Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Một cửa sổ bật ra trên màn hình Space Tab: Hãy tài trợ để bình luận.

[Số tiền tài trợ tối thiểu là 10.000 won]

[Số tiền tài trợ tối thiểu cho tin nhắn thoại là 100.000 won]

[Không đủ tiền để thực hiện giao dịch. Bạn có muốn nạp thêm để thực hiện giao dịch không?]

“Ôi, cái tên chết tiệt này! Anh ta đang trở nên giàu sụ đấy.”

Yong-yong nhăn mặt.

Khi tài trợ sẽ có khả năng tạo tin nhắn thoại.

Những streamer có thể quyết định giá của tin nhắn thoại được tạo ra khi mà người xem công nhận và muốn gửi cho họ, và với Lee Sang-woo thì giá tiền được cậu ta đặt là 100.000 won.

“…Thành phố - 100.000 won?”

Seol Yun-hee nhìn vào cửa sổ bật lên và trở nên lúng túng.

100.000 won gần như là tiền thức ăn trong ba ngày của bọn họ đấy.

Con số đó cũng vượt quá chi phí đi lại trong một tháng của cô ấy.

Vì là nhận chi phí sinh hoạt từ Do-jun nên Seol Yun-hee cảm thấy con số này là một gánh nặng.

Nhưng Yong-yong lại nhún vai như thể cậu ta không quan tâm đến con số đó. Cậu ta nhìn chằm chằm Seol Yun-hee với đôi mắt lấp lánh.

Nạp vào thôi chị.

“Không được! Em có biết 100.000 won nhiều thế nào không?”

“Chị có thể trả lại cho em sau mà…Với lại, chị không thắc mắc rằng khi nào thì chủ nhân sẽ về hả?”

“Ừm, thì….”

Seol Yun-hee lưỡng lự vặn ngón tay và cắn cắn môi.

Tất nhiên là cô rất thắc mắc. Cô cũng cảm thấy rất vui nếu như mà Do-jun trả lời trực tiếp.

Để trả 100.000 won không khó vì cô còn tiền học bổng sẽ chuyển vào thẻ séc, vậy Yong-yong sẽ nạp vào kiểu gì?

“Chỉ một lần thôi nhé? Chị không có tiền để trả lần hai. Được chứ?”

“Woong.”

Và sau đó 5 phút họ nhận được một thông báo rằng việc nạp vào đã hoàn tất.

Yong-yong bắt đầu chat bằng nét gạch hình đại bàng.

***

Rinh!

[VZZONE V Yong V đã tài trợ 100.000 won.]

Khi nào thì ngài về nhà vậy chủ nhân?

Lee Sang-woo dừng bước và nhìn vào cửa chat.

Cậu ta không đọc tin nhắn chung nhưng tin nhắn tài trợ thì cậu luôn đọc.

Cậu ta không biết nên trả lời tin nhắn này như thế nào. 

Và rồi cậu ta đã nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa của người xem nên đã trả lời đại khái rằng:

Ồ, tôi nên về lúc nào nhỉ?.

***

Cùng lúc đó, tại nhà Do-jun.

“Đồ ngốc!”

“Á, úi! Trời, tại sao lại là anh ta trả lời?”

Seol Yun-hee nắm lấy cổ Yong-yong mà lắc.

100.000 won đã bay mất chỉ trong tích tắc, đã thế còn không nhận được câu trả lời từ Do-jun.

“Ngài Izaas à, lẽ ra chúng ta nên hỏi streamer đó bằng cách nói rõ tên của chủ nhân ra mới đúng.”

“Để ta hỏi lại lần nữa.”

“Trời ạ đồ ngốc này! Chị dù muốn cũng chả còn tiền đâu.”

“Chị gái à, chúng ta có thể lấy ra từ chi phí sinh hoạt của chúng ta mà.”

“Chị không thích điều đó.”

Do-jun đã làm việc chăm chỉ ở bên ngoài để kiếm tiền, cô cảm thấy có lỗi với anh.

Tuy nhiên, đã đến bước này rồi, Seol Yun-hee run rẩy quyết định theo như lời Carcier nói, gửi thêm một tin nhắn tài trợ nữa.

Chỉ có thể hi vọng rằng sau này sẽ có đầy tiền thôi.

***

Rinh!

[VZZONE V Yong V đã tài trợ 100.000 won.]

Tôi muốn hỏi người phụ trách ở bên cạnh cậu là khi nào anh ấy sẽ về nhà. Làm ơn hãy nói với anh ấy rằng gia đình anh ấy đang đợi anh ấy.

Lee Sang-woo đọc tin nhắn của người tài trợ.

Cậu ta đứng hình, quay sang Do-jun đang đi phía sau cậu ta và nói với anh về nội dung của tin nhắn đó.

Hiện tại là 7:30 tối.

Do-jun bật cười khi nhìn vào tin nhắn ủng hộ được gửi bởi một ID tên là “VZZONE V Yong V”.

Tin nhắn đầu có lẽ là được gửi bởi Yong-yong. 

Còn tin nhắn thứ hai có thể được gửi bởi Seol Yun-hee hoặc Carcier sau khi thay đổi nội dung tin nhắn.

Anh hơi tò mò là không biết bọn chúng có được 100.000 won ở đâu ra.

“Cảm ơn các bạn đã donate, anh Lee Do-jun sẽ quay về nhà trong vòng ba giờ tới. Lee Sang-woo tôi sẽ cố gắng hết sức để quét sạch vết nứt này một cách nhanh nhất vì hạnh phúc và bình yên của gia đình các bạn. Cảm ơn.”

Hậu vệ chủ nhà Sangwoo Man Kazua:

Cười chết mất thôi. Nhiệm vụ quét vết nứt trong ba giờ hahahaha.

Trước đó số lượng người xem đã đạt tới con số hơn 1 triệu năm trăm nghìn người, nhiều hơn bình thường 5 trăm nghìn người, có lẽ đó là do sức hút của vết nứt cấp độ A.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là số lượng người xem đang tiếp tục tăng.

Tinh thần Lee Sang-woo dâng cao, giơ nắm đấm lên và hét ‘Cố lên’.

‘Cậu đang làm gì vậy chứ?”

Do-jun cười từ thiện.

***

Đã được nửa đường trong sự uốn cong của vết nứt.

Có lẽ vì thiếu thông tin nên thợ săn chỉ săn những yêu tinh bóng tối thỉnh thoảng xuất hiện ở lối vào vết nứt. Chỉ có nhóm của Do-jun tiến vào được đến trong này.

“Đây có phải là lối vào khu rừng của yêu tinh….?”

Một con đường đất gập ghềnh xuất hiện xuyên qua những tán cây rậm rạp.

Lee Sang-woo thầm đánh giá con đường, cho rằng yêu tinh bóng tối sử dụng con đường đó làm lối vào, vì những sợi cây gai đan xen nhau ngoài con đường này.

“Tôi nên làm gì đây…”

Sau đó thì Lee Sang-woo không thể tiếp tục bài phát biểu của mình vì có một thông báo hệ thống xuất hiện trước mắt họ:

[Những kẻ thách thức Người Thách Đấu Đang Ngủ Trong Rừng

Đây sẽ là nấm mồ của các ngươi.]

Ngay sau đó, sương mù dày đặc bao phủ lấy bọn họ làm tầm nhìn giảm xuống.

Chẳng bao lâu thì mọi thứ xung quanh biến đổi.

Con đường dẫn đến nơi này dần biến mất và con đường đất lúc trước chỉ có một, hiện giờ đã biến thành ngã ba. Ở ngay lối vào của ba ngã ba đều có một cổng sắt lớn được hình thành để không nhìn thấy được bên trong.

“Yi, đây là…”

Nhìn trở lại, một bóng tối bao trùm không thể nhìn ra bên trong có cái gì.

[Ví tiền của Sangwoo đã tài trợ 1.000.000 won.]

Sang-woo háo hức. Đó là một người giàu có.

[Nurungnurungnurungji  đã tài trợ 500.000 won.]

Tin nhắn tài trợ và cửa sổ chat bắt đầu bùng nổ. Một công chức nhà nước được cho là sẽ trở về nhà trong vòng ba giờ, nhưng hóa ra ngôi nhà đó là ngôi nhà ở thế giới ngầm này.

Lượng người xem đã tăng lên vọt lên hơn 8 triệu người xem.

Kênh stream của Lee Sang-woo đã leo lên hạng 1 của các web phát trực tuyến.

Điều này thực sự nguy hiểm. Tôi đã yêu cầu Cục Quản lý Thợ săn giúp đỡ rồi.

Viên chức đó có gì đó sai sai.

Ngay từ đầu việc bước vào vết nứt đã là sai lầm rồi, đây có vẻ như là khu vực boss vậy. Nó thực sự đã trở nên rắc rối. Làm thế nào để các người có thể thắng khi không có một thợ săn bậc S chứ?

“….Khu vực Boss ư?”

Lee Sang-woo siết chặt tay, lẩm bẩm.

Nói thật thì cậu ta chả có ý nghĩ nào đại loại như bắt Boss của vết nứt này cả chỉ vì nó mạnh đến mức không thể nắm bắt nổi.

Cậu ta chỉ muốn bắt một con quái thường thôi rồi ra ngoài.

“Ôi, quản lý à…”

Cha Ye-ji lo lắng gọi Do-jun. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mọi thứ sẽ thay đổi đột ngột như thế này.

[Hãy chọn một con đường để thử thách.]

[Cửa đầu tiên: Bìa rừng ngủ yên.]

[Cửa thứ hai: Thân cây ngủ trong rừng.]

[Cửa thứ ba: Trung tâm khu rừng đang ngủ.]

Ba cánh cửa ở trước mặt.

Mỗi cánh cửa đi đến từng nơi lần lượt là bìa rừng, thân quanh rừng và trung tâm của khu rừng đang ngủ này.

Lối vào khác nhau tùy vào việc họ chọn cửa nào.

“Chúng ta đến bìa rừng đi.”

Lee Sang-woo nuốt nước bọt và nói.

Thoạt nhìn thì trung tâm khu rừng có vẻ nguy hiểm.

Vì vậy. đi đến bìa rừng nơi dường như có độ khó thấp nhất có vẻ hợp lý hơn.

Cha Ye-ji gật đầu đồng ý với ý kiến của Lee Sang-woo.

“Nhưng mà…”

Do-jun mở miệng.

Hai ánh mắt hướng về phía Do-jun.

Do-jun nhìn vào ba cánh cửa và nói:

“Tôi không nghĩ rằng ba người có thể đi cùng nhau đâu.”

***

Do-jun đang đứng đợi trước ngã ba.

Cha Ye-ji bảo anh đợi ở đây. Khu vực này được bao phủ bởi sương mù, nhưng nó không nguy hiểm lắm, và anh có thể ở đây đợi thợ săn mà Cục Quản lý Thợ săn cử đến cứu.

Trong ba cánh cổng sắt, hai cái đã biến mất với con đường của nó.

Hai người kia, mỗi người đã mở những cánh cửa dẫn đến bìa rừng và thân rừng.

Chỉ còn lại cánh cửa dẫn đến phần trung tâm của khu rừng ngủ yên.

‘Cứu ư…’

Ngay từ đầu, các viên chức của Cục Quản lý Thợ săn sẽ không cử người đến giải cứu những thợ săn tự mình bước vào vết nứt.

Dân thường tự bước vào vết nứt sẽ được cứu, nhưng thợ săn đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có chuyện đó.

Trong giới Thợ săn đã ngầm tồn tại một luật rằng họ sẽ phải chịu trách nhiệm về mạng sống của mình một khi đã bước chân vào vết nứt. Nếu mà Cục Quản lý Thợ săn cứ phải đi cứu họ thì công việc của Cục sẽ trở nên rối loạn.

Thình thịch.

Do-jun bước đến trước cánh cửa sắt còn lại.

Anh chạm lên cánh cửa, nó vang lên một tiếng và mở ra.

[Di chuyển tới trung tâm của khu rừng đang ngủ.]

***

Do-jun chậm rãi mở mắt.

Đồng cỏ trải dài 200 mét được bao quanh bởi những cây cao.

Xung quanh đó không có gì khác ngoài một người đàn ông đang nhìn bãi hoa cỏ ở trước một hốc cây của một cây cổ thụ.

Nhẹ nhàng.

Một con bướm hổ vằn khép cánh lại rồi đậu ở cuối ngón tay của người đàn ông.

Người đàn ông hài lòng cười nhẹ và nhìn con bướm.

Đó là một yêu tinh có làn da đen cao hơn hai mét, mặc một chiếc áo khoác rộng.

Do-jun nhận ra rằng ông ta là một con boss lịch thiệp.

“Mi có biết vì sao nơi đây được gọi là khu rừng ngủ yên không?”

Người đàn ông lẩm bẩm mà không thèm nhìn Do-jun. Ông ta biết Do-jun ở đây. 

Phong thái thoải mái của ông ta được phản ánh trong lời nói.

“Ồ.”

Anh cần biết phải biết rằng nó là một khu rừng đang ngủ hay nó là một con sông sao.

Do-jun nhún nhún vai.

Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Anh chỉ muốn giết Boss và về nhà càng nhanh càng tốt.

“Cái tên này được đặt cho bọn ta vì bọn ta đã đưa những kẻ muốn xâm chiếm lãnh thổ của Yêu tinh bóng tối vào giấc ngủ.”

“Chà, ta khá hài lòng với cái tên đặt cho khu rừng này. Khu rừng Yên giấc! Đó không phải là một cái tên rất tuyệt dành cho nơi ở của bọn ta để trừng phạt những kẻ không mời mà đến hay sao?”

Do-jun ngáp.

Người đàn ông chết lặng nhìn Do-jun.

Loài người trở nên mất trí rồi ư?

Thủ lĩnh của Yêu tinh bóng tối – Ahinhasaz, cười ẩn ý và nhìn Do-jun với ánh mắt nghiêm trang.

“Mi, cũng sẽ có vinh dự được nuôi dưỡng trong sự nhân từ của khu rừng thôi.”

Vù vù.

Gió nổi lên.

Ngọn gió từ từ tụ lại vào trong bàn tay của Ahinhasaz rồi nhanh chóng hòa lẫn với một ánh sáng tạo ra một chiếc nơ màu xanh lá cây.

“A! Hỡi sức mạnh của thế giới rực rỡ! Vinh quang trên khắp….”

Ahinhasaz giơ hai tay và ngửa mặt lên trời hét.

Lúc nãy, ông ta còn nhìn chằm chằm Do-jun như thể ông ta sẽ động thủ ngay và luôn. Còn giờ thì lại ngửa lên rồi cầu trời như một tên điên.

Do-jun ấn ấn thái dương đang giật giật, nói:

“Thưa ông. Dừng lại ở đó đi. Tôi không muốn nghe nữa đâu.”

Ông ta như một tên điên bị bệnh giai đoạn cuối vậy.

Thêm vào đó, ông ta nói nhiều quá.

Do-jun rốt cuộc hiểu vì sao tên Boss này lại ở một mình ở nơi vắng vẻ này mà không có ai đi theo hộ tống rồi.

***

Trụ sở chính của Hiệp hội Thợ săn.

“……”

Lee Kang-hyun vẫn rất phấn khích khi đọc dữ liệu của trung tâm.

Một khu hướng dẫn được chia làm bốn phạm vi hoạt động.

Và sau khu hướng dẫn sẽ là tầng 1 của trung tâm.

Điều làm Lee Kang-hyun sốc là có vô số người thách đấu ở tầng đầu tiên này.

Sự hiện diện của những con người trên những trái đất khác nhau.

“Thông tin khu hướng dẫn là quan trọng nhất.”

“Trong dữ liệu mà viên chức Lee Do-jun gửi cho tôi thì có. Giới hạn phụ thuộc vào màu sắc của vòng kĩ năng và cửa sổ trạng thái.

Và sau khi kết thúc ở khu hướng dẫn để bước vào vùng trung tâm. Sẽ có một khởi đầu mới thông qua chiếc vòng kĩ năng đó và cậu sẽ có con rắn cửa sổ trạng thái.

Không cần biết cậu mạnh như thế nào ở đây, ở trong đó, nếu thứ hạng của vòng kỹ năng và trạng thái của con rắn rớt xuống.

Thì cuối cùng cậu vẫn sẽ bị bỏ lại phía sau.”

“Anh Lee Do-jun định bỏ cuộc sao?”

Lee Kang-hyun có dấu hiệu bất an.

“Sau khi nhận được những dữ liệu này, tôi nhận ra rằng sức mạnh của riêng Behemoth không thể chinh phục trung tâm.”

“Ông đã không đề cập đến điều đó!”

“….Phải.”

Một khoảnh khắc im lặng diễn ra.

“Dù sao đi nữa, Kang-hyun à, cậu nên tập trung vào những việc ở ngay trước mắt đi. Để đảm bảo cho việc công bố xếp hạng SS mới không bị gián đoạn….Tôi sẽ giữ liên lạc với viên chức Lee Do-jun và sẽ xin ý kiến của cậu ấy.”

“Cục trưởng…”

Lee Kang-hyun cắn môi.

“Tôi tự hỏi liệu tôi… có đủ tiêu chuẩn cho SS không.”

Khuôn mặt anh ấy tối lại.

Jung Young-cheol hiểu nỗi băn khoăn của Lee Kang-hyun.

Siêu tân tinh, thợ săn đầu tiên, kiếm sĩ, cha đẻ của thợ săn.

Lee Kang-hyun luôn ở đỉnh cao của giới thợ săn.

Ngay cả hiện tại, anh ấy cũng vẫn đang là một người tốt nhất, mạnh nhất trong mắt mọi người.

Nhưng anh ấy đã chạm tới một bức tường lớn, đó là sự bất khả chiến bại của Lee Do-jun.

Chết tiệt. 

Jung Young-cheol lấy điếu thuốc ra và cắn nó. Ông ta nói:

“Hai người hoạt động khác nhau.”

“Hả?”

“Cậu là Siêu nhân còn Lee Do-jun là Hiệp sĩ bóng đêm.”

“….”

“Mỗi người có một vai trò riêng.”

Jung Young-cheol miết răng. Ông ta vừa nghĩ vừa rút điếu thuốc ra.

Có điều gì đó đã xảy ra với Hiệp sĩ bóng đêm ư?

***

“Mi khá bình tĩnh đấy…”

Ahinhasaz ngừng cầu nguyện.

“Mi sẽ biến mất sớm thôi.”

Vào lúc đó mặt trời nhanh chóng lặn và thay vào đó là mặt trăng.

Cả cánh đồng bị nhuộm đỏ bởi màu của hoàng hôn.

Xung quanh bắt đầu trở nên tối tăm như ở Vịnh Sacchaman.

[Phía bên kia của Khu rừng Yên giấc sẽ xuất hiện.]

[Cửa sổ trạng thái đã bị niêm phong.]

Ha ha ha!

Trên cánh đồng, cỏ trở nên khô héo, những bia mộ và những bộ xương trắng dần dần hiện ra.

Có lẽ đó là những người đã từng nghe về sự yên giấc mà Ahinhasaz đề cập tới.

Soạt.

Ahinhasaz biến mất.

Một kỹ năng cấp cao để hòa vào bóng tối và che giấu hơi thở.

“Ta sẽ dẫn dắt ngươi vào giấc ngủ ngàn thu.”

Giọng của Ahinhasaz vang vọng.

Ông ta đã thực sự hòa vào bóng tối.

[Cho phép kích hoạt cửa sổ trạng thái.]

Khèeee!

Một con rắn xuất hiện quấn quanh cổ tay của Do-jun.

Màu sắc của nó chuyển màu dần từ đỏ sang cam, vàng, lục, lam và chàm.

[Cửa sổ trạng thái (màu đen) đã được áp dụng .]

[Vòng cường hóa kỹ năng được kích hoạt.]

Vèo!

Trong bóng tối mờ mịt, một tia mũi tên màu xanh lục phóng về phía Do-jun.

Nó là chất lỏng của cây tầm ma.

Nó đã đâm trúng vào người Do-jun.

Ahinhasaz đang ẩn nấp trong bóng tối, cất lên giọng cười the thé.

Nhưng ông ta đã phải dừng cười.

Rõ ràng mũi tên đó đã đâm vào người Do-jun nhưng trông anh như chẳng hề hấn gì.

“Chẳng lý nào lại vậy.”

Ahinhasaz mở to đôi mắt….đừng nói là…

Cửa sổ trạng thái sử dụng trên trái đất sẽ bị phong ấn ở thế giới phía sau khu rừng.

Vì vậy, con người mà bước vào nơi đây chắc chắn sẽ trở nên bất lực và bại trận.

Thứ sức mạnh có thế được sử dụng ở đây chỉ có thể là…

Soạt.

Do-jun biến mất…








 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương