễ dàng được.

“Được, chú hứa.”

Anh ngoắc tay với Byul.

***

Quay trở lại Trái Đất, Do-jun chưa về thẳng nhà mà ghé vào một hiệu sách.

Sau khi quay trở lại từ Trung Nguyên, Do-jun luôn ghé vào hiệu sách mỗi tuần một lần để mua và đọc những cuốn sách khác nhau đến nỗi hiện tại đã có hơn bảy mươi quyển sách đặt trong phòng làm việc của anh.

“Xin chào.”

Một nhân viên bán thời gian của Hiệu sách 24 – Kim Min-ah – nhiệt tình chào anh.

Do-jun đã trở thành một khách quen làm tăng doanh thu của cửa hàng.

Anh thường xuyên mua đồ ăn nhẹ như bánh mì cho cô và nói rằng cô thật chăm chỉ.

“Anh đang tìm cuốn sách nào vậy?”

“Mấy cuốn sách nuôi dạy trẻ ở đâu vậy?”

“Nó ở hàng F-15 đó. Mà, anh đã kết hôn chưa thế?”

Cô cũng không có ý kiến gì với câu hỏi của anh.

Cô biết anh là một nhân viên văn phòng, nhưng anh trông trẻ tới nỗi cô nghĩ rằng anh còn chưa kết hôn nữa.

Do-jun lắc đầu và nói một câu cảm ơn ngắn gọn trước khi bước tới hàng để những cuốn sách hướng dẫn nuôi dạy trẻ. Anh bước vào trong, đi qua đám người nhìn có vẻ như là những cặp vợ chồng mới cưới.

“Tiền bối?”

“Cậu Do-jun?”

Kwon Hyuk-soo đang đọc một cuốn sách.

Nó liên quan tới việc nuôi dạy con cái.

“Thật trùng hợp, tôi không thể tin rằng chúng ta lại đụng nhau ở đây.”

“Vâng, anh cũng mua vài cuốn sách này sao?”

“Ừ, tôi phải trông đứa trẻ nhà họ hàng của tôi vào tối tuần tới vì vài lý do cá nhân. Tôi đang tìm kiếm thông tin về việc trông trẻ bởi vì tôi không có kinh nghiệm trong việc này. Còn cậu thì sao, Do-jun?”

“Tôi tới đây một lần một tuần.”

Kwon Hyuk-soo gật đầu rồi lại tiếp tục đọc cuốn sách.

Hai phút sau.

“Tôi đi nhé.”

Kwon Hyuk-soo chọn quyển sách đó, giơ tay lên với Do-jun.

“Vâng, hẹn gặp lại tiền bối vào ngày mai.”

Cộp cộp.

Kwon Hyuk-soo đi đến quầy thu ngân.

Bước chân của anh ấy chậm dần lại và:

“Cậu Do-jun.”

Kwon Hyuk-soo quay ngược lại nhìn Do-jun và nói:

“Cậu muốn cùng đi uống chút gì đó chứ?”

Ngay bây giờ.






 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương