Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 90: Sống Xứng Với Danh Hiệu (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

[Dịch giả: Jucie

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Bạch Xà có thiện cảm với cậu bé.

Bởi lẽ, Vlad có đôi mắt chứa đầy kí ức cũ kĩ mà chẳng mấy ai còn nhớ đến.

Hơn nữa, bây giờ cậu còn đang dâng lên nó một lễ vật thơm ngát. Vậy thì chẳng có lý do gì để con rắn không tha thứ cho cậu cả.

“Nó có vẻ rất thích rượu thì phải.”

[Đúng như ta nghĩ, Whisky chính là lựa chọn hoàn hảo.]

Nghe theo lời khuyên của giọng nói, Vlad cầm chai whisky và rưới xuống gốc cây. Cậu rơm rớm nước mắt khi giọng nói bảo rằng loại rượu whisky được chưng cất từ lúa mạch này sẽ rất hợp với Bạch Xà - linh hồn của đất.

“Đây là món quà đặc biệt từ Joseph, để kỷ niệm ngày tôi được phong hiệp sĩ.”

[Rượu đắt đỏ như vậy thì phải dùng sao cho đáng. Dù sao thì được Bạch Xà bảo hộ cũng giống như có thêm một mạng sống vậy đó.]

Đây là một thức rượu quý nên việc dâng nó đi quả thật khiến cậu không khỏi tiếc nuối. Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận những gì mình vừa nghe được.

Lớp bảo hộ của Bạch Xà khắc trên giáp da của Bayezid luôn che chở cho cậu. Nếu không có nó trong trận chiến với hiệp sĩ không đầu, có lẽ người đang nằm dưới đất uống rượu lúc này chính là cậu rồi.

[Lại gần đây, đừng sợ.]

“Tôi đã có cảm giác này khi giết con rồng lần trước rồi… nhưng tôi không thích vảy rắn lắm.”

Mặc kệ lời phàn nàn của Vlad, con Bạch Xà trườn xuống từ cành cây và quấn lấy cậu hệt như lần trước.

Cậu đã từng trải nghiệm cảm giác này một lần nên cũng không còn quá kinh ngạc. Nhưng dù vậy, sự uy nghiêm của con Bạch Xà khi nơi tâm thức vẫn khiến cậu cảm nhận rõ rệt sức nặng từ sự tồn tại của nó.

[Đừng lo, ta sẽ giúp ngươi trong trận quyết đấu lần này.]

“...Tôi biết rồi.”

Vlad hiểu rất rõ rằng dù có dốc hết toàn bộ kỹ năng, cậu cũng không thể đánh bại Stephen.

Gã hiệp sĩ phương Tây ấy tuy kiêu ngạo, nhưng thực lực của hắn là điều không thể phủ nhận.

Hơn nữa, dù có chuẩn bị thế nào, cậu cũng chỉ có chưa đầy một tháng để rèn luyện.

Nếu không có sự trợ giúp trong trận đấu, kết cục ngày hôm ấy chắc chắn sẽ là thất bại của cậu.

“...Cảm ơn ngươi.”

Đã từng có thời điểm cậu nghĩ rằng việc bộc lộ cảm xúc chân thành là biểu hiện của sự yếu đuối.
Nhưng giờ đây, Vlad đã có đủ tự tin vào chính mình, và cũng đã có thể chấp nhận cả những điểm yếu của bản thân.

Khi nhận được lời cảm tạ chân thành của Vlad, con Bạch Xà ngẩng cao cổ, bắt đầu chuyển động đầu mình.

Vì cậu đã dâng lễ vật và tỏ lòng thành kính, nên nó sẽ ban phát phước lành cho cậu.

Trong thế giới tiềm thức hiện lên hình ảnh con rắn trắng đang cất tiếng hát vang vọng trời xanh, cùng bóng dáng Vlad khoác trên mình bộ giáp trắng lấp lánh.

Bạch Xà và Hainal - Thế giới của Deirmar đang chào đón cậu bé.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Nhiệm vụ ở Deirmar đã kết thúc.

Những hiệp sĩ Bayezid và Vlad đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ngoài mong đợi. Họ đã trục xuất những kẻ xâm nhập từ phương Tây, và giờ là lúc họ rời khỏi nơi này với chiến lợi phẩm xứng đáng.

“Lại gần đây đi.”

Vlad cùng Jager đến văn phòng của Alicia.

Cậu theo bản năng hơi nghiêng đầu, một phần do thói quen đối phó với những nơi xa lạ, một phần bởi không khí nơi này khác hẳn văn phòng của Joseph.

“Cô có khỏe không, tiểu thư Alicia?”

“Ta khỏe, cảm ơn cậu.”

Sau khi đáp lại lời chào của Jager, Alicia chuyển ánh mắt sang Vlad - người đang đứng cạnh ông.

‘…’

Từ khoảng cách gần, Alicia có thể thấy rõ hơn những thứ mà khi ở xa cô đã không nhận ra. Những vết sẹo nhỏ rải rác khắp gương mặt Vlad, dáng đi của cậu cũng có phần nặng nề hơn.

Trước mắt cô là một chàng trai đã dám dấn thân vào con đường gian khổ để đổi lấy vinh quang huy hoàng.

“Cậu có thấy không khỏe ở đâu không, Vlad? Có bị thương không?”

“Tôi không sao, thưa tiểu thư Alicia.”

Dù cậu nói rằng mình ổn, nhưng từ góc nhìn của Alicia, câu trả lời ấy lại mang theo chút gì đó buồn bã.

Cô hiểu rất rõ rằng mình chính là nguyên nhân khiến Vlad phải chịu những thương tích này.

“…Hôm qua, ta có nhìn thấy cậu tưới rượu trên ngọn đồi?”

“Cô không nhìn nhầm đâu.”

Mọi hành động của Vlad từ trước đến nay luôn mang sự kính trọng dành cho Deirmar. Ngay cả khi bị hiểu lầm là một người hầu, cậu vẫn tận tâm dọn dẹp mộ phần cho cha mẹ cô.

“Tôi chỉ muốn gửi lời chào đến những chủ nhân nơi đây. Nếu không nhờ phước lành của họ, có lẽ tôi đã chẳng thể đi xa đến vậy.”

Hơn nữa, lòng trung thành của cậu còn được vị linh mục danh tiếng Andreas bảo chứng.

Alicia dành cho cậu sự tôn trọng sâu sắc không chỉ vì tiềm năng của Vlad với tư cách là một hiệp sĩ mà còn vì vô số yếu tố khác.

“Mỗi lần tôi đến Deirmar, tôi đều có được chiến thắng rực rỡ. Có lẽ các chủ nhân nơi đây đã ưu ái cho tôi rồi.”

“…Vậy sao.”

Dù Vlad ở vị thế thấp hơn so với một quý tộc như cô, nhưng điều đó lại trở thành một lợi thế không nhỏ đối với Alicia lúc này.

Thậm chí, những khiếm khuyết của cả hai đều bù trừ cho nhau một cách hoàn hảo, khiến Alicia cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Vlad giống như những mảnh vỡ của hai chiếc bình sứ khớp lại với nhau một cách tự nhiên.

“Đúng vậy. Tôi cũng tin rằng cậu và Deirmar là một sự kết hợp tuyệt vời.”

“...Phải.”

Vlad tựa cằm lên tay rồi lặng lẽ quan sát Alicia với ánh mắt mang theo chút do dự.

Lần đầu tiên gặp cô, đôi mắt ấy trong veo như một màu xanh tươi mát. Nhưng giờ đây, ánh nhìn của cô lại mãnh liệt đến mức gần như mang theo một sự vương vấn khó tả.

“Hãy nói với công nương Oksana rằng đã lâu rồi ta mới cảm nhận được hơi ấm tình thân như vậy.”

“Vâng.”

Jager nhận lấy bức thư từ Alicia rồi cúi đầu cung kính.

Dù sự việc lần này không giúp mối quan hệ giữa hai bên trở nên thân thiết hơn, nhưng đến mức độ này, Joseph hẳn cũng sẽ hài lòng.

Sau khi trải qua những thử thách từ miền trung đến miền tây, Alicia đã có thể xác định rõ ràng mình nên đứng về phía nào.

“Và Vlad, người hiệp sĩ đã bảo vệ danh dự của tôi.”

Cái giá phải trả của Joseph đã được định sẵn.

Giờ là lúc cô trao lại thanh kiếm của mình cho chàng trai đã từng nâng nó lên vì cô.

Thanh kiếm ấy cũng cần được giữ lấy một cách vững chắc, để không gì có thể lay chuyển được nó.

“Ta tin rằng thế hệ trước cũng sẽ hài lòng với quyết định này.”

“Các bậc tiền nhân của tòa dinh thự này chắc chắn cũng sẽ đồng tình với những gì cô đã làm hôm nay.”

Ngay khi Alicia dứt lời, Duncan liền đưa ra một chiếc hộp mà ông đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Đó không phải là một chiếc hộp gỗ lớn, nhưng được chạm khắc và trang trí tinh xảo, thể hiện sự trân trọng đặc biệt.

“Vậy nên, ta tin rằng tổ tiên của ta cũng không phản đối việc ta trao vật này cho cậu, hiệp sĩ Vlad.”

Vlad đã bảo vệ Alicia - người thừa kế chính thống của gia tộc Hainal và Deirmar khỏi sự áp đặt của lũ người phương Tây.

Trước mặt cậu giờ đây là chiếc hộp gỗ được giữ gìn cẩn mật suốt bao thế hệ của gia tộc Hainal đang khẽ hé mở.

[…]

“…”

Bên trong là một viên ngọc tròn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Viên ngọc phát ra một luồng năng lượng kỳ lạ đến mức Vlad chỉ biết lặng người mà không thốt lên được lời nào.

“Tương truyền rằng vị tổ tiên đầu tiên của gia tộc chúng tôi từng có mối giao hảo với tộc Yêu Tinh.”

Đó là những kẻ tin vào một vị thần khác với tín ngưỡng mà loài người tôn thờ.

Một chủng tộc bị trục xuất về biên giới phía Đông chỉ vì niềm tin khác biệt.

“Ta nghe nói viên ngọc này là báu vật có được nhờ mối quan hệ ấy. Cha ta từng kể rằng đây là một viên hổ phách, kết tinh từ nhựa của một loài cây cực kỳ quý hiếm.”

Alicia vừa dứt lời, nhưng Vlad không nhìn cô mà chỉ chăm chú vào chiếc hộp gỗ Duncan đang cầm với gương mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.

Lúc này, cậu đang tập trung hơn vào giọng nói vang vọng bên tai mình thay vì ánh mắt của Alicia.

[…Ta nhớ ta đã từng thấy nó ở đâu đó.]

Vlad đã từng hứa với giọng nói ấy rằng sẽ trao trả ký lức lại cho hắn.

[Nếu có thể, hãy lấy nó.]

Vì lời hứa ấy mà cả hai đã cùng nhau đi đến mức này.

“Cha ta từng đặt viên hổ phách này lên chuôi kiếm của ông ấy. Nhưng vì không còn lý do gì để rút kiếm nữa, nên nó đã bị bỏ mặc theo năm tháng.”

Alicia mỉm cười, khẽ gật đầu như muốn bảo Vlad hãy nhận lấy.

Thế nhưng, dù nhìn thấy nụ cười của cô, Vlad vẫn không thể dễ dàng đưa tay ra.

Cậu biết rõ những thứ có giá trị càng cao thì cái giá phải trả lại càng đắt đỏ.

Bảo vật gia truyền mà Alicia đang trao đi chắc chắn sẽ có giá cao hơn nhiều so với thứ cô đã từng bỏ ra.

Nụ cười mờ ám của cô đã nói lên tất cả.

“…Tôi có thể nhận nó ư?”

“Dĩ nhiên.”

Thế nhưng, Vlad vẫn nhận lấy báu vật của gia tộc Hainal.

Cậu đã tự nguyện nắm giữ viên ngọc sáng rực đó và chấp nhận cái giá phải trả.

[Cảm ơn ngươi.]

Cậu muốn bảo vệ những gì mình có thể.

Lý do khiến một cậu bé có thể mơ đến những vì sao dù đang lấm lem nơi bùn đất chính là vì cậu có những nguyên tắc của riêng mình mà cậu nhất quyết không bao giờ từ bỏ.

“Cảm ơn tiểu thư Alicia.”

Cậu không nhất thiết phải trở thành một hiệp sĩ, chỉ cần cậu có thể tin tưởng vào chính mình là được.

Vlad thực sự đã nghĩ như vậy, và đó là lý do cậu không chút do dự khi nắm chặt viên hổ phách vàng trong tay.

Cậu đã thực hiện lời hứa của mình.

[Hãy nhìn xem.]

Viên ngọc vàng lấp lánh trong tay cậu.

Theo lời của giọng nói phát ra trong đầu cậu, viên ngọc ấy gắn liền với kỳ ức về những chiếc lá rơi cứ lặng lẽ rơi mãi như một mùa thu bất tận.

Khoảng cách từ Deirmar đến Soara là ba ngày đường nếu đi bằng ngựa.

Dù con đường phủ đầy tuyết nhưng những chú ngựa đã quen với mùa đông phương Bắc chẳng hề bận tâm mà cứ thế đưa chủ nhân tiến về phía trước.

“Cậu đúng là một kẻ đầy tham vọng.”

“Đó giờ nhìn cậu là tôi đã biết rồi.”

Đám hiệp sĩ của Bayezid liên tục nói chuyện với Vlad, với Noir ở giữa.

“Dĩ nhiên rồi! Là đàn ông thì phải có hoài bão chứ!”

“Mới làm hiệp sĩ chưa bao lâu mà đã nhắm đến một tước vị quý tộc rồi à?”

“…”

Vlad chỉ nhíu mày, lặng lẽ lắng nghe những lời bàn tán vang lên từ mọi phía.

“Không phải vậy đâu.”

Cậu thực sự không hề có ý đó.

Vlad chỉ đơn giản là nhận lấy nó để hoàn thành lời hứa với giọng nói kia mà thôi.

“Thôi kệ đi.”

“Dù sao, đó cũng không phải là một lựa chọn tồi đâu.”

Tuy nhiên, những người xung quanh lại không hề nghĩ như vậy.

Dù trên danh nghĩa, đó chỉ là một vật mượn, nhưng trên thực tế, báu vật nhà Hainal đã được trao đi.

Việc tiểu thư nhà họ đưa nó cho hiệp sĩ từng cầm khăn tay của mình cũng đủ để khiến người khác phải hiểu lầm.

“Cậu sẽ phải báo cáo riêng với ngài Joseph đấy.”

“…Tôi biết rồi.”

Nếu Vlad vẫn còn là một hiệp sĩ tập sự, có lẽ Jager đã ngăn cậu nhận món quà mà Alicia trao tặng. Thế nhưng bây giờ Vlad đã là một hiệp sĩ thực thụ nên Jager khó có thể can thiệp vào chuyện này.

“Cổng thành kìa! Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi.”

Giữa những hiểu lầm thú vị và những lời biện hộ vô ích, cổng thành Soara cuối cùng cũng hiện ra trước mắt họ.

Thành phố này vốn là quê hương của cậu bé, nhưng nó chưa bao giờ thực sự khiến cậu cảm thấy ấm áp.

Cánh cổng thành Soara đóng chặt trong màn đêm luôn gợi lên trong lòng Vlad những cảm xúc khó tả.

“Cậu lên trước đi.”

Trong lúc đang đắm chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang, một giọng nói đã kéo Vlad trở lại thực tại.

“Tôi sao?”

“Ừ.”

Vlad hơi khó chịu trước mệnh lệnh của Jager khi ông đẩy cậu lên phía trước.

Bởi vì trời đã tối, bức tường thành thấp thoáng trong bóng đêm sẽ không mở ra cho đến sáng hôm sau.

“Khụ.”

Cậu khẽ hắng giọng rồi cùng con ngựa đen bước tới trước cổng thành tối om của Soara.

Thế nhưng, người vốn quen với việc ẩn mình trong bóng tối và tìm kiếm những con đường bí mật như Vlad lại cảm thấy tình huống này thật lạ lẫm.

“Ai đó?”

Người lính canh hỏi với giọng sắc lạnh khi thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện, nhưng Vlad chỉ nhẹ nhàng giơ thanh kiếm của mình lên.
Phần bảo vệ của thanh kiếm mà Rutiger trao cho cậu có một hoa văn mà tất cả các hiệp sĩ của Bayezid đều mang theo.

“Tôi là Vlad, hiệp sĩ của Bayezid.”

Những lối đi ẩn dưới tường thành vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của Vlad. Nhưng giờ đây, cậu sẽ không cần phải nhớ đến nó nữa.

“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về. Mở cổng đi.”

Bây giờ, nếu muốn vào thành, cậu chỉ cần nói ra điều đó một cách đầy tự tin. Cậu bé ngày nào đã trở thành một người đàn ông chứng tỏ được giá trị của mình, và biểu tượng của Bayezid phản chiếu dưới ánh đuốc chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.

“Chào mừng ngài trở về, Vlad!”

Sau tiếng hô vang của người lính gác sau khi xác nhận huy hiệu, cánh cổng Soara từ từ mở ra giữa màn đêm.

“…Nó mở thật kìa.”

Hiệp sĩ chính là danh hiệu, là vinh dự, và cũng là sự công nhận chỉ dành cho những ai có thể chứng minh bản thân.

Vlad đã chứng tỏ được giá trị của mình, nên cậu sẽ không còn phải trốn chạy hay chờ đợi nữa.

Từ giờ trở đi, cánh cổng Soara sẽ luôn rộng mở đón chào cậu.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương