Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1050: vô đề
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ngọn lửa màu vàng nóng đến mức tất cả các cung phụng của Thánh Linh Giáo đều vô thức lùi về phía sau, không dám để ngọn lửa chạm vào. Cảm giác như lúc này Ngôn Thiểu Triết đang đốt cháy cả linh hồn lẫn thể xác của mình, thanh lọc mọi thứ về bản thân khỏi thế giới này.
"Hắn điên rồi sao? Hắn thật sự tự thiêu sống bản thân mình sao?" Chung Lệ Vũ ngơ ngác nhìn ngọn lửa màu vàng đậm trước mặt, hoàn toàn choáng váng trong giây lát.Hắn không bao giờ hiểu tại sao ngôn thiểu triết lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Ngọn lửa màu vàng dần dần tắt, toàn thân và hơi thở của Ngôn Thiểu Triết đều biến mất.
Chung Lệ Vũ lẽ ra phải vui mừng sau khi giết được Ngôn Thiểu Triết, trưởng khoa võ thuật của học viện Sử Lai Khắc và là người bổ nhiệm những siêu cấp đấu la tiếp theo, nhưng hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn. Là một siêu cấp Đấu la, Ngôn Thiểu Triết chết quá dễ dàng rồi. Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ dùng hết sức bỏ chạy trước khi bị bao vây.
Đúng rồi, những người ở học viện sử lai khắc đâu?
Vừa rồi hắn đi ra, hắn nhìn thấy ở đây ít nhất có bảy tám người của học viện Sử Lai Khắc. Nhưng dưới sự bao phủ của ngọn lửa phượng hoàng và cơn bão tuyết trước đó, những người này đều đã biến mất. Những nỗ lực nãy giờ của Ngôn Thiểu Triết chính là bao che cho họ để họ có thể chạy trốn. Tuy nhiên, mạng sống của trưởng khoa võ học quá vô giá trị. Không thể nào! Cái này chắc phải có cái gì đó đang gặp trục trặc.
"Mau lên, tìm kiếm những người của học viện sử lai khắc đó, đừng để bọn họ chạy thoát." Vừa nói, Chung Lệ Vũ liền lóe lên, bay về phía Thánh Linh Giáo thành, tập hợp các thành viên
Khi đến nơi tập trung các thành viên của Thánh Linh giáo, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên trở nên u ám hơn. Trên mặt đất, xác người nằm ngổn ngang. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hơn mười thành viên của Thánh Linh Giáo đã chết ở đây. Mặc dù phần lớn bọn họ chỉ là những tà hồn sư cấp Hồn Đế, nhưng những người có thể được cử ra tiền tuyến đều là tinh anh của Thánh Linh Giáo!
Việc huấn luyện một tà hồn sư không hề dễ dàng, có thể tưởng tượng được sự đau lòng của Chung Lệ Vũ khi mười người trong số họ chết cùng một lúc. Không, không chỉ mười. Đấu La giả diện đã bị thiêu chết trong ngọn lửa phượng hoàng, còn Lam Ngân Thánh Nữ thì mất tích. Tổng cộng là mười hai người, trong đó có 2 người vô cùng quan trọng!
Chung Lệ Vũ chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang dâng cao, như thể một ngụm máu sắp phun ra.
"Một lũ khốn nạn!" Chung Lệ Vũ tức giận hét lên.
Lúc này, trại chỉ huy nhận ra nguyên soái Lâm Hải cũng đến hiện trường. Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt đất các Tà Hồn Sư đều đã chết, hắn liền cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.
Không ai thích các tà hồn sư này hết, thậm chí cũng không phải người của hắn. Những sinh mệnh này không còn có thể được gọi là con người trong mắt người thường nữa. Mỗi ngày đối phó bọn họ đều phải cẩn thận, Lâm Hải với tư cách là nguyên soái cũng không ngoại lệ.
"Quốc sư, ta đã liên lạc cho mấy nhóm hồn đạo sư trên không rồi, nhưng bọn hắn cũng không thấy những người của học viện Sử Lai Khắc kia rời đi như thế nào, ta đã hạ lệnh toàn bộ quân đội điều tra kỹ càng, truy tìm tung tích của bọn họ. Thiết bị thăm dò linh hồn đã được vận hành đầy đủ, hơn nữa, Đế quốc Thiên Hồn đã rút quân, xem ra lần này bọn họ đã tính toán trước, hoàn toàn là vì công kích. Bên các ngươi có tổn thất lớn không?”
Chung Lệ Vũ hít một hơi thật sâu và hầu như không thể nguôi ngua cơn tức giận trong lòng. Sự mất mát là rất lớn! Nhưng Nguyên soái Lâm Hải trong thời gian ngắn đã tận lực phát huy, dù muốn tức giận cũng không thể.
"Được rồi, thiết lập hỗ trợ tìm kiếm, cho dù đào ba trượng xuống đất cũng phải tìm được những người của học viện Sử Lai Khắc!" Chung Lệ Vũ lạnh lùng nói.
"Vâng." Nguyên soái Lâm Hải đáp lời, rồi xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại quá lâu bên cạnh một ngọn núi lửa tà ác đang sắp phun trào như vậy, quá nguy hiểm.
Toàn bộ doanh trại của Đế quốc Nhật Nguyệt đang bận rộn. Để thực hiện đầy đủ ý muốn của Chung Lệ Vũ, Lâm Hải đã ra lệnh đào ba thước đất. Dù sao những người của học viện Sử Lai Khắc kia không thể bỗng nhiên biến mất, bọn họ luôn có cách rời đi. Trên bầu trời có hồn đạo đoàn chặn đường, còn có các loại thiết bị dò tìm hồn đạo khí, cho dù có thể trở nên vô hình cũng không thể thoát khỏi lưới kéo này!
Trong khu vực cốt lõi của toàn bộ doanh trại quân đội, tất cả các lều trại đều được tạm thời dỡ bỏ, sau đó đào đất sâu ba thước.
Tuy nhiên, sau hai ngày vật lộn vẫn không có manh mối nào cả. Chưa kể Chung Lệ Vũ đang vô cùng tức giận, ngay cả Lâm Hải cũng đầy vẻ khó hiểu. Có đúng là họ có thể biến mất trong không khí không? Nếu học viện Sử Lai Khắc có thể nắm giữ phép thần thông như vậy, sức uy hiếp sẽ quá lớn.
Trong lúc bọn họ đang chật vật, mọi người trong Học viện Sử Lai Khắc đang sống rất thoải mái trong vong linh bán vị diện. Điều tồi tệ duy nhất là tình trạng của Đường Nhã.
Trở về vong linh bán vị diện và phong ấn nó, cho dù Nhật Nguyệt Đế quốc có đào ba thước xuống đất cũng không thể tìm ra manh mối nào.
Cú đột phá cuối cùng của Ngôn Thiểu Triết đã xóa sạch mọi dấu vết có thể bị kẻ thù phát hiện. Dưới sự bao phủ của bão tuyết và phượng hoàng, không ai nhìn thấy mọi người trong học viện sư lai khắc đã rời đi như thế nào.
Tình trạng của Đường Nhã có chút hơi tệ. Nàng nằm trong vòng tay của Bối Bối, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, liên tục che đầu, trông rất đau đớn.
"Vũ Hạo, ta phải làm sao đây?" Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo cầu cứu.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Theo những gì Hữu hương thất lạc tiên nói với đệ, lão sư tiểu nhã đáng lẽ đã bị nhiễm một loại độc dược ảnh hưởng đến tâm trí của nàng ấy. Loại độc dược này đã xâm chiếm mọi bộ phận trên cơ thể nàng ấy, thậm chí cả võ hồn linh hồn của nàng cũng bị ảnh hưởng.Hữu hương thất lạc tiên đã cho ta loại thuốc tiên mà cô đã trồng, có thể dần dần giải quyết những chất độc này, nhưng vấn đề là những chất độc này đã hòa nhập quá sâu vào cơ thể lão sư tiểu nhã, khi chất độc được loại bỏ, sức sống của lão sư cũng sẽ bị ảnh hưởng, cơ thể sẽ ngày càng yếu đi, vì vậy chúng ta phải tìm Lam Ngân Hoàng và kết hợp nó với võ hồn của lão sư để lão sư có thể hấp thụ sức mạnh của nó, từ đó kích thích nguồn gốc võ hồn của chính lão sư và khiến sức sống của lão sư nhen nhóm trở lại. Đây là cách duy nhất để cứu lão sư.”
Bối Bối nói: "Vậy nàng hiện tại rơi vào tình huống này thì nên làm như thế nào? Nếu như tạm thời không chữa trị cho nàng thì sao? Trước kia nàng ở cùng Thánh Linh Giáo không phải là rất tốt sao?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: “Nhìn tình trạng của Tiểu Nhã, chắc chắn không thể duy trì trạng thái này, lão sư bị huynh kích thích, cưỡng ép ý thức sống lại, khiến tà độc trong cơ thể bắt đầu hoạt động. Trở nên rối loạn. Nếu lão sư tiếp tục dùng nó, tà độc có thể có thể duy trì tình trạng của nó, nhưng chất độc sẽ lan sâu hơn. Hơn nữa, chúng ta không có độc dược để đưa cho lão sư, chúng ta phải bắt đầu giúp lão sư loại bỏ độc tố , nếu không một khi tà độc trong cơ thể lão sư bộc phát toàn bộ, ngay cả thần linh cũng không thể cứu được lão sư."
Bối Bối hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Vũ Hạo, nói thật cho ta biết. Nếu chúng ta tiếp tục giúp Tiểu Nhã loại bỏ tà độc ra khỏi cơ thể nàng ấy, nàng ấy có thể sống được bao lâu?"
Hoắc Vũ Hạo nói: "đệ cũng không thể nói chắc chắn. Còn tùy vào tốc độ giải độc, theo ta thấy thì phải mất nửa năm đến một năm."
Bối Bối im lặng, nhìn Đường nhã trắng bệch như tờ giấy trong lòng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu giải độc cho nàng ấy, trong vòng nửa năm, ta sẽ tìm được Lam Ngân Hoàng cho nàng ấy.Nếu cuối cùng chúng ta vẫn không tìm được nó thì mạng sống của nàng coi như chấm hết”
Nhìn vẻ mặt của Bối bối , Hoắc Vũ Hạo trong lòng thở dài. Hiện tại hắn không có biện pháp nào tốt hơn, hắn không thể lại đem Đường nhã giao cho Thánh Linh Giáo.
"Được rồi, để đệ kiểm tra thân thể của Tiểu Nhã trước đã." Hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng "Độc kinh" do Đường Môn truyền lại. Khi hiểu rõ hết các loại chất độc, hắn chính là là một trong những người giỏi nhất thế giới.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra tiên dược mà Hữu Hương Thất Lạc đưa cho. Một tầng ánh sáng hồng nhạt từ tiên dược phóng ra, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy thư thái, vui vẻ khi ngửi thấy mùi thơm. Ngay cả Diệp Cốt Y, người cực kỳ chán ghét loại vong linh bán vi diện này, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi ánh sáng hồng nhạt của tiên dược Hữu hương thất lạc rơi vào Đường nhã, nó đột nhiên tỏa sáng và màu sắc trở nên tối hơn một chút.
Cơ thể Đường Nhã bắt đầu khẽ run lên
Chẳng bao lâu, trên bề mặt da của nàng xuất hiện những đường màu xanh đen, giống như hoa văn trên đám cỏ bạc màu xanh đậm của nàng.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra một cây kim bạc, châm nhẹ vào ngón tay của Đường nhã, một giọt máu chảy ra. Hoắc Vũ Hạo giơ ra lọ thuốc của Hựu hựu cầm trong tay, cầm lấy giọt máu dường như có màu sẫm.
Thuốc tiên của hữu hương thất lạc ban đầu có màu hồng nhạt, nhưng sau khi nhận được giọt máu này, nó đột nhiên chuyển sang màu hồng đậm. Và giọt máu dường như đang sôi sục, sương mù màu xanh đen từ từ bốc lên.
Hoắc Vũ Hạo dùng tay còn lại che đi đan dược mà Hựu Hựu đưa, giải phóng móng vuốt của Băng Đế. Dưới ảnh hưởng của hơi thở bang cực hạn, làn sương mù màu xanh đen bốc lên đột nhiên ngưng tụ thành bột và hấp thụ lên những tinh thể bang cực hạn của hắn ta.
Giọt máu trên tiên dược đã được thanh lọc nhưng chuyển đang dần chuyển sang màu hồng nhạt, hoàn toàn không phải màu đỏ của máu bình thường. Có thể cảm nhận được, trong giọt máu này ẩn chứa sinh cơ đang biến mất với tốc độ đáng báo động, mặc dù vẫn có một số đặc tính của máu, nhưng nó hoàn toàn khác với máu bình thường.
Thấy vậy, ngay cả bối bối không có nghiên cứu về độc tố cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoắc Vũ Hạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook