Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 86
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 86
Seomu (một cụm từ chỉ công việc chung).
Đó là một số công việc văn phòng chung không có tên gọi đặc biệt nào hoặc không có ai phụ trách nó.
Nó sẽ có một nhân viên chịu trách nhiệm phân loại hoặc nhận tài liệu, ngân sách và kế toán. Người này là nhân viên ở mỗi phòng ban hoặc bộ phận trong dịch vụ công và thường là thành viên trẻ nhất của bộ phận.
“Ừm.. Tiền bối, chúng ta nên làm gì với nó?”
Đây là một cửa hàng văn phòng phầm lớn cách Tòa thị chính Seoul năm phút đi xe.
Một nữ nhân viên đang khổ sở lựa trong chiếc hộp chứa những loại cà phê khác nhau.
Một tháng trước, thư ký hiện tại, Lee Yeon-hee đã nghỉ dưỡng sức.
Một nhân viên mới tham gia vào Bộ phận Quản lý vết nứt sau khi nhận được cuộc hẹn tuyển nhân sự.
Vì cô ấy vẫn còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm đối với công việc của mình, nên Do-jun, cũng là tiền bối của cô ấy, đã chỉ dạy cô ấy rất nhiều thứ. Cô vẫn luôn luôn theo sau Do-jun.
“Trưởng phòng và Huyk-soo là cà phê trộn, và của cả ba người là cà phê đen. Park Jooo-yul, Cha Young-teak là một…”
Bốn tháng ở Bộ phận quản lý vết nứt.
Do-jun đã có thể nhớ tất cả sở thích đồ uống của các nhân viên trong văn phòng.
Một thời gian sau khi anh quay lại Trái Đất, anh đã ghi nhớ những điều này để thích nghi với cuộc sống hàng ngày.
Bây giờ thói quen này đã thấm vào người nên anh có thể nhớ như một lẽ tự nhiên.
“Tiền bối thì sao? Anh muốn uống gì?”
“Tôi thế nào cũng được.”
Cà phê pha hay cà phê đen với anh chẳng có vấn đề gì.
Anh là người không kén cá chọn canh gì cả.
‘Nếu là trà Long Tỉnh thì sao nhỉ?’
Nhớ lại thức uống thường xuyên ở Trung Nguyên, Do-jun liền cười.
***
Những ngày này, Yong-yong luôn vui vẻ đi dạo quanh thành phố.
Không như những ngày buồn chán, ảm đảm mấy ngàn năm ở trong tổ.
Nhớ lại thì, Yong-yong chưa bao giờ nghĩ đến việc tới Trái Đất, cho đến khi cậu gặp được Do-jun.
“Hãy thử sức với trò ném phi tiêu và giành giải thưởng nào!”
Cứ cách mười mét trên phố lại có một người buôn bán điện thoại.
Để thu hút được khách hàng, chỉ cần đơn giản đặt một chiếc bóng bay quảng cáo cho đến sử dụng các cách khác nhau như là bật nhạc thật to hoặc nhảy ở trên bục.
Cùng lúc đó, có thứ gì đó đã lọt vào tầm ngắm của Yong-yong.
Đó là một sự kiện ném phi tiêu.
Có rất nhiều người tụ tập quanh đó, có vẻ như trò đó khá nổi tiếng.
Yong-yong len lỏi vào trong đám đông đó và thò đầu nhìn vào.
Phập!
Một người đàn ông trung niên ném một cái phi tiêu lên cái bảng roulette đang quay tròn (một kiểu bảng bánh xe nhỏ trong mấy trò cờ bạc).
Khi nhân viên hỗ trợ dừng vòng quay roulette, trên bảng là từ ‘Kwang’
Chào ông chú đó.
Nhân viên hỗ trợ thở dài nhìn ông chú với ánh mắt tiếc nuối.
“Chà, có ai cũng muốn thử không?”
Yong-yong nhanh chóng nhảy lên sau khi nghe nhân viên hỗ trợ nói và hét lên.
“Tôi!”
Vào lúc đó, sự chú ý của mọi người đã đổ dồn vào Yong-yong.
Một con chó con biết nói!
Không, nhìn nó hơi kì dị so với chó.
Có hai chiếc sừng trắng ở trên đầu và đôi cánh nhỏ nhắn xinh xắn ở đằng sau lưng.
Tuy nhiên thì mọi người cũng nhanh chóng tiếp nhận sự kì dị đó.
Trong một xã hội hiện đại nơi mà những con người thuộc mọi lứa tuổi đều có cửa sổ trạng thái và giữa họ cũng có những kĩ năng đặc biệt để làm gì đó thì một chú chó có chút khác biệt này xuất hiện cũng không có gì kì lạ.
“Ừ, tên nhóc là gì?”
“Yong-yong…À, không, là Izass.”
Nhân viên viết chữ Izass lớn vào danh sách những người tham gia.
Sau đó, anh ta lấy ra một phi tiêu từ thùng gỗ và đưa cho Yong-yong.
“Được rồi, ngài Izass. Cậu chỉ có một cơ hội thôi. Sẵn sàng chưa nào.”
Có năm chữ cái được vẽ trên bàn xoay.
Yong-yong quyết định nhắm vào chữ bé nhất trong số chúng, rộng chưa đầy hai xen ti mét.
Rất khó để giành được giải thưởng lớn nhất của một trò chơi như thế này.
Cậu không biết loại thức ăn tên ‘Glamping’ là gì (thực ra thì nó là cắm trại).
Dù sao thì nó nghe có vẻ ngon, Yong-yong nghĩ như thế.
Pararak!
Vòng quay nhanh chóng bắt đầu, Yong-yong giơ phi tiêu lên bằng chân trước của mình.
Khoảnh khắc đó, Yong-yong bước vào khoảng không mà thơi gian xung quanh trôi rất chậm quanh cậu ta.
Đúng vậy, như một đoạn phim quay chậm.
Đó là do cậu đã kích hoạt ma pháp cao cấp của vòng tròn số chín, Vết trượt thời gian.
Phập!
Chiếc đĩa tròn vẫn xoay mặc dù chiếc phi tiêu đã cắm phập vào đó.
Nhân viên bước ra dừng chiếc đĩa tròn lại đĩa kiểm tra kết quả.
Đôi đồng từ của người nhân viên giãn ra, mọi người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn kết quả.
“Xin….xin chúc mừng! Là giải nhất. Là chuyến Glamping!”
Khóe miệng Yong-yong nhếch lên khi lời nói đó văng vẳng bên tai cậu.
Không, từ từ đã.
“….Loài người, đó là cái gì chứ?”
“Hả?”
Yong-yong trống rỗng nhìn người nhân viên khi thấy hai tờ giấy trong chân trước của mình.
Người nhân viên khom người xuống ngang tầm mắt với Yong-yong và cười toe toét.
“Đây là giải nhất đó.”
Soạt.
Yong-yong muốn làm lại.
Chắc chắn đây không phải đồ ăn.
Và Yong-yong nhìn người nhân viên khó hiểu, lầm bầm nói với cái giọng pha sự thất vọng.
“Tại sao không phải là đồ ăn chứ?”
***
Seol Yun-hee về nhà sau giờ tan trường.
Cô thấy một tấm vé ở trên bàn.
Trên tấm vé có ghi một câu ngắn là ‘cắm trại thiên nhiên’.
Hạn sử dụng được viết là tới tận chủ nhật này.
Cô chắc chắn hồi sáng nó không nằm ở đây….
“Yong-yong, em lấy vé này ở đâu vậy?”
“Em lấy được ở chỗ ném phi tiêu.”
Yong-yong hờ hững trả lời, dựa vào ghế sofa xem ti vi.
Seol Yun-hee nghiêng đầu và nhìn vào mặt sau của tấm vé.
Đồng tử cô hơi giãn ra.
‘Miễn phí tiệc nướng cá nhân và ngư trường để câu cá (không bao gồm cần câu).’
Ngoài ra nó còn nói rằng thịt và hải sản cho tiệc nướng đều được cung cấp không giới hạn.
Nếu tìm kiếm trên mạng thì giá của buổi ‘cắm trại thiên nhiên’ này rơi vào 250.000 won một đêm.
“Em nên lấy giải số năm mới phải… ha ha.”
Yong-yong xem ti vi.
Như thể cậu ta đang nổi giận, cậu đấm vào ghế sofa bằng bàn chân trước và căm phẫn nói một mình.
Giải năm của trò phi tiêu này là sô cô la, nhưng sao cậu lại ngu ngốc chọn giải nhất chứ.
Yong-yong đã từng nghĩ giải nhất phải là thức ăn ngon mới đúng.
“Vậy…Yong-yong, chị có thể sử dụng nó không?”
“Em cho chị đấy. Em chẳng cần nó đâu.”
“Tại sao? Sao em không đi?”
“Gì ạ…”
“Họ sẽ cho em tiệc nướng không giới hạn đó.”
Ngay sau đó, bóng dáng của Yong-yong biến mất và ngay lập tức xuất hiện trên vai Seol Yun-hee.
Cậu chậm rãi đọc vé cắm trại mà Seol Yun-hee đang giữ, mắt đảo qua dòng chữ.
Cậu xác nhận lại dòng chữ “cung cấp không giới hạn thịt và hải sản”, lắc lắc vai Seol Yun-hee.
“Em cũng đi nữa! Mang em theo cùng với! Với ngay từ đầu nó vốn là của em mà!”
Seol Yun-hee nhắm mắt và cười, giấu tấm vé vào sau thắt lưng.
“Chà, chú rồng nào đã cho chị tấm vé này nhỉ?”
“A, không. Nó….”
“Được rồi, nếu em muốn, chị sẽ dẫn em đi.”
“Chị dắt em theo với.”
“Chị nên làm gì đây?”
Sau đó, một điều gì đó đã lọt vào trong tầm mắt của Seol Yun-hee.
***
Sau khi tan làm, Do-jun trở về nhà.
Anh dừng bước tại phòng khách.
Một cảnh tượng kì lạ anh chưa thấy trong đời bao giờ đang diễn ra.
“…..”
Như sấm sét giữa trời quang, Yong-yong, người thường nằm ườn trên sofa xem ti vi, đang lau sàn nhà phòng khách.
“Bố về rồi ạ?”
Seol Yun-hee đón Do-jun với một nụ cười.
Yong-yong kết thúc việc lau sàn nhà quanh phòng khách và lấy một mảnh giấy trên bàn uống nước và đưa cho Seol Yun-hee.
Như thể cô rất tự hào về Yong-yong nên đã xoa đầu cậu và lấy ra một cái tem trong túi rồi dán lên tờ giấy.
[Làm tốt lắm.]
Yong-yong nhận được con tem thì ngoác miệng cười..
Khi thấy cảnh tượng lạ lùng này, Do-jun nhìn về phía Seol Yun-hee
Seol Yun-hee cười ngượng giải thích tất cả mọi chuyện.
Vì nhận ra buổi tiệc nướng đó không giới hạn đồ ăn quá muộn màng, Yong-yong, con rồng nhỏ đang cật lực làm việc để thu thập mười tấm tem “làm việc tốt”, hòng giành lại được tấm vé cho buổi cắm trại cậu thắng được ở trò chơi ném phi tiêu mà cậu đã nói không cần trước đó.
“Ừm, mà cuối tuần này bố có rảnh không ạ?”
Cô chỉ hỏi xem anh có chuyến công tác hay cuộc hẹn nào khác không.
Do-jun gật đầu, cuối tuần anh không có lịch trình nào cả.
Lúc đó, biểu cảm trên mặt Seol Yun-hee rạng rỡ hết mức.
***
Khu vực cắm trại được đặt ở Pocheon. Tỉnh Gyeonggi.
Ở đó có một thung lũng và một hồ nước ở bên cạnh. Nên có khá đông người tới đây cắm trại, vì ở đây có rất nhiều hoạt động như chơi những trò chơi ở dưới nước hoặc câu cá bên hồ.
Mặc dù đây là một khu cắm trại, nhưng cũng có phòng tắm có bồn và một quầy đồ ăn vặt. Vì thế không có gì ngạc nhiên khi hầu hết mọi người đều mặc đồ tắm.
Vào trong lều được phân cho, là một không gian khá rộng có ti vi, điều hòa, chăn điện,….
Thậm chí trong tủ còn có sách để đọc nữa.
Nằm trên cái võng đặt bên ngoài và đọc sách sẽ tuyệt lắm đây.
“Ở đây cũng có tầng hai nữa…”
Yong-yong đi lên cầu thang, ló đầu ra ngoài cửa sổ.
Trên tầng hai có một chiếc giường và bên cạnh là chiếc đèn ngủ.
Trong tâm trí Yong-yong chỉ có duy nhất một suy nghĩ hiện lên ngay khi cậu nhìn thấy chiếc giường ngủ.
‘Chậc. Nó bé hơn giường ở nhà của mình.’
“Nhà” mà Yong-yong nghĩ đến không phải là cái tổ mà cậu từng sống hàng ngàn năm.
Mà là căn hộ Changshin số 301, cậu đã sống ở đó mấy tháng trước.
Trong lúc đó, Do-jun ra ngoài lều và ngước lên nhìn trời.
Hôm nay, được biết là tia UV khá mạnh, nếu ở ngoài trời lâu thì da rất nhanh bị cháy nắng nên anh đi vào trong lều và lấy lọ kem chống nắng ra.
“Carcier, ngươi lại đây một chút được không?”
“Vâng, chủ nhân.”
Carcier đang trong hình dạng con người, chạy vội về phía Do-jun khi nghe anh gọi.
Sau khi bỏ chiếc mũ rơm mà cô bé đang đội, Do-jun bóp kem chống nắng ra bôi đều lên mặt, tay và chân Carcier.
“Cảm ơn chủ nhân.”
“Yong…”
Anh thử gọi Yong-yong lại sau khi bôi kem chống nắng cho Carcier.
Yong-yong lúc đó đã xé gói kem chống nắng dùng một lần và thoa nó.
Thực sự anh đã nghĩ, rồng bôi kem chống nắng thì có tác dụng gì?
Do-jun quyết định không nghĩ tới nữa.
Soạt.
“Hửm?”
Seol Yun-hee ngồi trước mặt Do-jun.
Khi Do-jun nhìn chằm chằm vào cô như thể anh không hiểu chuyện gì.
“…Ừ?”
Seol Yun-hee có hơi lúng túng.
Sau một thoáng, mặt cô đỏ tới tận mang tai và đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không suy nghĩ được gì.
Không biết con bé muốn gì, Do-jun nghĩ anh sẽ tự bôi kem chống nắng cho mình.
***
Tách tách tách.
Sau khi chơi dưới nước và đi câu cá.
Cuối cùng bữa tối cũng đã đến.
Hải sản được nướng vàng trên vỉ nướng than.
Sò điệp ngâm bơ đang há miệng và tôm càng thì đỏ rực.
“Ahhhhh?”
Yong-yong dừng lại việc thử cho sò vào miệng.
Một con mèo đang nhìn về hướng này với ánh mắt ngây thơ.
….Được rồi, được rồi.
Khi Yong-yong ném sò về phía đó, con mèo chạy đến và ăn nó.
Những con mèo sống ở đây đều sống bằng cách kiếm thức ăn thừa từ những người cắm trại.
Tách.
Trong lúc đó, Seol Yun-hee đang bóc vỏ tôm.
Một phút sau, một con tôm ngon mắt trắng hồng được lột vỏ.
Cô cẩn thận đưa đến miệng Do-jun.
“Ngon lắm.”
“Con bóc cho bố nữa nhé?”
“Không, con với hai đứa cũng ăn đi.”
“Tôi sẽ bóc cho cô chủ nhỏ.”
“Vậy chị sẽ bóc cho em, Carcier.”
Do-jun cười, với lấy một con tôm và bắt đầu bóc nó.
***
Tại trái tim của trung tâm.
Một người đàn ông đang nhìn bảng xếp hạng.
Tên của kẻ xếp thứ sáu mươi ba trong bảy mươi hai con quỷ của Solomon – Vapula – đã biến mất.
“…Chết rồi?”
Ai giết hắn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook