Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 85

 

Mỗi khi tan học, Seol Yun-hee luôn ghé qua siêu thị trước khi về nhà.

Cô chịu trách nhiệm nấu bữa tối cho cả nhà.

Để mỗi bữa ăn không bị trùng với nhau, ngày ngày cô đều cẩn thận chọn lựa các nguyên liệu tươi mới ở siêu thị để nấu ăn. Đấy là điều làm cô hạnh phúc hằng ngày.

Bản thân trong lúc nấu ăn đã rất vui rồi.

Nhưng điều tuyệt vời hơn nữa là khi cô có thể nhìn gia đình mình thưởng thức những món ăn ngon.

Sau một ngày mệt mỏi, cô có thể lấy lại năng lượng từ việc nấu nướng của riêng mình. Không cần biết việc đó vất vả như nào, cô đều rất phấn khởi mà làm nó.

“Một cân lươn nước ngọt giá hai mươi hai ngàn won! Chỉ giảm giá trong vòng ba mươi phút tính từ lúc này!”

Khi cô bước vào khu vực hải sản, một nhân viên đang hét lớn thời hạn giảm giá.

Lươn không đắt hàng lắm bởi vì giá của nó khá cao so với những loại cá khác và các loại thịt khác, vì thế Seol Yun-hee cười và bước tới đó.

“Ồ, Là Yoon-hee. Hôm nay cháu đến đây mua đồ à?”

Trưởng nhóm Kim Hwan-joong, người đã làm việc ở 365 Reduce Mart được năm năm, chào hàng với Seol Yun-hee.

Mỗi ngày tầm năm giờ chiều, cô đều đi loanh quanh trong siêu thị, rất nhiều nhân viên ở siêu thị khá là quý cô ấy. Họ biết cô là một cô bé sống cùng bố và chăm lo mọi công việc nhà. Về điều này thì cô cũng khá là tự hào đó.

“Vâng, bác cho con hai cân tươi.”

“Haha, được, đợi bác một chút.”

Kim Hwan-joong nói xong liền đặt hai cân lươn vào một túi nhựa rồi để vào xe đẩy của Seol Yun-hee.

Seol Yun-hee nghiêng đầu.

“Đây là gia vị lươn. Giữ bí mật nhé vì cái này bác chỉ cho cháu thôi.”

Kim Hwan-joong nháy mắt và nói nhỏ với cô.

Seol Yun-hee cười tươi và cúi đầu để cảm ơn.

“Cảm ơn bác ạ, chúc bác mua may bán đắt nhé.”

Rồi cô đi mua những nguyên liệu khác cho món chính.

Sau đó là món tráng miệng.

Cô quyết định mua một gói dâu tây vì cô nghĩ rằng rau củ hay hoa quả theo mùa vẫn ngon hơn.

Cũng vì Seol Yun-hee đặc biệt thích dâu tây.

“Yoon-hee, cháu lại đến mua gì đó à.”

Một cô ở quầy rau củ quả chào Seol Yun-hee.

“Chào cô ạ.”

“Làm sao mà ngày nào cháu cũng dễ thương như thế chứ nhỉ? Cháu đã có bạn trai chưa?”

“Ồ, cô cũng rất xinh đẹp mà!”

“Hô hô. Cháu khéo đùa. Đây, đây là Chwi namul (một loại rau sấy của Hàn Quốc). Cho cháu chút đem về nấu nhé.”

Thế là Seol Yun-hee lại có thêm đồ ăn mang về.

Nhân viên của siêu thị luôn luôn quan tâm cô từng li từng tý.

Seol Yun-hee thường xuyên được tặng như thế nên cô đã nhận ngay mà không từ chối.

Nếu có thể giúp gia đình phần nào thì cô cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Do-jun.

“Cảm ơn cô ạ.”

Seol Yun-hee cười.

***

Trong khi đó, tại Bộ phận quản lý vết nứt thuộc Tòa thị chính Seoul.

[Văn kiện cần xử lý: 0 văn kiện.]

Do-jun đốt cháy năng lượng của ngày và xử lý tất cả đống văn kiện văn phòng chất đống lên.

Đã bốn tháng kể từ khi anh quay lại trái đất và trở lại làm việc.

Kỹ năng làm việc non nớt của anh đã được cải thiện rất nhiều để được có thể tốt như hiện tại, thậm chí còn tốt hơn. Như bao công nhân viên chức với hầu hết thời gian rảnh,hiện tại anh đã hoàn toàn quen với dịch vụ công.

“Ây, quản lý! Không, nếu như anh nói thì đã gần tới thời gian tan làm rồi mà….”

Giọng nói lúng túng của trưởng phòng Kang Chul-soo vang lên đằng sau.

Sau một lúc, Kang Chul-soo cúp điện thoại, lắc đầu thở dài và nhảy dựng lên từ chỗ ngồi của mình.

“Hyuk-soo, Do-jun. Hai người lại đây một chút.”

Do-jun và Hyuk-soo nhìn nhau.

Kwon Hyuk-soo cười và nhún vai.

“Hẳn là anh ấy có vấn đề gì đó.”

Do-jun gật đầu đồng cảm với Kang Chul-soo và đi tới.

Có thể thấy một tập tài liệu Hàn Quốc ở trên màn hình máy tính.

“….Tình trạng quản lý vết nứt?”

Kwon Hyuk-soo đọc tiêu đề của tập tài liệu tiếng Hàn.

Và khi cậu cuộn xuống.

Đó là một mẫu đơn viết thông tin những vết nứt quản lý bởi Chính phủ Thủ đô Seoul. Như là số sê ri, số hiệu quản lý, cấp độ, những quái vật xuất hiện trong vết nứt và những tạo tác, dữ liệu bản đồ, số liệu được thống kê trung bình mỗi ngày và cấp độ của các thợ săn. Nhưng vấn đề lớn nhất là…

“Khẩn cấp…. Yêu cầu của thị trưởng…. Nộp trước bảy giờ sáng ngày mai…”

Tiêu đề tiếp theo.

Một chữ cái được đánh dấu đỏ.

Do-jun lấy điện thoại ra và hỏi hai người:

“Hai người có muốn gọi bữa tối không?”

***

Seol Yun-hee đã có kinh nghiệm xử lý lươn.

Đầu tiên, đổ nước ấm vào để khử mùi của đất và loại bỏ lớp màng nhầy trên bề mặt con lươn.

Sử dụng kéo làm bếp để cắt sạch sẽ vây và rửa dưới nước.

Mà rửa với nước phải nhẹ nhàng không thì lươn sẽ bị nát.

Làm như thế lặp đi lặp lại bên trong phần thịt với độ sâu khoảng năm mi li mét.

“Đó là gì thế ạ?”

“Lươn đó. Đợi chị một chút thôi.”

Yong-yong vẫy đuôi bám vào bên cạnh bồn rửa nhìn lũ lươn bị xử lý.

Nói thêm thì, đây là lần đầu tiên Yong-yong nhìn thấy loại cá tên lươn này kể từ khi được sinh ra.

Dù sao cậu vẫn trông mong vì thứ đó suy cho cùng cũng là một loại thịt mà.

“Nghe nói lươn chống lão hóa được đấy.”

“Vâng, Carcier biết rmà.”

“Em có thấy trên Internet. À, và họ có nói là nó tốt cho năng lượng của nam giới.”

Carcier nói xong, Seol Yun-hee đang xử lý lươn thì khựng lại.

Sau đó thì mặt cô đỏ lên như củ cải đường.

Yong-yong cười khúc khích nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Seol Yun-hee.

“Gì đây? Chị có vẻ thú vị hơn biểu hiện của mình nhiều…”

Liền đó, Seol Yun-hee bổ con dao xuống thớt! Và để nó cắm thẳng như thế.

Yong-yong hết hồn lùi lại.

“Hức (tiếng nấc).”

“Em đang nói gì thế? Yong-yong của chúng ta.”

“…A, ý em là chị xử lý lươn giỏi ghê.”

“Ừ, Cảm ơn em.”

Yong-yong sợ tới nỗi thậm chí không dám nói gì nữa.

Yong-yong nhảy khỏi bồn rửa.

Cũng như vậy, cậu quay ra vẫy tay ra hiệu với Carcier đang cứng đờ người.

‘Nếu ngươi muốn sống thì nhanh chân chạy xa chỗ này đi.’

“Hôm nay chủ nhân về muộn hơn bình thường ha.”

Yong-yong nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Thời gian đã qua hơn bảy giờ tối.

Vào lúc đó, điện thoại thông minh của Seol Yun-hee ở trên bàn có hiện tin nhắn văn bản gửi đến.

Yong-yong trèo lên bàn và nhập mật khẩu điện thoại bằng chân trước.

Với cậu, mật khẩu của những con người trong nhà này đặt đơn giản thật sự: 0000.

….Hê.

Một tin nhắn từ Do-jun.

‘Hôm nay bố có việc đột xuất, nên bố nghĩ có thể bố sẽ về muộn, vì thế mấy đứa ăn và đi ngủ trước đi nhé. Nhớ đánh răng cho bọn trẻ.’

Yong-yong thở dài nhìn bóng lưng Seol Yun-hee đang nấu ăn.

Cậu chắc chắn rằng, cô ấy sẽ thất vọng cho coi.

***

Trên bàn là một đĩa đầy ắp lươn nướng cay được nướng kĩ càng.

Mùi hương dậy lên làm hai đứa rồng cảm thấy đầu lưỡi chúng như sắp tan chảy ra.

Tuy nhiên, bầu không khí lúc này lại nặng nề và im lặng đến kinh ngạc. Nó im lặng tới nỗi không hề nghe thấy tiếng động gì khác ngoài tiếng tích tắc của kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường.

Hai đứa biết thế nào cũng có ngày như này.

Yong-yong cố an ủi Seol Yun-hee đang buồn bã ngồi đó.

Carcier cũng không thể ăn, nhìn vào đôi mắt buồn thiu của Seol Yun-hee.

Nếu bữa tối nay chỉ giống như bữa ăn tối bình thường thì chuyện cũng không tồi tệ tới mức này.

…Trên hết thảy, mấy đứa cũng không nghĩ rằng hôm nay Do-jun sẽ phải làm thêm giờ.

Carcier thở dài.

“Chị.. chị xin lỗi. Vì chị mà thức ăn trở nên nguội mất, thôi nhanh ăn đi.”

Seol Yun-hee cười và bắt đầu gắp một miếng cơm nhỏ cho vào miệng.

Tuy nhiên Seol Yun-hee chỉ nhai nhai một chút rồi lại nhanh chóng trở nên trầm mặc.

Cô đã chăm chỉ để làm ra bữa ăn để có thể được tốt nhất như hôm nay.

Mọi chuyện làm cô cảm thấy tủi thân.

Cách.

Cô mở khóa màn hình điện thoại.

Sau đó vào mục thư viện và nhìn những bức ảnh.

Hầu hết những bức ảnh là ảnh chụp phong cảnh hoặc ảnh cô chụp với bạn bè ở học viện.

Hoặc những đoạn phim quay lại trong những vết nứt và những bức ảnh của Yong-yong và Carcier.

Cô nhìn bức ảnh của Yong-yong đang ngủ với cái miệng há ra và chảy dãi.

Seol Yun-hee cười lên.

“Trông thật ngốc.”

“Gì thế ạ?”

Khi Seol Yun-hee cười, Yong-yong và Carcier cũng cười theo.

Hai đứa lại gần điện thoại xem.

“Gì, gì đây chứ?”

“Dễ thương đấy, Ngài Izaas.”

….

Soạt.

Trượt màn hình sang hình tiếp theo.

Đó là hình của Yong-yong.

Không, đúng hơn là một bức ảnh Yong-yong đang ngủ trong ngực Do-jun.

“Nhưng bức ảnh này có hơi mờ.”

“Chị biết.”

“Ồ. Thế ạ.”

Seol Yun-hee cười ngượng.

Và rồi họ nhìn sang bức hình tiếp theo, đó là bức ảnh mà Yong-yong và Carcier đang ăn.

“Tấm này rõ ràng này.”

“Ừ. Chà, chị cũng không thể lúc nào cũng chụp toàn ảnh vỡ được.”

“…Em không muốn nhìn thấy nó nữa.”

“Tôi lại rất muốn xem nhiều hơn cô chủ nhỏ à.”

“Em cũng thế, nó vui quá!”

“Ồ… chỉ một chút nhé?”

Họ xem tầm khoảng mười bức ảnh.

Đột nhiên, Carcier nói nhỏ khi xem những bức ảnh.

“Nó…nó lạ quá, tất cả những bức ảnh có chủ nhân đều bị vỡ.”

Nghe thế, mặt của Seol Yun-hee đỏ bừng.

Cô nhanh chóng tắt màn hình điện thoại đi.

“Cơm nguội hết rồi. Ăn thôi.”

***

“A. Chị làm đi.”

“Ahhhhh.”

Sau bữa tối, Seol Yun-hee đánh răng cho Yong-yong.

Yong-yong có vẻ đã khá quen với kem đánh răng, không chạy mất nữa.

Nhưng nó vẫn khá mới mẻ với cu cậu, hơn nữa răng rồng rất cứng.

Seol Yun-hee phải mua bàn chải đánh răng mới mỗi cái mỗi tuần.

“Súc miệng nào.”

Seol Yun-hee đổ nước vào trong miệng cho Yong-yong.

Yong-yong súc miệng và nhổ nước ra cống nước gần đó.

Seol Yun-hee lau răng cho Yong-yong bằng chiếc khăn khô, rồi lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay. Vậy là một ngày của cô đã kết thúc.

“Giờ hai đứa đi ngủ đi.”

“Còn chị thì sao?”

“Chị…”

Seol Yun-hee nhìn đĩa lươn được bọc bằng bọc nhựa trên bàn.

“Lát nữa chị ngủ.”

Yong-yong gật đầu và đi vào phòng ngủ.

Thời gian trôi qua, đã tới hơn nửa đêm.

Theo như bình thường, thì đã đến giờ đi ngủ.

Seol Yun-hee lấy điện thoại ở ngoài sofa và thử gọi lại cho Do-jun, nhưng lại sớm từ bỏ. Bố đang tập trung làm việc và cô không thể làm phiền bố.

“…Cô chủ nhỏ, tôi đi ngủ trước nhe.”

“Ừ, ngủ ngon nhé, Carcier.”

“Vâng, cô chủ nhỏ cũng ngủ sớm đi.”

“Cảm ơn em.”

Seol Yun-hee cười.

***

“Hai người vất vả rồi.”

Đột ngột có yêu cầu thêm về dữ liệu thị trường khiến bọn họ phải tăng ca, giờ đã kết thúc.

Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng.

Kwon Hyuk-soo vươn vai và nói:

“Anh cũng đã làm rất tốt, Do-jun.”

“Tôi vui vì việc này kết thúc sớm hơn tôi nghĩ.”

Kang Chul-soo lấy ra năm mươi ngàn won từ ví và đưa cho Kwon Hyuk-soo và Do-jun mỗi người một tờ.

“Làm tốt lắm. Hai người đi taxi về đi.”

Do-jun lắc đầu.

Tại sao Kang Chul-soo phải trả tiền đi taxi cho họ sau khi họ đã cùng nhau làm việc chứ?

“Haizz. Tôi sẽ không thể ngủ bởi vì tôi cảm thấy có lỗi khi tôi giữ hai người tới tận bây giờ mà không trả công. Cậu làm gì đó? Tay của tôi đau rồi này. Cầm lấy nhanh lên.”

Kang Chul-soo cau có và phản ứng thái quá như thể tay ông ấy thực sự rất đau.

Nhìn ông ấy như vậy, Do-jun cười và nhận lấy năm mươi ngàn won kia.

“Cảm ơn, trưởng phòng.”

***

Khi Do-jun về tới nhà và đóng cửa lại, anh thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Đã hơn hai rưỡi sáng. Đáng ra đèn phải tắt hết rồi mới đúng.

Anh bảo bọn trẻ ngủ trước rồi mà…

Seol Yun-hee đang yên tĩnh ngủ trên ghế sofa.

Con bé đang đợi anh về?

Khi nghĩ như thế, Do-jun cảm thấy mình đã làm một việc tồi tệ.

Chờ đợi như này.

Điều này không có trong hợp đồng.

Do-jun thở dài và đắp cho Seol Yun-hee một chiếc chăn lấy từ phòng ngủ.

Anh cẩn thận đắp chăn lên để Seol Yun-hee không thức giấc.

“Bố à.”

“Ừ.”

“Ưm.”

Dường như con bé nói mớ.

Đột nhiên, ánh nhìn của Do-jun quét tới chiếc đĩa còn ở trên bàn.

Đi tới đó và xem thử, Do-jun thấy đó là một đĩa lươn được bọc giấy nhựa.

Anh đoán đây là món cho bữa tối hôm nay.

“….”

Do-jun ngồi xuống ghế.

Sau đó anh bỏ lớp giấy nhựa ra và gắp một miếng lươn cho vào miệng.

Để bên ngoài khá lâu rồi nên đĩa lươn đã hoàn toàn nguội.

Nhưng không biết sao, anh vẫn cảm thấy thật ấm áp.



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương