Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 76
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Soạt.
Một lực nhỏ bắn ra từ ngón tay của Do-jun leo lên bức tường bên ngoài và chậm rãi đi xuống cầu thang. Bóng tối bên trong dần biến mất bởi năng lượng đó và không gian cũng từ từ hé lộ.
‘Hầm ngục ẩn.’
Không phải vết nứt nào cũng có.
Đôi khi sẽ có những ‘hầm ngục ẩn’ như thế này trong các vết nứt.
Thông thường thì, hầm ngục ẩn thường có quái vật cấp độ cao hơn bên ngoài một đến hai cấp, nhưng điều đó không quan trọng.
Yêu tinh kho báu.
Đó là lý do tại sao mà các thợ săn hay hét lên rằng “Tôi đã làm được rồi” khi mà họ tìm thấy một hầm ngục ẩn.
Chỉ có một yêu tinh kho báu trong hầm ngục ẩn. Nếu nó xuất hiện và bạn bắt được nó, bạn có thể có được một “Cuốn sách kỹ năng”.
Nhìn chung, chỉ có một con đường cho những thợ săn để đạt được kỹ năng.
Hoặc là tự nhiên, hoặc là thông qua tăng cường thể chất.
Có lẽ đó là lý do tại sao hầu như các thợ săn chỉ có một kỹ năng trong cuộc đời của mình. Nếu người đó có kỹ năng bậc F, vậy cả đời người đó chỉ có thể đi săn với kỹ năng cấp F mà thôi.
Phước lành và giống nòi quyết định khi được sinh ra .
Nhưng sự tồn tại của ‘Yêu tinh kho báu’ đã lấp vào khoảng trống đó.
Nếu bắt Yêu tinh kho báu, xác suất thấp có thể kiếm được Cuốn sách kỹ năng mà theo từng cấp độ của nó ta có thể bán với giá cao.
Chỉ vài tuần trước thôi, một kỹ năng cấp C Flame Bolt – Tia lửa được tìm thấy trong khu rừng của vết nứt Cobalt cấp E. Sau khi bắt được Yêu tinh kho báu trong hầm ngục ngầm, kỹ năng đó rơi ra, nó đã bán được với giá 35 tỷ won. Vì thế mọi người có xu hướng cố gắng tìm một hầm ngục ngầm trong vết nứt.
“Đó là những thông tin trên mạng.”
Do-jun lẩm bẩm khi nhìn vào space tab.
Thật tuyệt khi tìm thấy một hầm ngục ngầm nhưng dù sao anh cũng là một quản lý vết nứt.
Vì vết nứt này thuộc quản lý của Tòa thị chính, cho nên hầm ngục ngầm cũng phải được ‘lập bản đồ’ để thợ săn có thể đi săn thuận lợi.
Tất nhiên, không có nghĩa là Do-jun sẽ từ bỏ Yêu tinh kho báu.
‘Lee Do-jun, chào mừng đến với hệ thống quản lý vết nứt.
Những vết nứt tại Pil-dong 3-ga001, Jung-gu, Seoul bắt đầu được tạo ra.’
Đăng ký hầm ngục ẩn. Nó được thêm vào mục ngoại lệ.
Ngay cả khi đã đăng ký, nếu bạn không nhân nút [Gửi], thông tin cũng sẽ không bị rò rỉ ra ngoài. Do-jun đang nghĩ rằng sẽ bắt Yêu tinh kho báu rồi hoàn thành việc lập bản đồ, sau đó trở về văn phòng mới nhấn nút gửi ngay sau khi nhận được sự chấp thuận của nội bộ.
Soạt.
Do-jun quay lại và nhìn xung quanh, các học viên Học viện đang chăm chỉ săn bọn orc.
Han Min-ji cũng đang đi cùng bọn họ săn bọn orc để hướng dẫn và tư vấn cho họ, dường như cô ấy không chú ý tới sự tồn tại của nơi này.
“Vào thôi.”
Do-jun cười với Yong-yong.
***
Nếu đi hết con đường dẫn xuống của cầu thang, sẽ nhìn thấy một cánh đồng cỏ rộng lớn, bao la.
Cứ như thể Do-jun đã đi xuyên qua vách đá bao quanh đó, và anh có thể thấy mấy con orc đi với nhau thành từng nhóm.
Tuy nhiên thì bọn này không giống với bọn xuất hiện ngoài kia là có ngoại hình gớm ghiếc và làn da màu xanh lá chung chung, da của bọn orc trong hầm ngục ẩn này là màu đỏ.
‘Quái vật chưa đăng ký.’
Do-jun tìm kiếm orc da đỏ trong biểu đồ quái vật trong hệ thống quản lý vết nứt, nhưng kết quả tìm kiếm là con số không.
Trong trường hợp này thì Do-jun có thể tự đặt tên cho chúng.
Anh quyết định gọi chúng là ‘Red Orc’, chúng đã được thêm vào thông tin xuất hiện của quái vật.
Nhìn qua, xếp hạng thích hợp của Red Orc là B.
Nó trông có vẻ yếu hơn Ougar - quái hạng A và mạnh hơn Troll một chút.
Nhưng rõ ràng là phải trực tiếp giải quyết nó để đánh giá hơn là nhận xét nó bằng mắt.
Do-jun quyết định bắt một con để thử.
“Các ngươi ở lại đây.”
“Ể? Ngài sẽ đi đánh nó mà không mang chúng tôi theo sao?Những thú cưng lớn lên trong tình yêu của chủ nhân?”
“…..Izass. Bây giờ ngươi đã nhận ra mình là một con thú cưng rồi à.”
Anh chắc chắn rằng tới tận 2 tháng trước.
Yong-yong người đã kiêu hãnh đối xử với thú cưng, khi bị coi là thú cưng thì gọi đó là ‘nỗi xấu hổ lớn nhất trong cuộc đời’, bây giờ lại hoàn toàn trở thành thú cưng.
Do-jun thở dài với Yong-yong:
“Nếu các ngươi đi theo, bọn chúng sẽ chạy hết cho xem.”
“Chậc.”
Yong-yong nằm xuống cánh đồng và tặc lưỡi.
“Ta sẽ trở lại.”
“Tạm biệt, chủ nhân.”
“Ừ.”
Carcier thực sự rất ngoan.
***
Yong-yong và Carcier ở đằng sau quan sát hướng mà Do-jun bước đi.
Bọn quái vật nhìn thấy hai đứa thì chạy té khói, nhưng là Do-jun thì bọn chúng lại lao vào không thương tiếc.
Nhìn khung cảnh thật cảm động, chúng y như con thiêu thân lao vào lửa vậy… Và Yong-yong ngày trước cũng như thiêu thân đó.
Cậu ta nhớ lại thời gian đầu cậu ta gặp Do-jun.
Khi mà cậu ta đang trải qua những tháng ngày yên bình trong tổ của mình.
Seol Yun-hee xông vào tổ và định giết cậu ta.
Sau đó thì Do-jun bước vào, cậu ta nổi da gà khi mà cậu nghĩ tới cái khoảnh khắc choáng váng đó, đó là lúc cậu định dùng hơi thở của mình để tiêu diệt hai người họ cùng lúc thì Do-jun nhẹ nhàng chặn lại và gần như giết Yong-yong với khẩu súng mana của Do-jun.
‘Nhanh lên, nhanh lên, thời gian!’
Yong-yong cảm thấy thực sự may mắn vì cậu sẽ chết nếu như cậu không nói thời gian.
“Hử?”
Có gì đó lọt vào tầm nhìn của Yong-yong.
Đó là Yêu tinh. Một yêu tinh với làn da màu vàng, nó đang ung dung đi lang thang với một cái bao lớn vác trên vai.
“Hắn ta là đứa duy nhất trông thật khác biệt.”
“Hắn nhìn lập dị quá.”
“Hừm.”
Soạt.
Yong-yong nhìn Do-jun đang hành hạ bọn Red Orcs, có vẻ như việc đó sẽ không kết thúc sớm.
“Này!”
Yong-yong hét về phía con Yêu tinh kho báu.
Yêu tinh kho báu dừng lại và nhìn Yong-yong.
Nó giật bắn mình và gần như sắp chạy.
Yong-yong liền dùng kỹ năng Long Ngôn để hạn chế sự di chuyển của Yêu tinh kho báu.
“….Ng…Ngài Rồng. Tôi không biết phải làm gì…?”
Yêu tinh kho báu trả lời, mồ hôi đổ ròng ròng.
Yong-yong cười nhe răng và lắc lắc chân trước.
“Iri Com (Ngươi qua đây).”
***
“Hộc, hộc,….”
Có lẽ là do việc giao chiến trong trận chiến với sáu con orc cùng lúc, Jung Hye-jung và Seo Jin-soo nằm vật ra nền đất, thở dốc.
Có một vài tình huống mà rất nguy hiểm nếu họ làm sai gì đó, nếu không có màn ra tay của Seol Yun-hee, họ có thể đã bị thương nặng.
“Tới đây. Uống chút nước đi các cậu.”
Seol Yun-hee đưa một chai nước cho hai người đang nằm trên đất.
Jung Hye-jung cảm thấy ghê người nói:
“Yoon-hee, cậu có bao nhiêu chỉ số thể lực?”
Seol Yun-hee cười đáp:
“Bí mật.”
“Xì. Cậu đúng là giấu kỹ. Dù sao thì cũng cảm ơn vì chai nước. Cảm ơn nhé.”
“Ừ. Và sắp đến lượt chúng ta học những bài học hướng dẫn rồi đấy.”
Han Min-ji đang đi xung quanh cánh đồng, hướng dẫn các học viên Học viện theo thứ tự.
Sẽ sớm đến lượt nhóm của Seol Yun-hee nhận hướng dẫn.
Jung Hye-jung tu luôn chai nước mà Seol Yun-hee đưa cho.
“Ực.”
“Này! Cậu không thể uống nó mà đặt miệng lên đó được!”
Seo Jin-soo bay đến trong cơn thịnh nộ.
Seol Yun-hee cười khó xử khi thấy cảnh đó và nói:
“À, không sau đâu. Tôi cũng như thế khi nhập ngũ…”
“…Cái gì cơ?”
“À. Đây là chai nước mới. Cậu uống cái này nhé Jin-soo.”
Seol Yun-hee đưa cho Seo Jin-soo chai nước mới mà cô ấy chưa mở ra.
Tuy nhiên, cậu lại nhìn vào chai nước chỉ còn một phần ba đang nằm trong tay Jung Hye-jung.
Cậu ta ghét Jung Hye-jung nói chuyện với mình.
“Chà, tôi cũng đang nhập ngũ, và nếu tôi uống nó, tôi sẽ gián tiếp hôn Yu và Yun-hee!”
Tuy nhiên thì không có tình huống nào như vậy xảy ra như Seo Jin-soo muốn cả.
Jung Hye-jung cảm nhận được sự thèm muốn bẩn thỉu đó của Seo Jin-soo, chỉ cười và uống hết nước trong chai. Sau đó cậu ta bí mật giờ ngón giữa lên chỉ để mỗi mình Seo Jin-soo nhìn thấy và lè lười.
“Cậu, thật sự!”
Khi mà Seo Jin-soo đứng lên chuẩn bị tiếp cận Jung Hye-jung thì có ai đó đi về đây.
Họ quay đầu lại kiểm tra và có thể thấy được là Han Min-ji.
“Các bạn đã nghỉ ngơi rồi chứ.”
“Vâng, vâng!”
Jung Hye-jung và Seo Jin-soo đồng thanh trả lời.
Với các học viên Học viện thì Thợ săn cấp S còn cao hơn cả Chủ tịch.
Thái độ lịch sự tự động được bật lên.
Và sau đó, ánh mắt Han Min-ji chéo qua Seol Yun-hee.
Seol Yun-hee liền cúi người.
“Chào chị.”
“Lâu rồi không gặp em, Yoon-hee. Em vẫn khỏe chứ?”
“Dạ, vâng. Chị Han Min-ji thì sao?”
“Chà, vẫn luôn như vậy.”
Một cuộc nói chuyện giữa hai người.
Seo Jin-soo và Jung Hye-jung ngây ra.
Hai cô gái dường như có một mối quan hệ với nhau vậy.
“Chị không thấy viên chức đã đi đâu nữa.”
Han Min-ji nhìn xung quanh và nói nhỏ.
Khoảnh khắc đó, trước khi bước vào vết nứt, Seol Yun-hee nhớ tới cảnh Do-jun và Han Min-ji nói chuyện vui vẻ với nhau. Cô không biết tại sao, nhưng khi cô nghĩ tới nó, trong cô liền có những xúc cảm phức tạp.
Đó không phải là cô ghét Han Min-ji, mà là cô ghét cảnh tượng đó
“Hai người quen nhau sao?”
Jung Hye-jung không thể kiềm chế nổi sự tò mò mà đưa ra câu hỏi.
Han Min-ji trả lời cậu ta:
“Đúng, chị đã đến thăm nhà em ấy một lần.”
“Ồ… Sao chị Han Min-ji lại biết Yoon-hee?”
“Không phải lần đầu chúng ta gặp nhau ở lễ nhập học sao? Chị nhớ là em đi cùng với viên chức Lee Do-jun.”
Với lời nói đó, Seo Jin-soo và Jung Hye-jung rất ngạc nhiên.
“Đi cùng với viên chức đó, anh ta đi cùng cậu ư?! Hai người quen nhau sao?”
Han Min-ji nghiêng đầu và nói:
“Họ quen nhau và ngủ… Họ là cặp vợ chồng.”
“Ấy, Ngài thợ săn. Điều đó….”
Nhìn Jung Hye-jung và Seo Jin-soo há hốc miệng, Han Min-ji dường như rất xin lỗi Seol Yun-hee, nói:
“Ôi, rất tiếc…..Nó vẫn là bí mật đúng không?”
***
Thông tin về Red Orc đã được cập nhật.
Thông tin xếp hạng hầm ngục ẩn đã được lập.
Sau khoảng 10 phút, Do-jun có thể nhập thông tin vào hệ thống quản lý vết nứt mà không có chút khó khăn nào khi săn bọn Red Orcs hoặc tiến hành các thử nghiệm khác nhau.
Anh kết luận lại rằng chúng có sức mạnh trên trung bình trong số các quái vật cấp B, hay còn nói là chúng mạnh hơn đám Troll một chút theo ước tính bằng mắt.
‘Giờ thì đi bắt Yêu tinh kho báu và lập bản đồ thôi….’
Do-jun dừng bước lại, cách đó khoảng 200 mét, một chỗ có bóng mát dưới gốc cây đại thụ.
Ở đó, Yong-yong và Carcier cùng với thứ mà anh có thể thấy được rằng nó là Yêu tinh kho báu.
‘…..Tình huống gì đây?’
“Hết rồi sao?”
Các tạo tác nằm la liệt trên mặt đất.
Đấy là những vật phẩm nằm trong bao của Yêu tinh kho báu mà nó đã mang.
Toàn những thứ như các đồng tiền vàng, vài thứ linh tinh khác như áo giáp và vũ khí.
Yong-yong lầm bầm nhìn qua các vật phẩm.
“Ngươi đã bỏ lỡ vài thứ quan trọng rồi.”
“Cái gì quan trọng thế, thưa Chúa tể?”
“Ta không có gì để ăn cả. Có chuyện gì với đống đồ này thế?”
“….Dạ?”
Yêu tinh kho báu nuốt nước bọt một cách khô khốc và nhìn thử suy nghĩ của Yong-yong và Carcier.
Tại sao những con rồng được cho là còn đang ở trong tổ mà ở đây lại có những hai con?
Yêu tinh kho báu được ưu tiên cho sống và nhìn chúng, đã đổ mọi thứ trong túi của nó theo lệnh của Yong-yong. Thế mà Yong-yong lại hờn dỗi nói rằng không có gì để ăn.
Bịch.
“Chủ nhân, ngài đến rồi?”
Carcier cúi đầu khi nhìn thấy Do-jun ở gần.
Yêu tinh kho báu quay lại trong ngạc nhiên.
Đó là một người đàn ông, một con người đang đứng đó.
‘Thật điên rồ! Chủ nhân ư?”
Rồng, loài vượt trội hơn tất cả các loài, đứng trên đỉnh săn mồi.
Đó là khoảnh khắc chào đón chủ nhân của họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook