Tử Thần Phiêu Nguyệt
-
Chapter 100
Nghe phiên bản audio của truyện:
TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 100
Sở Hữu Cảnh là một người có dã tâm lớn.
Là nam nhân trong thiên hạ ai mà chưa từng mơ được một lần thống trị một cõi? Ai mà chẳng mộng ước có ngày được bước lên vị trí đứng đầu võ lâm giang hồ dù chỉ một lần trong đời kia chứ?
Thế nhưng tham vọng là thế, hiện thực lại tàn nhẫn hơn nhiều.
Trên giang hồ có một thể hệ vô cùng vững chắc là nhị cường (二强), tam môn (三門), tam bá (三覇), tam tôn (三尊), tam trang (三莊) đều dành cho những người gọi là cao thủ tuyệt đỉnh của giang hồ.
Vậy nên đương nhiên không có chỗ cho Thất Tinh Đảng chen chân vào.
Thất Tinh Đảng khó khăn lắm mới có được chút danh tiếng ở tỉnh Hồ Nam, nhưng bọn họ cũng chỉ là những võ giả có giới hạn nhất định.
Mỗi người thuộc Thất Tinh Đảng đều là cao thủ, có điều, không một ai đạt đến cảnh giới có thể hô mưa gọi gió trên giang hồ.
Sở Hữu Cảnh có tu vi cảnh giới vượt trội hẳn sáu người còn lại, thế nhưng lão cũng không nổi bật đến mức có thể xem thường cả thiên hạ như tam tôn.
Lão không có thực lực dẫn dắt xuất chúng, càng không có thực lực huy động mạnh mẽ.
Chính vì những hạn chế như thế mà Thất Tinh Đảng dù có được danh tiếng lẫy lừng vẫn không thể tập trung thế lực mà chỉ nhắm tới số ít người tinh nhuệ.
Sở Hữu Cảnh luôn bất mãn vì chuyện này. Thế nhưng, thực tế tàn nhẫn buộc lão đành ngậm ngùi kiên nhẫn chờ thời cơ đến. Và rồi, cơ hội lớn đã tìm đến với lão khiến chính lão cũng không tin vào mắt mình.
Chỉ cần bắt được Nam Thần Vũ và mang hắn đến người đã ủy thác, lão có thể nhận được sự hỗ trợ cùng lợi ích to lớn.
Cơ hội này, Sở Hữu Cảnh đã mong muốn từ rất lâu. Vậy nên lão nhất định phải bắt được Nam Thần Vũ.
“Đẩy nó đến ngôi làng của bần dân phía bắc đi. Lần này mà còn để xổng mất thì các người sẽ chết trong tay ta.”
Sở Hữu Cảnh trợn mắt ra lệnh cho cho các tiểu muội tiểu đệ của mình.
“Tiểu tử đó đã bị thương rồi. Hắn không thể đi xa được đâu ạ.
Triệu Tam Thích nói với giọng điệu có chút vui mừng phấn khởi, mặt Sở Hữu Cảnh liền nhăn như tờ giấy bị nhàu nát.
“Ý đệ là dù nó bị thương rồi nhưng vẫn còn để vụt mất sao?”
“Đệ đâu có ngờ tên thợ rèn kia lại cắn chặt không buông như thế?”
“Tên thợ rèn ư?”
“Vâng! Tên tiểu tử kia đã trốn trong công phòng của y.”
“Thế à? Sao tiểu tử đó lại trốn trong công phòng chứ?”
“Mà đại huynh đừng lo! Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“....”
“Chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi ạ. Đại huynh không cần phải để tâm.”
“Nhớ kết thúc mọi chuyện êm xuôi, đừng để xảy ra vấn đề gì nữa đấy, biết chưa?”
“Vâng!”
Câu trả lời của Triệu Tam Thích không đáng tin cậy mấy, nhưng Sở Hữu Cảnh cũng chẳng mấy quan tâm.
Bây giờ lão phải tập trung vây bắt Nam Thần Vũ.
Mặc dù Nam Thần Vũ đã bị thương khá nặng nhưng hắn vẫn tránh được sự truy đuổi của Thất Tinh Đảng hệt như một con chuột nhắt.
‘Chậc! Nếu được Hạ Ô Môn giúp sức thì ta có thể tóm được hắn ngay lập tức rồi.’
Sở Hữu Cảnh chậc lưỡi thành tiếng.
Nếu là ở Hồ Nam, nơi được gọi là sân nhà của Thất Tinh Đảng, lão không cần để tâm chuyện nọ chuyện kia, chỉ cần tận sức nhiệt tình làm việc là được. Ở nơi đó, lão tự tin có thể xử lý tất thảy mọi vấn đề phát sinh.
Thế nhưng đây lại là thành Tứ Xuyên.
Nếu xảy ra vấn đề ở đây lão khó mà giải quyết cho êm xuôi được.
Thành Tứ Xuyên được đánh giá là nơi có cảnh giới nghiêm ngặt với ngoại nhân vào hàng bậc nhất trên thiên hạ. Thực tế, võ lâm ở Tứ Xuyên sở hữu thể hệ riêng nên không có chỗ cho ngoại nhân can thiệp vào.
Chính vì lý do này, Thất Tinh Đảng sẽ càng phải chịu áp lực lớn nếu lưu lại đây một thời gian dài.
‘Ta phải nhanh chóng bắt được tiểu tử khốn kiếp đó và rời khỏi đây mới được. Nếu cứ kéo dài thời gian, có khi lại có ruồi nhặng đánh hơi bay đến không chừng.”
Thế nhưng, Nam Thần Vũ lại khó tóm hơn lão đã nghĩ.
Nam Thần Vũ tránh được sự truy sát của Thất Tinh Đảng nhờ vào bảng năng gần giống như dã thú của mình. Hắn có trực giác hoàn hảo có thể đoán trước được mọi tình huống, còn biết vận dụng khéo léo cấu trúc hệt như mê cung của khu ổ chuột khiến Thất Tinh Đảng gặp vô vàn khó khăn.
***
Dao Tuyết Linh vừa chải lại mái tóc rối vừa lẩm bẩm.
“A! Bực thật đấy! Cái gì thế này? Sao hắn lại nhanh như thế….”
Y phục tươm tất xinh đẹp của nàng vì phải truy bắt Nam Thần Vũ mà bị vấy bẩn hết cả, vầng trán trắng ngần lúc này cũng vương đầy những giọt mồ hôi.
Thứ làm cho nàng khó chịu nhất chính là mùi hôi thối đặc trưng của khu ổ chuột. Trong đôi mắt Dao Tuyết Linh lúc này đã giăng đầy sát khí.
“Tên chuột nhắt khốn kiếp này! Thử để ta bắt được ngươi xem. Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Nàng lập tức vận nội công khuếch trương cảm giác. Hiện tại nàng đang ở một khu ổ chuột thuộc ngoại ô Thành Đô.
Do cấu trúc đặc trưng của nơi này nên dùng cách thông thường khó mà tìm kiếm được Nam Thần Vũ.
Thế nhưng, bọn họ cũng không thể yêu cầu những người dân trong khu ổ chuột này hợp lực được.
Sát khí của Dao Tuyết Linh mỗi lúc một tăng cao hơn.
Nàng càng khuếch đại cảm giác lại càng bắt được nhiều chuyển động, trái lại khiến cho quá trình tìm kiếm khó khăn hơn.
“A! Bực mình quá đi.”
Dao Tuyết Linh cáu kỉnh định bước đi thì…
Đột nhiên có vài gã nam nhân chắn trước mặt nàng.
Có vẻ bọn họ đã không tắm rửa mấy ngày trời nên trên mặt lấm lem bùn đất trông vô cùng bẩn thỉu, y phục lại còn rách nát, trên người bốc ra thứ mùi hôi thối gay cả mũi.
Bọn họ chính là những bần dân sống trong khu ổ chuột này.
“Hư ư!”
“Có chuyện gì mà tiểu thư xinh đẹp đây lại đến chỗ này thế?”
“Còn sao nữa! Chắc là cô nương đây đến an ủi đám nam nhân đáng thương này rồi, đúng không?”
Dao Tuyết Linh hiểu rõ ánh mắt bọn nam nhân này nhìn mình có ý nghĩa gì.
“Dung mạo của ta thế này mà thèm dính vào cái lũ như các ngươi á? Đại tỷ đây đang bận lắm, xéo ra chỗ khác đừng cản đường ta!”
“Ôi trời! Sợ ghê cơ.”
“Gương mặt xinh đẹp thế này mà lại ăn nói sỗ sàng vậy hả? Người lớn như bọn ta phải dạy cho cô nương một bài học rồi.”
Miệng đám bần dân không ngừng huyên thuyên, ánh mắt thì cứ lướt qua thân hình đẫy đà của Dao Tuyết Linh.
Trong khu ổ chuột này, hiếm thấy được một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như Dao Tuyết Linh xuất hiện. Bởi vì những nữ nhân như thế đời nào lại lộ diện ở khu ổ chuột thế này kia chứ?
Nếu ở nơi khác, họ thậm chí còn chẳng thể đến gần Dao Tuyết Linh, có điều đây chính là địa bàn của đám bần dân như họ. Dù có một nữ nhân biến mất cũng không ai biết được.
Mặc dù thái độ Dao Tuyết Linh có chút ngạo mạn, nhưng mấy gã nam nhân này vốn không có thời gian nghĩ sâu xa bởi lẽ họ đã chìm vào trong dục vọng tăm tối.
Dù sao cuộc sống họ cũng đáng khinh rồi, nên chẳng còn gì phải sợ nữa.
“Hư hư!”
“Tiểu thư xinh đẹp. Hãy ban cho bọn ta một ân huệ đi.”
“Trông da dẻ mềm mại thế kia, cho bọn ta nếm thử cũng không sao đâu.”
Đám nam nhân không ngừng phun ra những lời tục tĩu rồi tiến gần đến Dao Tuyết Linh.
Dao Tuyết Linh lúc này tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Nàng thực sự không ngờ rằng bản thân sẽ phải đối mặt với loại chuyện này ở vùng đất Tứ Xuyên xa xôi.
Gương mặt nàng đỏ bừng bừng, đám nam nhân nhìn dáng vẻ ấy cả người như bị thiêu đốt nóng bừng cả lên.
“Hư hư! Chưa gì ta đã nóng cả người rồi.”
“Ta còn cứng rồi đây này.”
“Ôi bầu không khí này thật là.”
Mấy lời này đám nam nhân thốt ra đã châm mồi cho ngòi nổ.
“Muốn nóng lắm chứ gì! Được thôi! Ta sẽ đốt tất cả các ngươi.”
Trong đôi mắt Dao Tuyết Linh lóe lên tia sáng.
Đám nam nhân lập tức giật bắn người.
Phải đến lúc đó bọn họ mới nhận ra nữ nhân kia không phải kẻ tầm thường. Một nữ tử nhà lành không lý nào dám bước chân vào khu ổ chuột một mình cả. Thế nhưng, lúc họ nhận ra đã quá muộn màng rồi.
Roẹt!
Lúc Dao Tuyết Linh vung tay, một luồng khí đỏ rực vọt ra bao lấy cơ thể đám nam nhân.
Luồng khí tức khắc biến thành ngọn lửa hừng hực không ngừng quấn lấy họ.
Phừng!
“Khư ặc!”
“Cứu, cứu ta với!”
Đám nam nhân lăn lộn như điên trên mặt đất, cố vùng vẫy hết sức để dập tắt ngọn lửa. Thế nhưng, ngọn lửa đang cháy trên người họ đâu phải lửa tự nhiên, đó là ngọn lửa địa ngục do Dao Tuyết Linh tạo ra.
Một khi đã bám vào cơ thể, nó sẽ cháy đến khi kẻ đó chết mới chịu tắt đi.
Đám nam nhân nào biết chuyện này, họ cứ lăn lộn tìm cách dập tắt ngọn lửa đang bám riết lấy cơ thể, không những thế ngọn lửa còn lan ra bén lấy những căn nhà gần đó.
Những ngôi nhà ọp ẹp làm bằng gỗ nhanh chóng bốc cháy, chẳng mấy chốc đã lan rộng ra khắp khu ổ chuột.
“Hô hô!”
Dao Tuyết Linh liếc mắt nhìn cảnh tượng ấy liền bật cười thành tiếng.
Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu tại sao nàng lại có biệt hiệu là Huyết Hỏa Ma Nữ (血火魔女).
Dao Tuyết Linh chính là một ma nữ yêu máu ái lửa, chi phối ngọn lửa thành thục chẳng ai bằng.
Ngọn lửa mà nàng tạo ra không ngừng lan rộng khắp khu ổ chuột.
“Tên chuột nhãi nhép kia! Nếu không muốn bị thiêu chết thì mau thò mặt ra đây. Hô hô hô!”
Dao Tuyết Linh ngắm nhìn ngọn lửa đang bùng lên dữ dội, trên môi nở nụ cười trông vô cùng đáng sợ.
“Cháy rồi!”
“Ư á! Cứu ta với.”
“Nhà, nhà của ta…”
Những bần dân la hét thất thanh, choáng váng trước ngọn lửa đang dần nuốt chửng nhà cửa, bén sang các con đường.
Ngọn lửa bốc lên quá nhanh, chỉ với vài thùng nước chẳng thấm tháp nổi vào đâu.
Dục vọng bộc phát trong giây lát của vài gã nam nhân đã dẫn đến hậu quả vô cùng khủng khiếp. Đám nam nhân vừa nãy đã hóa thành tro hòa vào đất cát trên đường, nhưng tai họa mà họ gây ra lại đang đổ ập xuống khu ổ chuột nghèo nàn.
“Ôi trời ơi!”
“Bây giờ ta phải sống sao đây?”
Nhìn ngôi nhà chìm vào biển lửa, những bần dân không ngừng kêu gào trong tuyệt vọng.
Nữ nhân và trẻ nhỏ khóc lóc inh ỏi trên đường, nam nhân thì bất lực mà nhìn trân trân vào ngọn lửa.
“Hô hô hô! Mau ra đây đi nào, tiểu tử thối!”
Dao Tuyết Linh cho rằng Nam Thần Vũ sớm sẽ xuất hiện mà thôi. Thế nhưng, nàng nhìn đông ngó tây mà chẳng thấy bóng dáng hắn ta đâu cả.
“Gì thế? Vẫn chưa chịu lộ mặt ra đây à? Lý nào lại thế chứ.”
Dao Tuyết Linh cau mày nhìn khu ổ chuột đang chìm trong biển lửa. Hiện giờ trên đường đã có rất nhiều người, nhưng đến cả một đứa trẻ giống Nam Thần Vũ cũng không thấy đâu.
“Chậc! Chẳng lẽ hắn không có ở đây sao?”
Dao Tuyết Linh bĩu môi rồi xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của nàng ta khiến người khác không thể tin nàng vừa đẩy vô số người vào cảnh khốn cùng.
“Dao muội!”
Đúng lúc này, một võ giả mang đao chạy đến gọi Dao Tuyết Linh.
Gã nam nhân đó chính là Tư Hùng Bình - Ly Lãng Khách (彲浪客), thành viên thứ tư trong Thất Tinh Đảng.
“Tứ ca ca!”
“Muội đang làm gì ở đây vậy?”
“Muội đang tìm tên nhãi ranh đó đây.”
“Tiểu tử đó đã thoát khỏi Thành Đô rồi.”
“Cái gì?”
“Lão ấu đang đuổi theo nên chúng ta phải nhanh đến phối hợp thôi.”
“Ôi trời ạ! Muội đã làm chuyện vô ích rồi sao?”
Dao Tuyết Linh bày ra vẻ mặt bất lực không nói nên lời.
Tư Hùng Bình vừa nhìn Dao Tuyết Linh vừa tặc lưỡi.
“Chậc chậc! Sao lần nào muội cũng đoán bừa vậy chứ?”
“Hô hô hô!”
Tư Hùng Bình nhìn đám lửa đang lan rộng trong khu ổ chuột rồi nhăn mặt.
“Sao muội lại phóng hỏa ở Thành Đô thế này? Nhỡ các môn phái ở đây kéo đến thì phải làm sao đây?”
“Hô hô! Họ không đến được đâu. Vì hắn ta mà họ đã đã hạn chế hoạt động đi nhiều rồi.”
“Hắn ta?”
“Chính là tên Phiêu Nguyệt đấy. Chẳng biết có phải đã bị hắn hành cho ra bã hay không mà mỗi lần nhắc đến tên hắn, ai nấy đều run như cầy sấy cả. Bọn họ đều đang đóng cửa hạn chế giao du nên chắc sẽ phản ứng khá chậm. Lúc họ kéo đến, chúng ta đã biến mất rồi. Hô hô hô!”
“Hừm! Có tin được không đây? Nghe có chút khoa trương đấy. Vì một tên võ giả mà tất cả võ giả Thành Đô phải dè chừng ư? Ta không tin được.”
“Nếu đụng phải người đó ca ca tính sao đây?”
“Lúc đó ta sẽ lập tức lấy đầu hắn bằng Huyết Lãng Đao này. Ta sẽ khiến hắn không kịp phản ứng mà phải nộp cái mạng mình cho ta.”
Tư Hùng Bình vừa nói vừa vỗ vào ái đao đang mang trên thắt lưng. Nghe mấy lời nói điên rồ của hắn, Dao Tuyết Linh liền hừ mũi. Mặc dù tính kiêu ngạo của hắn khiến người khác có phần chướng mắt, nhưng hắn có tư cách để làm như thế.
Luận về sức công phá của võ công, Tư Hùng Bình được coi là người đứng thứ ba trong Thất Tinh Đảng.
Nhược điểm duy nhất của hắn chính là tính khí khá nóng nảy và rất thiếu quyết đoán khi đưa ra quyết định. Ngoại trừ những điều này ra, hắn là một người khá đáng tin.
“Muội trông chờ huynh lấy cái đầu của hắn quá.”
“Ta hứa đấy. Nếu ta lấy được đầu hắn, ta sẽ mang đến cho muội đầu tiên.”
“Hô hô hô!”
Dao Tuyết Linh cười phá lên.
Dáng vẻ nàng lúc này đã bị nhuộm bởi ánh lửa đỏ rực, trở nên càng mê hoặc hơn.
Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon thả, đôi chân thon dài, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ khiến trái tim Tư Hùng Bình đập loạn lên từng đợt.
Tư Hùng Bình nhìn thân hình Dao Tuyết Linh, trong lòng không khỏi dấy lên tham vọng. Dao Tuyết Linh đương nhiên hiểu ánh mắt của hắn.
Không chỉ Tư Hùng Bình mà tất cả võ giả của Thất Tinh Đảng đều nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy khao khát. Đối với nữ nhân bình thường, sẽ thấy loại chuyện này vô cùng ghê tởm, thế nhưng Dao Tuyết Linh lại rất thích thú với ánh mắt ấy của bọn họ.
“Đi thôi!”
Dao Tuyết Linh khẽ cong khóe miệng trông hết sức gợi cảm, Tư Hùng Bình lại càng dán chặt mắt vào nàng hơn.
Một bước, lại một bước nhẹ nhàng uyển chuyển như nàng bướm xinh đẹp.
Thế nhưng, Dao Tuyết Linh đột nhiên cau mày.
Bởi vì có gì đó rất kỳ quái.
Từ nãy đến giờ, nàng không hề cảm nhận được sự di chuyển của Tư Hùng Bình đáng lẽ đã phải bắt kịp nàng.
“Huynh đang làm gì thế? Còn không nhanh đến đây?”
“...”
“Huynh làm gì mà chậm chạp lề mề thế hả? Không nhanh lên là muội bỏ lại đấy.”
Thế nhưng Tư Hùng Bình vẫn không đáp lại nàng.
Dao Tuyết Linh cáu kỉnh quay lại phía sau.
“Huynh sao thế? Từ nãy đến giờ…”
Dao Tuyết Linh bất giác trợn tròn mắt quên cả lời muốn nói.
Dưới tán cây lớn đang bốc cháy, Tư Hùng Bình cố sức vùng vẫy điên cuồng trong không trung.
Đôi mắt mở to đỏ ngầu, chiếc lưỡi thè ra khỏi đôi môi đã dần chuyển sang màu xanh.
“Cái, cái gì?”
Sống lưng Dao Tuyết Linh lập tức nổi cơn ớn lạnh.
Một sợi ngân ty cực mảnh khó mà nhìn bằng mắt thường đang siết chặt lấy cổ Tư Hùng Bình.
“Tứ ca ca!”
Tiếng hét thảm thiết của Dao Tuyết Linh lúc này vang vọng khắp khu ổ chuột đang điên cuồng chìm trong biển lửa địa ngục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook