Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 77
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 77
Phụ - Nữ Chi Gian.
Một cụm từ nói đến cha và con gái.
Độ tuổi giữa cha mẹ và con cái là khác nhau.
Nhìn chung thì thường sẽ cách nhau khoảng cách là 25 tuổi.
Seo Jin-soo nhớ lại ngoại hình của Do-jun.
‘….Ông ấy nhìn trẻ quá?’
Gần đây, có rất nhiều trường hợp mà những người ở trong độ tuổi 50 nhưng nhìn như họ mới có 20 do sự phát triển của công nghệ làm đẹp như là chăm sóc da.
Trên một chương trình giải trí nọ, một người phụ nữ được giới thiệu là mẹ của một sinh viên đại học và ở trong độ tuổi 50. Khi bà ấy xuất hiện, nhìn bà như sinh viên đại học vậy.
“Cậu chắc chắn điều đó chứ Yoon-hee?”
Jung Hye-jung thốt lên trong sự ngạc nhiên.
Đó là cảm giác hỗn loạn của sự tiếc nuối.
Lúc nãy cậu ta đã nói xấu Do-jun với Seol Yun-hee.
Gật.
Seol Yun-hee nhẹ nhàng gật đầu.
Cô không muốn tiếp tục nói về chuyện này bởi vì cô muốn tránh có thêm nhiều câu hỏi.
Cô chắc chắn họ sẽ nghĩ thật kỳ lạ nếu bị họ bắt gặp cô và bố có một bản hợp đồng.
Đó cũng sẽ là tình huống mà Do-jun không muốn xảy ra.
“Các bạn.”
Han Min-ji vỗ tay để thu hút sự chú ý.
Cô thấy được vẻ khó khăn trên khuôn mặt của Seol Yun-hee, vì vậy cô ấy cần chuyển hướng câu chuyện này.
“Chà, tôi sẽ bắt đầu hướng dẫn các bạn.”
***
“….Ừm.”
Do-jun với đống tiền vàng ở trên mặt đất.
Anh cũng có thể thấy một vài tạo tác.
Thường thì khi bắt một Yêu tinh kho báu nào đó sẽ rơi ra một trong những tạo tác trong túi nó một cách ngẫu nhiên. Nhưng con Yêu tinh kho báu ở trước mắt anh này lại nôn ra tất cả mọi thứ mà nó có.
Anh cảm giác một chút lấy làm tiếc khi thấy nó run rẩy lẩy bẩy với anh.
“Chủ nhân, nó là một tên ăn xin.”
Yong-yong nói với giọng nói châm biếm.
Nghe thế, Yêu tinh kho báu phản đối như thể nó bị buộc tội sai:
“Chúng tôi giàu trong ngành của mình!”
“Ngươi không phải là người nhận xét về điều đó.”
“Chủ nhân, ngài có cần cái gì không?”
Ở đây có những tạo tác khác nhau như là áo giáp, vũ khí, phụ kiện,…
Có một thứ duy nhất là Do-jun cần ở đây.
Anh nhặt một cuốn sách đang nằm trên mặt đất lên.
[Sách kỹ năng Sự Ràng Buộc.]
Xếp loại: A
Mô tả: Đạt được kỹ năng ‘Chuỗi ràng buộc’ khi đọc hết cuốn sách ( sách chỉ sử dụng một lần xong sẽ bị phá hủy). Tác dụng của kỹ năng: Triệu hồi những sợi chuỗi có thể cầm chân đối thủ khi sử dụng. Sức mạnh của sợi chuỗi tỷ lệ thuận với lượng mana của người dùng. (Mana tối thiểu yêu cầu: 10.).
‘Đây là….’
Cuốn sách kĩ năng.
Và nó cũng hạng A.
Do-jun cố tỏ ra là mình ổn ở mặt ngoài.
Thực sự thì anh hơi bất ngờ.
‘Thật may mắn.’
Cấp độ cao nhất của cuốn sách kĩ năng chính thức được biết là cấp B.
Cả không chính thức nữa, có thể có nhiều hơn vậy, nhưng có thể nói rằng là không có nhiều.
Hầu hết mọi người đều bán khi họ lấy được Cuốn sách kĩ năng, và nó luôn ở trang đầu của tin tức.
‘Những cái còn lại là…’
Những tạo tác linh tinh.
Thật sự thì chả có gì để xem.
Tất cả chúng có thể thu thập lại và chuyển đổi thành tiền mặt, nhưng quá trình bán chúng rất phức tạp và rắc rối. Và tiền mặt không phải ngay lập tức là thứ cần thiết, vì thế chúng là gánh nặng nếu mang đi bây giờ.
“Làm ơn, tha cho mạng của tôi….”
Yêu tinh kho báu run rẩy.
Do-jun nhìn con yêu tinh với cái liếc lạnh lẽo.
Lý do anh muốn bắt Yêu tinh là vì một cuốn sách kĩ năng.
Chả có gì để làm với con Yêu tinh cả.
Do-jun cười và nói:
“Ngươi chỉ cần đưa cho ta cái này và ta sẽ cứu mạng ngươi.”
“Dạ, còn mọi thứ ở đây?”
“Ờ. Ngươi nên bán và sống.”
“……”
Làm thế nào mà?
Yêu tinh kho báu sắp khóc.
Thường thì con người luôn hăm hở để giết và cướp khi nhìn thấy bọn nó.
Người đàn ông trước mắt nó này lại chỉ lấy thứ anh ta cần và tha mạng cho nó.
Bịch.
“Cảm ơn. Cảm ơn ngài. Chủ nhân của loài rồng vĩ đại.”
“Ta cũng cảm ơn ngươi về cuốn sách kĩ năng.”
Tên Yêu tinh kho báu thu dọn những tạo tác nằm bừa trên đất vào trong bao.
“Lần sau trốn cho kĩ nhé. Đừng để bị bắt và bị đánh ở đâu đó.”
Đó là những gì Yong-yong nói, sau đó cậu quay đầu đi.
Yêu tinh kho báu ngơ ngác nhìn chằm chằm Yong-yong.
Tộc Rồng, thị tộc cấp cao nhất mà nó từng gặp.
Sẽ là một vinh dự lớn cho gia đình khi họ cảm thấy lo lắng như này.
“Vậy chúng ta nhanh chóng kết thúc công việc và trở về thôi?”
Do-jun nói và đặt Cuốn sách kĩ năng vào cặp tài liệu của mình.
Yêu tinh kho báu liền cẩn thận đến gần Do-jun và đưa cho anh ấy một tấm danh thiếp.
[Công ty Yêu tinh kho báu lưu hành]
Đánh giá: S
Tác dụng: Di chuyển tới ‘Công ty Yêu tinh Kho Báu’ khi sử dụng. (Sử dụng một lần.).
“Cái này?”
“Lần tới, tôi sẽ thiết đãi ngài thật tốt.”
Yêu tinh Kho báu cúi người 90 độ.
Một luồng ánh sáng rực rỡ bao quanh người Yêu tinh và nó nhanh chóng biến mất.
***
Pằng!
Mặc dù cách Orc hơn 50 mét.
Viên đạn Mana được bọc một lớp mana, bắn ra và đâm xuyên thủng đầu orc một cách chính xác.
Han Min-ji đang xem cảnh đó, bày tỏ sự thán phục thuần túy của mình.
Kỹ thuật bắn súng của Seol Yun-hee khá lão luyện giữa những thợ săn.
Không, nó không chỉ lão luyện mà nó còn thành thạo tới nỗi khiến cho người ta nghi ngờ Seol Yun-hee có thực là một học viên hay không.
“Thật tuyệt. Thành thật mà nói, lúc em nhìn vào Bộ điều chỉnh của súng Mana thật tốt giống như những thợ săn cấp A vậy. Tuy nhiên, có một lượng mana còn sót lại tại đoạn nạp, nếu chúng ta bù vào phần đó thì sẽ không lãng phí mana.”
Seol Yun-hee ngượng ngùng đỏ mặt sau khi nghe lời khen ngợi của Han Min-ji.
Thấy thế, Han Min-ji cười và thì thầm với Seol Yun-hee:
“Do-jun anh ấy có thường xuyên dạy em không?”
Hầu hết các thợ săn đều không biết sức mạnh của Do-jun.
Với một số thợ săn cấp S đã cùng ở trong khu vực boss của vết nứt cấp S tại núi Umyeon và Cujcu trưởng Cục quản lý thợ săn cùng một số người là biết sức mạnh của Do-jun như nào.
Han Min-ji cũng là một trong số đó. Và với việc Seol Yun-hee là con gái của Do-jun, nên Han Min-ji cũng tự nhiên sẽ nghĩ rằng Seol Yun-hee sẽ nhận được sự dạy dỗ của Do-jun.
“À…..ha ha.”
Seol Yun-hee không trả lời câu hỏi và chỉ đáp lại với một nụ cười.
‘Đó là điều ngược lại….. Ồ, tại sao bố lại nói như thế?’
Cô là một thợ săn đầy tham vọng. Bố đã tập luyện với cô mỗi cuối tuần và dạy cô từng bước cơ bản.
Seol Yun-hee nhớ lại những gì cô đã nói với Do-jun trước đây.
Cô đã quên được một thời gian rồi.
Khi nhớ lại những điều mà chắc hẳn Do-jun đã nghĩ trong đầu, cô xấu hổ và muốn trốn vào trong một cái lỗ nào đó.
“Vậy chị sẽ dừng lại ở đây bởi vì chị phải đến các nhóm khác nữa.”
“À, vâng. Sự hướng dẫn hôm nay của chị rất có ích. Chị Min-ji!”
“Rất vui vì giúp được em. Chị sẽ để em ở riêng.”
Han Min-ji cười và đi đến nhóm tiếp theo.
Sau một lúc, cô ấy dừng bước và quay lại nhìn vào bóng lưng của Seol Yun-hee.
Cô thì thầm với một nụ cười khổ:
“…Chị thật ghen tị với em.”
***
8 giờ tối.
Do-jun về nhà có hơi muộn một chút bởi vì anh phải giải quyết những công việc còn tồn đọng của Kwon Hyuk-soo ở một mức độ nào đó.
Khi anh vào nhà, anh cảm nhận được hương thơm ngọt ngào xộc lên nơi chóp mũi.
Hai con rồng lao ra khỏi ghế sofa.
“Chủ nhân, hôm nay là một ngày may mắn.”
Yong-yong le lưỡi trong khi thở hổn hà hổn hển.
Do-jun cởi giảy ra và bước vào phòng khách, anh có thể thấy một bàn thức ăn thịnh soạn.
Không những toàn là những món với nguyên liệu đắt đỏ, mà chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy bàn thức ăn chứa đầy tâm huyết.
“Bố về rồi ạ? Đưa áo khoác cho con.”
“…Tất cả những cái này là sao thế?”
Seol Yun-hee nhìn anh đắc thắng.
Cô ấy đã kiếm được khoảng hai tỷ won khi bán những phụ phẩm hoặc những viên đá mana thu được quanh chỗ thực tập ở vết nứt.
Thêm vào đó, cô ấy đã kết thúc chuyến thực tập sớm hơn bình thường ba tiếng đồng hồ nên đã cùng Yong-yong ghé vào siêu thị và mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn theo công thức trong sách nấu ăn.
Cô đã chuẩn bị đồ ăn từ lúc đó đến giờ.
“Bố có muốn tắm trước không? Hay bố muốn ăn luôn? Hay…”
“Bố sẽ đi tắm trước.”
Do-jun cởi cà vạt và bước vào trong phòng.
Seol Yun-hee ở ngoài phòng khách, giấu đôi tay ở sau lưng.
Cô đặt hộp quà mà cô đang loay hoay với nó vào trong ngăn kéo tủ bếp và cười.
“Bố sẽ thích nó, đúng chứ?”
Seol Yun-hee ậm ừ và rồi tập trung tiếp vào việc nấu ăn.
***
Phù phù.
“Em thực sự hi vọng ngày nào cũng được như thế này.”
Yong-yong hạnh phúc cười khi xé miếng sườn lưng đặt trong một chiếc bát cho chó.
Carcier, như thường ngày, đang ăn cùng mọi người trên bàn ăn dưới hình dạng của con người.
“Ugh……. Đôi đũa khó sử dụng quá.”
Carcier làm rơi mấy lát khoai tây mà nó gắp lên, liền làm bộ mặt mếu máo.
Ở bên cạnh, Do-jun thấy thế thở dài và lấy một chiếc thìa.
Đó là một chiếc pakarak, một chiếc thìa cho trẻ em kết hợp thìa và nĩa.
“À, tôi có thể dùng đũa giống chủ nhân mà.”
“Được, được, nhưng ngươi hãy dùng cái này bây giờ trước đi.”
“…..Tôi lo lắng.”
Với vẻ mặt bất mãn, Carcier nhận lấy chiếc pokalak mà Do-jun đưa.
Thực tế thì Do-jun đã dạy nó cách dùng đũa một thời gian dài rồi, lòng tự trọng của nó dường như bị tổn thương bởi vì nó hiếm khi làm điều đó.
Do-jun cười.
Carcier thật dễ thương.
“Hử?”
Do-jun cảm giác được ánh mắt của Seol Yun-hee đang dán chằm chằm vào anh.
Seol Yun-hee bị bắt gặp, xấu hổ né tránh ánh mắt, cúi xuống dưới bàn và một hộp quà được đưa ra sau đó.
“Ừm.. Bố nhận lấy nó đi ạ.”
“Con tặng quà cho bố à?”
Seol Yun-hee gật đầu.
Cô đưa tay vén tóc quay đầu đi, ngập ngừng chốc lát mới mở miệng.
“Mà, nó không đắt, nhưng…”
Do-jun tháo chiếc ruy băng và mở hộp ra.
Anh thấy một chiếc đồng hồ bọc kim loại trông khá sang trọng.
Anh lấy nó ra và nhìn kĩ hơn.
Ở mặt sau đồng hồ có dòng chữ Almani.
“Đồng hồ của bố trông đã cũ đi rất nhiều rồi… Bố có nói là nó có nhiều hỏng hóc nhỏ. Vì vậy trên đường về nhà, con đã ghe vào cửa hàng và mua một chiếc….Nó thế nào ạ?”
Seol Yun-hee cẩn thận nhìn Do-jun, ngón tay bồn chồn không yên.
Do-jun nhìn chiếc đồng hồ anh đang đeo.
Chiếc đồng hồ dây da thuộc dệt nhân tạo nhìn như sắp đứt còn kim giây thì đã đứt và chạy lung tung khắp bên trong đồng hồ.
Anh tháo nó ra và đeo chiếc đồng hồ kim loại Seol Yun-hee mua cho vào cổ tay của mình.
Anh không chỉnh lại nấc của dây đồng hồ nhưng nó lại khớp cổ tay anh một cách hoàn hảo.
Do-jun cười với Seol Yun-hee, giơ cổ tay đã đeo chiếc đồng hồ cho cô nhìn.
“Cảm ơn con. Ta sẽ dùng nó thật tốt.”
Không có cảm xúc thái quá nào cả.
Có lẽ anh thường thẳng thắn như vậy.
Một lời cảm ơn đó khiến Seol Yun-hee nở nụ cười trên môi.
“Vâng!”
“Bố cũng có thứ cho con.”
“Cho con?”
Anh đi vào phòng của mình và lấy ra một cuốn sách từ chiếc cặp da của anh. Sau đó quay trở lại bàn và đưa nó cho cô.
Mắt Seol Yun-hee mở to hơn, cô nghiêng đầu nhận lấy cuốn sách.
Sau đó mặt cô trở nên tái nhợt, cô run tay đưa cuốn sách kĩ năng trở lại cho Do-jun.
“Cái này, con không thể nhận nó.”
“Tại sao?”
“Không sao trăng gì cả, bố! Nó sẽ đáng giá một trăm tỷ đấy!”
“Và?”
“Ý bố là sao chứ?... Bố thực sự không biết sao?” Nếu chúng ta bán nó, bố sẽ không phải đi làm vất vả nữa.
“Yoon-hee.”
Do-jun ngắt lời Seol Yun-hee khi cô còn đang lảm nhảm và để cô bình tĩnh lại một chút.
Sau khi xác định rằng sự phấn khích của cô đã giảm bớt, Do-jun mới mở miệng.
“Bố coi trọng con hơn một trăm tỷ.”
Sau khi nghe thế, Seol Yun-hee trở nên ngơ ngác.
Do-jun nghiêng đầu và vẫy vẫy tay trước mặt Seol Yun-hee.
“A….ừm….”
Khuôn mặt Seol Yun-hee đỏ rực, cô cúi thấp đầu xuống.
Hai tay cô siết chặt gấu váy, sau đó cô nhảy dừng lên khỏi chỗ ngồi và nói:
“Này, này, con đi vào nhà vệ sinh!”
Đến cùng, cô cảm giác như đã cắn vào lưỡi của mình.
Bang!
Cánh cửa nhà vệ sinh nặng nề đóng vào với lực đủ để nó bị phá vỡ.
Yong-yong gõ gõ vào cánh tay Do-jun bằng chân trước.
“Chủ nhân.”
“Hở?”
“Ngài hãy ra tín hiệu trước vào lần sau nhé.”
***
Cổng vào khu trung tâm.
[Bạn chắc chắn muốn sử dụng vé để vào khu vực hướng dẫn?]
[Cảnh báo! Bạn chỉ có thể vào một lần và không thể quay lại.]
[mức Giáng ma lực khuyến nghị là 0,5. Hãy thận trọng nếu bạn là một thách đấu viên có mức Giáng ma lực thấp hơn khuyến nghị.]
Hội Behemoth.
Ba người thợ săn đầu tiên bao gồm cả kiếm sĩ Lee Kang-hyun.
Họ nhìn vào cuộc giải mã của Do-jun trong tay họ và ở trên cổ của Lee Kang-hyun, một camera khẩn được gắn trên đó.
Nhớ lại lời của Cục trưởng Jung Young-cheol, Lee Kang-hyun nhớ những dữ liệu từ vùng hướng dẫn được viết bởi Do-jun và chạm vào nút kết nối với camera khẩn cấp.
[Bạn có muốn bắt đầu buổi phát sóng?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook