Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 84

 

Trên đường về nhà.

Khi dừng chân ở một siêu thị nhỏ, Seol Yun-hee kéo theo chiếc xe đẩy và lựa nguyên liệu cho bữa tối ở quầy ẩm thực.

Hôm nay vì sẽ dùng bữa với hai người bạn nữa của cô, nên cô phải mua nhiều hơn bình thường một chút.

“Ừm….”

Seol Yun-hee đang cẩn thận đọc một gói nấm Ngọc Cẩu.

Ở bên cạnh cô, Jung Hye-jung đột nhiên cảm thấy ở Seol Yun-hee phát ra hào quang của một người nội trợ cuối cấp.

“Yoon-hee, cậu sẽ nấu ăn ư?”

“À, ừ. Bố tôi không giỏi nấu ăn và cho tới khi tôi tới đây thì ông ấy toàn ăn đồ ăn nhanh thôi.”

“Cho đến khi cậu tới đây?”

Giả sử bố của Seol Yun-hee sống một mình ở Seoul còn Seol Yun-hee đỗ được Học viện thợ săn rồi tới Seoul, như thế mới hợp lý.

Nhưng mà nhìn phản ứng của Seol Yun-hee rất lạ.

Mặt cô đỏ lên với biểu hiện lúng ta lúng túng như thể cô đã nói những thứ không nên nói.

“A, không có gì đâu. Ấy! Có quầy hàng giảm giá kìa. Chúng ta đến đó đi…”

Để chuyển chủ đề, Seol Yun-hee kéo chiếc xe đẩy và đi về phía biển hiệu

ghi
    “Thịt vịt giảm giá 50%.”

Cô thở dài và tự nghĩ cô phải cẩn thận hơn.

Tốt hơn hết là cô nên hạn chế nói về chuyện gia đình hết mức có thể.

Nếu chuyện giữa cô và bố có một bản hợp đồng bị lộ ra ngoài, cả hai người sẽ gặp rắc rối mất.

***

“Xin lỗi đã làm phiền ạ.”

“Tôi sẽ đi cho những thứ đã mua vào tủ lạnh và lấy nước cho các cậu, nên các cậu cứ ngồi ở cái ghế đằng kia đi nhé?”

“Ừ, ừ.”

Khi cửa mở, Jung Hye-jung cùng Seo Jin-soo bước vào nhà, họ đều trở nên ngạc nhiên vì bên trong ngôi nhà sạch bong và không hề có dấu vết của một hạt bụi nào.

Tuy nhiên, căn nhà lại chỉ có hai phòng là phòng khách và phòng ngủ, chỉ thích hợp cho một hoặc hai người ở mà thôi.

Mà nó cũng có cảm giác là chỉ lớn hơn phòng ký túc xá Học viện một chút.

“Hừmmmmm….”

Có ít nội thất hơn họ nghĩ và trông nó có vẻ đơn giản.

Phòng khách thì có một ghế sô pha , một ti vi, một tủ sách nhỏ và một cái bàn.

Ở khu bếp thì có một bàn ăn dành cho bốn người.

Và đập vào mắt Jung Hye-jung là cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt.

‘Chả lẽ Yoon-hee ngủ ở phòng khách à?’

Nhưng ở phòng khách không có giường, chăn gối gì cả.

Sẽ thật thô lỗ nếu đi vòng quanh ngó nghiêng căn nhà mà không được chủ nhà cho phép.

Nhưng Seol Yun-hee đang không chú ý tới bên này vì cô đang mải xếp những nguyên liệu vừa mua được vào tủ lạnh. Jung Hye-jung quyết định đi xem căn phòng ngủ xem sao.

Nhưng ngay lúc đó Seo Jin-soo lại hỏi Seol Yun-hee:

“Yoon-hee, cậu ngủ ở đâu thế?”

Jung Hye-jung dừng lại hành động của mình bởi câu hỏi của Seo Jin-soo, hình như cậu ta lại lỡ miệng rồi.

Seo Jin-soo nhận ra mình đã lỡ miệng, nhìn cậu ta có vẻ lúng túng. Nhưng Jung Hye-jung lại nghĩ tốt hơn là nên hỏi thẳng thừng như thế. Seol Yun-hee đang sắp xếp đồ vào tủ lạnh thì cứng người.

“À? Tôi….”

Ngủ trong phòng ngủ.

Seol Yun-hee đang định nói thế nhưng rồi chợt im lặng.

Tại sao trước đây cô lại không nghĩ tới điều này?

Chắc chắn sẽ có người thắc mắc về việc này.

Cô không nghĩ đến điều đó vì cô và bố luôn cùng nhau ngủ chung một giường mà.

“Ở phòng khách…. Tôi ngủ ở đó….”

“Quả nhiên là cậu ngủ ở phòng khách. Vì thấy nhà cậu chỉ có mỗi cái phòng ngủ nên mình không biết có phải cậu ngủ chung với bố cậu hay không. Ừm, lúc lên trung học thì mình đã ngủ một mình rồi.”

 

Seo Jin-soo gãi đầu trả lời.

Tuy nhiên Jung Hye-jung không thể xua tan được cái nghi ngờ của cậu với câu trả lời lập lờ nước đôi của Seol Yun-hee.

Lý do lớn nhất là vì sự lúng túng của cô khi trả lời lại.

Thực ra, cậu nghĩ việc ngủ cùng bố không phải là vấn đề gì, nhưng đấy chỉ là khi còn bé. Thế nên trong mắt Jung Hye-jung, tự nhiên cậu sẽ cảm thấy lạ khi có người ngủ cùng mình khi mình đã mười bảy tuổi.

Cạch cạch.

Sau khi đặt bắp cải vào ngăn rau củ trong tủ lạnh, Seol Yun-hee nghĩ.

Sẽ không bao giờ, không bao giờ cho họ xem phòng ngủ.

Có hai chiếc gối trên chiếc giường cỡ Queen đó.

Nếu cho họ thấy, cô sẽ không thể chối được việc cô thực sự ngủ cùng bố.

Ngay lúc đó, cửa phòng ngủ chính mở ra, hai chú rồng nhỏ lon ton đi ra ngoài.

Yong-yong đi tới ngồi trên sô pha và nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Hai người ấy không nhìn về phía hai đứa, họ đang dán mắt phòng ngủ chính.

Dù sao, Yong-yong có thể biết rằng hai người kia là bạn của Seol Yun-hee.

“Chị đưa bạn….”

Rầm

Đột nhiên, Seol Yun-hee nhanh chóng chạy lại đóng cửa phòng lại và cô nhìn xuống, nhìn vào Yong-yong.

“…Em ở đây à?”

Đôi mắt của Seol Yun-hee mất tập trung và chìm vào trong lạnh giá.

Lúc cô ấy cực kỳ tức giận sẽ bày ra biểu hiện này.

Yong-yong sau lưng mồ hôi đổ ròng ròng.

Carcier nuốt nước bọt và chuồn đi.

Soạt.

Seol Yun-hee cẩn thận quay lại và nhìn Jung Hye-jung cùng Seo Jin-soo đang nhìn rất buồn cười.

Trong cái nhìn đó, cô có thể thấy họ đang nhìn chằm chằm vào phòng ngủ.

“Trà…. Tôi sẽ pha cho các cậu.”

Seol Yun-hee đi về phía bếp với nụ cười gượng.

***

Bảy giờ tối.

Do-jun tan làm về nhà đúng giờ đó.

“Bố về rồi đây.”

Seol Yun-hee đang mặc tạp dề, đi tới cửa ra vào gặp anh.

Cô vẫn đang bận náuawn.

“Bố về rồi ạ?”

“Ừ, Bạn con sao rồi?”

Seol Yun-hee như thường lệ cầm áo khác cho Do-jun và ném ánh mắt của mình về phía ghế sô pha.

Sau đó Jung Hye-jung và Seo Jin-soo đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, thấy vậy liền nhảy dựng khỏi chỗ ngồi và đi tới cửa ra vào cúi chào.

Đặc biệt là Seo Jin-soo, cậu ta cúi gập thắt lưng tới chín mươi độ.

“A, xin chào chú! Cháu là Seo Jin-soo, bạn cùng lớp của Yoon-hee.”

“Cháu là Jung Hye-jung, bạn cùng lớp của cậu ấy. Cháu xin lỗi vì tự nhiên đến, nhưng cháu cảm ơn vì sự cho phép của chú.”

Do-jun nở một nụ cười, trả lời:

“Ổn cả mà. Chú rất vui khi thấy bạn của Yoon-hee. Hãy thân thiện với nhau và giúp đỡ Yoon-hee nhé.”

Seo Jin-soo gật đầu thật mạnh với lời nói của Do-jun.

Jung Hye-jung quan sát Seo Jin-soo từ bên cạnh, há hốc mồm với hành động của cậu ta rồi tặc lưỡi.

Seo Jin-soo dường như đang cố tỏ ra nhã nhặn trước bố vợ tương lai, cậu ta vốn đã biết rằng Seol Yun-hee hoàn toàn không hứng thú gì với cậu ta, đúng là vô vọng.

‘Bên cạnh đó…. Chú ấy bao nhiêu tuổi vậy chứ?’

Jung Hye-jung nhìn chằm chằm vào Do-jun.

Bất cứ ai nhin vào Do-jun cũng sẽ nghĩ anh chỉ mới gần ba mươi mà thôi.

Thêm nữa, anh trông giống như một người có tập thể thao cùng với cơ bắp rắn chắc xuất hiện phía sau lớp áo sơ mi vậy.

Không hề giống một ông chú có đứa con gái mười bảy tuổi gì cả.

“Bố sẽ đi tắm trước.”

“Vâng, con làm xong bữa tối ngay thôi. À, để con đặt quần áo mới vào cho bố.”

“Được, cảm ơn con.”

Do-jun vuốt tóc Seol Yun-hee và đi vào phòng tắm.

Seol Yun-hee quay trở lại bếp với nụ cươi tươi rói.

***

Một nắm cơm tươi và ấm, cùng với vịt hun khói cuốn với mấy loại rau thơm.

Súp miso với miếng đậu phụ lớn trong đó.

Một bữa ăn thường thấy của một gia đình bình thường.

Nhưng món ăn tuyệt vời tới nỗi có thể gọi là một mỹ vị.

“….wow.”

Mắt Jung Hye-jung mở to khi uống một thìa súp.

Thành thật mà nói thì cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Seol Yun-hee lại nấu ăn giỏi như thế.

Súp miso cũng ngon như cơm nắm, ngon tới nỗi đầu của người thưởng thức như chảy ra vạy.

“Mình cho tụi này ăn mấy món này được?”

Seo Jin-soo nhìn những chú chó con (cậu ta nghĩ hai đứa là chó) đang ăn cơm nắm dưới bàn và hỏi Seol Yun-hee.

Cô gật đầu.

“Mình không thích được cho ăn cho lắm.”

“Nếu thức ăn cho chó mà không có mùi vị của món do Yoon-hee làm thì mình sẽ không ăn đâu.”

Jung Hye-jung nói thêm trong khi đang ăn vịt hun khói.

Cậu nói một câu với Do-jun.

“Cháu ghen tị với chú đấy, mọi người đều được ăn bữa ăn ngon như này mỗi ngày.”

“Phải. À, nghĩ lại thì, nghe nói Jin-soo là bạn trai của Yoon-hee à?”

“Khụ khụ”

Seo Jin-soo ho khù khụ như bị sặc cơm trong lúc đang ăn và sau đó thì cười ngượng ngùng.

“Hì, nhìn cháu giống lắ…”

“Không.”

Seol Yun-hee thẳng thừng từ chối.

Nhìn Seo Jin-soo có chút thất vọng, Jung Hye-jung cười như được mùa.

Do-jun có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi bạn của Seol Yun-hee về cô khi ở trường. Cô ấy làm gì, có khó khăn gì không, nhưng anh lại quyết định không hỏi nữa.

Vì sẽ không hay cho lắm nếu hỏi ở trước mặt con bé.

‘Dù sao.’

Do-jun nhìn ba đứa đang nói chuyện vui vẻ.

Bất giác anh cũng cười theo, bởi vì có vẻ con bé dường như đang rất tốt.

Đột nhiên, anh muốn cảm ơn bản thân trong quá khứ.

Anh đã gửi một tin nhắn văn bản cho Seol Yun-hee về những việc cô đã làm để tạo nên mối quan hệ này.

Khi còn ở Jungwon, thật khó để nhớ ra những lúc anh nở nụ cười.

Nhưng những ngày gần đây anh thật sự rất vui vẻ.

***

“Chị sẽ về sớm.”

“Ừm, hẹn gặp lại chị.”

Yong-yong tiễn Seol Yun-hee đang chuẩn bị đến trường, vẫy vẫy bàn chân trước của cậu ta.

Sau đấy, cậu ta bước vào bếp, nhảy lên bồn rửa tay và bật nước. Cậu hớp lấy một ngụm nước uống rồi khóa vòi lại.

“He he.”

Không có Do-jun hay Seol Yun-hee ở nhà.

Giờ đây trong nhà chỉ còn mình cậu ta và Carcier.

Chính là lúc này.

“Ta là chủ nhân.”

Yong-yong đi vào phòng ngủ và nhìn Carcier.

Cậu định rủ Carcier cùng đi dạo trong công viên vì thời tiết hôm nay rất đẹp.

Nhưng hôm qua Carcier có vẻ rất mệt nên vẫn ngủ ngon lành trên giường.

Yong-yong đã thức dậy trước.

Cậu nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho Carcier để con bé không bị cảm lạnh.

Sau đó cậu bước về phía hai chiếc bát đựng thức ăn cho chó ở dưới bàn.

Mỗi bát đều làm bằng thép không gỉ và in hoa văn trên đó.

Mỗi cái còn có một dòng in trên đó rằng ‘Cảm ơn vì bữa ăn.’.

Yong-yong để chân chụm lại rồi ăn xúc xích trong bát của mình.

Rồi cậu đi tới cửa ra vào, nhảy lên, mở khóa cửa, vặn nắm cửa để mở cửa.

Sau khi đã ra ngoài và đóng cửa lại, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa tự động vang lên lần nữa.

Chỉ sau khi nhảy lên lần nữa vặn nắm cửa để chắc chắn rằng cánh cửa đã được khóa, Yong-yong đi tới công viên.

Được rồi.

Khi cậu vào công viên nhỏ gần nhà, cậu nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi bóng, nom chúng tầm bốn tuổi trở xuống. Ngay lúc bọn trẻ nhìn thấy Yong-yong, chúng huỳnh huỵch chạy tới.

Thời gian gần đây, Yong-yong đã trở thành môt ngôi sao nổi tiếng trong đám trẻ này.

“Yong-yong.”

“Oaaa.”

Đám trẻ ném quả bóng đi và bắt đầu nghịch ngợm chạy quanh Yong-yong.

Yong-yong hét với chúng, cau mày nhìn đám trẻ đang sờ soạng khắp người cậu.

“Đi ra ngay! Lũ quỷ này! Đợi đã! Ngươi sờ vào đâu đấy?”

“Yong-yong tức giận rồi.”

“Woong. Vui quá.”

“Ôi trời đất ơi. Mẹ của chúng đâu vậy chứ? Lỡ bọn chúng bị thương hay gì rồi sao?”

Và vào những lúc như này, Yong-yong luôn bỏ cuộc.

“Được rồi… Các ngươi cứ làm gì các ngươi thích đi, lũ quỷ… Ủa?”

Ngay lúc đó, trên bầu trời trong xanh không một gợn mây xuất hiện một luồng điện.

Một vết nứt xuất hiện trong không gian cùng một tiếng nổ lớn.

Luồng sóng năng lượng chết chóc chưa từng có trước đây xuất hiện.

[Xói mòn biến dạng trung tâm.]

[Vapula ra ngoài.]

Một trong 72 con quỷ của Solomon.

Cự Quỷ Vapula.

Hắn đã giành được quyển sách của Jeon Yi, một mảnh ẩn, một trong những thánh tích của Simgye.

Cuối cùng hắn đã có thể tới Trái Đất. Hắn đã lên kế hoạch quan trọng là giết hết loài người và đưa hạt giống vào họ để dựng lên một đội quân quỷ dữ. Sau đó sẽ tái tạo lại thế giới với ý chí và quyền lực như một vị vua.

“Sao tự nhiên nó lại xuất hiện vậy.”

“Đó là một con sư tử.”

Một con sư tử khổng lồ với đôi cánh của Điểu Sư xuất hiện từ vết nứt.

Công viên vốn yên bình lại đang trong nguy hiểm khi trở thành một đống hỗn độn.

Yong-yong nhìn Vapula với ánh mắt trống rỗng, ngoáy mũi.

“Đúng là Trái Đất là một nơi tốt đấy. Nhưng ngươi đúng là một kẻ ngu khi bò tới đây.”

Đó là những gì mà Yong-yong nói.

Còn trường hợp này đối với người thường mà nói thì điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Chuyện này đối với người thường mà nói thì sự xuất hiện này là chưa bao giờ tồn tại.

Yong-yong tặc lưỡi nhìn bọn trẻ.

Nếu bọn chúng bị cuốn vào việc này thì bọn chúng sẽ chết mất.”

“Kẹo kìa mấy đứa!”

Yong-yong chỉ vào một quầy hàng trong công viên bằng chân trước của mình.

“Kẹo?”

“Ở đâu.”

“Nó ở đâu đó phía sau cái cây kìa. Ai lấy trước là của người đó.”

“Kẹo ơi!!!”

“Úi.”

Bọn trẻ con nhao nhao chạy về hướng cái cây.

“Đừng có chạy và đi từ từ thôi nếu không sẽ ngã đấy.”

Sau khi hét len như thế với lũ trẻ, Yong-yong quay về phía Vapula, hắn dường như đã ra khỏi vết nứt.

Cậu nâng đuôi của mình lên và tập trung tinh thần.

Geeeeeeeeing.

Năng lượng tập trung tại đuôi của cậu.

Nguồn năng lượng lớn tới nỗi có thể nuốt chửng mọi thứ.

Nó nhanh chóng biến thành một ngọn giáo phát sáng.

“Lord Spear.”

Vút!

Ngọn giáo tỏa ánh sáng rực rỡ lao về phía Vapula.

***

“Làm gì có quầy bán kẹo nào.”

“Yong-yong là một kẻ nói dối.”

Vapula bị giải quyết và vết nứt đã đóng lại.

Trả lại cho công viên sự yên bình vốn có của nó với bầu trời trong xanh. 

Yong-yong lại bị bao vây lần nữa, xung quanh là lũ quỷ nhỏ.

“Cô giáo kìa.”

Một đứa trẻ chỉ về phía giáo viên của trung tâm trông trê đang ra khỏi nhà tắm.

Giáo viên chạy tới chỗ bọn trẻ và nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng.

Cô nghe thấy tiếng bom nổ. Có chuyện gì xảy ra không thế.

“Sajia Ichija.”

“Đó là một con sư tử hợm hĩnh. Có một vết mổ trên tay Yong-yong kìa.”

“Hử? Sư tử ở đâu? Các con đang nói chuyện với con chó này à?”

“Ư, Yong-yong không phải một con sư tử.”

“Quay trở lại trung tâm thôi các con.”

Giáo viên lo lắng nên quyết định dẫn bọn trẻ trở về.

Sẽ là một vấn đề lớn nếu bọn trẻ bị cuốn vào chuyện gì đó…. Đúng thế, như vậy là quá đủ.

Yong-yong nhìn bọn trẻ đang đi xa dần.

“Mình thực sự không muốn ai biết cả. Ừm.”

Đằng sau tấm màn mới là một vị anh hùng thật sự.

Bởi vì cậu là một chú rống ấm áp ở cái thành phố lạnh lẽo này.

“Yong-yong!”

“Hở?”

Bọn trẻ quay lại và vẫy vẫy tay.

“Ngày mai chơi tiếp nhé!”

Yong-yong cười tự đắc.

Cậu ngoáy mũi và thầm thì, vẫy chân trước với lũ quỷ nhỏ.

“Ngày mai ta sẽ lại đến.”






 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương