Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1023: Băng Châm Thập Bát Khúc (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hiên Tử Văn khó hiểu nhìn Hoắc Vũ Hạo, thầm nghĩ: Ta chưa từng dạy hắn điều chỉnh hô hấp hay tinh thần lực! Hắn làm cách nào mà biết?
Hiên Tử Văn giờ đây càng lúc càng có hứng thú, muốn biết người đệ tử này của bản thân rốt cuộc có thể tiến được bao xa.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo có chút động tĩnh. Thao tác của hắn cũng không nhanh, chỉ tiện tay lấy ra một khối kim loại quý hiếm cho vào khuôn đúc. Sau đó hắn cầm cây chùy rèn lên, bắt đầu đập vào khối kim loại quý hiếm ấy.
Hắn định chế tạo phần vỏ trước à? Trong mắt Hiên Tử Văn hiện lên một tia nghi hoặc.
Đối với hồn đạo sư mà nói, khi chế tạo hồn đạo khí, trước tiên phải tập trung chế tác pháp trận hạch tâm trước, rồi mới nghĩ đến lớp vỏ bên ngoài mới đúng. Bởi vì xét theo một khía cạnh tương đối, cho dù là hồn đạo khí cao cấp đi nữa, thì việc chế tạo phần vỏ bên ngoài cũng không hề khó. Mà thứ khó khăn thực sự chính là nằm ở việc chế tạo pháp trận hạch tâm.
Hoắc Vũ Hạo bây giờ lại muốn tiến hành chế tạo lớp vỏ ngoài trước, rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây?
Thực ra chỉ là Hiên Tử Văn đang suy nghĩ quá phức tạp về Hoắc Vũ Hạo mà thôi.
Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo chọn chế tạo lớp vỏ ngoài trước chỉ có duy nhất một lý do - hắn chưa quen tay!
Đã bao lâu rồi hắn mới lại nghiêm túc chế tạo hồn đạo khí chứ? Lần cuối cùng hắn bắt tay vào chế tạo là lúc còn đang tham gia một cuộc thi tại Minh Đô. Ngay cả khi hắn dành hơn hai ngày để xem hiểu được tất cả các bản vẽ, thì vẫn không thể ngay lập tức bắt tay vào chế tác pháp trận hạch tâm được, lỡ như xảy ra sơ suất gì thì sao? Nên trước khi bắt đầu, hắn luyện tay một chút, làm quen với cảm giác chế tạo hồn đạo khí, rõ ràng mới là lựa chọn tốt nhất. Đây cũng chính suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo.
Khi chế tạo lớp vỏ ngoài, dù có xuất hiện một số sai lệch thì vẫn có thể điều chỉnh lại sau. Còn về việc chế tạo pháp trận hạch tâm, một khi xảy ra sự cố, rất có thể nó sẽ bị phế bỏ ngay lập tức, và mọi thứ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, còn chưa tính đến việc lãng phí nguyên vật liệu nữa.
Hoắc Vũ Hạo cũng không muốn điều đó xảy ra, nên hắn chọn cách chế tạo vỏ ngoài trước, cũng để cho bản thân có thể tìm lại cảm giác chế tác.
“Đinh, đinh, đinh…” Một loạt âm thanh giòn tan liên tiếp vang lên. Lúc đầu, tốc độ đập chùy của Hoắc Vũ Hạo tương đối chậm, nhưng sau đó lại nhanh chóng tăng lên.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo, kim loại hiếm trước mặt trong suốt đến mức ngay cả từng đường nét tinh tế, bé nhỏ nhất cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Dưới tình huống này, hắn cơ bản không cần phải suy nghĩ quá nhiều trong quá trình chế tác. Hơn nữa, dưới tác dụng của tinh thần lực cường đại, hắn còn cảm thấy rằng động tác của bản thân quá chậm, rất tự nhiên liền tăng thêm tốc độ. Còn trong mắt người khác, tốc độ mà hắn cảm thấy chậm đó, thật ra cũng đã tương đối nhanh rồi.
Cây chùy rơi xuống khối kim loại, dần dần phát ra âm thanh như tiếng mưa đập trút xuống rừng cây. Không những âm thanh rất dễ nghe, mà động tác của Hoắc Vũ Hạo cũng rất bắt mắt.
Hiên Tử Văn nhìn động tác của hắn, không khỏi gật đầu một cái. Nhìn chung, có hai phương pháp chế tạo vỏ ngoài của hồn đạo khí. Một là chế tạo ra khuôn đúc, sau đó tiến hành đập trực tiếp, tạo hình chỉ trong một lần. Đây là một phương pháp chế tạo hồn đạo khí trên quy mô lớn. Còn nếu như chỉ muốn chế tạo một món hồn đạo khí nhất định, thì bình thường người ta sẽ lựa chọn phương pháp mà Hoắc Vũ Hạo đang sử dụng lúc này. Đó là trực tiếp rèn nó bằng tay.
Việc rèn đúc trên bàn chế tạo hồn đạo khí lại càng đơn giản hơn, vì trên đó đã có sẵn nhiều loại khuôn mẫu khác nhau để tiến hành phối hợp.
Tuy nhiên, với tốc độ chế tạo cực kỳ nhanh này của Hoắc Vũ Hạo, cho dù Hiên Tử Văn đích thân ra tay, sợ rằng cũng không hơn gì. Điều này đòi hỏi người chế tác phải có một đôi tay vững chắc, đôi mắt chính xác, và năng lực quan sát nhạy bén theo cùng.
Bên trong kim loại quý cũng không phải hoàn toàn ổn định, bất cứ kim loại quý nào cũng vậy. Cho nên trong lúc chế tạo, dù chỉ là lớp vỏ ngoài, cũng cần phải quan sát kỹ lưỡng sự thay đổi kết cấu của bản thân kim loại quý, thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất như kỳ vọng.
Tốc độ của Hoắc Vũ Hạo lúc này tuy rất nhanh, nhưng mỗi chùy gõ xuống đều vô cùng chính xác. Dưới sự kiểm soát của hắn, kết cấu của kim loại quý được chế tác rất cân đối hài hòa. Từ điểm này có thể thấy các kỹ năng cơ bản của hắn đã vững chắc đến mức nào.
Sự bất mãn ban đầu của Hiên Tử Văn đối với chuyện Hoắc Vũ Hạo thời gian gần đây không chịu nỗ lực chế tác, giờ đây đã tiêu biến đi đôi chút. Dù nói thế nào thì đây cũng là tên đệ tử tâm đắc nhất do hắn dạy ra mà!
Sau một thời gian, lớp vỏ ngoài đầu tiên đã được hoàn thành, rồi lại đến lớp thứ hai.
Với kinh nghiệm chế tạo lớp vỏ thứ nhất, Hoắc Vũ Hạo càng thoải mái hơn khi bắt tay vào làm lớp vỏ thứ hai. Hơn nữa, những dao động hồn lực ban đầu phát ra từ cơ thể hắn cũng đã nhanh chóng biến mất.
Hả? Chẳng lẽ tiểu tử này đang dùng chính lực lượng của cơ thể để tiến hành rèn đúc sao? Liệu làm như vậy trong thời gian dài, hắn sẽ không bị mệt chứ?
Mệt sao? Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cho dù bây giờ hắn không sử dụng hồn lực, thì vẫn có thể tìm được một con hồn thú vạn năm để tranh đấu một phen. Kể từ khi dung hợp với Vương Thu Nhi, lực lượng cơ thể của bản thân hắn đã được tăng cường rất nhiều. Sau đó, hắn còn hấp thụ được hai loại thiên tài địa bảo nữa, chính là Vạn Năm Huyền Băng Tủy và Long Đan, hiện tại hắn quả thật giống như một con hung thú mang hình người vậy. Nhưng chỉ là giống như thôi, đợi đến khi hắn thực sự hấp thụ toàn bộ dược lực trong long đan, thì hắn sẽ biến thành một hung thú hình người đích thực.
Kim loại hiếm mặc dù cứng rắn, nhưng cũng chẳng là gì so với sức mạnh thể chất của hắn, vốn đã có thể so sánh với cường giả cấp độ Phong Hào Đấu La rồi.
Hiên Tử Văn cũng rất nhanh liền phát hiện, lo lắng của hắn thật sự là không cần thiết.
Từng mảnh từng mảnh vỏ ngoài liên tục được rèn ra dưới tay Hoắc Vũ Hạo. Hơn nữa tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Việc không sử dụng hồn lực dường như chẳng có chút ảnh hưởng nào đến hắn. Hơn nữa, hắn thậm chí còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên mỉm cười với Hiên Tử Văn. Nhưng chiếc chùy trong tay hắn vẫn luôn đánh vô cùng chuẩn xác.
Thiên tài thì chính là thiên tài! Hiên Tử Văn âm thầm thở dài. Từ Hoắc Vũ Hạo, hắn hoàn toàn nhận thức được, một hồn sư hệ tinh thần nếu trở thành hồn đạo sư, thì về phương diện nghiên cứu và trực tiếp chế tạo hồn đạo khí, hồn sư hệ tinh thần sẽ có nhiều ưu thế mà những hồn sư bình thường khó lòng có thể đạt được.
Hoắc Vũ Hạo chỉ mất nửa tiếng để hoàn thành chế tác lớp vỏ ngoài của pháo phân giải cấp 8, bao gồm hơn bốn mươi bộ phận linh kiện cấu thành.
Mỗi mảnh vỏ đều có hình dáng thuôn gọn đẹp mắt, ngay cả với con mắt hà khắc của Hiên Tử Văn, cũng không nhìn ra một điểm tì vết nào.
Sau khi chế tạo xong lớp vỏ ngoài, Hoắc Vũ Hạo vặn vẹo cơ thể một chút, sau đó bắt đầu chuyển từng khối kim loại quý hiếm sang bàn chế tạo hồn đạo khí của hắn.
Tất cả mọi người đều nhận ra, thứ tiếp theo mà hắn chuẩn bị chế tạo chính là pháp trận hạch tâm của hồn đạo khí này, đồng thời cũng là thứ quan trọng bậc nhất.
Mức độ phức tạp của pháp trận hạch tâm trong hồn đạo khí cấp tám thật sự khó mà tưởng tượng được. Huống chi đây còn là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo tự tay chế tạo hồn đạo khí cấp tám. Hiên Tử Văn nghĩ rằng hắn không thể làm được thì cũng thôi đi, nhưng gần như toàn bộ những người có mặt trong phòng chế tạo lúc này, không một ai cho rằng hắn có khả năng thành công.
Tuy vậy, lúc này tâm tình của Hoắc Vũ Hạo vẫn tương đối ổn định, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bình thản, thậm chí còn nở một nụ cười tự tin. Điều này hoàn toàn khiến mọi người bối rối. Bọn họ đều đã quá quen thuộc đối với Hoắc Vũ Hạo, cũng biết việc vị tiểu sư đệ này giỏi nhất chính là tạo ra kỳ tích. Cũng vì lẽ đó mà bọn họ sẵn sàng chờ đợi ở đây, để cùng nhau nhìn xem liệu thật sự có kỳ tích xuất hiện hay không.
Hiên Tử Văn chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát, cũng không thúc giục, chờ đợi Hoắc Vũ Hạo tự mình ra tay.
Hoắc Vũ Hạo cầm lấy một khối kim loại hiếm, nheo mắt lại, đồng thời giơ tay phải lên làm động tác sờ nắn khối kim loại hiếm ấy. Đôi mắt của hắn rất nhanh liền chuyển sang màu vàng nhạt.
Tinh thần lực tỏa ra dịu dàng tựa như bàn tay của nữ nhân, nhẹ nhàng rơi xuống khối kim loại hiếm. Trong mắt người khác, Hoắc Vũ Hạo chỉ đơn thuần là đang giải phóng tinh thần lực, nhưng bản thân Hoắc Vũ Hạo lại có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới vỏ bọc tinh thần lực của bản thân, trên mảnh kim loại hiếm này đã bắt đầu xuất hiện những đường vân tinh xảo. Tất cả các đường vân này đều giống như hoa văn trên những bản vẽ mà hắn đã ghi nhớ.
Mặc dù đã ghi nhớ hết các bản vẽ nhưng hắn vẫn cẩn thận sử dụng tinh thần lực của bản thân, một lần nữa hình dung lại chúng, để tránh phát sinh những vấn đề không đáng có.
Hoắc Vũ Hạo không sử dụng chiếc dao khắc được cung cấp sẵn trên bàn chế tạo, trên tay phải của hắn, một mũi dao nhỏ màu vàng sậm đồng thời xuất hiện từ năm đầu ngón tay, đây chẳng phải là ám kim khủng trảo sao?
Tuy nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa đem Ám Kim Khủng Trảo hoàn toàn thi triển ra, trên tay hắn lúc này chỉ xuất hiện một đầu lưỡi dao dài khoảng một tấc. Bằng cách này, đem mũi dao trên tay tiến hành điêu khắc, hiệu quả sẽ không khác gì so với việc dùng dao khắc thông thường. Thậm chí độ sắc bén của Ám Kim Khủng Trảo đủ để so sánh với đại đa số các loại dao khắc hàng đầu khác.
Không phải Hoắc Vũ Hạo không muốn sử dụng Sinh Linh Thủ Vọng, mà bởi vì Sinh Linh Thủ Vọng của hắn bây giờ đã lớn hơn rồi, không còn mang hình dạng dao khắc nữa, nên không dễ để sử dụng.
Năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào khối kim loại hiếm, sau đó cổ tay hắn có chút rung động. Đột nhiên, mọi người nhìn thấy một tia sáng vàng sậm nhàn nhạt lóe lên, năm mảnh kim loại nhỏ lần lượt trượt xuống từ khối lớn ban đầu.
Năm lưỡi dao tiến hành điêu khắc cùng một lúc sao?
Đôi mắt của Hòa Thái Đầu ngay lập tức mở to. Ngay cả Hiên Tử Văn, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
Ngay sau đó, năm ngón tay của Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục có chút cử động nhẹ. Động tác của ngón tay hắn trông rất nhẹ nhàng nhu mì, nhưng cũng rất có tiết tấu, như thể hắn đang dịu dàng vuốt ve khối kim loại hiếm kia vậy. Và trên khối kim loại hiếm đó, những mảnh kim loại nhỏ liên tục rơi xuống. Lớp bên ngoài nhanh chóng bị loại bỏ. Động tác của Hoắc Vũ Hạo thoạt nhìn thì có vẻ không nhanh, nhưng Hòa Thái Đầu và Hiên Tử Văn đều biết, phương pháp khắc đồng thời năm lưỡi dao của hắn nhanh hơn phương pháp khắc truyền thống rất nhiều.
Chỉ một thời gian ngắn sau, hình thức ban đầu của pháp trận hạch tâm đã thành hình.
Nhưng lúc này, trên mặt Hiên Tử Văn lại hiện lên một nụ cười ẩn ý.
Mặc dù động tác khắc đồng thời năm lưỡi dao của Hoắc Vũ Hạo quả thực rất kinh người, cũng vô cùng đẹp mắt, nhưng Hiên Tử Văn cũng phát hiện ra rằng động tác của Hoắc Vũ Hạo thực ra không hề thần kỳ đến thế. Lúc này Hắn chỉ đơn giản là điêu khắc ra hình dạng bên ngoài của pháp trận hạch tâm, chứ thậm chí còn chưa bắt tay vào thực hiện những bộ phận tinh tế nhất của nó. Việc chế tác pháp trận hạch tâm vẫn cần có quá trình chạm khắc tinh xảo phía sau nữa, thì mới tính là hoàn thiện. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một trong hai mươi bốn pháp trận hạch tâm mà thôi.
Phần khó khăn nhất trong việc chế tạo thứ hồn đạo khí cấp tám này, chính là làm sao để kết hợp hai mươi bốn pháp trận hạch tâm lại thành ba pháp trận hạch tâm chính. Điều này đòi hỏi trong quá trình chế tác hai mươi bốn cái pháp trận hạch tâm kia, không được có chút sai sót nào, và khi kết hợp lại cần phải có hồn lực và tinh thần lực cường đại hỗ trợ, thì mới có thể hoàn thành.
Đúng như dự đoán, Hoắc Vũ Hạo quả thật đã chậm lại, nhẹ nhàng dùng tay trái cầm miếng kim loại hiếm đã bước đầu thành hình kia lên, tay phải thì thu hồi hết 4 lưỡi dao, chỉ để lại ngón trỏ, tiến hành chạm khắc tinh xảo. Mặc dù chuyển động của hắn vẫn rất nhanh, nhưng tốc độ lại không bằng so với vừa nãy, khi cả năm lưỡi dao cùng lúc chạm khắc.
Những mảnh vụn kim loại không ngừng trượt xuống, Hoắc Vũ Hạo lúc này trông vô cùng tập trung.
Cho dù đây chỉ là một pháp trận hạch tâm trong số hai mươi bốn cái, nhưng mảng trong tay hắn thậm chí còn phức tạp hơn nhiều so với pháp trận hạch tâm của hầu hết hồn đạo khí cấp bảy. Nếu không, sao có thể nói cấp bậc càng cao thì càng khó tu luyện chứ? Các hồn sư và hồn đạo sư tuy rằng đi trên những con đường khác nhau, nhưng chung quy vẫn là trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook