Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1022: Pháo phân giải cấp tám (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Một thanh niên vừa mới bước vào ngưỡng cửa Hồn Đạo Sư cấp bảy, đã có thể lý giải được pháo phân giải cấp tám có độ phức tạp tiệm cận với hồn đạo khí cấp chín, như vậy đã là rất tốt rồi. Trong tương lai, với sự chỉ bảo của Hiên Tử Văn, cùng với tu vi không ngừng tăng lên của Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo hẳn là có thể trở thành hồn đạo sư cấp tám trong vòng chưa đầy một hoặc hai năm. Hiên Tử Văn vẫn hiểu rất rõ về thiên phú của Hoắc Vũ Hạo. Thiên phú của tiểu tử này rất tốt. Hắn không chỉ thông minh, hơn nữa còn có tinh thần lực cường đại, so với các hồn đạo sư khác, hắn có thể chế tạo ra hồn đạo khí dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng đến ngày thứ hai, Hoà Thái Đầu thấy Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi im không động đậy, cũng không ăn uống gì, liền có chút lo lắng kể cho Bối Bối nghe. Bối Bối nghe xong liền đích thân đến gặp Hiên Tử Văn hỏi cho rõ, hắn muốn can thiệp, dừng Hoắc Vũ Hạo lại, nhưng bị Hiên Tử Văn ngăn cản.
"Cái gì? Dừng lại? Thật là một trò đùa! Ngươi có biết việc một hồn đạo sư đắm chìm trong nghiên cứu là tình huống hiếm gặp đến mức nào không? Chỉ khi loại đắm chìm lĩnh ngộ này xảy ra thường xuyên, hắn mới có thể chân chính cảm nhận được sự mê hoặc của hồn đạo khí. Bằng cách này, hắn mới có thể tiến bộ nhanh chóng. Đừng nói là hai ngày, với thể trạng của hắn, cho dù không ăn uống nửa tháng cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao theo ước định, ngươi sẽ đợi hắn tổng cộng là ba ngày, nếu sau ba ngày mà hắn vẫn không tỉnh lại thì cứ tự mình đi là được."
Hiên Tử Văn bực bội ngăn cản Bối Bối. Trong mắt hắn, bộ dạng của Hoắc Vũ Hạo hiện tại mới chính bộ dạng mà hồn đạo sư nên có. Hắn ước gì Hoắc Vũ Hạo có thể tiếp tục như thế này.
Bối Bối không thể nói gì hơn được, đành phải để Hoà Thái Đầu tiếp tục đưa thức ăn nước uống đến cho Hoắc Vũ Hạo.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước những điều này, vẫn không rời mắt khỏi những bản vẽ. Hoà Thái Đầu cẩn thận quan sát Hoắc Vũ Hạo một hồi, vốn dĩ hắn sợ Hoắc Vũ Hạo thực sự do nghiên cứu quá nhiều mà phát điên. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, Hoắc Vũ Hạo không có vấn đề gì cả.
Bởi vì trong lúc Hoắc Vũ Hạo đang xem bản vẽ, biểu cảm trên mặt hắn vẫn có chút thay đổi. Có lúc hắn cau mày, có lúc lại vui vẻ, thậm chí có lúc còn đập mạnh vào bàn khiến Hoà Thái Đầu giật bắn người.
Rõ ràng là hắn chỉ đang đắm chìm trong nghiên cứu của bản thân thôi, không gặp vấn đề gì khác.
Hai ngày trôi qua, Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ, ngày thứ ba rất nhanh đã đến.
Về phía Đường Môn, Bối Bối đã sắp xếp xong mọi việc. Hai vị viện trưởng Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa cũng đồng ý yêu cầu của hắn, hỗ trợ trông coi Đường Môn, để cho Bối Bối yên tâm mà đi. Tuy nhiên Huyền Lão cũng đưa ra thời hạn. Hắn yêu cầu Bối Bối và những người khác phải quay lại trong vòng một tháng, bất kể có giải cứu được Đường Nhã hay không. Dù sao Đường Môn cũng cần có bọn họ. Sự phát triển của Đường Môn có liên quan đến cuộc chiến chống lại Nhật Nguyệt Đế quốc trong tương lai.
"Đã qua ba ngày rồi, xem ra lần này tiểu sư đệ thật sự không thể đi cùng chúng ta." Bối Bối bất đắc dĩ nói với Từ Tam Thạch.
Ngày mai bọn họ sẽ rời đi, hôm nay thì cùng nhau lên kế hoạch lần cuối.
Từ Tam Thạch vẻ mặt cay đắng, đáp: “Không biết vì sao lần này Hiên lão sư lại kiên quyết như vậy. Thật ra mà nói, không có tiểu sư đệ ở đây ta không có chút tự tin nào! Dù sao trước kia, lần nào hắn cũng là người bày mưu tính kế. GIờ chúng ta tự mình ra chiến trường, thật sự ta cảm thấy hơi bối rối, không biết phải bắt đầu hạ thủ từ đâu”.
Bối Bối bật cười, nói: "Xem ra chúng ta vẫn cần luyện tập thêm rồi. Nếu không chẳng phải sau này sẽ trở thành trò cười cho người ta sao?"
Từ Tam Thạch tức giận: "Được rồi, đừng tự lừa dối mình nữa. Nếu không có Vũ Hạo, vậy ai trong chúng ta sẽ chịu trách nhiệm khống chế thế cục? Ngươi hay là ta? Tử Yên tỷ lần này cũng sẽ không đi, tỷ ấy miễn cưỡng cũng có thể tính là một nửa hệ khống chế. Mặc dù Tiêu Tiêu cũng có năng lực này, nhưng khả năng khống chế của Tiêu Tiêu chỉ có thể sử dụng trong một khu vực nhỏ. Một khi gặp phải bối cảnh chiến đấu lớn hơn, chỉ sợ nàng không thể kiểm soát được thế cục. Bối Bối, tại sao chúng ta không đi nói chuyện với Hiên lão sư? Lần này cứ để Vũ Hạo đi, chờ khi hắn trở về sẽ theo Hiên lão sư chăm chỉ học tập là được."
Bối Bối thở dài một tiếng, đáp: “Ta làm sao lại không biết tiểu sư đệ quan trọng đến mức nào. Nhưng mà Hiên lão sư lần này thái độ rất kiên định. Các ngươi cũng biết, mấy ngày nay, nếu như Đường Môn chúng ta không có Hiên lão sư, chỉ sợ tốc độ phát triển không thể nào nhanh đến vậy được, cũng không thể nhận được nhiều sự hỗ trợ từ phía học viện. Hiên lão sư trước giờ chưa từng yêu cầu điều kiện gì từ chúng ta, lần này thái độ của lão sư rất kiên quyết, ta thực sự không cách nào từ chối được. Hơn nữa, mặc dù Hiên lão sư bình thường rất dễ tính, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì lại cực kỳ quả quyết. Nếu chúng ta đến tìm lão sư lần nữa, chỉ khiến lão sư thêm tức giận thôi. Quên đi, bản thân chúng ta cứ nỗ lực hết sức là được. Có Tống lão cùng Ngôn viện trưởng ở đây, việc giải cứu Tiểu Nhã chắc hẳn không phải là vấn đề gì lớn."
Hứa Tam Thạch bất đắc dĩ, nói: "Cũng chỉ đành vậy thôi, được rồi, ta về đây."
Nói xong, Từ Tam Thạch đứng dậy. Lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm: "Xong rồi!"
Cả Từ Tam Thạch lẫn Bối Bối đều lộ vẻ sửng sốt. Ngay sau đó, Hoà Thái Đầu từ bên ngoài lao vào, vẻ mặt hưng phấn.
"Cái gì xong rồi?" Từ Tam Thạch nghi ngờ hỏi.
Hà Thái Đầu hưng phấn đáp: "Tiểu sư đệ xem xong bản vẽ rồi, bây giờ đã bắt tay vào chế tác, ta phải đi nói với Hiên lão sư đây, ta trước tiên đem tin vui này báo cho các ngươi biết."
Từ Tam Thạch bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Nhị sư huynh, ngươi có bị gì không vậy? Đọc bản vẽ xong thì có thể ngay lập tức chế tác thành công à? Vậy thì cái danh hồn đạo sư cấp tám này đạt được cũng quá dễ dàng rồi? Thôi ngươi đi báo cho Hiên lão sư biết đi."
"Đúng vậy! Đọc xong bản vẽ, có lẽ không thể thành công ngay được." Hoà Thái Đầu cười khổ, vỗ vỗ trán, "Ta thấy tiểu sư đệ đã xem bản vẽ gần ba ngày nay rồi, cuối cùng cũng bắt đầu, nên ta mới hiểu sai, ta tưởng hắn nhất định sẽ thành công ”.
Bối Bối mỉm cười, nói: "Nói không chừng tiểu sư đệ thật sự có thể thành công. Chẳng phải hắn vẫn luôn giỏi trong việc tạo ra kỳ tích sao?"
Hoà Thái Đầu gật đầu, đáp: "Ta cũng cảm thấy có chút hi vọng. Bởi vì trước khi chế tạo hồn đạo khí, thì hồn đạo sư chúng ta phải hiểu rõ nguyên tắc của hồn đạo khí đó đã. Nếu là loại hồn đạo khí trước giờ chưa từng chế tạo qua, thì trước tiên cần phải xem hiểu các bản vẽ. Tiểu sư đệ đã xem chúng gần ba ngày rồi, bây giờ mới bắt tay vào chế tạo, có lẽ là vì vấn đề thời gian, hoặc cũng có thể là vì hắn đã thực sự hiểu chúng. Ta nghĩ khả năng cao chính là vế sau. Tiểu sư đệ sẽ không làm những việc mà hắn không chắc chắn . Chỉ cần hắn xem hiểu, thì sẽ có cơ hội chế tạo thành công. Mặc dù tu vi của hắn chưa đạt đến cấp độ Hồn đấu la, nhưng hắn là song sinh võ hồn, đã thế tinh thần lực của hắn còn mạnh hơn nhiều so với Hồn Sư bình thường cùng cấp bậc, với tinh thần lực cường đại như vậy, thật sự có khả năng thành công, được rồi, ta đi tìm Hiên lão sư trước, nếu có hứng thú, các ngươi có thể tự mình đến xem. Chúng ta cùng nhau cổ vũ cho tiểu sư đệ, cầu mong cho đệ ấy có thể thành công.”
Nói xong, Hoà Thái Đầu vui vẻ chạy ra ngoài, tìm Hiên Tử Văn để báo tin.
Bối Bối và Từ Tam Thạch nhìn nhau, như thể có cùng suy nghĩ, đồng thanh nói: "Đi thôi!"
Hoắc Vũ Hạo đúng là đã xem xong bản vẽ, nhưng cũng không lập tức bắt đầu chế tác hồn đạo khí, hắn uống một ngụm nước, sau đó khoanh chân ngồi minh tưởng trên mặt đất.
Hắn đã dành gần ba ngày để xem các bản vẽ, việc này tiêu tốn rất nhiều tinh lực. Mà muốn chế tạo ra hồn đạo khí cấp tám, nếu tinh lực không đủ, làm sao có thể thành công? Đây lại còn là lần đầu tiên hắn thử nghiệm nữa chứ!
Khi Hiên Tử Văn, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, bốn người lặng lẽ đi tới tĩnh thất, thì Hoắc Vũ Hạo vẫn đang minh tưởng, trông như đã hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập định.
Nhìn thấy hắn như vậy, ngoại trừ Hiên Tử Văn, ba người còn lại không khỏi sửng sốt.
Hiên Tử Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn cũng biết bản thân cần lấy lại tinh lực trước khi bắt tay vào thử nghiệm. Xem ra hắn rất có lòng tin! Chúng ta cứ chờ xem vậy."
Thời gian chờ đợi nhìn chung mà nói, có hơi khó chịu, ít nhất là đối với hầu hết mọi người ở đây. Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo rất nhanh liền tạo ra một cái lý do giúp bọn họ không còn cảm thấy khó chịu nữa. Bởi vì lúc này trên người hắn có sự biến hóa.
Nãy giờ trên người Hoắc Vũ Hạo chỉ có hồn lực dao động một cách mơ hồ, nhưng theo thời gian trôi qua, hồn lực dao động của hắn bắt đầu có sự thay đổi, biến hóa khá kỳ quái.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Điều này vẫn là bình thường đối với mọi người, đơn giản chỉ là hồn lực ngoại phóng. Hầu hết mọi người dưới tình huống tu luyện không kiêng nể, không có người hộ pháp, thì đều có thể xuất hiện trạng thái này.
Nhưng khí tức toát ra từ Hoắc Vũ Hạo lại rất bá đạo. Khi ánh sáng vàng nhàn nhạt tiếp tục lan ra bên ngoài, một luồng khí tức đáng sợ như thể một con hồng hoang cự thú vừa mới thức tỉnh, tỏa ra từ cơ thể hắn. Trong tĩnh thất nhỏ này, những người chứng kiến, bao gồm cả Hiên Tử Văn, đều cảm thấy một loại cảm giác áp bức khó thở.
"Tiểu tử này không phải trong quá trình tu luyện vẫn sử dụng hồn kỹ mô phỏng đấy chứ?" Hiên Tử Văn tức giận, nói.
“Có lẽ là không.” Sắc mặt Bối Bối đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hắn biết rất rõ năng lực của Hoắc Vũ Hạo ra sao. Đây là Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo làm sao có thể sử dụng hồn kỹ trong quá trình tu luyện? Nhưng còn luồng sáng vàng tỏa ra từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo, rốt cuộc là chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo rất nhanh liền tự đưa ra câu trả lời. Trên làn da của hắn bắt đầu ngưng kết ra một lớp lân phiến dày đặc. Những chiếc vảy này đều có hình thoi, trông rất rắn chắc. Trung tâm của mỗi chiếc vảy đều hơi nhô lên. Từng chiếc vảy đều có bề mặt bóng bẩy, đem ánh sáng vàng nhàn nhạt do hắn tỏa ra phản chiếu lại, khiến luồng sáng nay càng thêm chói lóa. Khí tức cường đại do Hoắc Vũ Hạo tỏa ra vẫn không ngừng tăng lên, mỗi lần tăng cường như vậy đều mang đến cho người ta cảm giác áp bức đáng sợ.
"Nếu không phải đã ở cùng tiểu tử này đã lâu, ta còn tưởng hắn là một con hung thú đội lốt người ấy chứ!" Từ Tam Thạch thở dài.
Sau một thời gian ngắn, khí tức tựa như hung thú của Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng ổn định lại. Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần sử dụng hồn lực để chống lại áp lực cường đại kia nữa. Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt họ lại mở to. Bởi vì giữa mi tâm Hoắc Vũ Hạo chậm rãi xuất hiện một vòng xoáy màu đen kỳ lạ. Ngay khi vòng xoáy này xuất hiện, mọi người đều cảm thấy tinh thần hải của bản thân rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ được giải phóng từ vòng xoáy tựa như một cơn bão.
Mặc dù tinh thần lực chỉ được giải phóng trong giây lát nhưng vẫn khiến mọi người không khỏi lảo đảo, lui lại mấy bước.
Tinh thần lực cường đại được giải phóng trong nháy mắt, rồi lại thu hồi, rồi lại tiếp tục được giải phóng…
"Ta không được rồi, ta ra ngoài trước đây." Từ Tam Thạch quay người, chán nản rời khỏi tĩnh thất.
Bối Bối và những người khác cũng quay người bước ra ngoài, vẻ mặt có chút biến hóa kỳ lạ. Tinh thần lực tỏa ra từ Hoắc Vũ Hạo thực sự quá quỷ dị. Dưới tình huống này, bọn họ liên tục phải gánh chịu những cú tinh thần xung kích, điều này đơn giản là còn vất vả hơn cả việc chiến đấu. Vả lại họ cũng không thể kháng cự được. Vì nếu kháng cự, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới Hoắc Vũ Hạo!
Chỉ có một người là không đi ra, chính là Hiên Tử Văn, người đã thăng lên hồn đạo sư cấp chín.
Hiên Tử Văn lúc này trợn tròn mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo. Miệng hắn có chút há ra, đôi mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Vòng xoáy đó là gì?
Những người khác trong Đường Môn không biết đó là gì, đơn giản là vì họ còn chưa tu luyện đến trình độ đó, nhưng Huyền Tử Văn thì đã đạt tới rồi!
Sử Lai Khắc Học Viện cảm kích hắn vì đã cống hiến cho hồn đạo hệ, nên đã cử ra vài siêu cấp Đấu La tự tay giúp hắn hoàn thành việc ngưng tụ hồn hạch. Mặc dù dùng cách này có thể giúp hắn miễn cưỡng trở thành Phong Hào Đấu La, những khả năng cao sẽ phải mắc kẹt ở cấp chín mươi mốt trong suốt quãng đời còn lại, bởi vì căn cơ của hắn không vững chắc. Nhưng nếu không làm vậy, lấy thực lực của hắn, cả đời này sợ rằng không có khả năng trở thành Phong Hào Đấu La, càng không có khả năng trở thành Hồn Đạo Sư cấp chín.
Chính vì hắn từng trải qua, nên mới biết việc ngưng tụ hồn hạch khó khăn đến mức nào. Khi đó hắn chỉ cảm thấy mình như chết qua một lần vậy, cũng sâu sắc cảm nhận được sức mạnh và sự đáng sợ của hồn hạch.
Nhưng bây giờ hắn đang nhìn thấy gì đây? Giữa mi tâm Hoắc Vũ Hạo, thứ tràn ngập tinh thần ba động cường đại, không ngừng phóng thích và tụ tập tinh thần lực theo từng nhịp thở của hắn, dường như chính là hồn hạch!
Làm sao có thể? Hoắc Vũ Hạo chỉ là một Hồn Sư cấp bậc Hồn Thánh, hắn làm sao có thể có được Hồn Hạch?
Khi Hiên Tử Văn đột phá đến Phong Hào Đấu La, ngưng tụ hồn hạch đã khó như vậy rồi, thân là Hồn Thánh, Hoắc Vũ Hạo nếu muốn ngưng tụ hồn hạch, chẳng phải càng khó khăn hơn sao?
Tuy nhiên, nhìn phương thức mà mi tâm của Hoắc Vũ Hạo dao động, thì đó đích thực là hồn hạch rồi!
Trời ạ! Liệu tiểu tử này thực sự có thể mang đến cho mọi người một kinh hỉ hay không đây? Không thể nào... Cho dù tinh thần lực của hắn đã đạt tới trình độ nhất định, cũng không có khả năng thành công chế tạo loại hồn đạo khí cấp tám này. Chế tạo hồn đạo khí không chỉ yêu cầu hồn đạo sư có tinh thần lực cường đại, mà còn cần hồn lực mạnh mẽ làm chỗ dựa, nếu không sẽ khó có thể một mạch hoàn thành việc chế tác. Đồng thời, theo ước định với Hiên Tử Văn, Hoắc Vũ Hạo nhất định phải vận dụng hoàn mỹ thứ hồn khí cấp tám này mới tính là thành công. Trong khi việc sử dụng pháo phân giải lại tiêu hao rất nhiều hồn lực.
Nghĩ tới đây, Hiên Tử Văn dần dần yên tâm. Nhưng hắn cảm nhận tinh thần ba động của Hoắc Vũ Hạo, sau đó lại cảm nhận của chính mình, vẫn phát hiện có chút gì đó khác biệt. Điều khiến hắn hài lòng hơn cả là thứ tương tự như hồn hạch của Hoắc Vũ Hạo vẫn không thể so sánh với hồn hạch của hắn về cường độ năng lượng tổng thể.
Cái của Hoắc Vũ Hạo nhất định không phải là hồn hạch. Ngẫm lại, chẳng phải hắn có mệnh vận chi nhãn sao? Vậy thứ kia hẳn là một biểu hiện đặc thù của mệnh vận chi nhãn. Hiên Tử Văn tự an ủi mình. Hắn chưa từng nghe qua chuyện một Phong Hào Đấu La nào đó có thể tạo ra hồn hạch giữa mi tâm bản thân.
Sau khi xác nhận điều này, hắn cũng quay người bước ra ngoài. Ở trong tĩnh thất, liên tục chống lại tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cứ xuất hiện rồi lại rút về như thế này, quả thật không phải là điều dễ chịu.
Tất cả đều đứng yên bên ngoài, không rời đi. Hoắc Vũ Hạo đang tu luyện, bọn họ đương nhiên phải ở lại giúp hắn hộ pháp.
"Hiên lão sư, người không cảm thấy khí tức trên người Vũ Hạo có chút kỳ quái sao? Ta nhớ hắn trước kia không có tinh thần lực cường đại như vậy? Chẳng lẽ là lần này ra ngoài, hắn lại có kỳ ngộ gì sao?" Từ Tam Thạch hiếu kỳ nói.
Hoà Thái Đầu cũng tán thành gật đầu, nhanh chóng tiếp lời: "Phải, ta cũng không nhớ, tinh thần lực của hắn trước đây có thể mạnh đến vậy. Hơn nữa, hồn lực của hắn hình như đã thay đổi, không biết khí tức giống như hung thú kia là từ đâu mà đến. Với lại kim quang trên người hắn hình như không phải do hồn lực tạo thành, mà là từ trong tỏa ra ngoài, không biết tình huống này rốt cuộc là sao.”
Hiên Tử Văn lắc đầu, đáp: “Ta là Hồn Đạo Sư, không phải Hồn Sư, những vấn đề này ta không thể trả lời, ngươi nên đi hỏi mấy người phong hào Đấu La ở Sử Lai Khắc Học Viện ấy, ta mặc kệ hắn sử dụng thủ đoạn gì, ta chẳng không quan tâm. Hắn mà làm không được Hồn Đạo Khí cấp tám thì đừng nghĩ tới việc rời đi.”
Bối Bối có chút bất đắc dĩ, nhìn Từ Tam Thạch. Vốn dĩ bọn họ muốn thuyết phục Hiên Tử Văn, nhưng bây giờ xem ra nên bỏ đi thì hơn, nếu bị cự tuyệt thì lại càng thêm khó chịu.
Thời gian tu luyện của Hoắc Vũ Hạo ngắn hơn mọi người nghĩ. Một tiếng sau, hồn lực ba động bên trong chậm rãi hội tụ, phát ra một thanh âm như long ngâm.
"Tiểu tử này, tu luyện xong rồi thì thôi đi, còn la lên làm gì?" Từ Tam Thạch cười mắng, đồng thời cũng là người đầu tiên trở lại tĩnh thất.
Tuy nhiên, khi quay lại, hắn nhận ra có điều gì đó không ổn. Bởi vì Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi khoanh chân ở đó, cũng không mở miệng, tiếng long ngâm trên người vẫn vang vọng. Tiếng long ngâm này dường như phát ra từ lồng ngực của hắn, như ẩn như hiện.
Tiếng long ngâm vang vọng, cùng hồn lực của hắn hình thành tương hỗ phản hồi.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Từ Tam Thạch quay đầu nhìn Bối Bối. Bối Bối cũng sở hữu võ hồn long hệ, nên hắn chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng, trên mặt Bối Bối cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Rõ ràng là hắn cũng không hiểu gì về tình hình của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở mắt, lập tức giật bắn mình. Hầu như tất cả các vị sư huynh sư tỷ trong Đường Môn đều đến, kể cả kiếm si Quý Tuyệt Trần.
Quý Tuyệt Trần ban đầu không có ý định đến, nhưng khi Kinh Tử Yên nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ mà Hoắc Vũ Hạo tạo ra khi tu luyện, liền chạy đi gọi hắn. Quý Tuyệt Trần rất hứng thú với bất kỳ tình huống tu luyện đặc biệt nào, đặc biệt là những tình huống xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo. Vì thế, hắn lập tức lao tới. Tuy nhiên, với tình huống vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo, hắn lại không nhìn ra rốt cuộc là vấn đề gì.
"Đại sư huynh, các ngươi đều đến đây cả sao?" Hoắc Vũ Hạo đứng dậy.
Tu luyện hơn một tiếng, hắn hiện tại có thể nói là tràn đầy năng lượng, tinh thần lực đã đạt tới đỉnh cao.
Với tu vi của hắn, nhịn ăn vài ngày chẳng là gì cả. Huống chi trong cơ thể hắn còn có một lượng lớn năng lượng của vạn năm huyền băng tủy. Năng lượng này đủ để bù đắp cho mức độ tiêu hao của hắn. Cho dù không tu luyện, hồn lực của hắn cũng không ngừng tăng lên. Đừng quên, hắn còn có hồn hạch. Ưu điểm lớn nhất của hồn hạch chính là có thể trợ giúp hồn sư tu luyện trong mọi thời khắc.
Hiên Tử Văn tiến về phía trước mấy bước, đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nói: "Được rồi, thời gian không còn nhiều, trời đã tối rồi. Nếu trước bình minh mà ngươi không chế tạo ra pháo phân giải thì cứ thành thật ở lại đây đi."
Tuy hắn còn nghi ngờ việc Hoắc Vũ Hạo đã có hồn hạch hay chưa, nhưng lúc này hắn đương nhiên sẽ không hỏi, có muốn hỏi thì cứ chờ hắn ở lại đây rồi tính. Theo quan điểm của Hiên Tử Văn, dù Hoắc Vũ Hạo có tài giỏi đến đâu cũng không thể tạo ra hồn đạo khí cấp tám được.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, đáp: "Hiên lão sư, nếu lúc trước không phải ta đã có chút hiểu biết về năng lực của không gian hệ, thì lần này thật sự đã bị người làm khó rồi."
"Cái gì? Ngươi còn am hiểu cả hệ không gian sao?" Hiên Tử Văn khinh thường nói: "Ngươi có biết không gian lực lượng là cái gì không? Chỉ có Phong Hào Đấu La trở lên mới có tư cách nghiên cứu thôi. Tiểu Tử Thối! , muốn làm thì làm nhanh đi, đừng chậm trễ, ta sẽ một mực ở đây giám sát, không ai có thể giúp ngươi gian lận."
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, nói: "Ta không cần gian lận, tuy rằng không dám chắc, nhưng ta vẫn sẽ thử, ta trước tiên luyện tay một chút."
Nói xong, hắn quay người đi về phía sau bàn chế tạo.
Vừa đi tới gần phạm vi bàn chế tạo hồn đạo khí, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo lập tức bình tĩnh lại, khí tức cũng trở nên ôn hòa hơn. Hiên Tử Văn tương đối hài lòng với điều này. Mặc dù trong khoảng thời gian gần đây, đệ tử tâm đắc của hắn không để tâm quá nhiều vào việc nghiêm túc nghiên cứu và chế tạo hồn đạo khí, nhưng xét theo biểu hiện của hắn lúc này, xem ra vẫn chưa buông thả phương diện chế tạo hồn đạo khí cho lắm, ít nhất là về mặt khái niệm vẫn còn khá ổn.
Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ đứng đấy, trầm mặc khoảng nửa phút. Hắn là đang điều chỉnh hơi thở, nhịp tim, hồn lực ba động và thậm chí cả sự dao động tinh thần lực, để toàn bộ khí tức của hắn đều đồng bộ cùng một tần suất.
Hiên Tử Văn thoạt đầu có chút khinh thường, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì trạng thái hiện tại của Hoắc Vũ Hạo quá giống một siêu cấp hồn đạo sư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook