Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 83
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 83
“Tôi nghe nói hôm nay cậu ghé qua đây vì buổi tăng cường thể chất cho những thợ săn của cậu.”
Do-jun đã đoán trước được chuyện này, nhưng anh không nghĩ nó lại diễn ra một cách trắng trợn như vậy.
Anh chắc chắn họ đã biết là anh không thích kiểu chào đón như thế này.
Tuy nhiên Cục Quản lý thợ săn vẫn mang đến một màn chào đón anh theo cách riêng của họ với thông điệp: Đừng trốn tránh nữa.
Khi Hội Behemoth có cuộc họp báo vài ngày trước, họ đã mập mờ nói rằng sẽ có một thỏa thuận hợp tác có ích cho đất nước với Bộ phận Quản lý Vết nứt của Tòa thị chính Seoulc.
‘Nhìn xem.’
Nhưng anh lại không hề ghét nó.
Nếu họ sợ rằng sẽ bị anh ghét bỏ thì anh sẽ xem sự nôn nóng của họ là một thứ dễ thương đấy.
Và việc họ xếp hàng đứng ở đây, cũng mang đến áp lực cho đám thợ săn hợp đồng này. Các nhân viên Bộ phận Quản lý Vết nứt như là Kang Chul-soo và Kwon Hyuk-soo, đã có một khoảng thời gian khó khăn với đám này, và thái độ của họ đôi khi cũng đi quá xa.
“Đó là những gì đã xảy ra. Tôi ở đây vì tiền bối có việc phải làm. Bên cạnh đó, những người ở bên cạnh ông là ai? Tôi không biết vì đây là lần đầu tôi gặp mặt họ.”
“Vâng, họ là những giám đốc thường trực. Giám đốc Lee Choon-gu, Giám đốc Park Jung-ryul phụ trách kiểm toán từ bên này…”
Jung Young-cheol bước lên một bước và giới thiệu những người thuộc ban quản lý.
Những người được giới thiệu cẩn thận hướng về phía Do-jun, nói ra tên và vị trí của họ, rồi cúi người và muốn bắt tay. Do-jun đã bắt tay họ một cách như đó là điều hiển nhiên.
Đúng hơn là, anh ấy không cúi người vì anh ấy đang xấu hổ.
Lúc đầu anh đã không muốn việc này diễn ra, và đó chỉ là ý muốn phía bên kia.
Tuy nhiên, anh quyết định đưa ra vài cảnh cáo.
Anh mong từ nay họ đừng có dương dương tự đắc làm theo ý mình nữa.
Tiếc thật!
“Ha.”
Sau khi bắt tay với những giám đốc kia, anh quay ra bắt tay với Jung Young-cheol.
Anh đã thêm chút sức khi bắt tay với ông ta.
Jung Young-cheol rên rỉ và nhăn mặt lại như thể ông ta đang đau lắm vậy.
“Rất cảm ơn vì lòng mến khách của ông ngày hôm nay. Cục trưởng.”
“Ha, haha. Không.. không có gì..”
“Cục trưởng là người khôn ngoan, vì thế tôi chắc chắn ông sẽ không tự chuốc họa vào thân nữa.”
“…..”
Rõ ràng là Do-jun đang cười, nhưng Jung Young-cheol lại cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
***
Khoảng hai giờ sau, buổi tăng cường thể chất của những thợ săn hợp đồng đã kết thúc.
Các thợ săn chờ trong phòng chờ mà không gây ra tiếng ồn nào.
Do-jun đang nhìn kết quả được đệ trình lên của từng thợ săn một và viết dữ liệu của thợ săn vào trong đó.
“Thợ săn Ahn Young-guk.”
“Vâng, vâng!”
Ahn Young-guk, một thợ săn cấp E được gọi tên. Anh ta nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi và đi về phía Do-jun.
Anh ta lo lắng ra mặt, đứng nghiêm trước mặt Do-jun, như là một học viên quân đội đang làm lễ nghi vậy.
“Cậu đã cải thiện được khả năng hấp thụ mana so với tháng trước rồi. Chúc mừng.”
Kết quả cường hóa cơ thể thông qua đá mana cấp C hỗ trợ bởi Bộ phận quản lý vết nứt.
Tháng này mức hấp thụ của Ahn Young-guk đã tăng lên mức bảy, còn ở tháng trước chỉ mới mức 5 thôi.
Hầu hết các thông số khác đều không thay đổi, nhưng điều này cũng đáng để chúc mừng.
“Vâng, cảm ơn ngài!”
Giống như một binh nhì đứng trước một vị tướng.
Nhìn Ahn Young-guk cứng nhắc, Do-jun cười.
Từ lúc chứng kiến những gì xảy ra ở sảnh chính tầng một hai giờ trước, thái độ của những người thợ săn hợp đồng này hoàn toàn thay đổi. Có lẽ phải cảm ơn ‘Ryu Jun-yeol’ của Hội Behemoth.
‘Xin lỗi, cậu có thể chỉ cho tôi trung tâm thể dục thể chất được không?’
Khi tới văn phòng Cục trưởng, Do-jun đã bảo Ryu Junyeol chỉ dẫn những thợ săn hợp đồng và Ryu Junyeol sẵn lòng chấp nhận giúp Do-jun. Sau đó cậu ta dẫn đám thợ săn tới phòng tăng cường thể chất rồi rời đi khi vất lại một câu tỏ lòng thương hại với bọn họ. Cậu ta nhớ lại lần mà cậu ta bị Do-jun đập,
Đừng hối tiếc vì việc đó….. cống hiến hết sức mình và dùng cả tâm để làm việc. Chỉ một cái búng nhẹ của Do-jun cũng đủ xóa sổ cả trăm người bọn họ.
Ngay sau khi viết hết tất cả dữ liệu tăng cường thể chất của mỗi thợ săn, Do-jun đặt tập tài liệu A4 vào cặp của mình và nhìn lại những thợ săn.
“Lúc trước mọi người nói rằng không thoải mái khi đi bằng tàu điện ngầm, vậy tôi giúp mọi người gọi taxi. Có ai muốn không? Nói thêm cho mọi người biết, tôi sẽ hỗ trợ mọi người bằng tiền riêng của tôi.”
Rồi ai dám giơ tay?
Hơn nữa, đó là từ tiền riêng của Do-jun chứ không phải là quỹ.
Trừ khi là kẻ ngốc mới không hiểu Do-jun nói gì.
“Nếu không ai ý kiến gì, chúng ta nên quay lại với việc đi tàu điện ngầm nhỉ?”
Có nghĩa là ngậm miệng lại rồi đi bằng tàu điện ngầm đi.
***
Bốn giờ chiều, khi một buổi học trường nhật của Học viện thợ săn kết thúc.
Các học viên được chia thành hai loại.
Đó là những người ở hoặc không ở ký túc xá từ năm nhất đến năm ba.
Hệ thống của Học viện Thợ săn phân thành sáu cấp, từ cấp A tới cấp F.
Những học viên đạt đến trình độ cao nhất của cấp B mới có thể vào ở ký túc xá.
Không giống như những học viên cấp B khác là sống ở ký túc xá, Seol Yun-hee đã không xin vào ở đó mà luôn trở về nhà.
“…. Yoon-hee à. Cứ tới 4 giờ là trông cậu vui vẻ quá vậy, hay là tôi nhìn lầm?”
Khi đang nhìn Seol Yun-hee nhanh chóng xếp đồ vào cặp, Seo Jin-soo kêu ca.
Jung Hye-jung đang ngồi cạnh cậu ta, nhún vai như thể dó là điều bình thường.
“Tất nhiên tôi luôn cảm thấy thoải mái khi được về nhà sau một ngày quần quật. Cậu ngốc à?”
“Ồ! Đúng rồi nhỉ. Cậu trông rất vui đấy. Với lại, chúng ta cũng có thể ra ngoài và về nhà lúc nào cũng được.”
Seo Jin-soo và Jung Hye-jung đều đang sống ở ký túc xá.
Ký túc xá ở đây khác với ký túc xá ở các trường khác là không có giờ giới nghiêm.
Chỉ mất mười lăm phút để đi bộ tới trung tâm thành phố, nơi có những chỗ bán đồ ăn ngon, có rạp chiếu phim và nơi giải trí.
Ngoài ra, hầu hết học viên thích ở ký túc xá hơn vì ở học viện có một môi trường tự do để học tập và thực hành theo ý mình.
“Sẽ rất mệt nếu cô ấy mất hai giờ để đến trường.”
“Ừ, thật khó khăn để dậy sớm vào buổi sáng.”
“Ha…. Thật tốt nếu Yoon-hee cũng sống ở ký túc xá nhỉ?”
“Hmm.”
Jung Hye-jung biết Seo Jin-soo thich Seol Yun-hee.
Thậm chí không chỉ Seo Jin-soo mà hầu hết con trai trong lớp B đều thầm thích cô ấy.
“Sao hôm nay chúng ta không tới nhà cô ấy nhỉ?”
Nghe thế Jung Hye-jung liền bật dậy.
Seo Jin-soo giật mình và liền đứng dậy theo.
Cậu ta sợ bị coi là một kẻ quấy rối.
“Ngu ngốc, tôi chỉ hỏi thôi.”
***
‘Tối nay mình sẽ làm cơm sashimi vậy.’
Seol Yun-hee khóa cặp lại để về nhà, cô nghĩ về những thứ trong cuốn sách mà cô đã mua ở một cửa hàng một tuần trước.
Cô đổi món cho cả nhà mỗi ngày và luôn muốn đổi cách làm cơm bởi vì nó luôn là cơm trắng.
Thứ đập vào mắt của cô là cơm sashimi.
Nấm ngọc cẩu không đắt bằng nấm Matsutake (nấm Tùng Nhung) nên cô có thể làm nó.
“Yoon-hee.”
“Hửm?”
Seol Yun-hee quay đầu lại khi nghe thấy người gọi mình.
Cậu bạn cùng lớp Jung Hye-jung đang cười gọi cô.
Ngay sau đó, Seo Jin-soo đã đứng ngay bên cạnh cậu ta.
“Mình có thể tới nhà cậu hôm nay không?”
“Ô, tại sao chứ?”
Seol Yun-hee khó hiểu hỏi ngược lại.
Thú thật là có rất ít người từng đến nhà Do-jun.
Nếu có thì cũng là bất ngờ tới hoặc là Do-jun đưa đến.
Seol Yun-hee chưa bao giờ mời bất kỳ ai tới nhà cô ấy.
“…Tại sao ư? À. Ừ, bọn mình sống ở ký túc xá ấy, còn cậu lại ở nhà, bọn mình muốn đến thăm một lần, được không? Và cậu cũng không chơi với bọn tớ mà luôn về nhà thật nhanh. Mình tự hỏi không biết nhà cậu như nào.”
Seol Yun-hee như thể gặp rắc rối. Cô đặt tay lên cằm và suy nghĩ.
“Ừm…”
Nhìn thấy thế.
“Sao lại có một người dễ thương như vậy chứ?”
Seo Jin-soo nghĩ.
Cậu đã từng gặp rất nhiều người nổi tiếng có nhan sắc.
Nhưng ở Seol Yun-hee, cậu lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Cảm giác đó y như một thiên thần, không thể chối cãi được.
“Dễ thương quá….”
Jung Hye-jung nhanh tay chụp lại góc nghiêng của Seo Jin-soo lúc miệng cậu ta đang há ra.
“Bố tôi sẽ không chịu đâu…...”
“À. Vậy bọn mình cũng không làm gì được. Rõ là vậy luôn. Nhưng cậu có thể hỏi lại một lần nữa được không?”
“….Ừ.”
Seol Yun-hee đây, cô đang mong là Do-jun sẽ nói không.
***
Trong lúc đó, tại Bộ phận Quản lý vết nứt, Tòa thị chính Seoul.
“…Đây là kết quả buổi tăng cường thể chất của thợ săn.”
Kang Chul-soo gãi trán với cây bút bi trong khi nhìn vào tập tài liệu A4 mà Do-jun đưa cho.
Thành thật mà nói thì lúc này Kang Chul-soo không thể nào tập trung vào việc xem kết quả được.
Bởi vì,… việcquan trọng là…
Soạt.
Những người thợ săn nắm tay nhau để ra phía trước, xếp thành hàng trong một góc.
Kang Chul-soo vẫy tay ra hiệu với Do-jun.
Do-jun quay lại nhìn Kang Chul-soo.
‘Có chuyện gì với họ thế Do-jun?’
Những tên thợ săn hợp đồng này luôn tự phụ.
Họ biết họ rất quan trọng trong Bộ phận Quản lý Vết nứt này.
Nên luôn luôn nhận được sự đối đãi một cách tôn trọng tối đa.
Nên họ luôn được người khác hết sức tôn trọng đối đãi .
Nhưng mà hôm nay, khi nhìn thấy Kang Chul-soo, họ lại trở nên lịch sự với những câu nói vô cùng kính cẩn.
Ồ, Kang Chul-soo không biết nữa. Mà kệ đi, vậy cũng tốt.
Ừm, đúng là vậy, nhưng… đột nhiên họ trở nên như thế….
Kang Chul-soo nuốt nước bọt, nhẹ ngẩng đầu và nhìn về đám thợ săn ở ngoài đó qua tấm ngăn.
Ông ho khan.
“Dù sao cũng cảm ơn cậu tới văn phòng quản lý thay cho Hyuk-soo hôm nay. Tôi sẽ nói kết quả cho Hyuk-soo.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi báo cáo, Do-jun lại gần đám thợ săn.
“Hôm nay làm tốt lắm. Mọi người có thể giải tán được rồi.”
Do-jun cười và nói.
Đám thợ săn:
“Cảm ơn ngài vì đã vất vả ngày hôm nay.”
Rồi họ cúi người với Do-jun, rời khỏi văn phòng.
Những nhân viên quản lý vết nứt câm nín nhìn qua lại giữa Do-jun và bọn họ.
Do-jun yên lặng ngồi xuống chỗ của mình.
Ngày mai anh phải đi làm và bắt đầu sắp xếp bảng kết quả tăng cường thể chất trên Excel để Kwon Hyuk-soo có thể xem.
Mặc dù nhiều công việc phải giải quyết đều bị lùi lại bởi những việc ngoài ý muốn xảy ra, nhưng nó không là gì so với sự giúp đỡ của Kwon Hyuk-soo.
Bíp bíp.
“Hửm?”
Điện thoải thông minh reo lên.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình.
“Yoon-hee? Sao thế?”
“Alo, bố à…”
“Con nói đi.”
“Hôm nay con có thể… Con có thể… mời hai người bạn của con tới nhà chơi được không ạ?”
Giọng Seol Yun-hee ngập ngừng qua điện thoại.
Tất nhiên, anh sao có thể từ chối được?
Do-jun rất chào đón.
Thật hạnh phúc khi một người bố thấy con gái mình có thể thân thiết đến như vậy với những người bạn của mình.
“Được chứ, mọi thứ đều ổn cả.”
Một khoảng im lặng.
“Yoon-hee?”
Ừm, tại sao.. anh lại nghe thấy giọng của Seol Yun-hee trở nên luống cuống nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook