Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1024: Băng Châm Thập Bát Khúc (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhìn động tác của Hoắc Vũ Hạo, Hiên Tử Văn không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng. Năm đó, khi hắn còn ở Nhật Nguyệt Đế Quốc, dựa vào việc chế tạo ra loại pháo phân giải cấp tám này, mà không chỉ trở thành hồn đạo sư cấp tám trẻ nhất ở Minh Đức Đường, thậm chí còn ngồi lên vị trí đệ nhất nghiên cứu viên nữa!
Lúc đó tâm trạng hắn hăng hái biết bao. Đáng tiếc rằng Minh Đức Đường xảy ra quá nhiều mâu thuẫn nội bộ, khiến hắn không thể vận dụng cho tốt năng lực của bản thân, cuối cùng vì bị Hoắc Vũ Hạo hấp dẫn mà đi đến Đường Môn.
Hiên Tử Văn không có chút hối hận nào về lựa chọn của bản thân. Sau khi đến Đường Môn, hắn đã tìm được sự kính trọng. Hơn nữa, Đường Môn và Sử Lai Khắc Học Viện không tiếc công sức cung cấp đủ loại tài nguyên hỗ trợ hắn nghiên cứu. Nếu không, hắn làm sao có thể trở thành hồn đạo sư cấp chín trong thời gian ngắn như vậy?
Hắn hiểu rõ bản thân mình hơn bất cứ ai, mặc dù Hiên Tử Văn cho rằng bản thân không thua kém người nào trong phương diện nghiên cứu hồn đạo khí, nhưng hắn cũng biết rất rõ, rằng nếu xét về tu vi hồn lực thì căn cơ của hắn quá kém. Lúc đầu, hắn chỉ có thể miễn cưỡng trở thành Hồn Đấu La nhờ sự trợ giúp của đủ loại dược vật khác nhau. Trước khi đột phá đến hồn đạo sư cấp chín, hắn tin rằng bất kỳ tiểu tử cấp độ thất hoàn nào của Đường Môn cũng đều có thể dễ dàng đánh bại hắn, nếu hắn không sử dụng hồn đạo khí.
Bình thường Hiên Tử Văn vẫn luôn bận rộn, thậm chí không có thời gian suy tư chuyện thường ngày. Nhưng hôm nay hắn hiếm khi có thể bình tĩnh như vậy, đầu óc lúc nào cũng tràn ngập suy tư, nhưng ánh mắt lại luôn tập trung vào tay Hoắc Vũ Hạo.
Động tác của Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng nhanh. Từ lúc đầu còn chưa quen tay, cho đến khi dần dần tìm được cảm giác, ngay đến bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc với loại cảm giác này.
Mảnh kim loại hiếm trên tay dường như được phóng đại lên nhiều lần trong mắt hắn. Dưới sự quan sát tỉ mỉ của hắn, mọi chi tiết phức tạp đều có thể được thực hiện một cách dễ dàng.
Khi mới bắt đầu, cũng có một vài kỹ thuật chạm khắc mà hắn không dám sử dụng, sợ mắc phải sai lầm. Nhưng thời gian trôi qua, dưới sự chỉ dẫn của tinh thần lực cường đại, hắn lúc này không còn gặp phải vấn đề gì nữa.
Chẳng bao lâu sau, pháp trận hạch tâm đầu tiên đã được chạm khắc hoàn thiện, hắn cẩn thận đặt nó vào một góc bàn chế tác hồn đạo khí. Sau đó, hắn liền nhặt lên khối kim loại hiếm thứ hai, tiếp tục chạm khắc.
Hiên Tử Văn tiến về phía trước mấy bước, lặng lẽ cầm lấy pháp trận hạch tâm đầu tiên, cẩn thận xem xét. Một lúc sau, hắn khẽ gật đầu, đặt pháp trận hạch tâm về lại chỗ cũ.
Tiểu tử này quả nhiên không hề lười biếng! Đây chính là đánh giá được đưa ra bởi Hiên Tử Văn, sau khi cẩn thận quan sát cái pháp trận hạch tâm kia.
Từ việc Hoắc Vũ Hạo có thể chế tạo xong một cái pháp trận hạch tâm như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cho thấy hắn chí ít cũng đã đủ tiêu chuẩn trở thành hồn đạo sư cấp bảy rồi, đồng thời trong các hồn đạo sư cấp bảy còn là loại chuyên gia. Nếu như để hắn thử nghiệm chế tạo một số loại hồn đạo khí cấp tám tương đối đơn giản, chắc hẳn thật sự có khả năng thành công.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một ý nghĩ nhất thời nảy sinh trong đầu Hiên Tử Văn mà thôi.
Động tác của Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng nhanh. Việc chế tạo pháp trận hạch tâm thứ hai chỉ mất bốn phần năm thời gian so với pháp trận hạch tâm thứ nhất.
Hai mươi bốn cái pháp trận hạch tâm đều tương tự nhau, cứ tám cái hình thành một tổ hợp. Mỗi tổ hợp pháp trận hạch tâm đều có những điểm tương đồng, hơn nữa cũng có một số kết nối liên quan.
Hoắc Vũ Hạo phải mất một tiếng mới hoàn thành việc chế tác tổ hợp pháp trận hạch tâm đầu tiên. Tám cái pháp trận hạch tâm được sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Nhìn thấy điều này, sắc mặt của Hiên Tử Văn đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
Hắn rõ ràng vẫn nhớ rõ, khi còn là một hồn đạo sư cấp tám, hắn đã mất hết sáu ngày mới chế tạo ra được khẩu pháo phân giải cấp 8 đầu tiên. Chỉ tính riêng việc điêu khắc tổ hợp pháp trận hạch tâm thứ nhất này, hắn cũng mất tận ba ngày.
Trong ba tổ hợp pháp trận hạch tâm, thì tổ hợp đầu tiên là khó điêu khắc nhất. Mà nếu sau này hồn đạo sư tìm ra được kỹ xảo, thì tốc độ sẽ càng được cải thiện hơn.
Liệu tiểu tử này thực sự có thể chế tác thành công chăng? Ít nhất là cho đến lúc này, toàn bộ quá trình chế tác của hắn đều hoàn hảo cả. Phần sau thì lại càng đơn giản hơn, hắn sẽ không phạm sai lầm đấy chứ?
Hiên Tử Văn vốn dĩ muốn nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo, khi chế tạo hồn đạo khí từ trung cấp đến cao cấp, thì hồn đạo sư nên có thời gian nghỉ ngơi giữa chừng, điều hòa lại nhịp độ cơ thể.
Tuy nhiên, khi nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, hắn lập tức phát hiện ra rằng lúc này Hoắc Vũ Hạo trông vẫn còn tràn trề sinh lực lắm, làm gì có chút dấu hiệu mệt mỏi nào đâu?
Thế thì đừng có nghỉ ngơi gì nữa. Hiên Tử Văn hung dữ suy nghĩ trong lòng.
Hắn quay người, bước ra khỏi tĩnh thất, đưa mắt ngắm nghía bên ngoài. Bây giờ đã là đêm khuya, dựa vào sắc trời, thì chỉ còn ba tiếng nữa trời sẽ sáng.
Hừ, tiểu tử thối, trước bình minh mà không hoàn thành, thì cho dù cuối cùng có thành công cũng sẽ không được tính. Hơn nữa, thành công thì đã sao? Nếu nó không sử dụng được, hắn vẫn tính là thua.
Ngay cả bản thân Hiên Tử Văn cũng không cảm thấy tâm tính của bản thân thực sự đã thay đổi. Từ lúc đầu cho rằng Hoắc Vũ Hạo không thể chế tạo ra loại hồn đạo khí này, còn hiện tại hắn bắt đầu nghĩ ra những biện pháp khác để giữ chân Hoắc Vũ Hạo, sự thay đổi này không phải chỉ ở mức một điểm hai điểm thôi đâu.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên chẳng hề hay biết Hiên Tử Văn là đang suy tính cái gì, hắn hiện tại chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào chế tạo hồn đạo khí.
Tổ hợp thứ hai quả thực dễ chế tạo hơn tổ hợp đầu tiên nhiều, nhưng hắn không hề có chút bất cẩn nào. Hắn cũng hiểu rõ, rằng trong tổ hợp pháp trận hạch tâm này, bất kỳ sai sót nào ở bất kỳ pháp trận hạch tâm nhỏ nào cũng có thể khiến toàn bộ công sức chế tạo trở thành công cốc.
Đây là hồn đạo khí cấp tám, một khi kết nối, hồn lực nhất định sẽ được truyền vào bên trong. Nếu pháp trận hạch tâm có vấn đề gì, thì nó sẽ ngay lập tức nổ tung. Khi đó, không chỉ công sức chế tạo của hắn đổ sông đổ bể, mà còn lãng phí rất nhiều vật liệu kim loại quý hiếm nữa. Đó không phải là điều Hoắc Vũ Hạo muốn thấy.
Một cái, hai cái…
Hoắc Vũ Hạo vừa làm vừa đếm. Thời gian trôi qua, hắn cũng cảm nhận được động tác của bản thân đã càng lúc càng mượt mà hơn rồi.
Trong khoảng thời gian này mặc dù không hề luyện tập, nhưng dường như năng lực chế tác của bản thân lại có tiến bộ hơn rồi! Ha ha, Hiên lão sư hẳn là sẽ kinh ngạc lắm cho mà xem.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu hắn trong một khoảnh khắc, rồi lại nhanh chóng tan biến. Bởi vì chỉ vừa mất tập trung, mà cử động của tay hắn suýt chút nữa đã xuất hiện sai sót rồi.
Trên thực tế, khả năng tiến bộ mà không cần luyện tập của hắn chắc chắn là một trong những điều kỳ lạ nhất trong giới hồn đạo sư. Nguyên nhân là vì thực lực của hắn tiến bộ quá nhanh. Với sự hỗ trợ của tinh thần lực cường đại, đi cùng nền tảng vững chắc và sự nghiên cứu mà hắn đã đắm chìm trong những ngày này, mới giúp hắn có thể tránh được mọi sai sót trong quá trình chế tác.
Pháp trận hạch tâm của Hồn Đạo Khí cấp tám, dù có phức tạp đến mấy thì cũng không vượt quá phạm trù của pháp trận hạch tâm, chỉ là quá trình chế tác đòi hỏi nhiều tinh lực, hồn lực và kinh nghiệm hơn thôi.
Xét về phương diện kinh nghiệm thì Hoắc Vũ Hạo đúng là hoàn toàn thiếu sót. Nhưng ở những khía cạnh khác, rõ ràng hắn có ưu thế vượt trội. Cường độ hồn lực của song sinh võ hồn cao hơn rất nhiều so với những hồn sư cùng cấp bậc. Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo lúc này mặc dù chỉ mới đạt đến cấp 80, nhưng đã tương đương với Hồn Sư bình thường cấp 85. Nói cách khác, tu vi thực tế của hắn nếu so với Phong Hào Đấu La, thì cách cũng không xa cho lắm. Dù sao hắn cũng đã có được hồn hạch rồi mà!
Tổ hợp thứ hai, xong!
Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi. Sau khi tổ hợp pháp trận hạch tâm thứ hai hoàn thành, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hơi vặn cổ một chút để thả lỏng cơ thể.
“Mấy giờ rồi, đại sư huynh?” Hoắc Vũ Hạo quay sang Bối Bối, hỏi.
Bối Bối đáp: “còn hơn hai tiếng nữa trời sẽ sáng.”
“Được.” Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, lại bắt tay vào làm.
Những người khác đều đã quay về nghỉ ngơi, ngoại trừ Bối Bối ra, trong tĩnh thất chỉ còn kiếm si Quý Tuyệt Trần, Hiên Tử Văn, Hoà Thái Đầu là còn lưu lại.
Hoà Thái Đầu và Hiên Tử Văn ở lại thì cũng chuyện thường tình, nhưng việc Quý Tuyệt Trần, một kẻ cuồng kiếm, vẫn còn ở lại đây thì thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người. Quý Tuyệt Trần không nói lời nào, chỉ đứng đó hiên ngang như một mũi thương, im lặng quan sát quá trình chế tác của Hoắc Vũ Hạo. Ánh mắt của hắn không ngừng dao động, trông như đang suy tư điều gì đó.
Những người khác đương nhiên cũng không làm phiền hắn. Cách suy nghĩ của vị kiếm si này hoàn toàn khác so với người thường. Có điều tốc độ thăng tiến tu vì của Quý Tuyệt Trần thật ra lại không hề thua kém Sử Lai Khắc Thất Quái.
Quý Tuyệt Trần hiện tại cũng chẳng mấy khi tìm người khác luận bàn, nhưng mỗi lần luận bàn, mọi người đều có thể nhìn ra sự tiến bộ rõ rệt của hắn. Hơn nữa, hiện tại hắn đã xác định được đối thủ của mình, cũng giúp những người khác nhẹ nhõm đi phần nào. Người mà hắn xác định chính là Vĩnh Hằng Chi Ngự Từ Tam Thạch.
Kể từ khi Từ Tam Thạch sở hữu Huyền Vũ Thuẫn, đồng thời dung hợp nó với Hoàng Kim Đại Mạo, thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể, thậm chí hắn đã từng đánh bại Quý Tuyệt Trần. Hơn nữa, phòng ngự của hắn quá vững chắc, chẳng mấy sợ hãi trước những đòn công kích của Quý Tuyệt Trần.
Trong Đường Môn, Quý Tuyệt Trần được coi là người có sức công kích mạnh nhất, còn Từ Tam Thạch đương nhiên chính là người có sức phòng thủ mạnh nhất. Công kích mạnh nhất tìm đến phòng ngự mạnh nhất, âu cũng là ý trời. Đến mức mà Từ Tam Thạch giờ đây mỗi ngày đều cố gắng tránh né Quý Tuyệt Trần, vì sợ rằng hắn sẽ lại tìm mình luận bàn.
Về phía Hoắc Vũ Hạo, hắn chỉ mất nửa giờ để hoàn thành tổ hợp trận pháp hạch tâm thứ hai. Tuy nhiên, ở tổ hợp thứ ba, tốc độ của hắn dần chậm lại. Bởi vì tổ hợp trận pháp hạch tâm thứ ba này là cái phức tạp nhất, đòi hỏi mức độ tỉ mỉ cao nhất. Trong đó có một cái trận pháp hạch tâm sẽ được treo lơ lửng trong toàn bộ tổ hợp, nhỏ nhất nhưng lại là phức tạp nhất.
Kích thước của nó tuy chỉ bằng một quả anh đào, nhưng những đường vân phức tạp cần được khắc trên đó thì lại tương tự như hai, ba cái trận pháp hạch tâm khác ghép lại cùng nhau vậy.
Đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng hoàn thành việc chế tạo bảy cái trận pháp hạch tâm còn lại trước, cuối cùng mới bắt tay vào chế tạo cái trận pháp hạch tâm phức tạp nhất này.
Động tác của hắn vô cùng thận trọng, rõ ràng tốc độ đã chậm đi rất nhiều. Ánh sáng màu vàng tỏa ra từ mắt hắn hiển nhiên cũng trở nên mạnh hơn lúc trước, vì hắn sợ rằng chẳng may bản thân lại xuất hiện sai lầm vào ngay phút cuối này.
Hiên Tử Văn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ. Hắn cũng chẳng biết phải nói gì hơn với người đệ tử này của mình nữa.
Còn một bên khác, Hòa Thái Đầu lại lộ ra vẻ chán nản. Vốn tưởng rằng sau hơn một năm khổ luyện, còn Hoắc Vũ Hạo thì lơ là việc học chế tạo hồn đạo khí, bản thân hắn có lẽ đã đuổi kịp tiểu sư đệ rồi mới phải, nhưng bây giờ xem ra không những không đuổi kịp, mà khoảng cách dường như còn bị nới rộng ra nữa, càng ngày càng xa dần..
Khoảng cách về thiên phú, quả thực khó có thể bắt kịp chỉ bằng sự chăm chỉ mà!
Tuy nhiên, cơn buồn chán chỉ kéo dài trong chốc lát. Tinh thần của Hòa Thái Đầu cũng rất ngoan cường, hiện tại không đuổi kịp không có nghĩa là sau này cũng không đuổi kịp. Sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định, thì sự kiên trì, may mắn và kiến thức đều là những yếu tố quan trọng tạo nên thành công.
Đang khắc được một nửa tiểu pháp trận hạch tâm trong tay, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng lại. Hiên Tử Văn lập tức sửng sốt. Tuy rằng hắn rất mong lần này Hoắc Vũ Hạo sẽ không rời đi, ở lại cùng hắn nghiêm túc học cách chế tạo hồn đạo khí, nhưng hắn cũng thầm hy vọng Hoắc Vũ Hạo có thể thành công.
Muốn chế tạo thành công một hồn đạo khí cấp cao, thì việc tạo dựng niềm tin đối với hồn đạo khí ấy là cực kỳ quan trọng. Vì lẽ đó tâm tình của hắn hiện tại rất phức tạp.
Khi Hồn Sư chế tác pháp trận hạch tâm, điều quan trọng nhất là phải một mạch thực hiện cho xong, nếu có một khoảng dừng ở giữa thì gần như chẳng còn khả năng thành công nữa!
Tuy nhiên, Hiện Tử Văn ngay lập tức nhìn thấy mệnh vận chi nhãn từ từ mở ra trên trán Hoắc Vũ Hạo.
Thái Dương Văn màu vàng hồng tỏa ra từ mệnh vận chi nhãn, nhanh chóng che phủ toàn bộ phần trán của hắn. Trong tĩnh thất, tinh thần lực dao động đột nhiên tăng lên nhanh chóng. Bất kể là Bối Bối, Hoà Thái Đầu, Hiên Tử Văn hay Quý Tuyệt Trần, bọn họ đều có thể cảm nhận được tinh thần hải của bản thân đang dao động kịch liệt dưới sự kích thích của tinh thần lực cường đại đó.
Thật là một luồng tinh thần lực cường đại! Đây thực sự là tinh thần lực của một Hồn Thánh sao?
Hiên Tử Văn đột nhiên giơ tay lên che miệng. Bởi vì chỉ có dùng cách này, hắn mới có thể ngăn bản thân không hét lên thành tiếng.
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra được vòng xoáy thâm thúy bên trong mệnh vận chi nhãn của Hoắc Vũ Hạo.
Hắn vội vàng nhìn đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy như có bão tố cuồng phong. Nếu như trước đây hắn chỉ là đoán mò, thì bây giờ đã tuyệt đối chắc chắn rồi. Không sai, Hoắc Vũ Hạo đã có hồn hạch, lại còn là hồn hạch hệ tinh thần nữa.
Hoắc Vũ Hạo lúc này chỉ mới là thất hoàn thôi mà!
Động tác vừa rồi của Hiên Tử Văn cũng không hề thu hút sự chú ý của những người khác, bởi vì lúc này bọn họ đều đang chú tâm vào mệnh vận chi nhãn của Hoắc Vũ Hạo.
Phản ứng của Quý Tuyệt Trần là nhanh nhất. Tâm trí hắn kiên định không ai bằng, trong lòng chỉ có kiếm, sau đó còn có Kinh Tử Yên, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Vì vậy, khi phát hiện ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo có chút không đúng, hắn lập tức nhắm mắt lại, trong lòng minh tưởng đến kiếm ý của bản thân. Lúc này hắn mới ra thoát khỏi linh hồn dao động quái dị kia.
Tình huống của Bối Bối cũng tương tự như Quý Tuyệt Trần. Tuy rằng không có tâm tư đơn thuần như Quý Tuyệt Trần, nhưng định lực của hắn lại vô cùng mạnh mẽ. Vừa nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn lập tức đưa tay lên che mắt. Cùng lúc đó, Quang Minh Thánh Long lặng lẽ được phóng thích ra, hồn lực luân chuyển giúp hắn bảo vệ tinh thần hải, cuối cùng cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Hiên Tử Văn thân là phong hào Đấu La, cho nên mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Người duy nhất gặp vấn đề chính là Hòa Thái Đầu.
Hoà Thái Đầu vốn dĩ đã bị thiên phú hồn đạo sư của Hoắc Vũ Hạo làm cho kinh ngạc rồi, trong nháy mắt khi mệnh vận chi nhãn của Hoắc Vũ Hạo mở ra, đầu óc hắn đột nhiên choáng váng, ánh mắt liền bị hồn hạch của Hoắc Vũ Hạo hấp dẫn, có chút không thể dời đi. Hắn vô thức bước về phía trước một bước.
Tuy nhiên, chính bước đi này đã khiến Hoà Thái Đầu nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn rất muốn nhắm mắt lại nhưng lại kinh ngạc khi nhận ra mình không thể.
Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo quá cường đại. Cộng thêm đang ở trong tình trạng tập trung cao độ như vậy nữa, vào thời điểm mệnh vận chi nhãn của hắn mở ra, tốc độ quay của hồn hạch liền đạt đến cực hạn, đó là lý do tại sao nó lại có ảnh hưởng to lớn đến vậy.
May mắn thay, trong phòng còn có những người khác.
Hiên Tử Văn chỉ một bước đã đến bên cạnh Hoà Thái Đầu, một tay nhanh chóng bịt mắt hắn lại, tay kia vỗ nhẹ lên vai hắn.
Cơ thể của Hoà Thái Đầu có chút chấn động, rồi lần nữa bừng tỉnh từ trong cảm giác kinh hãi. Khi hắn quay đầu lại nhìn Hiên Tử Văn, trên mặt đã tràn đầy một nỗi khiếp sợ.
Hiên Tử Văn khẽ thở dài, lắc đầu với hắn, ra hiệu không nên nhìn vào mắt Hoắc Vũ Hạo nữa.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã bắt tay vào tiếp tục điêu khắc. Lần này, tốc độ của hắn đã được cải thiện đáng kể. Những mảnh vụn kim loại liên tục trượt khỏi đầu ngón tay hắn. Quả cầu kim loại bé nhỏ cứ va chạm rồi lại bay lên trong lòng bàn tay hắn.
Liệu hắn thực sự có thể thành công không?
Không ai biết đáp án cho câu hỏi này, kể cả bản thân Hoắc Vũ Hạo.
Quả cầu kim loại bé nhỏ không ngừng biến hóa, trên đó càng lúc càng có nhiều đường vân tinh xảo. Cuối cùng, toàn bộ quả cầu kim loại thực sự hiện ra một hình thái điêu khắc rỗng. Dần dần, từ bên trong xuất hiện một luồng hồn lực dao động kỳ dị.
Hiên Tử Văn hít một hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra. Năm ấy hắn từng mất nguyên một ngày chỉ để chế tác cái pháp trận hạch tâm này. Và thời điểm đó cũng chính là thời điểm mà lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm thấy bản thân đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực chế tạo hồn đạo khí.
Loại cảm giác đó cả đời này hắn cũng không thể nào quên.
Vậy mà lúc này, trạng thái của Hoắc Vũ Hạo còn tốt hơn hắn lúc trước rất nhiều. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo mới xem bản vẽ thiết kế chưa đầy ba ngày, thậm chí còn chưa học qua kiến thức về hồn đạo khí cấp tám!
Một tiếng nữa trôi qua. Chuyển động trong tay Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng chậm lại. Mồ hôi bắt đầu trượt dài trên trán, nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên định như cũ, không chút dao động. Tinh thần lực cường đại vẫn giúp hắn có đủ tinh lực để duy trì sự tập trung.
Gần hoàn thiện rồi! Huyền Tử Văn siết chặt hai tay trong vô thức.
Đúng vậy, sắp hoàn thiện rồi! Hoắc Vũ Hạo cũng đang tự nhủ trong lòng.
Nhưng công đoạn cuối cùng này là một công đoạn điêu khắc cực kỳ khó khăn. Một dao cuối cùng này cần được xoay chuyển mười tám lần liên tiếp, đồng thời phải được thực hiện trong duy nhất một lần, thì mới có thể đem hồn văn của pháp trận hoàn toàn khắc xuống. Điều này không chỉ cần tinh thần lực giúp kiểm soát, mà còn cần hồn lực cường đại hỗ trợ. Bởi vì đường vân cuối cùng này được khắc bên trong kim loại hiếm. Hồn Đạo Sư phải ngưng tụ hồn lực thành những cây kim nhỏ để chạm khắc. Không có bất cứ dụng cụ hình kim nào có thể thay thế được. Chúng không đủ sắc bén và cũng không thể tự do điều chỉnh góc độ như hồn lực.
Mảnh kim loại hiếm trong tay Hoắc Vũ Hạo cực kỳ cứng, nếu muốn dùng hồn lực thuần túy để khắc vào, thì hắn cần phải xoay chuyển nó liên tục mười tám lần, điều này nếu không phải là cường giả Hồn Đấu La, sợ rằng không thể làm nổi.
Hiên Tử Văn có chút xúc động, muốn bảo Hoắc Vũ Hạo dừng lại, để bản thân thay hắn thực hiện bước cuối cùng này. Như vậy, những nỗ lực trước đó của Hoắc Vũ Hạo sẽ không bị lãng phí. Nếu không, một khi cái pháp trận hạch tâm cuối cùng này thất bại, chỉ sợ sẽ trở thành một đả kich cực lớn đối với Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng trong lúc hắn còn đang do dự, thì Hoắc Vũ Hạo đã hành động rồi.
Hoắc Vũ Hạo dùng đầu ngón cái và ngón trỏ của tay trái, nhẹ nhàng nắm lấy tiểu pháp trận hạch tâm này, tuy chỉ dùng mỗi đầu ngón tay, nhưng lại cực kỳ ổn định. Lưỡi dao màu vàng sẫm trong tay phải của hắn lặng lẽ được thu hồi, và ở đầu ngón tay, một tia sáng màu ngọc bích nhỏ bé như một chiếc kim từ từ xuất hiện.
Băng châm!
Ngay sau đó, ngón tay của Hoắc Vũ Hạo liền cử động. Toàn thân hắn tràn ngập trong luồng ánh sáng màu ngọc bích, băng châm do hắn ngưng tụ nhẹ nhàng xuyên vào bên trong pháp trận hạch tâm, bắt đầu vặn vẹo nhẹ nhàng dưới sự điều khiển của Hoắc Vũ Hạo.
Động tác của hắn có chút thiếu lưu loát, không trơn tru mượt mà cho lắm, nhưng hắn vẫn không có chút chần chừ nào. Mệnh vận chi nhãn giữa mi tâm của hắn lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn, chiếu sáng hồn hạch bé nhỏ.
Đây quả thực là lần đầu tiên hắn thử loại điêu khắc mười tám khúc này, thậm chí hắn còn chưa được học một số kỹ thuật trong đó. Vậy làm cách nào hắn có thể tiếp tục? Đương nhiên là hắn chọn cách tiêu hao, hồn lực của hắn lúc này đang tiêu hao gấp đôi so với trạng thái sử dụng kỹ thuật thông thường!
Trong lòng Hiên Tử Văn lúc này tràn đầy nghi hoặc xen lẫn với kinh ngạc. Hắn không thể tin được thiên phú của một người lại có thể đạt tới trình độ như vậy.
Nhưng dù hắn có tin hay không thì Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang tiếp tục chế tác đấy thôi. Hơn nữa, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo vẫn đang tăng lên không ngừng. Cái tiểu pháp trận hạch tâm này đã bắt đầu phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt. Đây rõ ràng là kết quả của việc truyền hồn lực vào. Ngoài ra, hồn lực mà hắn tiêm vào chắc chắn không phải hồn lực thuộc tính băng, mà chỉ là hồn lực thuần túy, không mang theo thuộc tính võ hồn.
Nói cách khác, dưới tình huống này mà Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể phân tâm nhị dụng, một lúc thực hiện hai loại thao tác.
Cơ mặt Hiên Tử Văn có chút giật giật, trong lòng tê dại. Đây chẳng lẽ lại là kỳ tích sao? Không, theo hắn, đây không còn là kỳ tích nữa, mà là kỳ hoa.
“Vụt!” Một tiếng, băng châm màu ngọc bích của Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng bắn ra, mang theo mảnh vụn kim loại cuối cùng. Lúc này tiểu pháp trận hạch tâm tỏa ra một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt, đồng thời phát ra âm thanh "ù ù" dịu nhẹ, được Hoắc Vũ Hạo truyền hồn lực vào, nó bây giờ đã được dẫn động, lơ lửng giữa không trung một cách thần kỳ. Xung quanh ánh sáng bạc nhàn nhạt ấy, rõ ràng có những vết nứt không gian vô cùng nhỏ, chứng tỏ pháp trận hạch tâm này sở hữu thuộc tính không gian!
Cái pháp trận hạch tâm quan trọng nhất cuối cùng cũng được khắc họa xong, Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, thở hổn hển trong khi vịn chặt vào bàn chế tạo hồn đạo khí.
Lúc này, hai mươi bốn pháp trận hạch tâm cùng với vỏ ngoài của hồn đạo khí đã được hoàn thành. Việc tiếp theo Hoắc Vũ Hạo phải làm chỉ là ghép chúng lại với nhau, triệt để hoàn thiện công tác chế tạo món hồn đạo khí này. Nhưng không thể nghi ngờ, quá trình kết nối chúng lại càng yêu cầu phải có hồn lực cường đại hơn hỗ trợ, đồng thời cũng cần có kỹ năng nhất định. Nhưng đối với hắn chuyện đó đâu phải là vấn đề?
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nhìn Hiên Tử Văn: "Hiên lão sư, còn thời gian không?"
Hiên Tử Văn sắc mặt tối sầm lại: "Đừng nói nhảm nữa, nghiêm túc đi."
"Vâng!" Thái độ của Hoắc Vũ Hạo quả nhiên không tệ, cung kính đáp một tiếng, rồi lập tức bắt tay vào công tác lắp ráp.
Hắn không cần nghỉ ngơi sao?
Hai cánh tay của hắn giang ra, sau đó nhấc từng cái lên phía trên, bảy cái pháp trận hạch tâm khác trong tổ hợp thứ ba thực sự đồng thời cùng bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook