Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Thất Tinh Hình Thuật.

Trong quá khứ, Do-jun từng làm một thư ký trong hội thời Moorim ở Trung Nguyên.

Khi anh đi quanh bãi tập, chỗ mà các samurai cấp thấp luyện đánh bóng củ cải, anh ngước lên bầu trời và thấy ánh sao thêu dệt trên bầu trời như một dải ngân hà.

Trong đó gồm 7 ngôi sao sáng nhất trong tất cả, chòm Đại hùng tinh (Chòm sao Bắc Đẩu) lần lượt tên là:

Thiên Xu (Tham lang), Thiên Tuyền (Cự Môn), Thiên Cơ/Ky (Lộc Tồn), Thiên Quyền (Văn Khúc), Ngọc Hoành/Thiên Hành (Liêm Trinh), Khai Dương (Vũ Khúc), Dao Quang (Phá Quân).

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ khi mà mỗi ngôi sao đều có màu đỏ, cam, vàng, lam, tím.

Khi đó, trong suy nghĩ của mình, Do-jun ngộ ra một loại võ thuật. Anh đã sáng tạo một loại võ mới và gọi nó là Thất Tinh Hình Thuật.

Vụt sáng!

Này, cái quái gì vậy chứ...Ahinhasaz đứng hình.

Bầu trời đêm không mây, chỉ có ánh trăng đang tỏa sáng bên kia khu rừng.

Đột nhiên mọc lên bảy ngôi sao, tỏa ra những màu sắc của riêng chúng và tạo thành một chòm sao.

Mỗi ngôi sao đều mang một nguồn năng lượng khổng lồ!

Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là sức mạnh được sử dụng bởi những người thách đấu khu vực trung tâm.

“Chẳng lẽ là…. ‘Siêu việt tọa’?”

Một trong bảy sinh mệnh siêu việt vừa mới hiện diện ở cuối trung tâm ư?

Nếu không, làm sao có thể có một người như thế này tồn tại giữa hàng tỷ người chứ?

Nhưng tại sao, “Siêu việt tọa” lại xuất hiện ở đây?

“Phá!”

Giọng nói không biết từ đâu phát ra, vang vọng khắp khu rừng.

Bảy ngôi sao tựa những bức tranh trên màn trời đêm, vụt sáng như mũi kiếm qua bầu trời.

***

Ahinhasaz đã chết.

Sương mù bao phủ khu rừng Yên giấc cũng biến mất.

Đồng thời thì ranh giới giữa ‘rìa’, ‘thân’ và ‘trung tâm’ đã bị phá vỡ.

Xung quanh có đến hàng trăm yêu tinh bóng tối đang vây quanh Do-jun.

“………”

Do-jun phớt lờ những yêu tinh bóng tối đó.

Anh tiến đến gần một thi thể nằm trên đất, nâng cơ thể đó lên và kiểm tra khuôn mặt.

Thi thể như bị một mảnh kính sắc nhọn đâm xuyên qua, có một lỗ thủng ở bụng.

Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ tự kiểm soát tốt.

Soạt.

Anh đặt thi thể đó xuống và đi về phía bên phải khoảng 200 mét.

Có thi thể của một người đàn ông trẻ tuổi.

Trên cổ anh ta lóe lên tia sáng của một ống kính.

‘Điên thật… anh ta chết thật rồi sao?’

Không. Nhưng sao anh ta lại chết trong khi máy quay vẫn đang bật được chứ?

‘Đồ ngốc Sang-woo, nếu cậu đã chết rồi thì hãy nắm bắt tình hình đi chứ.’ 

‘Hả? Đây là một quan chức từ trước sao?’

‘Cậu đã sống như thế nào vậy? Sau khi bị văn phòng đuổi việc?’

Do-jun trở nên dằn vặt. Đáng lẽ không nên tách ra.

Anh dồn lực vào bàn tay rồi bóp nát chiếc camera khẩn.

Cha Ye-ji và Lee Sang-woo đã chết, bọn họ chỉ vừa mới ở bên cạnh anh.

Những người vào đây đều bị phong ấn cửa sổ trạng thái rồi biến thành người thường và sẽ bị giết bởi yêu tinh bóng tối.

Vết nứt này được tạo ra trên Trái Đất, không phải là từ trung tâm, vậy tại sao cửa sổ trạng thái của họ lại bị niêm phong?

Vào lúc đó, Do-jun nhớ lại những gì mà Tusitala đã nói.

Sự xói mòn sẽ bắt đầu.

Đó là để mọi thứ trở về với cốt lõi do “siêu việt tọa” đã làm xáo trộn trên đường đi của họ vào thế giới bên trong.

Ồ!

Do-jun nhìn vào ‘chiếc nhẫn nâng cao kỹ năng’ trên ngón tay của anh.

Luồng ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn có thể sử dụng ở trong trung tâm.

Nhưng đây không phải trung tâm mà là trong vết nứt.

Vậy tại sao chiếc nhẫn lại được kích hoạt?

Do-jun băn khoăn quyết định tập trung vào chuyện khác.

Đó là dùng《 Đồng hồ bỏ túi (đã được gia cố)》để quay trở lại 24 giờ trước.

Kỹ năng cho phép người dùng quay trở lại một ngày trước khi người đó chết, Đồng hồ bỏ túi.

Vào cái ngày mà Do-jun bị đưa sang thế giới ở Trung Nguyên, anh đã có được kỹ năng này cùng với thông điệp rằng anh đang thức tỉnh. Và rồi anh có được sức mạnh như hiện tại.

Có lẽ do tác dụng của ‘chiếc nhẫn nâng cao kỹ năng’ mà hình phạt “tử thần” đã biến mất.

[Quay trở lại 24 giờ trước.]

***

Khi Do-jun mở mắt ra, anh đang ngâm mình trong bồn tắm.

Yong-yong và Carcier thì bơi trên mặt nước.

Mọi thứ đã quay trở lại vào 24 giờ trước.

“Haizz.”

Do-jun nhắm mắt lại và ngâm mình vào trong làn nước để nước ngập qua vai.

Anh đã từng nghĩ rằng anh sẽ không sử dụng đến đồng hồ nữa.

Và cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ sử dụng đồng hồ theo cách này.

Soạt.

Anh với lấy chiếc điện thoại của mình ra khỏi ngăn kéo treo trên tường và gọi điện cho Cha Ye-ji.

Tút túttttttttt…

“Alo, xin chào?”

Cuộc gọi kết nối chỉ trong một giây.

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại.

Anh vô thức thở phào một hơi.

“Cô Ye-ji!”

“Đúng là anh rồi, quản lý.”

“Hãy sống lâu nhé.”

“……Dạ? Hả? Tự nhiên anh…?”

“Tôi chỉ là muốn nghe giọng của cô. Cô ổn rồi thì thôi, hẹn gặp cô vào ngày mai.”

“Vâng? Khoan, chờ đã…”

Bíp.

Do-jun cúp điện thoại.

Anh nhìn Yong-yong đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước và thì thầm.

“Để sống sót khỏi Yun-hee à (Gốc là để sử dụng thuyết hiện sinh trong triết học).”

“…….Dạ?”

“VZZONE V Yong V!”

Da mặt Yong-yong tái đi và cậu chạy ra khỏi bồn tắm.

Khi Do-jun đi làm, Yong-yong ở nhà thích xem chương trình phát sóng trên Internet bằng space tab của anh.

Cậu đã rất ngạc nhiên vì Do-jun biết biệt danh trên mạng của cậu.

“…….. Ngài biết từ khi nào thế chủ nhân?”

Do-jun bật cười:

“Ngày mai.”

***

1 giờ sáng.

Soạt soạt.

Do-jun ngồi một mình trong phòng khách ghi chép vào sổ tay của anh ấy, cây bút bi lượn vòng quanh các ngón tay của anh.

Anh đang sắp xếp lại về những chuyện ‘ngày mai’ sẽ diễn ra.

Chỉ có một điều cần chú ý.

Đó là cửa sổ trạng thái.

Khi anh đụng độ Ahinhasaz, boss của khu rừng Yên giấc.

Không gian bị bóp méo và kết quả là cửa sổ trạng thái được sử dụng trên Trái đất không thể sử dụng được, thay vào đó ‘cửa sổ trạng thái con rắn’ – một tạo tác thu được từ khu vực trung tâm lại được kích hoạt.

Và Cha Ye-ji cùng Lee Sang-woo, hai người bọn họ không có rắn trong cửa sổ trạng thái nên đã phải chết.

Bọn họ có lẽ đã không phải chết nếu cửa sổ trạng thái bình thường có thể sử dụng.

“Sự xói mòn…”

“Siêu việt tọa” đã đi sâu vào trung tâm và làm nhiễu loạn bên trong đó rồi.

Vậy thì điều đó có nghĩa rằng ngay từ đầu, bọn họ đã không còn ở đó nữa.

Tusitala đã nói rằng bọn họ là con người của trái đất rạng rỡ.

Câu chuyện của Tusitala bịa, nói thẳng ra, đó chỉ là những gì mà cô ta muốn.

Cô ta muốn anh làm gì đó với sự xói mòn.

Chuyện này có thể là liên kết chặt chẽ với việc niêm phong cửa sổ trạng thái vào ngày mai.

Do-jun kết luận lại, xong nằm dài ra uống một ngụm nước. Có vẻ mọi chuyện là như thế.

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Do-jun quay đầu lại nhìn, là Seol Yun-hee, cô một tay ôm gối, một tay nhéo thái dương và nhìn Do-jun.

“Con không ngủ sao?”

Seol Yun-hee thì thào trả lời Do-jun:

“…Con không ngủ được.”

“Con cứ nằm xuống một lúc sẽ thấy buồn ngủ thôi.”

“Khi nào bố ngủ ạ?”

“Lát nữa bố sẽ ngủ. Ngày mai con phải đến trường, vậy nên con nên nhanh chóng ngủ đi.”

“Ngày mai bố cũng đi làm mà.”

Seol Yun-hee không thể nói rằng, cô không ngủ được là vì Do-jun không ở bên cạnh.

Seol Yun-hee không thể xác định được tại sao cô lại như thế. Trước đây cô vẫn ngủ một mình trong phòng khách.

“Con có muốn uống một tách trà không?”

Do-jun đứng lên và hỏi.

“Ồ, bố, đề con làm cho bố.”

“Con ngồi đó đi, để bố. Nếu bố cứ dựa vào con như vậy. bố nghĩ rằng sau này bố sẽ trở nên đần độn khi sống mộtmình mất.”

“…….”

Do-jun đổ nước vào đun sôi trong bình cà phê và lấy 2 tách trà.

Sau đó anh mở tủ kéo rồi lấy ra túi trà, cho vào mỗi tách một túi.

Nước sôi, anh đổ một lượng nhất định vào trong tách và đem ra bàn.

“Bố…muốn sống một mình rồi ư?”

“Hả? À, giờ thì không. Nhưng một ngày nào đó sẽ như thế.”

“Sao bố lại nghĩ vậy?”

“Sau này con sẽ kết hôn và có cuộc sống của riêng mình, còn Yong-yong hoặc Carcier, chúng sẽ trở về tổ ban đầu của chúng. Nếu chúng không trở về tổ cũ thì chúng cũng không sống một mình.”

Rầm!

Seol Yun-hee đập tay xuống mặt bàn.

“Bố! Con không định kết hôn đâu.”

“….Ừ, ồ. Đó là lựa chọn của con, con có thể lựa chọn rằng sẽ kết hôn hay không.”

Trong thời đại này, càng ngày càng nhiều hộ gia đình sống độc thân mà không kết hôn.

Xét về điều đó, sẽ không phải là nói quá khi mà độc thân đang dần trở thành xu hướng.

Nhưng đó không phải là chủ ý của Seol Yun-hee.

“Hôn nhân là hình thức giống như kiểu gặp gỡ nhau và trở thành một gia đình phải không ạ?”

“…Hả? Đúng thế?”

Do-jun ngơ ngác trả lời.

Seol Yun-hee mỉm cười, gật đầu hài lòng. (con bé này hiểu sai rồi =)) )

‘Bên cạnh đó…’

Do-jun quyết định rằng ngày mai sau khi rời khỏi trung tâm sẽ đến chỗ Behemoth.

Anh đã định sẽ không tham gia với bọn họ.

Nhưng khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ‘ngày mai’, anh không ngồi yên được.

Anh không biết được rằng mọi thứ rồi sẽ thay đổi như thế nào nếu mà sự xói mòn trở nên hoàn thiện.

Một điều chắc chắn là cuộc sống thường ngày của chúng ta sẽ bị hủy hoại.

***

[Enthusia xuất hiện.]

Á!

Một con kỳ lân rất lớn xuất hiện ở ao của tầng 1 khu vực trung tâm.

Những người thách đấu ẩn mình.

Sẽ không hay nếu bị nó tìm ra.

Họ đã nhìn thấy điều này hàng trăm, hàng nghìn lần trong nhiều thập kỷ.

Grừ grừ.

Enthusia đạp đất đứng dậy.

Một trong ba loài thần thoại tồn tại ở tầng đầu tiên của trung tâm, Enthusia. Nó sẽ trồi lên khỏi ao theo định kỳ và đi loanh quanh ở tầng này để tìm thức ăn.

“Chu kỳ càng ngày càng ngắn.”

Một người đàn ông trung niên há hốc mồm nhìn nó đang leo lên khỏi ao như điên.

Ban đầu, Enthusia leo lên theo định kỳ 5 năm 1 lần.

Nhưng chu kỳ càng ngày càng ngắn lại, và tới gần đây thì nó xuất hiện cứ ba tháng một lần.

Quad Deuk!

“Aaaaaa!”

Cuối cùng thì cũng có nạn nhân xuất hiện.

Đó là Carson, thành viên trẻ nhất của liên minh huyết thống Nadia.

Cậu ta vừa đạt mức thông thạo 20 phần trăm trong cửa sổ trạng thái (đỏ).

Cậu ta đã bị Enthusia bắt vì không che dấu thân mình đúng cách.

Grừ.

Carson bị giết, viên đá thông thạo xuất hiện ở vị trí đó.

Chỉ 1% kỹ năng của Carson tích lũy là xuất hiện.

Cùng thời điểm đó thì con số 0,2% đã là một con số khá lớn ở trung tâm rồi.

Kéo dài-.

Enthusia hấp thụ viên đá kia.

Đá thông thạo, đây là con mồi chính của những loài thần thoại.

Lúc trước, Enthusia chỉ ăn cỏ và nấm mọc ở trung tâm.

Nhưng từ khoảng thời gian trước, nó đã săn những viên đá thông thạo và giết những người thách đấu, nó không còn ăn chay nữa.

Hừ!

Các đồng minh huyết thống Nadia đang ẩn nấp, đồng loạt lao về hướng Enthusia. Nó đã một mình giết năm đồng minh huyết thống năm nay.

Giờ nó đang quay lưng lại không nhìn thấy họ, nó không nên như thế.

“Lũ khốn này…”

Quarrrr!

Chiếc sừng dài trên đầu Enthusia trở nên sáng rực một màu đỏ.

Sau đó một đám mây đỏ lơ lửng trên bầu trời, và một chùm sấm sét giáng xuống các đông minh huyết thống của Nadia.

Bùm!

Chỉ với một tia sét, bọn họ đã bị biến thành những viên đá thông thạo.

Enthusia gầm lên không trung.

***

Thứ Hai.

Do-jun đã viết một đơn nghỉ vào buổi chiều và đi vào vết nứt xuất hiện ở Công viên khu phố Muhakbong.

“Mi, tên ngu ngốc…”

Ahinhasaz thì thầm, ông ta loay hoay một cách khó ưa với những bông hoa.

“Sau một thời gian, khu rừng Yên giấc lại trở thành thế giới ‘lịch lãm’”

Ngay sau khi cửa sổ trạng thái bị niêm phong, Do-jun sử dụng ‘cửa sổ trạng thái con rắn’ để kích hoạt cửa sổ mới.

***

Soạt.

Sau khi phá vỡ vết nứt, Do-jun kiểm tra lại thời gian trong đồng hồ trên tay.

Một vết nứt xuất hiện ở Công viên khu phố Muhakbong, và mất 5 phút để phá hủy nó.

Hiện tại là 4 giờ 21 phút chiều.

‘Mình nên đi một lúc.’

Do-jun lấy ‘bùa hộ mệnh’ ra, đây là đồ tạo tác giúp người dùng di chuyển đến bất cứ đâu họ nhớ. Anh có được nó lúc quét xong giai đoạn 4 của khu hướng dẫn.

Anh truyền sức mạnh vào lá bùa.

Sau một lúc, có một ánh sáng bao phủ quanh người anh.

[Bạn có chắc chắn muốn di chuyển đến tầng 1 khu trung tâm?].





 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương