Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 102: Người Canh Gác Trên Cánh Đồng Lúa Mạch (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 102: Người Canh Gác Trên Cánh Đồng Lúa Mạch (1)

[Dịch giả: Juice

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Vào lúc tờ mờ sáng, khi màn đêm vẫn chưa tan hẳn, Joseph đã đến văn phòng sớm hơn thường lệ và kéo rèm cửa bằng những động tác quen thuộc.

Khi tấm rèm được vén lên, khung cảnh thành phố phủ đầy tuyết trắng quen thuộc hiện ra.

Joseph khoanh tay, lùi lại vài bước để ngắm nhìn thế giới bên ngoài khung cửa sổ. Chỉ cần nhìn thấy Soara thôi cũng đủ khiến anh cảm nhận được cái lạnh cắt da.

“Giờ này chắc cậu ta đã rời đi rồi.”

Bất kỳ ai có ý định lên đường đi xa đều nên rời khỏi Soara ngay lúc này để kịp đến điểm dừng chân tiếp theo trước khi mặt trời lặn.

Dù vậy, anh vẫn không biết điểm đến của cậu nhóc ấy là ở đâu.

“...”

Joseph hoàn toàn có thể giao cho Vlad một nhiệm vụ hoặc tự ý quyết định điểm đến cho cậu, nhưng anh đã cố tình không làm vậy.

Bởi lẽ, đứa trẻ đã dành cả đời để làm theo mệnh lệnh của người khác, thì ít nhất cũng nên có một lần được tự mình đưa ra lựa chọn.

“Một hiệp sĩ Banneret… mang theo lá cờ của chính mình. Thật hiếm khi được chứng kiến cảnh tượng này sau ngần ấy năm.”

Dù rời khỏi Soara với danh nghĩa lưu đày, nhưng Vlad vẫn đang tái hiện một truyền thống cổ xưa của phương Bắc - Một hiệp sĩ lên đường chỉ với danh dự của bản thân.

Đó là một phong tục cổ chỉ còn tồn tại từ thời ông nội anh, thậm chí ngay cả thế hệ cha anh cũng đã không còn duy trì nữa.

Ở phía xa xa, cánh cổng của Soara đang mở ra để đón chào ngày mới.

Dù không thể nhìn thấy rõ từ khoảng cách này, nhưng anh vẫn tin chắc rằng đang có một hiệp sĩ đứng ở nơi đó, tay nắm chặt lá cờ của chính mình.

Cậu hiệp sĩ trẻ đó đã sinh ra ở Soara, trưởng thành dưới sự dạy dỗ của Bayezid.

Tên cậu ta là Vlad của Soara.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“…Cậu ấy không đến.”

Đến tận phút cuối cùng trước khi rời đi, Vlad vẫn giữ tư thế hiên ngang, lặng lẽ quan sát cánh cổng thành mở ra cùng Noir.

Trong mùa đông lạnh giá, khi chẳng có bất kỳ thương nhân hay lữ khách nào di chuyển, thì người duy nhất đang chờ đợi cánh cổng mở ra chỉ có mỗi là Vlad.

Hí!

“Sao giống loài đã quen sống ngoài trời như ngươi lại làm loạn chỉ vì lạnh thế chứ?”

Noir đã quen với sự ấm áp của chuồng ngựa nên nó tỏ ra khó chịu khi buộc phải rời khỏi nơi trú ẩn và bước vào giá rét. Nhưng quãng thời gian yên bình ấy giờ đã khép lại.

Giờ đây, nó phải tìm lại cội nguồn của mình, đối mặt với bão tuyết bằng một tinh thần kiên cường.

Đó không chỉ là điều Noir cần khắc ghi, mà ngay cả Vlad cũng vậy.

“Đi thôi.”

Con tuấn mã đen bắt đầu cất bước khi chủ nhân khẽ thúc nhẹ.

Lá cờ nhỏ treo trên lưng yên ngựa khẽ tung bay trong cơn gió lạnh buốt.

“…”

Khi vừa bước xuống từ lưng Noir, Vlad đã chợt nghĩ rằng có lẽ bây giờ là lúc thích hợp để rời đi.

Soara là thành phố mà cậu đã dành cả cuộc đời để gắn bó, là nơi cậu đã từng ấp ủ biết bao giấc mơ.

Mục tiêu của cậu là cầm kiếm, và khao khát của cậu là trở thành một hiệp sĩ.

Nhưng giờ đây, khi cậu đã đạt được tất cả những gì mình mong ước ở thành phố này, thì cũng đã đến lúc cậu phải ngẩng đầu nhìn về thế giới rộng lớn hơn, để có thể tiếp tục tiến về phía trước.

“Đội trưởng! Đợi một chút!”

Khi đang mải đắm chìm trong những ký ức cũ, Vlad bỗng nghe thấy một giọng nói gọi mình từ phía sau.

Cậu quay đầu lại.

“Cho tôi đi cùng đi!”

Phía sau cậu là một chàng trai đang chạy băng qua con phố vào lúc rạng sáng, tiếng vó ngựa vang dội trên nền đá.

Đó là Goethe, người trông coi chuồng ngựa của Bayezid.

“Ôi trời. Suýt nữa thì không kịp.”

“Cậu đến muộn rồi.”

Vlad khẽ mỉm cười khi thấy Goethe nghịch ngợm thè lưỡi bên cạnh mình.

“Muộn đâu mà muộn. Anh còn chưa rời khỏi Soara mà, đúng không?”

Dù hơi thở vẫn chưa kịp ổn định, Goethe vẫn không quên đáp lời, đây đúng là phong thái đích thực của kẻ từng mang danh lừa đảo.

“Cậu đã nghĩ đến việc đi theo tôi từ trước sao?”

“Tôi nghĩ thế cũng có gì là sai đâu.”

Goethe ưỡn ngực, tự tin nói với Vlad:

“Tôi đã đầu tư vào anh từ lâu rồi, nên không thể để mọi công sức của tôi đổ sông đổ biển được.”

Mọi sự đầu tư đều đi kèm với rủi ro.

Vì không có gì trong tay nên Goethe buộc phải mạo hiểm để đổi lấy một cơ hội đổi đời. Hơn ai hết, cậu hiểu rõ rằng những kẻ ở đáy xã hội như mình sẽ không dễ dàng tìm thấy một cơ hội đáng để đánh đổi cả mạng sống như này.

“Tôi nghe nói anh đã mua một con thuyền cho một người bạn tên Harven? Anh có cần tôi trông nom nó sau này không?”

“Tôi biết cậu sẽ nói thế mà.”

Vlad chỉ đáp lại ngắn gọn như thường lệ, nhưng Goethe chỉ đơn giản gật đầu.

Bởi lẽ, cậu thừa hiểu rằng Vlad vốn chẳng phải một người dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật của mình.

“Vậy anh định đi đâu?”

Trước câu hỏi của Goethe, Vlad chỉ lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi nhìn về cánh đồng trắng xóa trước mặt.

“…Tôi vẫn chưa biết nữa.”

Cuộc đời của Vlad hiện tại đang bị ràng buộc bởi hai bản khế ước. Một là khế ước để dâng hiến thanh kiếm cùng đức tin của mình với Joseph. Hai là khế ước với giọng nói để giúp hắn tìm ra thân phận thật của mình.

“Trước mắt, tôi định sẽ đi về phía đông.”

Đó là nơi mà lần cuối cùng giọng nói ấy đã chỉ cho cậu thấy.

Cây phong khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ lặng lẽ lướt qua cánh đồng lúa mì bát ngát.

Giọng nói kia từng nói đã nhìn thấy cái cây đó.

‘Ngươi có thứ cần phải tìm ở nơi ấy.’

Vlad nhìn xuống vỏ kiếm, nơi viên đá hổ phách của Alicia được khảm ở cuối chuôi.

Giờ đây, cậu chỉ còn giữ lại được những tàn dư mong manh của giọng nói ấy - một cái bóng mờ nhạt mà chỉ có cậu mới có thể nhận ra.

“Đi thôi.”

Người hiệp sĩ mang trên vai gánh nặng của trách nhiệm, đã gác lại lời thề trung thành để tiến bước thực hiện một khế ước khác.

Và thế là, một kẻ lừa đảo và một hiệp sĩ đã quyết tâm rời khỏi Soara.

Thứ tiễn họ đi là chén rượu trên tay vị quý tộc và một chiếc gối ướt đẫm bởi nước mắt ly biệt của cô gái tóc đỏ.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Dobrechi là vùng đất nằm ở phía bắc của khu vực trung tâm, thuộc quyền cai trị của gia tộc Dalmatia. Lãnh địa này đã tận dụng khí hậu lạnh giá, lấy việc trồng lúa mạch và khai thác lâm sản làm nguồn sống chủ yếu.

“Lại nữa ư? Ngươi nói là đã bốn tháng trôi qua rồi sao?”

Hoạt động mưu sinh chủ yếu ở đây đã phản ánh rõ nét thực trạng kinh tế của vùng đất này.

“Lẽ nào họ chỉ biết ngồi chờ hạt giống lúa mạch được gieo trồng hay sao?”

Đây thực chất là một lãnh địa nghèo nàn, không có bất kỳ ngành công nghiệp đáng kể nào. Và đúng như hoàn cảnh của nó, Dobrechi cũng là một vùng đất nghèo khổ, đến mức không có lấy một thành phố ra hồn.

“Tôi đã cho quân lính canh giữ suốt đêm, nhưng đến sáng thì…”

“Đừng có viện cớ trước mặt ta!”

Vị chỉ huy hiệp sĩ liên tục giải thích về thất bại của mình. Trong khi đó, Nam tước Dalmatia -người đang theo dõi toàn bộ sự việc, đã tức giận đến mức phải liên tục vung tay quạt để hạ hỏa.

“…Bọn chúng không hiểu sao? Nếu chúng ta không thể gieo trồng đúng mùa vụ thì sang xuân năm sau tất cả sẽ chết đói mất!”

“Ngài nói đúng, thưa lãnh chúa.”

“Chính bọn chúng là những kẻ hiểu rõ điều đó nhất!”

Đất đai cằn cỗi, thời tiết lạnh giá.

Dobrechi vốn chỉ có thể bám víu vào những cánh rừng rậm rạp và đồng lúa mạch hiếm hoi, nên họ không thể nào bỏ lơ tình hình hiện tại.

“Nhưng chỉ có binh lính thì…”

“Nếu không đủ quân, thì ít nhất dân chúng cũng có thể bị xích lại mà chiến đấu! Ta sắp chết đói rồi đây này, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy hả?”

Với đôi má tròn trịa đang run lên vì giận dữ, Nam tước Dalmatia ném tất cả những gì trong tầm tay, quát mắng vị chỉ huy hiệp sĩ vừa đến báo tin.

Bất kỳ lãnh chúa nào cũng sẽ tức giận khi nhìn thấy một hiệp sĩ không biết linh hoạt xử lý tình huống.

“Ôi, nhức đầu quá…”

Nhưng biết làm sao đây?

Gia tộc Dalmatia vốn đã nghèo nàn, nên ngay cả hiệp sĩ cũng chỉ có thể là những kẻ kém cỏi.

“Mau tập hợp tất cả quân đội mà chúng ta có và bảo vệ cánh đồng lúa mạch! Chắc chắn bọn quái vật trong rừng là thủ phạm!”

“Tuân lệnh, thưa lãnh chúa!”

Mùa đông không chỉ là thời điểm con người chịu đói, mà còn là lúc lũ quái vật chẳng còn gì để ăn.

Khi trái cây không còn trên cành, khi đồng cỏ chẳng còn một ngọn non nào để nhai, chúng sẽ tìm đến những gì có thể ăn được.

Không ai biết vì sao chúng lại chỉ nhắm vào những hạt giống trong ruộng. Nhưng điều quan trọng hơn là phải ngăn chặn chuyện này xảy ra.

“Chẳng lẽ ta lại phải đi thuê lính đánh thuê để lo chuyện này?”

Trong căn phòng vắng lặng, Nam tước Dalmatia mệt mỏi thở dài.

Và rồi, khi bước đến bên khung cửa sổ với tâm trạng nặng nề, trước mắt ông lại là một cảnh tượng quen thuộc.

Khu rừng Dobrechi rậm rạp bao bọc lấy toàn bộ lãnh địa.

Mặc dù nơi này đã bị thu hẹp đáng kể để khai hoang từ khi gia tộc Dalmatia lên nắm quyền, nhưng nó vẫn giữ nguyên vẻ âm u đáng sợ, ngay cả khi mặt trời đang đứng bóng giữa trưa.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Tiêu, muối, thịt khô, cái gì đây?”

“Giấy chứng nhận hành hương.”

Giữa khu rừng tăm tối khi mặt trời đã khuất bóng, Vlad ngồi xổm xuống, cọ xát cành cây vào thân cây, rồi nghiêm túc đáp lại khi Goethe rút tờ giấy ra.

“Chỉ cần đến bất kỳ nhà thờ nào và đăng ký là ta sẽ được nhận được lương thực. Chính tay linh mục Andreas đã viết nó cho tôi.”

“Vậy sao ta không làm thế ở Soara luôn đi?”

Bàn tay đang mải miết chà xát cành cây của Vlad bỗng khựng lại trước câu hỏi của Goethe.

“Ờ ha... Xin lỗi nha.”

Nếu nhà thờ ở Soara đã cấp giấy chứng nhận này, thì chắc cậu đã chẳng cần phải mang nó đến tận đây. Nhưng vấn đề là Vlad đã bị tổn thương lòng tự trọng đến mức không dám mở lời với nhà thờ đó nữa.

“Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi.”

Goethe vờ tránh đi ánh mắt sắc lạnh của Vlad và tiếp tục lục lọi hành lý. Nhưng rồi, cậu lại cắn răng tức tối khi mãi vẫn không tìm thấy thứ mình đang cần.

“Nhưng mà sao anh có thể mang bao nhiêu thứ quý giá, đắt tiền theo mà lại không thèm mang theo đá đánh lửa chứ? Đúng là không hiểu nổi!”

“…”

Bàn tay của Vlad vốn đã dừng lại một lúc, giờ lại nhanh chóng cử động trở lại.

“Tối qua tôi bận nhiều việc quá nên quên.”

Những người nổi tiếng như cậu thường bận rộn vào ban đêm mà.

“Nhưng anh chỉ mang theo đúng một viên đá lửa.”

“Ít ra tôi còn có mang theo!”

Goethe bực tức chỉ vào đống vụn xung quanh Vlad.

Đó là tàn tích của những viên đá lửa bị vỡ vụn mà Goethe đã mang theo.

“Cậu đúng là khỏe thật đấy… Nhưng cậu nghiền nát hết chúng rồi còn đâu.”

Một người đã quen với cuộc sống gian khổ như Vlad không lý nào lại không biết nhóm lửa.

Thực tế, cậu có lẽ còn thành thạo chuyện này hơn bất kỳ ai khác.

“Không lẽ xui dữ vậy, hay tất cả đều là đồ dỏm?”

Kết quả là Goethe đã làm vỡ hết số đá lửa mình mang theo, còn bản thân Vlad thì lại chẳng có một viên nào. Vậy nên, giờ họ chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi yên quạt lửa.

“Này.”

“Sao lại dừng? Không định nhóm lửa à?”

Goethe mở to mắt khi thấy Vlad đột nhiên vứt cành cây đi. Nhưng lúc này, trong tay Vlad không còn cành cây nữa, mà thay vào đó là vỏ kiếm của cậu.

“Anh làm gì vậy?”

Dù hai người họ có thân thiết đến đâu, Vlad vẫn là một hiệp sĩ, khoảnh khắc cậu cầm kiếm trên tay hoàn toàn khác với người vừa mới lúi húi cọ xát cành gỗ vào thân cây kia.

Giọng nói khẽ run của Goethe chính là minh chứng rõ ràng cho sự khác biệt đó.

“Để tôi làm cho, đội trưởng.”

“Được.”

Vlad khạc nhổ xuống nền tuyết rồi nhấc vỏ kiếm lên và đứng dậy.

“Đội trưởng, tôi xin lỗi...”

“Tôi sẽ đi mượn chút than hồng.”

Vừa dứt lời, Goethe đã vô thức nhìn quanh.

Giữa khu rừng mùa đông đang dần chìm vào bóng tối chợt vang lên tiếng bước chân lạo xạo cùng những tiếng cười khúc khích của đám đàn ông.

“Ồ, tai các ngươi thính đấy.”

“Đã nhận ra rồi mà còn không định chạy sao? Xem ra cũng cứng quá nhỉ?”

Trước mắt hai người họ xuất hiện một nhóm đàn ông có vẻ chỉ tầm đôi mươi.

Trong rừng tối, không chỉ có cái lạnh và quái vật là thứ cần đề phòng.

“Cái gì trông có giá trị một chút, thì bán đi cũng được giá tốt.”

“Này, thiếu gia đây đến từ đâu vậy? Nói thử xem, chúng ta sẽ cân nhắc trao đổi với gia đình ngươi một mức giá hợp lý.”

Một nhóm chỉ có hai người đang di chuyển.

Trong mắt đám sơn tặc, một trong hai người trước mặt trông chẳng khác nào chú gà non mới rời tổ, hay nói cách khác một con mồi béo bở đang chờ được xử lý.

“Này các anh em. Cho ta mượn ít lửa nào.”

“Hả?”

Thế nhưng, trái với sự sợ hãi mà bọn cướp mong đợi, chàng trai tóc vàng trước mặt lại nở nụ cười rạng rỡ như thể mọi chuyện đang diễn ra đúng kế hoạch.

“Thằng nhãi này mới nói cái khỉ gì thế...?”

Với ánh mắt vừa ngờ vực vừa hung tợn, đám sơn tặc đưa tay nắm chặt vũ khí hơn.

Thế nhưng, họ nhanh chóng sững sờ khi thấy thứ đang hiện hữu trên chiếc áo choàng của Vlad.

Những bộ giáp sắt bóng loáng, kiên cố này không phải thứ mà một đứa nhóc bình thường có thể sở hữu.

“Các ngươi mau đưa hết mọi thứ ra đây.”

Một nụ cười hoang dại bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Vlad.

Trước đây, Vlad chẳng khác gì một con thú săn đói khát.

Và bây giờ, chàng trai tóc vàng vừa rời khỏi Soara cũng mang trong mình cơn thèm khát dữ dội chẳng kém gì thuở nhỏ.

“Ta sẽ xử đẹp hết đám các ngươi.”

Có một điều mà Vlad đã quyết định sau khi rời khỏi Soara.

Đó chính là quay về với bản chất thật của mình.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương