Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 93 Cuộc sống thường ngày của mỗi người.
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 93: Cuộc sống thường ngày của mỗi người.
Trong một gian phòng đơn không có lấy một vật trang trí nào.
Trên TV đang phát đoạn video tấn công tầng năm và câu chuyện về Kang Jin Hyuk.
‘Lại là cái thằng đó à?’
Cheon Yoo Sung ngồi trên giường lẩm bẩm.
Thốt ra những lời chứa bao cảm xúc phức tạp, ẩn ý nhiều điều.
Một là sự thất vọng khi không thể thu hẹp khoảng cách với đối thủ mà đáng lẽ mình phải vượt qua.
Hai là cảm giác xấu hổ khi không biết từ bao giờ, hắn bắt đầu học theo kiếm thuật của người ấy.
'Để thắng đối thủ mà bạn muốn vượt qua, hãy học hỏi từ người đó ....'
Một kiểu mâu thuẫn khó hiểu.
Bởi vì hắn không muốn thắng theo cách đó.
Nhưng dù có suy nghĩ và trăn trở thế nào đi chăng nữa.
Thì hắn không bao giờ có thể giống đối phương, không bao giờ có thể rút ngắn khoảng cách với đối thủ lớn nhất của mình.
Vì vậy, hắn đã đưa ra một kết luận.
Để nếm vị ngọt chiến thắng, hắn phải vứt bỏ cái tôi của mình.
Lộp cộp.
Các món ăn trên bàn dịch chuyển.
Gà rán, pizza và tôm sốt kem, thêm 2 chai bia và rượu soju.
Giống như thực đơn mà Jin Hyuk chuẩn bị cho mukbang trước đây.
Và ở bên kia bàn, chiếc máy tính bảng mở sẵn những đoạn phim của Jin Hyuk trong quá khứ theo thứ tự.
[Xin chào các anh em! Nội dung hôm nay là ‘Legend of legend’. Tôi sẽ chỉ cho các bạn xem một lần cách bắn pentakill 1: 5 của Timoro đúng cách. Tất nhiên nếu các bạn tự tin thì cứ bắn dù ở bất kỳ đâu. Tôi sẽ chỉ cho mọi người một mẹo.]
Từ lối sống, hành vi đến thói quen ăn uống.
Hắn bắt chước và mô phỏng mọi trò chơi và nội dung tên đó đã làm.
Không khó để Cheon Yoo Sung, một sinh viên y khoa vạch ra một lộ trình hiệu quả.
'Điểm mấu chốt của video này có phải là Timo không?'
[Haha hehe hihi! Đừng bỏ qua các quy tắc trinh sát! Đội trưởng Timo!]
Timo.
Timora ....
Cheon Yoo Sung vồ lấy chiếc bút Monami và viết vội cái tên ấy vào sổ tay. Hắn còn chú thích rằng đó là một phần thưởng bằng bút đánh dấu màu vàng và một ngôi sao.
'Nhất định….phải thắng.'
Cheon Yoo Sung cắn một miếng gà, nhìn đoạn phim đang phát với vẻ mặt trầm tư.
Đã mấy tiếng trôi qua rồi?
Ding Dong!
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Ding Dong! Ding Dong! Ding Dong!
Cheon Yoo Sung cố gắng phớt lờ nó.
Điều quan trọng lúc này không phải vị khách xa lạ nào đó tới thăm nhà.
Tuy nhiên.
Trước khi cái chuông kia bị bấm hỏng, hắn không thể không làm ngơ.
Xoẹt!
Một đường kiếm nhanh như cắt chém vào cánh cửa.
Chỗ thanh kiếm chém qua trở nên nóng rực.
Và ở giữa vết chém ấy.
“Haha. Xin lỗi nhé.”
Một chàng trai nước ngoài với mái tóc vàng với nụ cười nhếch mép xuất hiện.
“Mày là ai?”
“Tao có một cái tên khác, nhưng mày có thể thoải mái gọi tao là Gawain.”
“Ga ... Wain?”
“Đúng, họ thường gọi tao như vậy.”
Gawain nhún vai.
Sau đó, gã từ từ thăm quan nơi Cheon Yoo Sung sống.
“Hừ! Bất ngờ đấy. Nó có quá nhỏ và hẹp để làm nơi ở của Unknown không? Tao không mong đó là khách sạn 5 sao, nhưng tao đã mong nhìn thấy một nơi đẳng cấp hơn chứ không phải một căn phòng cho thuê lụp xụp thế này.”
Unknown?
“Mày đột nhiên xuất hiện rồi bảo tao là Unknown à?”
Trước lời nói của Gawain, Cheon Yoo Sung nghiêng đầu.
“Lẽ nào?”
Nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng sáng tỏ.
Trên đời chỉ có một người có thể nghĩ ra trò này.
“Thằng Kang Jin Hyuk chết tiệt ...!”
Cheon Yoo Sung không nói hết câu.
“Hừm! Giờ không phải lúc thong thả khi người khác tìm đến đâu!”
Đối thủ của hắn đã mài sẵn kiếm, sẵn sàng nghênh đón hắn rồi.
****
Cùng thời điểm đó.
Jin Hyuk đang ở khu bách hóa Shinsegae trước ga Yeongdeungpo, với ngón tay liên tục chuyển động.
“Thật kỳ lạ. Sao tai mình lại ngứa thế này?”
Cảm giác như có một con giun đất nhỏ bé đang di chuyển xung quanh màng nhĩ.
“Không phải có ai đang nói xấu mi đấy chứ?”
Elise bên cạnh với vẻ mặt đó là điều đương nhiên.
“Gì? Ai nói xấu gì chứ? Ở đâu ra người tốt bụng và chân thành như tôi nữa đâu?”
“Chậc. Trong số các ma cà rồng, tôi chưa từng thấy ma cà rồng nào ghê gớm như cô, đã thế lại còn hay nói.
Nhìn ra được.
Dạo này cho tý màu sắc đã muốn mở phường nhuộm rồi hả?
“Chúng ta quay lại nhé? Cả ngày cứ quay vòng vòng ở trung tâm thương mại với đôi chân trần có vẻ hợp lý cho một kỳ nghỉ hiếm hoi nhỉ?”
Jin Hyuk đột nhiên hăm dọa.
Giọng Alice cũng trở nên sắc bén.
“Ah. Sao mi dám nói vậy với ta!”
“Sao dám nói thế ấy hả? Tôi có hai thành ngữ bốn chữ yêu thích, một trong số đó là ‘Dịch địa tư chi’. Nó có nghĩa là đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ.”
“Chà, lại còn Dịch địa tư chi. Mi mới là người chẳng biết nghĩ cho ai nhất đấy!’
Uhm.
Có logic kỳ lạ.
Không giống như đã sống hàng nghìn năm.
Nhưng, điều đó không quan trọng.
“Thành ngữ khác tôi thích là ‘tiêu chuẩn kép’. Nó có nghĩa là tất cả những quy tắc chỉ áp dụng cho những người khác, ngoại trừ tôi.”
“Đấy đâu phải thành ngữ.”
“Tôi thích thì nó là thành ngữ.”
Thành ngữ có gì đặc biệt chứ?
Chỉ cần được số đông đồng cảm và cảm thán thì cũng là thành ngữ rồi.
Xem này.
100 năm nữa cô có thể tự tin ghép chữ Hán và xuất hiện trong kỳ thi công chức rồi’
“Đó là điều mà tôi xứng đáng được đền đáp. Mi không được lôi nó ra đe dọa ta một cách xấu xa nữa...”
Để đền đáp cho việc Elise thường xuyên trao đổi thông tin với Andria, Jin Hyuk hứa với Elise rằng cô có thể tận hưởng cuộc sống văn hóa ở Seoul.
Cách sống của boss.
Công việc hàng ngày của boss.
Giọng điệu của boss…..
Đây là bộ môn 'Đại cương Boss học' do giáo sư Elise chỉ dạy.
“Tôi chỉ xem có một lần thôi nên đừng có quay mặt đi thế. Thật đau đầu khi số lượng nhân viên cần phải quản lý cứ tiếp tục tăng lên.”
Kim Hee Woong, người được giao phó cho cho Guild Quạ Đen cũng đang cố gắng liên lạc với tôi.
Tôi trả lời hắn một cách lấp lửng vì giờ tôi muốn tập trung vào việc leo lên tháp, nhưng tôi sẽ phải xem xét lại mọi chuyện một lần.
“Mi nói ta có thể mua sắm tùy thích à?”
“Ừ. Elise của chúng ta cứ làm những gì mình muốn đi.”
Tôi không biết rằng mình sẽ hối hận vì câu nói đó đến thế. Tôi đã không hề biết.
Một lúc sau
Elise bước vào một cửa hàng, chạy loanh quanh như để giải phóng những áp lực mà cô đã phải chịu gần đây.
“Mua hết.”
“Mua, mua hết hả...?”
Các nhân viên tròn mắt.
“Nghĩa là tôi sẽ mua hết mọi thứ trong cửa hàng này đó.”
“Này.”
Jin Hyuk tức đến trào máu họng, không thể nhịn được rống lên.
Con dơi này nghĩ tiền là cái gì vậy chứ?
Dù có bao nhiêu bài học kinh tế được dạy ở Andromeda, cô ta vẫn coi tiền như không khí.
“Thưa quý khách, tôi xin lỗi, nhưng dù sao thì..”
“Thứ ta đã muốn nhất định phải có được trong tay. Không cần biết đó là vật hay người.”
Elise phất tay.
Một đám mây màu vàng chói lọi hiện ra sau lưng cô.
Kho lưu trữ không gian của của Jinjo sắp mở.
Cạch cạch cạch!
Những viên kim cương to thi nhau rơi xuống kệ đồ.
Người không rành về trang sức cũng biết đó là những thứ không tầm thường.
“Hả?”
Toàn bộ nhân viên há hốc miệng.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục duy trì công việc này.
Sự xuất hiện của Tháp thí luyện và cả cuộc khủng hoảng kinh tế khiến doanh số bán hàng giảm mạnh.
Thật khó chịu khi phải vì vài triệu won mà chịu đựng sự vô lý của các khách hàng nhỏ lẻ.
Khi một siêu VVVIP xuất hiện, người có thể nhẹ nhàng đạp lên tất cả những điều đó.
Thăng chức? Tiền thưởng?
Đó không còn là vấn đề nữa.
“Chúng ta phải có được cô ấy. Vị khách này.”
Cứ như thế.
Vị thần tài sẽ được nhắc đến như lịch sử của Yeongdeungpo trong một thời gian dài, đã giáng thế.
‘Bây, bây giờ, xin vui lòng chờ đợi trong giây lát! Giám đốc ... Giám đốc Chi nhánh ... Xin cô chờ một chút! Tôi sẽ đi gọi ông ấy ngay!’
Nhân viên bách hóa chạy như bay về hướng nào đó.
Mặt khác, Jin Hyuk dùng ngón trỏ day thái dương.
“Nếu Hàn Quốc phá sản, có thể là do họ không kiềm chế được lạm phát do tiền của cô gây ra đấy.”
Khi nhìn thấy Zimbabwe hay Venezuela, tôi sẽ không nói họ tội nghiệp nữa.
Tôi sẽ chỉ biết đỏ mắt khi thấy họ rút một xấp tiền trong túi ra chỉ để mua một chai nước khoáng.
Hờn.
Giờ mới thấy nó không còn là việc ở nơi nào đó xa xôi lắm.
Đây là thảm họa có thể tạo ra lạm phát quốc gia.
“Đừng lo. Tôi không biết lạm phát là gì, nhưng nếu đó là vấn đề thì cũng có thể mua bằng tiền.”
Ha.
Đừng bảo tôi nói thêm gì nữa. Đừng.
Nếu tôi nói thêm tôi sẽ là kẻ thua cuộc.
****
Sau một hồi đấu tranh tâm lý.
Jin Hyuk và Elise tìm thấy một quán bar khá nổi tiếng gần đó.
Jin Hyuk gọi thực đơn phổ biến nhất rồi ngồi kiểm tra lại từng việc mà anh đã không thể xử lý trong lúc thức ăn được dọn ra.
Việc quan trọng nhất: phân phối các chỉ số có được thông qua việc lên cấp.
Ting!
Bảng thông tin được kích hoạt.
Tên: Kang Jin Hyuk
Nam giới
Tuổi: 27
Cấp độ: 30
Sức mạnh: 19 Nhanh nhẹn: 19 Thể lực: 19 Mana: 74 Khoảng cách: 100 May mắn: 10 Thích ứng: 78
Điểm tích lũy hiện có: 9
Số coin hiện có: 1.283.288
Nghề nghiệp: Không.
Kỹ năng độc nhất: Dung hợp, Mộ kiếm, Phước lành của các vì sao, Phán quyết của Anubis, Huyết ma khí, Mạn Đà La.
Kỹ năng: Lv6 ‘Nguyên tố Lửa’, Lv5 'Tham thực nhãn', Lv4 "Giao tiếp", Lv4 "Dấu ấn linh hồn", Lv4 "Đọc thuật", Lv4 "Hơi thở ngắn", Lv8 "Băng hà tạo hình", Lv4 "Daylight", Lv1 "Lòng bàn tay của người khổng lồ", Lv3 "Tru hồn kiếm", Lv1 "Gián điệp hai mang", Lv1 "Chân thái thanh hoa lang bộ pháp", Lv2 "Kiếm ma đế vương bộ", Lv1 ‘Nhạt mùi cơ thể',' Lv1 “Rào cản tinh thần”.
Chỉ số thích ứng có được khi giao tiếp với Giáo chủ và những kẻ cuồng tín là một con số khổng lồ '68'.
Mới đó mà mức độ đã tăng lên ba.
'Nghĩ lại thì đó quả là một tốc độ quá ảo.'
Mặc dù có một tháng để nới rộng khoảng cách, nhưng đó vẫn là một sự tăng cấp quá chóng vánh.
Ngay cả những người trong bảng xếp hạng dùng cách chiêu mộ các con quỷ độc nhất trong ngục tối từ các Guild và nuôi chúng bằng cách săn cừu cũng chỉ dừng lại ở con số 30.
'Nếu tính các chỉ số, thì thực sự không có người chơi nào có điểm số tốt hơn mình đâu.'
Cộng thêm sự hiểu biết và kinh nghiệm của một người từng phá đảo, khoảng cách đó hẳn còn nới rộng hơn nữa.
Tuyệt.
Jin Hyuk nở một nụ cười mãn nguyện.
Cảm giác như tất cả nỗ lực khi làm nhiệm vụ khó nhằn đã được đền đáp.
'Các chỉ số được làm tròn thành 20 và tất cả số còn lại có thể chuyển vào Mana.'
[Sức mạnh tăng từ 19 lên 20.]
[Nhanh nhẹn tăng từ 19 lên 20.]
[Thể lực tăng từ 19 lên 20.]
[Mana tăng từ 74 lên 80.]
Không biết có phải bị ám ảnh không, nhưng thật dễ chịu khi con số cuối cùng là một số tròn.
Ngoài ra, video tải lên lần này đã đạt 100 triệu lượt xem, sẽ rất hoàn hảo nếu sử dụng 'Phiếu đổi coin'.
Giờ chính là thời điểm.
“Quý khách ở bàn 127, đồ ăn của bạn xong rồi.”
Một nhân viên xuất hiện với một khay đầy thức ăn.
Hai món chính và một món phụ, kèm hai ly Hoegaarden 500cc. Nước đá và đủ loại salad khác nhau.
“Đây là lòng và cá hồi, ăn chúng như thế này. Nhìn kĩ nhé.”
Jin Hyuk bận rộn di chuyển đũa của mình.
Từng miếng lòng được chấm với sốt cay, nâng tầm hương vị.
Trên hết, khi cắn một miếng cá hồi sống thái lát với nước sốt tartar và hành tây, tôi đã phải thốt lên.
Dù không muốn uống rượu thì cũng phải làm một hớp.
Elise ăn một miếng, mắt cũng sáng lên.
“Thịt này là thịt gì? Hương vị này ...!”
ừm
Tôi nên nói gì nhỉ?
“Đó là phân….X.”
Gì cơ?
“Đây là món ăn được làm từ phần ruột gần hậu môn của con bò.”
“Đừng đùa nữa. Đang ăn ngon mà nói gì kỳ cục?”
“Cô có thấy tôi nói đùa về những thứ tôi ăn bao giờ không?”
Không mất nhiều thời gian để Elise nhận ra: ánh mắt của Jin Hyuk không có nét đùa cợt.
Cô rơi vào tuyệt vọng sâu sắc.
“Cô cứ ăn nó là được. Không, làm thế nào mà một quý tộc có thể thẩm cái đó của bò chứ, nhưng cô chưa bao giờ được nếm nhỉ. Đừng. Hãy kiên nhẫn. Cố chịu đi. Aww!"
Kể từ đó, Elise đã phải khổ sở đấu tranh với mấy miếng lòng bò.
Và trong khi Elise đấu tranh giữa tự tôn và cảm giác muốn ăn. Jin Hyuk lại ...
'Tấm gương phá vỡ kết giới.'
Vật phẩm đặc biệt tôi nhận được ở tầng 5.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook