Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1048: Phượng Hoàng đoạn hậu (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Một đầu oán linh bay đến trước mặt Diệp Cốt Y. Nếu là một cường giả Hồn Đế bình thường, khi đối mặt với oán linh do tà hồn sư thả ra thì phải cực kỳ thận trọng, một chút bất cẩn cũng có thể khiến tinh thần hải của bản thân chịu ảnh hưởng lớn, nhưng Diệp Cốt Y lại khác. Trên người nàng chỉ có một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, liền khiến oán linh kia thét lên thảm thiết, rồi hóa thành tro bụi mà tan biến. Hơn nữa, năng lượng tịnh hóa xuất hiện sau đó cũng được Diệp Cốt Y hấp thụ vào cơ thể, bổ sung lượng hồn lực đã tiêu hao, đồng thời nâng cao tu vi của bản thân.
Vì vậy, dưới sự yểm hộ của Băng Hùng Vương, Diệp Cốt Y đơn giản chính là cơn ác mộng đối với đám tà hồn sư này, nàng có thể phát huy toàn bộ năng lực chiến đấu của bản thân một cách vô cùng thoải mái.
Ngày trước Hoắc Vũ Hạo từng không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giải cứu cho nàng, cũng vì nàng trời sinh đã có năng lực khắc chế tất cả tà hồn sư. Khi thực lực của nàng ngày càng được nâng cao, mức độ uy hiếp đối với đám tà hồn sư này cũng theo đó mà tăng lên.
Tu vi của Diệp Cốt Y đã tiệm cận với cấp bậc Hồn Thánh, nàng tự tin rằng bản thân có thể vượt qua bình cảnh, đột phá lên hồn thánh sau trận chiến này. Khi đó, võ hồn Thần Thánh Thiên Sứ của nàng sẽ từ hai cánh biến hóa thành bốn cánh, thực lực tổng thể sẽ tăng lên rất nhiều, dù có phải đối mặt với những tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La đi nữa, nàng cũng sẽ không e ngại.
Nam Thu Thu vẫn luôn theo sát Diệp Cốt Y, toàn tâm toàn ý cùng Diệp Cốt Y phối hợp tác chiến. Thần Thánh Thiên Sứ của Diệp Cốt Y là thứ hiệu quả nhất để đối phó với tà hồn sư, trong khi Nam Thu Thu thì sử dụng năng lực mẫn diệt của Yên Chi Long để bảo vệ nàng, cho phép nàng có thể tập trung phát huy tối đa sức công kích của mình.
Không chỉ Nam Thu Thu, mà cả Tiêu Tiêu cũng đang đi theo bảo vệ Diệp Cốt Y. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh được sử dụng như một võ hồn hệ khống chế, chuyên môn phụ trách cô lập kẻ thù giúp Diệp Cốt Y, ngăn không cho quá nhiều kẻ địch trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng. Liền để Diệp Cốt Y có thể thoải mái phát huy toàn lực.
Ngoài mấy người bọn họ ra, những người khác cũng nắm giữ các vai trò riêng. Thực lực của Giang Nam Nam đã tăng lên rất nhiều kể từ khi nàng dung hợp với hồn linh của Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng. Lúc này, một con mãng xà dài hơn mười thước còn đang hoành hành trên chiến trường. Điểm mạnh nhất của nó, chính là việc sở hữu tất cả năng lực của Giang Nam Nam cùng một lúc. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã khiến hiệu quả của nó không kém gì Hoàng Kim Đại Mạo của Từ Tam Thạch rồi.
Lúc này Giang Nam Nam đã hóa thân thành võ hồn chân thân, nhưng không phải là Nhu Cốt Thỏ, mà là dung hợp võ hồn chân thân của nàng vào trong Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng, khiến cho thực lực Hồn Linh của nàng tăng lên rất nhiều. Với thân hình khổng lồ của mình, Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng liên tục càn quét, làm loạn chiến trường, ngăn cản đám tà hồn sư không cách nào tụ tập lại với nhau.
"Tiểu Nhã!" Bối Bối hét lên một tiếng, đối mặt với Đường Nhã đang cầm trong tay Lam Ngân Bá Vương Thương.
Thân thể Đường Nhã khẽ chấn động. Nàng vốn dĩ đã có chút do dự rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng Bối Bối gọi, động tác tay của nàng lại càng chậm chạp đi đôi chút.
Bối Bối thu hồi Long Hoàng Chấn Vực Giới của bản thân, từng bước đi về phía Đường Nhã. Mỗi bước tiến tới, quang mang màu vàng trên cơ thể hắn lại mờ đi đôi chút. Chỉ sau ba bước, toàn bộ vảy rồng trên người hắn đều đã biến mất, ngay cả võ hồn cũng hoàn toàn được thu hồi, lộ ra diện mạo thật sự của bản thân.
"Tiểu Nhã, ta là Bối Bối. Ngươi vẫn còn nhớ ta chứ?" Bối Bối vừa đi về phía Đường Nhã, vừa nhẹ giọng nói.
Từ Tam Thạch tay siết chặt Hoàng Kim Huyền Vũ Thuẫn, rồi đột nhiên vung tay một cái. Chiếc khiên lao ra, đánh bay một tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Đế đang lao về phía hắn.
Hắn thực sự rất lo lắng cho Bối Bối, nhưng lúc này, hắn cũng không thể đứng ra ngăn cản được. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn nhìn thấy trong mắt Bối Bối toát ra thần sắc vô cùng kiên định. Tuy rằng hắn đã quá quen thân với Bối Bối rồi, nhưng loại ánh mắt này, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn biết, một khi Bối Bối đã hạ quyết tâm, thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ cố gắng thử một lần. Nếu đã là huynh đệ, thì không thể đi ngăn cản được. Bởi vì hắn biết, nếu bản thân và Nam Nam cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Bối Bối, cố lên! Từ Tam Thạch gào to trong lòng, đồng thời chăm chú nhìn vào Đường Nhã. Một khi xảy ra chuyện gì, hắn sẽ lao tới cứu Bối Bối ngay lập tức.
Đường Nhã vẫn đứng đó, cơ thể có chút đờ đẫn. Dưới chân nàng, một lượng lớn Hắc Ám Lam Ngân Thảo vẫn còn đang vẫy vùng, nhưng chúng không vùi đầu vào việc tấn công xung quanh nữa. Lam Ngân Bá Vương Thương sắc bén trên tay nàng lóe lên ánh sáng màu ám lam, tràn đầy khí tức cực kỳ mãnh liệt, như thể muốn xuyên thủng cả thiên không. Tuy nhiên, dù cầm trên tay cây thương sắc bén này, nhưng nàng lại không thể đâm nó về hướng Bối Bối.
Bối Bối vẫn như cũ tiến dần về phía trước. Ánh mắt của hắn càng trở nên ôn hòa hơn, trên cơ thể thậm chí không có một tia dao động hồn lực nào.
"Tiểu Nhã, ta sẽ không đấu với nàng. Làm sao ta có thể làm tổn thương nàng được chứ? Nàng là Tiểu Nhã của ta, và sẽ luôn là Tiểu Nhã của ta. Nếu nàng vẫn muốn động thủ, vậy thì cứ giết ta đi. Cho dù máu của ta sẽ lại lần nữa dính trên người nàng, ta cũng nguyện ý."
“Đừng tới đây!” Đường Nhã đột nhiên quát lên một tiếng. Kể từ khi trận chiến bắt đầu, đây cũng là lần đầu tiên nàng mở miệng nói gì đó. Thanh âm của nàng không còn lạnh lùng nữa, mà lại đang tràn ngập sự hoang mang hoảng loạn.
Nghe được tiếng kêu của nàng, Từ Tam Thạch ở xa cũng thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Vì cảm xúc của Đường Nhã có sự dao động khi nhìn thấy Bối Bối, điều đó chứng tỏ rằng trong lòng nàng vẫn còn có ấn tượng về Bối Bối.
Bối Bối bỏ ngoài tai lời của Đường Nhã, tiếp tục đi về phía trước. Vốn dĩ khoảng cách giữa hắn và Đường Nhã không xa, lúc này hắn gần như đã đứng trước mặt Đường Nhã rồi.
“Đừng tới đây!” Thanh âm của Đường Nhã càng trở nên sắc bén hơn. Đôi mắt lạnh lùng của nàng ngập tràn những cảm xúc giằng xé.
"Tiểu Nhã... Ta là Bối Bối đây." Bối Bối tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa gọi tên Đường Nhã, như thể đang gọi tên thê tử của mình vậy.
Cuối cùng, hắn đã bước đến ngay trước mặt Đường Nhã. Mà Lam Ngân Bá Vương Thương trong tay Đường Nhã rốt cuộc cũng không đâm ra, thậm chí còn hơi run rẩy trong tay nàng.
Bối Bối đã đến trước mũi thương, nhưng hắn vẫn không dừng lại, thậm chí còn trực tiếp đâm vào Lam Ngân Bá Vương Thương. Mũi thương sắc bén ngay lập tức xuyên qua vai hắn, đầu mũi thương xuất hiện một vệt máu, dần dần lan tràn dọc theo những đường vân màu hắc lam.
Cùng với sự tiến bộ trong tu vi của Đường Nhã, Ám Hắc Lam ngân Bá Vương Thương này đã có thêm năng lực hút máu, trong khi hút máu, nó thậm chí còn dung hợp hắc ám độc tố vào bên trong huyết mạch của đối phương.
Sắc mặt Bối Bối liền có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ: "Tiểu Nhã, ta là Bối Bối đây."
Nhìn thấy mũi thương đâm xuyên qua vai Bối Bối, ánh mắt Đường Nhã đột nhiên trở nên đờ đẫn. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, như thể đang nhìn thấy điều gì đó vô cùng khó tin.
Bối Bối tiến thêm một bước nữa, lập tức khiến Lam Ngân Bá Vương Thương càng đâm sâu hơn. Nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt Bối Bối không hề hiện ra chút đau đớn nào, mà chỉ có một vẻ ôn nhu không đổi.
"Tiểu Nhã, ta là Bối Bối đây." Bối Bối lại nhẹ nhàng gọi.
"A..." Đường Nhã đột nhiên điên cuồng hét lớn, buông cây Lam Ngân Bá Vương Thương trong tay ra. Không có hồn lực hỗ trợ, Lam Ngân Bá Vương Thương trong nháy mắt liền sụp đổ, hóa thành những tia sáng màu hắc lam, từ từ tan biến vào không trung. Đồng thời đám Hắc Ám Lam Ngân Thảo xung quanh cơ thể Đường Nhã cũng nhanh chóng biến mất. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy dữ dội.
Nàng ôm đầu, hét lớn: "Đầu ta đau quá."
Bối Bối cố gắng đè nén cơn đau trên vai, vội vàng bước tới ôm Đường Nhã vào lòng.
Mặc dù lúc này cơ thể Đường Nhã rất lạnh lẽo, lại còn tràn ngập khí tức hắc ám nồng đậm, nhưng khoảnh khắc Bối Bối ôm nàng vào lòng, nước mắt lại không nhịn được mà tuôn ra.
Bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm rồi kể từ ngày Đường Nhã mất tích? Cuối cùng hắn đã có thể ôm Đường Nhã trở về trong vòng tay mình.
Tiểu Nhã, nàng có biết lúc này ta hạnh phúc đến thế nào không? Bất kể phải bỏ ra cái giá nào, ta cũng sẽ chữa khỏi cho nàng.
Từ Tam Thạch nhìn thấy Bối Bối thành công, lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Được rồi, chúng ta mau đi báo cho tiểu sư đệ, nhanh chóng rời khỏi đây."
Bối Bối quay đầu nhìn hắn, gật đầu một cái, sau đó bế Đường Nhã lên, quay người chạy về phía lều của Giả Diện Đấu La. Tại đó, cánh cổng dẫn đến vong linh bán vị diện vẫn đang được mở.
Trong soái trướng bên phía Nhật Nguyệt Đế quốc.
Chung Ly Ô, thân là giáo chủ Thánh Linh Giáo, đồng thời cũng là quốc sư, ngồi tại vị trí chủ tọa, còn nguyên soái Lâm Hải thì đang ngồi bên cạnh.
Một lượng lớn mệnh lệnh đã được ban hành, toàn bộ quân doanh đều đang phải tất bật vì trận đại chiến.
Chung Ly Ô mang sắc mặt âm trầm. Ngoại trừ Lâm Hải, trong lều lúc này còn có rất nhiều các tướng lĩnh khác của Nhật Nguyệt đế quốc, bởi vì có Chung Ly Ô cùng sáu vị cung phụng của Thánh Linh giáo đang ở đâu, nên bọn họ đều im phăng phắc, không dám nói lời nào.
"Tại sao đã lâu như vậy rồi, vẫn không có người nào tới báo cáo? Truyền lệnh binh của ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi à?" Chung Ly Ô hướng về phía Lâm Hải đang ngồi bên cạnh, hỏi.
Lâm Hải cũng hơi cau mày, đáp: "Không phải chứ, đã lâu như vậy, truyền lệnh binh hẳn là phải không ngừng báo cáo tình hình chiến đấu mới đúng."
Sau khi một loạt mệnh lệnh được ban xuống, căn lều chỉ huy liền trở nên yên tĩnh trở lại. Bọn họ đã đợi một lúc rồi, nhưng vẫn không có truyền lệnh binh nào đến hồi báo nữa. Làm sao có thể tiếp tục chỉ đạo trận chiến nếu không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì chứ?
"Hả?" Ánh mắt của Chung Ly Ô khẽ động, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng bật dậy, "Không đúng, sao lại yên tĩnh như vậy? Cho dù căn lều chỉ huy này có năng lực cách âm, thì bên ngoài cũng không thể im ắng lạ thường như vậy được. Đi ra ngoài xem." Nói xong, hắn liền bước vội hướng ra phía bên ngoài.
Đương nhiên sẽ không có truyền lệnh binh nào đến được đây, bởi vì "Giả Diện đấu la" đang ở bên ngoài. Sau khi bố trí tinh thần lực bình chướng, Hoắc Vũ Hạo đã chặn được ba đợt truyền lệnh binh. Có tinh thần lực bình chướng này ngăn cách âm thanh từ bên ngoài, với năng lực của hắn, ba đợt truyền lệnh binh đến đây đều bị lĩnh vực Tinh Thần Quấy Nhiễu dẫn dụ đến một góc tối tăm bên cạnh lều chỉ huy, rơi vào trạng thái hôn mê.
Bức màn của căn lều được vén lên, Chung Ly Ô là người đầu tiên bước ra. Hoắc Vũ Hạo đứng cách cửa lều không xa, nhìn thấy Chung Ly Ô đi ra, liền âm thầm thốt lên một tiếng trong lòng: “không tốt”. Trận chiến bên kia vẫn chưa kết thúc, mọi người cũng còn chưa rút lui nữa.
Hoắc Vũ Hạo biết bây giờ là thời điểm phải chạy đua với thời gian. Mỗi giây mỗi phút mà hắn tranh thủ được, đều sẽ giúp đồng bạn bên kia càng an toàn hơn đôi chút. Lúc này, Bối Bối đang ôm lấy Tiểu Nhã, rút lui về phía căn lều của Hoắc Vũ Hạo.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn bao trùm toàn bộ chiến trường, hắn biết chính xác những chuyện gì đang xảy ra.
thời gian! thời gian!
Đầu Hoắc Vũ Hạo lúc này vẫn còn đang quay cuồng, rồi lại nhanh chóng tiến lên hai bước, hoảng sợ nói: "Giáo chủ, không tốt rồi, kẻ địch đang tấn công, là người của Sử Lai Khắc học viện!" Hắn tuy rằng mở miệng kêu to, nhưng thân thể lại khéo léo đứng chắn lối đi của Chung Ly Ô lại.
"Cái gì?" Chung Ly Ô vừa bước ra khỏi lều, liền cảm thấy có gì đó không đúng. Dao động hồn lực trong không khí lại có thể mãnh liệt như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao trước đó khi còn ở trong lều, hắn không cảm nhận được bất cứ điều gì?
Tuy nhiên lúc này hắn cũng không để tâm lắm, vội vàng hét lên: “Mọi người hãy theo ta đi nghênh chiến.”
Đúng lúc này, một trận bão tuyết cực mạnh đột nhiên bộc phát.
Dưới sự chỉ huy thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo, Tiểu Bạch vốn dĩ vẫn đang áp chế, không thể hiện hết ra sức mạnh của bão tuyết, cuối cùng cũng đã bộc lộ toàn bộ thực lực của mình.
Khu vực bị bão tuyết bao phủ lan rộng chỉ trong nháy mắt. Vô số luồng phong tuyết đột nhiên rơi xuống, trước tiên che khuất tầm nhìn của giáo chủ Thánh Linh Giáo cùng đám người cung phụng. Hơn nữa, trong hồn kỹ cường đại thuộc loại lĩnh vực này của Tiểu Bạch, mọi khả năng cảm nhận hồn lực đều sẽ bị suy yếu đến cực hạn.
Chung Ly Ô giận dữ thét lên một tiếng, vỗ tay về phía trước, đột nhiên, một luồng ánh sáng màu tím mãnh liệt phát ra từ lòng bàn tay hắn. Ánh sáng tím khuếch tán trong không trung, hóa thành từng cụm ánh sáng màu tím đen. Nơi nào có ánh sáng đi qua, những bông tuyết tại đó liền tan chảy ngay lập tức. Hắn phớt lờ sự cản trở của trận bão tuyết, trực tiếp lao thẳng về hướng chiến trường.
Thân là một tà hồn sư cấp bậc siêu cấp Đấu La, hắn cực kỳ tự tin vào thực lực của bản thân.
Bên kia, đám người Sử Lai Khắc học viện nhìn thấy Bối Bối đã mang được Tiểu Nhã đi, cũng nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Tống lão dùng một chưởng đánh bay tam trưởng lão, khiến hắn trọng thương, phun ra máu, tuy nhiên, bà cũng không để ý tới việc bồi thêm một kích cuối cùng, cơ thể biến thành một đạo ánh sáng màu ngọc bích, lập tức lóe lên, bay về hướng Chung Ly Ô bên này. Nếu không có ai ngăn cản đám cường giả của Thánh Linh Giáo, thì chẳng có ai trong học viện có thể thoát được.
Chiếc hoàn hồn thứ sáu trên người Ngôn Thiểu Triết đột nhiên bay lên. Sở dĩ hắn và Tống lão không thể trong thời gian ngắn giết chết tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão, là vì họ còn đang áp chế thực lực, không để lộ ra dao động hồn lực quá mạnh mẽ, tránh bị Chung Ly Ô phát giác.
Hoắc Vũ Hạo mặc dù có thể ngăn cách âm thanh và dao động hồn lực, nhưng nếu trên mặt đất rung động quá mãnh liệt, thì hắn vẫn không cách nào che giấu được. Còn lúc này, họ không còn lý do gì để che giấu nữa, cứ việc toàn lực xuất thủ thôi.
Kim Sắc Phượng Hoàng rực rỡ đột nhiên dang rộng đôi cánh, đồng thời đánh bay tứ trưởng lão sang một bên, bao trùm hết đám tà hồn sư xung quanh lại, buộc cho đám tà hồn sư còn đang dây dưa với người của học viện Sử Lai Khắc đành phải rút lui.
Đám người Sử Lai Khắc học viện đương nhiên cũng ngay lập tức xoay người bỏ chạy, hướng thẳng đến căn lều của Hoắc Vũ Hạo. Còn Ngôn Thiểu Triết thì lại bật lên không trung, theo sát phía sau Tống lão, dung nhập cơ thể của mình vào Kim Sắc Phượng Hoàng, giải phóng ra võ hồn chân thân. Chiếc hồn hoàn thứ chín trên người cũng theo đó mà tỏa sáng rực rỡ.
Phượng hoàng kêu lên một tiếng thật đinh tai, Phượng Hoàng Chân Thân do Ngôn Thiểu Triết biến thành lập tức dâng trào, dang rộng đôi cánh đạt tới chiều dài cả trăm mét. Phượng Hoàng hỏa diễm mãnh liệt đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, tựa như đang phô diễn ra một loại sức mạnh áp đảo.
Từng cụm Phượng Hoàng hỏa diễm này hóa ra đều mang hình dạng của một con Hỏa Phượng Hoàng, Khí tức quang minh cường đại thậm chí còn tạm thời xua tan đi trận bão tuyết của Tiểu Bạch.
Bầu trời đêm vốn dĩ còn đang tối tăm, lúc này đã hoàn toàn bừng sáng, ngọn lửa vàng rực cháy cuồn cuộn giữa không trung, hào quang lóa mắt thắp sáng cả một vùng trời.
Đây là hồn kỹ thứ chín của Ngôn Thiểu Triết, cũng là đòn tấn công mạnh nhất của hắn. Phượng Hoàng Hàng Lâm.
Vào lúc này, hắn dường như đã biến thành một con thần thú Phượng Hoàng chân chính vậy. Thuộc tính quang minh mãnh liệt bừng lên, cứ thế áp chế giáo chủ Chung Ly Ô cùng sáu tên cung phụng bên phía đối diện. Ngay sau đó, Phượng Hoàng hỏa diễm liền bao trùm toàn bộ bọn hắn bên trong.
Chung Ly Ô và những tên khác vội vàng lao ra ngoài sau khi phát hiện có chỗ kỳ lạ tại chiến trường bên này. Mà Ngôn Thiểu Triết thì đã được Tinh Thần Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở. Hắn đã thủ thế chờ sẵn, không chút do dự mà thi triển ra hồn kỹ mạnh nhất của mình.
Toàn thân Tống lão giờ đây tràn ngập ánh sáng thanh sắc, hóa thành một đầu Thanh Ảnh Thần Ưng còn sớm hơn Ngôn Thiểu Triết một bước. Khi Phượng Hoàng Chân Thân đáp xuống, Thanh Ảnh Thần Ưng trong không trung cũng lập tức lóe lên. Trong chớp mắt ấy, đến cả Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một tia sáng thanh sắc lóe lên, ngay sau đó, Thanh Ảnh Thần Ưng đột nhiên biến hóa thành một màu trông như ngọc phỉ thúy.
Lúc này, Thanh Ảnh Thần Ưng đã không còn giống võ hồn nữa rồi, mà trông giống một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc từ ngọc thạch hơn. Thanh Ảnh Thần Ưng lập tức phóng ra, tốc độ dường như đạt tới cực hạn, trực tiếp tìm đến Chung Ly Ô.
Chung Ly Ô không có thời gian để sử dụng võ hồn chân thân của mình, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc dồn toàn lực phòng ngự. Dưới tình huống này, thực lực của Tống lão liền phát huy ra trạng thái mạnh nhất. Bảy tên tà hồn sư không chỉ phải đối phó với Thanh Ảnh Thần Ưng của Tống lão, mà còn phải chống cự lại Phượng Hoàng hỏa diễm cường đại do Phượng Hoàng Chân Thân phóng ra, tất cả bọn chúng vậy mà đều bị Tống lão một đòn đánh bay.
Hồn kỹ thứ chín của Tống lão, Phỉ Thúy Thăng Hoa.
Tu vi hồn lực của Chung Ly Ô và Tống lão không cách biệt là mấy, nhưng bản thân hắn là một tà hồn sư, nếu rơi vào tình huống một đối một, Tống lão chỉ có thể dựa vào tốc độ để đối phó, cũng có khả năng bà không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng lúc này, mặc dù Chung Ly Ô không bị thương, nhưng rốt cuộc vẫn bị đánh bay.
Hoắc Vũ Hạo phát ra một tiếng thét chói tai bên trong Phượng Hoàng hỏa diễm còn đang cháy cuồn cuộn, rồi cứ thế biến mất bên trong.
Dù sao đó cũng là quang minh hỏa diễm ở cấp bậc Siêu Cấp Đấu La, có thể giết chết một tên Phong Hào Đấu La bình thường cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mọi người trong Học viện Sử Lai Khắc thừa dịp hai vị siêu cấp đấu la còn đang phản kháng, nhanh chóng xông vào căn lều của Hoắc Vũ Hạo, dưới sự che chở của trận bão tuyết, họ thần không biết quỷ không hay lẻn vào cánh cổng dẫn đến Vong Linh Bán Vị Diện.
Một vầng sáng trắng lặng lẽ phóng ra từ bên trong Phượng Hoàng hỏa diễm, thi triển Quần Thể Hư Nhược.
Ngay sau đó, không gian xung quanh trở nên méo mó hoàn toàn, lĩnh vực Tinh Thần Quấy Nhiễu.
Ngay khi Chung Ly Ô chuẩn bị bay trở lại, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ ập vào người mình. Hắn gầm lên giận dữ trong không trung, khắp thân thể tỏa ra một luồng ánh sáng màu tím, nhưng cơ thể hắn vẫn khẽ run lên, rồi đột nhiên dừng lại.
"Vũ Hạo, chúng ta đi thôi!" Thanh âm Ngôn Thiểu Triết vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook