Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 70

 

“Mời vào.”

Khi mở cửa rồi bước vào có thể thấy ngay một phòng khách ngăn nắp đầy nam tính. Thêm vào đó, căn phòng rất sạch sẽ, thùng rác đã được đổ đi và để một cách gọn gàng.

Kwon Hyuk-soo cởi giày rồi bước vào trong. Sau đó anh đi đến bếp và bắt đầu đun sôi nước trong bình cà phê.

“Anh sống một mình ư??”

Cha Ye-ji nhìn quanh phòng khách với ánh mắt ngưỡng mộ.

Mặc dù cô cũng sống một mình ở Seoul, nhưng thật lòng mà nói, cô không thể dọn nhà của mình sạch được như thế này.

Trong đầu cô chợt nảy ra hình ảnh về một nữ thần khéo léo đang dọn dẹp nhà cửa. Cha Ye-ji rùng mình.

“Anh giống như người mà chỉ có ở trong sách thôi vậy.”

“Cảm ơn vì đã khen.”

Kwon Hyuk-soo đáp lại và đặt tách trà xuống.

Do-jun uống hết cốc cà phê rồi đi ra hành lang, nhìn xuống những vết nứt ở trong công viên bên dưới, có đám đông vây quanh đó.

Anh lầm bà lầm bầm:

“Nó chỉ ở quanh góc đó.”

“…Đúng thế.”

“Có lẽ nên lo lắng.”

Mối bận tâm lớn nhất của Kwon Hyuk-soo là giá của căn hộ. Nó đang giảm vì sự xuất hiện của một vết nứt lớn.

Hơn nữa, hơn 60 phần trăm các khoản thế chấp đã được rút ra nên tâm lý này hoàn toàn có thể hiểu được.

Mặc dù lương công chức không nhỏ.

Tuy nhiên, để trả lại 300 triệu won tiền gốc thì phải mất ít nhất 10 năm.

Nếu giữa chừng căn hộ hạ giá thì sẽ rất căng thẳng.

“Chúng ta hãy đi thôi.”

Do-jun bày tỏ một thái độ rất chi là thoải mái, nhìn vào chiếc vali mà Cha Ye-ji để ở chỗ hành lang. Cha Ye-ji gật đầu.

“Ây… Cậu nghiêm túc sao?”

Kwon Hyuk-soo ngượng ngùng hỏi.

Các vết nứt trong công viên đều ở cấp A.

Việc đi vào khe nứt có toàn những con quái vật mạnh tới nỗi mà hầu hết các thợ săn đều không thể đối phó thì chẳng khác nào tự sát.

Mặc dù anh đã mời Do-jun đến nhà, nhưng Kwon Hyuk-soo chỉ định mời Do-jun uống trà và nói chút chuyện rồi đưa anh về. Khi thấy hai người kia nghiêm túc suy nghĩ về việc đi vào bên trong vết nứt, Kwon Hyuk-soo tỏ vẻ băn khoăn.

***

Một tiếng gầm vang lên.

Đám đông tụ tập lại ở trước vết nứt.

“Haizz. Thật là bất ngờ!”

“Tôi biết. Tại sao cô lại ở đây?”

“Anh ta nói gì cơ? Tôi nghe nói đây là cấp độ lớn thứ hai của vết nứt.”

Những người phụ nữ sống quanh đây đang đi dạo thì tụ tập lại với nhau tám chuyện trong khi nhìn về phía vết nứt.

“Các cô ở đằng kia! Đừng đụng vào dây kiểm soát!”

Để bảo vệ khu vực xung quanh vết nứt, các nhân viên thuộc Cục Quản lý Thợ săn đang lắp đặt một đường dây kiểm soát cách vết nứt khoảng 5 mét để ngăn khả năng những người bình thường sẽ đi vào vết nứt.

Mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Cha Ye-ji nhìn sang Do-jun và nói:

“Anh phải ở cùng Kwon …”

“Không. Tôi không thể đứng nhìn khi mà thợ săn của tôi đang đi vào vết nứt.”

“Xì. Gần đây anh đã có một khoảng thời gian một mình vui vẻ rồi nhỉ.”

Do-jun không nói gì, anh lảng tránh ánh mắt của Cha Ye-ji.

Trong trường hợp chỉ có một mình Cha Ye-ji là người kiểm tra an toàn được cử đến để kiểm tra vết nứt, điều này khá đáng thất vọng.

“Đây là một vết nứt lớn vì thế một người quản lý bình thường như anh có thể gặp nguy hiểm đấy.”

“Không sao đâu. Anh sẽ bảo vệ tôi mà, phải không?”

“À, thì… Đúng là như thế! Nếu có gì đó…”

“Đi thôi.’

Do-jun đi tới chỗ người nhân viên của Cục Quản lý Thợ săn đang canh giữ vết nứt.

Cha Ye-ji thở dài thì thầm: “Anh dần trở nên ranh ma mà.”

***

[Xác nhận Lee Do-jun thuộc bộ phận quản lý vết nứt]

Một giọng nói máy móc vang lên khi Do-jun đưa ngón tay vào máy quét vân tay mà một nhân viên của Cục Quản lý Thợ săn đưa ra.

Sau đó có một nhân viên mở đường cho họ nói: “Trong đó rất nguy hiểm, vì vậy hãy cẩn thận.”

Trong trường hợp xuất hiện vết nứt lớn, sẽ có rào chắn đặc biệt được dựng lên nên nhân viên không phải đứng gác ở đây, và các cá nhân xác định được thân phận của mình có thể đi vào khu vực này. Nhưng vết nứt này lại xuất hiện quá đột ngột, vậy nên các nhân viên phải thay phiên nhau canh gác cho đến khi rào chắn hoàn toàn được dựng lên.

“Xin lỗi, làm phiền chút!”

Một chàng trai có mái tóc ngắn hai mái đang chạy về phía họ và vẫy tay gọi với tới.

Do-jun đang chuẩn bị vào khe nứt thì dừng lại, quay sang nhìn chàng trai đó.

“Mọi người đang vào trong vết nứt hả?”

“Đúng thế, có gì không?”

“Vậy cho tôi vào cùng được không? Tôi nghĩ việc đi săn một mình sẽ không dễ dàng gì, vậy nên tôi cần một vài sự trợ giúp… À, tôi sẽ không gây rắc rối cho mọi người đâu. Sẽ có hiệu quả hơn nhiều nếu chúng ta đi săn cùng nhau chứ nhỉ?”

Do-jun im lặng suy nghĩ.

“Thợ săn Lee Sang-woo?” – Cha Ye-ji lẩm bẩm.

Lee Sang-woo nghe thế liền gật đầu lia lịa.

Do-jun quay sang hỏi Cha Ye-ji:

“Cô biết cậu ta sao?”

“Chúng tôi không quen nhau, tôi biết anh ấy vì anh ấy khá nổi tiếng trên mạng. Anh biết camera khẩn cấp do Cục Quản Lý Thợ săn phát hành gần đây chứ? Nó có thể kết nối với internet bên ngoài vết nứt, thậm chí là phát sóng trên mạng. Lee Sang-woo làm một kênh phát sóng với cái camera đó và anh ấy có một triệu người xem chương trình đó đấy! Tôi đôi lúc cũng xem chương trình đó trên TV… không nghĩ tới lại có thể gặp anh ấy ở đây….”

Lời nhận xét của Cha Ye-ji chứa đầy sự ngưỡng mộ.

Lee Sang-woo ngượng ngùng cười và gãi đầu.

“Cảm ơn cô vì đã nhận ra tôi. Tôi không có nổi tiếng đến vậy đâu…”

“Có rất nhiều người xem đó, anh rất nổi tiếng mà?”

“Có rất nhiều Streamers có số người xem nhiều hơn thế kìa. Haha.”

Do-jun hơi ngạc nhiên với con số một triệu người xem.

Xét đến dân số Hàn Quốc là dưới 60 triệu người.

Điều đó có nghĩa là cứ 60 người thì có một người xem chương trình này.

Tất nhiên thì nó chỉ là con số tạm thời, nhưng điều đó vẫn rất tuyệt.

Thợ săn đang là xu hướng và có lẽ vì thế đã tạo ra được lượng người xem nhiều như vậy. Một triệu người xem là một con số đáng ngạc nhiên đến mức khó tin.

“Vậy hai người là…?”

“Tôi là Cha Ye-ji, một thợ săn cấp B. Còn anh ấy là Lee Do-jun, một nhân viên phụ trách quản lý vết nứt tại Tòa thị chính.”

Lee Sang-woo nghe vậy, lầm bầm: “Cái tên này mình đã nghe ở đâu đó thì phải.”

Cậu ta lục lọi trong trí nhớ của mình và rồi nhận ra đó là tên của một viên chức từng gây xôn xao dư luận.

Mặc dù sự quan tâm không còn như trước nhưng tin tức do một bài báo tung ra rằng có một công chức phụ trách một vết nứt bậc S ở núi Umyeon đã từng rất nóng bỏng đến nỗi dường như nó sẽ không tụt khỏi bảng xếp hạng top tìm kiếm vào thời điểm đó.

Soạt.

Do-jun mở ra linh cảm của mình và kiểm tra bên trong cơ thể Lee Sang-woo.

Cấp độ chính xác không biết là bao nhiêu nhưng có vẻ như cậu ta là thợ săn cấp A.

‘Cậu ta sẽ hữu dụng.”

Cũng tốt hơn là đi săn một mình.

Do-jun quyết định để Lee Sang-woo tham gia vào nhóm, việc đó dù sao cũng sẽ bớt gánh nặng hơn cho anh.

***

Do-jun và những người đồng hành đã tiến vào trong vết nứt, trong đó là một khu rừng hoàng hôn.

Lee Sang-woo lo lắng nhìn Do-jun khi mà anh không hề có đồ bảo hộ nào dù đang ở trong khe nứt.

Bộ đồ Do-jun đang mặc chính là một bộ đồ công sở điển hình.

“Bọn quái vật cấp A có thể xử gọn anh chỉ trong một đòn…”

“Cảm ơn cậu vì đã quan tâm nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu….. nhân viên phụ trách đã nói vậy.”

Hôm nay, Do-jun không mang theo chiếc space tab quen thuộc mà để lại văn phòng của mình.

Bởi vì vết nứt này không ở dưới quyền kiểm soát của bộ phận quản lý vết nứt nên anh không cần phải lập bản đồ cho nó.

Để đề phòng Cha Ye-ji gặp nguy hiểm, Do-jun lên kế hoạch rằng sẽ đi đằng sau cô ấy một chút.

Lee Sang-woo khởi động một chiếc máy quay hình tròn giống như chiếc nhẫn đeo trên cổ và nó phát sáng.

Cậu ta đưa nó lên không trung, liền đó xuất hiện một cửa sổ hình vuông ba chiều.

Sau một lúc, chuông báo kêu và cửa sổ chat xuất hiện.

Không phải anh nói hôm nay không bật stream sao?

Chào anh, Sang-woo!

Luda là một chú chó.

Chúng ta đang ở trong một vết nứt sao?

Chưa đầy một phút, danh sách người tham gia nhanh chóng vượt quá con số ba trăm nghìn người.

Cha Ye-ji mở to mắt quan sát ở bên cạnh và bày tỏ sự ngưỡng mộ.

“Người xem đều nhìn thấy qua cửa sổ này.”

“Tôi đã rất ngạc nhiên đấy.”

[Sangwoo Sangwoo đã tài trợ 500.000 won.]

Sang-woo, anh luôn than vãn rằng mình không có bạn gái, vậy thì cô gái ở bên cạnh anh là ai?

Cửa sổ ba chiều tràn ngập hình ảnh tiền giấy và vang lên giọng nói của máy đọc những tin nhắn trên cửa sổ.

Lee Sang-woo chỉ vào Do-jun và Cha Ye-ji và nói:

“Đây là những đồng nghiệp hôm nay sẽ cùng tôi sửa vết nứt. Và đây là vết nứt cấp A ở công viên khu phố Muhakbong tại Hawangsimni, hãy nhớ điều này nhé.”

Cha Ye-ji sửng sốt, ở một bên quan sát tin nhắn trên cửa sổ ba chiều.

Còn Do-jun thì không mấy hứng thú, anh nhìn dòng năng lượng đang loanh quanh trong khu rừng này.

Bên trong khu rừng có vẻ đã hình thành ngôi làng và dường như yêu tinh sống trong đó.

Về cơ bản, yêu tinh có hình thức sống cao hơn khi mà tập hợp lại với nhau để giải quyết vấn đề ăn mặc và nơi ở.

‘Chính nó’

Cái đống nhô lên được tạo ra khi chặt phần gốc của một cây đại thụ nằm sâu hơn phía trong khu rừng, có thể nhìn thấy khi mà không gian bên trong được nâng lên và tầm nhìn được làm sáng và mở rộng.

Nó được nghi ngờ rằng có thể là trùm của yêu tinh bóng tối.

***

Ùng ục.

Trong nồi, nước súp đỏ lòm sôi sùng sục. 

Đó là một món budae jjigae với các loại nguyên liệu như xúc xích, bánh gạo, kim chi và hành tây.

Seol Yun-hee dùng muôi khuấy đều các thứ trong nồi để nước súp ngấm đều. Xong, cô bỏ muôi xuống rồi lấy chiếc điện thoại từ trong tạp dề ra và gọi đi.

Số quý khách đang gọi hiện trong vùng hạn chế….

Bíp.

“Ha….Bố đang ở đâu và làm gì vậy chứ?”

Đã gần 7 giờ tối rồi.

Do-jun không liên hệ hay hoạt động trên mạng.

Tin nhắn thoại rằng người dùng đang ở khu vực hạn chế, cứ như ông ấy đang ở trong một vết nứt nào đó.

Seol Yun-hee quay người lại, thấy hai con rồng đang túm tụm ở một góc trong phòng khách.

Chúng đã nghịch chiếc Space Tab được một lúc.

Do-jun mua nó với tiền riêng của mình để chuẩn bị cho công việc hoặc sử dụng ở nhà.

“Hả? Là chủ nhân kìa.”

Yong-yong mặt mày rạng rỡ nhìn vào Space Tab, cái đuôi cậu ta vẫy mạnh từ bên này qua bên kia.

Nghe thấy thế, Seol Yun-hee tắt bếp và bước tới chỗ Yong-yong.

Cô vội nhìn vào màn hình chiếc Space Tab.

“…Phát sóng trực tiếp Internet?”

Được rồi. Đó là một buổi phát sóng trực tiếp trên mạng.

Trên màn hình, có thể thấy là một nam thợ săn đang săn lùng ở bên trong vết nứt.

Trong khu rừng hoàng hôn, anh ta đang đối đầu với một yêu tinh Sacaman bằng kiếm.

Vậy sao Yong-yong lại gọi là “chủ nhân”?

“Yong-yong! Sao em lại gọi bố, bố ở đâu?”

“Em xem một lúc và….Ừm”

“Em cũng nhìn thấy chị ơi. Đó chắc chắn là chủ nhân.” Carcier nói.

Sau một lúc, người phát sóng trực tiếp quay lại, ở màn hình tiếp đó…

Một người đàn ông mặc bộ đồ vest.

“A! Chị nhìn kìa! Em nói đúng mà? Đó là chủ nhân!”

“…Tại sao bố lại ở đó chứ?”

[Dawn S đã tài trợ 100.000 won.]

Giọng máy vang lên: Hôm nay anh sẽ gặp trùm chứ?

Sau đó thì streamer trả lời.

Yong-yong nhìn màn hình chằm chằm xong liền quay lại nhìn Seol Yun-hee và hỏi: “Hay là em hỏi xem chủ nhân vào đó khi nào nhé?”

Bàn chân trước của Yong-yong liền ấn nút.







 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương