Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tại biệt thự Changshin phòng 301.

Một officetel*, bao gồm một phòng khách và một phòng ở, ánh sáng ấm áp buổi sáng chiếu xuyên qua cửa sổ của căn phòng bên trong.

*TL/N: officetel - khách sạn kết hợp văn phòng làm việc, vừa có thể nghỉ ngơi qua đêm (hotel) vừa có thể làm việc (office).

Chiêm chiếp.

Đó có phải là tiếng hót của mấy chú chim sẻ không?

Seol Yun-hee đang ngủ thì từ từ mở mắt và nâng nửa người trên dậy với khuôn mặt còn đang ngái ngủ.

“Ừm…”

Cô dụi mắt như thường và tỉnh lại.

Lúc cô mở mắt ra, cô nhận ra đây không phải là phòng khách như bình thường cô vẫn thấy, cô liền thấy hơi lúng túng.

Và rồi cô nhận thấy Do-jun đang ngủ trên giường lớn nên thở phào một cái.

Sau khi nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, cô thở dài.

“Đúng vậy… chúng ta đã phải ngủ cùng nhau từ ngày hôm qua.”

Trên người Do-jun, Yong-yong và Carcier đang ngủ quây lại với nhau thành một vòng tròn.

“Hừm. Uhehehe.”

Yong-yong đang chảy nước miếng và cười, có lẽ anh đang có một giấc mơ tuyệt vời.

 Seol Yun-hee thấy thế liền mỉm cười trong vô thức.

Sau đó, cô quay sang nhìn khuôn mặt Do-jun và nói khẽ: “…Ngủ ngon.”

Chợt, Seol Yun-hee đảo mắt, rồi cô vẫy tay trước mặt của Do-jun.

Thấy anh không phản ứng gì, dường như anh ngủ khá sâu.

“……….”

Với cái nhìn khách quan thì Do-jun không đẹp trai đến vậy.

Nhưng tại sao trong mắt của Seol, anh lại trông đẹp trai hơn bất kì ai khác.

Có lẽ là do anh ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều.

“Mình muốn nhìn gần hơn.”

Ngay lúc đó khuôn mặt của Seol trở nên đỏ ửng bởi vì cô đã lỡ miệng nói ra những suy nghĩ của mình.

Cô xác nhận lại rằng Do-jun, Yong-yong và Carcier vẫn ngủ ngon lành. 

Sau khi thở một hơi, Seol nghiêng người hướng gần mặt của Do-jun để nhìn rõ hơn.

Khi khoảng cách giữa hai khuôn mặt thu hẹp lại chỉ còn gần 10cm, Do-jun đã mở mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Seol Yun-hee. Càu nhàu với một tông giọng vẫn còn đang ngái ngủ.

“…con đang làm gì đấy?”

Vì quá bất ngờ, Seol Yun-hee đã giật lùi lại rồi vẫy vẫy tay.

“À à…Chà, ừm.. Có muỗi.. Vì thế con đang bắt nó!”

Đó là một lời nói dối.

Thực tế là Do-jun đã tỉnh được một lúc và nghe thấy Seol Yun-hee lẩm bẩm một mình rằng cô ấy muốn nhìn kỹ anh hơn.

Anh không buồn vạch trần cô, nó bao đồng quá rồi.

Do-jun nâng người dậy và vò mái tóc của mình.

Seol cố tình ngáp thật lớn để che bớt nỗi xấu hổ.

“Cảm ơn con nhưng lần sau con không cần phải làm như vậy đâu.”

“…Vâng vâng.”

“Con không mơ nữa chứ?”

“Dạ?”

“Cơn ác mộng đó.”

Seol Yun-hee liền để ý lại, lắp bắp nói theo trong trí nhớ của mình.

Đáng lẽ cô ấy nên có một giấc mơ nhưng rồi cô nhận ra rằng cô đã ngủ rất thoải mái và khi thức dậy không thấy có bất kỳ một cơn ác mộng nào.

Do-jun gật đầu mỉm cười.

“Thật nhẹ nhõm. Chiếc giường mới rất hữu ích.”

“Vâng. Cảm ơn bố…A!”

Seol Yun-hee đột nhiên hét lên và với lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ kéo đầu giường.

Đã là 8:20 sáng.

Cô gõ gõ vào đồng hồ và khuôn mặt thì như sắp khóc.

“Tại sao chuông báo thức lại không kêu chứ?...”

Nếu bây giờ mà chuẩn bị thì vẫn bị trễ mất rồi.

Cô không quan tâm bản thân mình ra sao, nhưng còn Do-jun...

Cô nghĩ rằng cô không nghe thấy đồng hồ báo thức bởi vì cô đã ngủ bên cạnh Do-jun, Seol Yun-hee xuống giường và chạy ra phòng khách.

Cô mở tủ lạnh, rót sữa vào ly rồi mang vào phòng ngủ để đưa cho Do-jun.

“Bố uống luôn đi. Con sẽ lựa quần áo cho bố.”

“Con sao thế? Hôm nay là thứ mấy?”

“Sao ạ? Đã hơn 8 giờ rồi.”

“Hôm nay là chủ nhật.”

“Bố muộn làm mất… Hả?”

Do-jun giơ màn hình điện thoại của mình lên.

Nó hiện lên dòng chữ [Chủ nhật].

Thấy thế, Seol Yun-hee thở phào nhẹ nhõm.

“Bố sẽ uống sữa luôn.”

Do-jun uống sữa ngay tại đấy.

Sau đó anh bế Yong-yong và Carcier đang ngủ giữa hai chân của mình lên đặt sang bên cạnh, rồi rời khỏi giường.

“Bữa sáng bố muốn ăn gì?”

“Bố không ăn đâu, bố không nghĩ ra được nhiều.”

“Vậy con sẽ làm cho bố một cái bánh sandwich nhỏ để ăn lót dạ.”

“Không…”

Do-jun định nói rằng anh vẫn ổn. Nhưng Seol đã ngân nga và bước vào bếp trước khi anh kịp nói.

***

Vào lúc 10 giờ sáng Thứ Tư, ngày 10 tháng 4, Cục Quản lý Thợ săn sẽ công bố bảng cập nhật xếp hạng của các thợ săn cấp S. Dựa trên dữ liệu săn tìm vết nứt trong năm qua, Cục trưởng Cục Quản lý thợ săn Jung Young-cheol đã xem xét chọn lại các thứ hạng từ 1 đến 30 … Ngoài ra còn có một thông báo quan trọng, Cục trưởng Cục Quản lý Thợ săn Jung Young-cheol còn nói thêm rằng sự chú ý….

Asak.

Do-jun ngồi trên ghế sofa trước TV, vừa xem bản tin buổi sáng vừa nhai chiếc bánh sandwich mà Seol Yun-hee đã làm cho anh.

Anh đứng dậy mở Space Tab và triển khai hệ thống quản lý vết nứt.

Nó có chứa dữ liệu của khu vực hướng dẫn trung tâm được viết trong tháng vừa qua.

‘Tôi không thích nó thế nên tôi sẽ gửi nó cho ông bằng đường bưu điện.’

Nhưng Do-jun nhanh chóng lắc đầu. 

Đến cuối cùng, họ vẫn sẽ yêu cầu một lời giải thích, họ có rất nhiều câu hỏi.

Vậy nên Do-jun đã gọi luôn cho Cục trưởng.

Tút tút tút.

Cạch.

“Alo. Ôi trời, là cậu à viên chức Do-jun.”

“Xin lỗi vì đã gọi cho ông vào lúc sáng sớm như thế này. Chỉ là tôi muốn nói với ông một số thứ. Ông có thể đến nhà tôi…”

Do-jun đột nhiên ngừng lại.

Căn nhà này không thích hợp để nói chuyện đó.

Vả lại anh cũng không muốn bị Seol Yun-hee bắt gặp vì cô hay đi đi lại lại ở trung tâm. Vậy nên, anh quyết định thay đổi địa điểm.

“Tôi đến nhà cậu nhé, cậu Do-jun?”

“Không, tôi sẽ gửi cho ông địa chỉ để ông đến đó. Ông có thời gian chứ?”

“Tôi dư thời gian mà vì vậy nên đừng lo lắng. Ha ha.”

“Vậy hãy kiểm tra tin nhắn, hẹn gặp lại ông sau.”

Bíp.

[149030, XX café, Seocho-dong, Seocho-gu, Seoul].

***

Đinh đang.

Một quán café nằm trên giao lộ của Trường Trung học Seoul ở Seocho-gu.

Bước vào cửa quán, Do-jun bước tới chỗ Jung Young-cheol đang ở trong góc của tầng một và ngồi đối diện ông ấy. Jung Young-cheol trông có vẻ hơi lo lắng, nhận ra rằng Do-jun đã đến, ông ấy đứng dậy và cúi người.

“Anh đến rồi sao viên chức Do-jun.”

“Đừng căng thẳng thế… ngồi xuống đi.”

“Tôi xin lỗi.”

“Ông không việc gì phải xin lỗi cả.”

Jung Young-cheol cười rồi ngồi xuống.

Nhìn Do-jun đang mặc một chiếc áo đan tay và một chiếc quần cotton đen, Jung Young-cheol nói:

“Nhìn cậu thật giống như một sinh viên đại học bình thường. Ở Hàn Quốc,  nếu cậu  đang trongđộ tuổi 26 thì cậu đã đủ tuổi để vào đại học. Nói thật, tôi rất muốn giới thiệu con gái của mình cho cậu đó. Ha ha.”

Do-jun chỉ mỉm cười và bỏ ngoài tai câu nói ấy.

Anh ấy lấy Space Tab ra, khởi chạy ứng dụng hệ thống quản lý vết nứt và đưa nó cho Jung Young-cheol xem.

Đó là dữ liệu của vùng hướng dẫn tại trung tâm, nó vẫn chưa được công bố ra bên ngoài vì anh vẫn chưa ấn nút gửi.

“Đây là?”

“Đọc thử đi.”

Đôi mắt của Jung Young-cheol mở lớn sau khi cẩn thận nhận Space Tab.

Rồi ông nhìn Do-jun như không thể tin nổi, ông ta lại đưa mắt lại Space Tab.

Jung Young-cheol chạm tay vào màn hình và đọc lướt qua các dữ liệu trong đó.

“Trời đất, vậy là cậu đã tự mình đến vùng trung tâm một mình sao? Chúng tôi cứ tưởng rằng cậu chỉ cần lấy vé để đến khu hướng dẫn…”

Không sớm thì muộn, ông ấy sẽ phải nói chuyện với Guild Behemoth vào tuần sau về việc tiến vào khu hướng dẫn. 

Thành thật mà nói thì ông ấy cũng đã muốn nhờ sự giúp đỡ của Do-jun nhưng ông ấy đã không làm thế vì ông ấy cảm thấy đó là một chuyện xấu hổ khi lại nhờ đến anh.

Tuy nhiên thì ông ấy đã không tưởng tượng được rằng Do-jun sẽ mang dữ liệu đến và cho ông.

“Tôi đã dọn qua vùng hướng dẫn một lần nên nó sẽ khởi chạy lại trong một tháng. Cho đến lúc đó thì tôi cũng không thể vào ngay cả khi tôi muốn, vì thế hãy giao việc này cho Guild Behemoth và tôi sẽ gửi dữ liệu cho ông qua e-mail vì Space Tab tôi phải sử dụng trong giờ làm việc của mình.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi không biết nên báo đáp cậu như thế nào đây….”

“Tôi sẽ nói yêu cầu của tôi sau. Và trước khi Guild Behemoth tiến vào trung tâm hãy nhắn cho tôi một câu.”

Jung Young-cheol cảm động phát khóc.

Với bao nhiêu sự giúp đỡ đó từ Do-jun, tất nhiên ông ấy rất biết ơn anh. 

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ kể từ khi ông gặp Do-jun.

“Nghĩ lại thì, sáng nay tôi xem tin tức và nghe được rằng Cục Quản lý Thợ săn sẽ có một thông báo quan trọng vào thứ Tư tới… Thông báo đó là gì thế?”

“Đó là…”

Jung Young-cheol nhìn cảnh giác hơn.

Do-jun quay đầu nhìn xung quanh và tặc lưỡi, Jung Young-cheol khuôn mặt nhợt nhạt vươn người thấp thỏm nghiêng về phía Do-jun.

“Ông nên giữ nó cho riêng mình thì hơn.”

“Tôi biết. Miệng tôi rất kín mà.”

Jung Young-cheol nhìn quanh một lượt rồi mới cẩn thận thì thầm vào tai Do-jun.

“Thực ra chúng tôi đang có kế hoạch thiết lập cấp SS trên cấp S. Và tôi dự định để Lee Kang-hyun trở thành Thợ săn cấp SS đầu tiên… Thật sự thì cũng không có gì đặc biệt.”

Jung Young-cheol ngồi lại về chỗ của mình.

Do-jun lẩm bẩm với vẻ nghiêm túc.

“Ông đã làm gì đó đúng không?”

***

Thứ Hai, đúng 5 giờ chiều.

Kwon Hyuk-soo đang đọc một bài báo với tay trái thì chống cằm, còn tay phải thì kéo chuột đọc tin tức. Anh ấy đang đọc các bài báo về các vết nứt hay quái vật từng ngày qua để kiểm tra những bất thường xuất hiện thì đột nhiên ngón tay anh dừng lại.

“…Cái gì đây?”

[Một vết nứt ước tính là cấp A trong Công viên khu phố Muhakbong…. Quái vật xuất hiện là những yêu tinh bóng tối]

Kwon Hyuk-soo xác nhận tiêu đề bài báo lại một lần nữa với một biểu cảm không thể tin nổi.

Nhưng tiêu đề vẫn thế.

Ực.

Anh nuốt nước bọt một cách khô khốc rồi nhấp vào bài báo đó.

Phần nội dung bài báo hiện ra cùng với một số khung quảng cáo.

Nội dung rất đơn giản.

Vào khoảng 16 giờ 14 phút chiều hôm nay, một vết nứt có mức độ sóng đo được là 800 đã được phát hiện tại một công viên gần tòa chung cư ở Hawangsimni-dong. Cục Quản lý Thợ săn đã theo dõi tiến trình, rốt cuộc lối vào vết nứt vẫn mở ra. Một số nhân viên quản lý đã được cử đi xung quanh vết nứt cấp A này trong Công viên khu phố Muhakbong và một số thợ săn cấp A và B đã tiến vào trong vết nứt.

“…ngay trước cửa nhà mình.”

Một tiếng rít cất lên.

Do-jun kéo ghế đến bên cạnh Kwon Hyuk-soo và hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“…Ừ, chuyện có chút lớn.”

“Lớn?”

Kwon Hyuk-soo quay màn hình cho Do-jun xem, thở dài rồi lấy tay che mặt.

Do-jun đọc lướt qua bài báo.

“Đây là nhà cậu…”

Kwon Hyuk-soo gật đầu với hàng nước mắt đang lăn dài trên má.

“….Tôi vẫn còn mười năm để trả nợ.”

Nếu có một vết nứt, giá của những căn nhà gần đó sẽ giảm xuống. Vấn đề lớn nhất chính là thiếu an toàn. Và lý do lớn nhất là tiếng ồn khi đám đông đổ xô đi săn trong khe nứt.

“Chỉ cần bắt lấy Boss và đóng cửa khe nứt, đúng chứ?”

“Điều đó có thể tốt hơn một chút, nhưng…. Đây là khe nứt cấp A đấy…. Tôi không nghĩ là nó sẽ đóng lại dễ dàng đâu. Đó là một cơ hội hiếm hoi nhưng có thể là vết nứt vẫn sẽ ở đó nếu mà họ có bắt được Boss đi nữa.”

Do-jun đã cố gắng yêu cầu Kwon Hyuk-soo dẹp bỏ Guild Meza nhưng anh ta đã sớm bỏ cuộc.

Lúc đầu , các vết nứt thuộc thẩm quyền của Cục Quản lý Thợ săn, không phải Tòa thị chính Seoul.

Guild Meza đã gây khó dễ cho Kwon Hyuk-soo bởi vì họ là thợ săn còn là cấp A nữa, thế nên thật khó cho Kwon Hyuk-soo để nhờ vả họ chuyện này.

Vào lúc đó.

Cánh cửa văn phòng của bộ phận quản lý vết nứt mở ra.

Cha Ye-ji lon ton chạy vào.

“Tôi về rồi, thưa ngài.”

Do-jun tự nhiên quay đầu về phía Cha Ye-ji.

“Cô Ye-ji.”

“Vâng.”

Cha Ye-ji nghiêng đầu.

Do-jun nhìn lại đồng hồ của mình: 

“Hôm nay chúng ta tăng ca nhé?”

“…Dạ?”




 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương