Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
-
Chương 1: THANH CA
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lần đầu gặp chàng, chàng ngân nga một khúc ca,
Trong ca khúc có sự ngông cuồng thuộc về tuổi trẻ của chàng.
--
"Uyển phu nhân, lần này ngài lại mang nhiều lụa vẽ đến như vậy, cái này... Thật ngại quá..." Thiếu phụ cười ngượng nghịu, đẩy nhẹ cái giỏ trúc vừa đặt trên bàn về phía nữ nhân đang đứng ở đầu bàn bên kia.
"Mai tỷ, ta và Đào Nhi thường đến quấy rầy, mượn phòng tắm của tỷ, là da mặt ta quá dày, nhưng sao có thể chiếm không của tỷ được." Phương Uyển dứt khoát nhấc giỏ trúc lên, mở tay Mai tỷ ra rồi nhét vào. "Ta biết tỷ luôn muốn cho Tiểu Hổ đi học tư thục, bán chỗ này đi, ít nhiều cũng có thể bù được một chút, dù sao ngày thường ta ở trên thuyền hoa cũng buồn chán lắm, đúng lúc vẽ lụa có thể giúp ta giải khuây."
"Lần trước bán đi chỗ kia, đã đủ cho mẫu tử chúng ta sống yên ổn một thời gian rồi..."
"Nhưng đi học tư thục vẫn chưa đủ, đúng không?" Phương Uyển vỗ vào bả vai nàng ấy một cái, bảo nàng ấy cứ yên tâm, nhưng thấy nàng ấy vẫn ngượng nghịu, nàng dứt khoát không cho nàng ấy cơ hội từ chối, trực tiếp bưng giỏ trúc khác lên, đi về phía cửa sau: "Ta đi tắm trước đây, tỷ cứ suy nghĩ kỹ đi."
Trong phòng tắm, nàng ngâm mình vào bồn tắm, vì nước vừa mới đun xong không lâu, hơi nóng bốc lên, dính chặt lên làn da, trên gò má nàng, tỉ mỉ vuốt v3, ngâm mình trong nước nóng, toàn thân dường như được thư giãn thoải mái, thật sự dễ chịu.
Mỗi lần trở về nơi đây, được tắm rửa thư giãn trong phòng tắm này, có lẽ là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng lười biếng tựa đầu vào thành bồn tắm, tầm mắt tự nhiên nhìn xuyên qua lỗ thông gió trên đỉnh đầu, thoáng nhìn thấy áng mây tà dương, chân trời dần tối, sau màn đêm, lại sắp đón ngày tàn.
Đối với Phương Uyển mà nói, thời gian trôi đi đã là một chuyện quá đỗi bình thường, không thể nào khơi dậy bất kỳ một gợn sóng thương xuân bi thu nào trong lòng nàng, dù sao cuộc đời từ nay về sau, đại khái cũng sẽ như vậy thôi. Sớm sớm chiều chiều, đi theo người kia, phiêu bạt là nhà.
Trong lúc mơ màng, một giọng ca trầm lắng, du dương vang lên, theo tiếng vó ngựa chậm rãi, từ xa đến gần, lặp đi lặp lại, cùng tiếng vó ngựa lộc cộc hòa thành một khúc ca.
"Xuân quang hảo, y sam khinh bạc, chi đầu đề điểu; nhân vị lão, thiếu niên cuồng du, túng mã đạp kiều ——"
Trong làn hơi nước mờ ảo, tiếng ca dường như bị sương mù làm nhòe đi, nghe không rõ lắm, nhưng sự vui vẻ dễ nghe trong tiếng ca đó, vẫn vương vấn bên tai không đi.
Một lát sau, tiếng ca đó dường như đã đi xa, tan biến trong không gian này, không còn nghe thấy nữa, nhưng giai điệu dễ thuộc đó, dường như vẫn còn vang vọng không ngừng trong đầu Phương Uyển, gợn lên một làn sóng trong trẻo thản nhiên trong lòng.
Tâm trạng vô thức tốt lên vài phần.
Sau khi tắm xong, ỷ vào việc đã quen thân với mẫu tử Mai tỷ, Phương Uyển chỉ dùng khăn tắm tùy ý lau qua mái tóc ướt chưa búi, lau đi những giọt nước, tùy ý khoác thêm áo ngoài rồi bước ra khỏi phòng tắm, nhưng khi bước vào tiền sảnh lại vô tình chạm mặt một nam nhân xa lạ, người nọ đang đứng bên ngoài cánh cửa trước hé mở, giống như đang hỏi han Mai tỷ điều gì, lại theo bóng dáng nàng bước vào sảnh mà ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau với Phương Uyển.
"A…" Phương Uyển kinh ngạc, vội vàng nghiêng người đi, kéo chặt áo khoác ngoài, che đi lớp áo mỏng manh bên trong.
"Xin... Xin lỗi, a…" Nam nhân cũng đột nhiên hoảng hốt, vội vàng quay lưng đi, lại va vào cánh cửa gỗ khép hờ phía sau, khẽ rên một tiếng.
Phương Uyển bật cười thành tiếng.
Ngoài khe cửa, một con tuấn mã không cam chịu sự buồn tẻ, lắc lắc đầu, chán chường dùng vó cào đất.
Dây cương trên yên ngựa, nằm trong tay nam nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook