Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Tam Tai Giáng Thế - Advent of the Three Calamities
Chapter 44: Tiến Về Phía Trước (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tôi lặng người và trợn trừng mắt nhìn vào cửa sổ trước mặt.

Quái quỷ gì đây?

Thật bất ngờ.  Và cũng thật vô lý.

Sao tự dưng lại lòi ra vụ này nữa...?

"Bạn đã vượt qua Sự kiện đầu tiên."

Tôi há hốc miệng và đọc thông báo đầu tiên trong vô thức.

"Leon nhận ra mình đã bị phát hiện và không còn nhiều thời gian nữa.."

Tôi nhai đi nhai lại từng câu chữ trong khi vẫn dán mắt vào các thông báo trên cửa sổ. Một lát sau, tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.

'Nếu vậy, tiêu chí để kích hoạt nó là phải hoàn thành 'sự kiện' đầu tiên...'

Ít nhất thì là tôi nghĩ thế. Vẫn còn nhiều ẩn số, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm tới chúng hay gì gì đó đại loại vậy.

Bởi lẽ, đang có một vấn đề khác cấp bách hơn.

 

[ ◆Nhiệm vụ chính được kích hoạt: Ngăn chặn Thảm Họa thức tỉnh hoặc chết. ]

Thảm Họa 1: Ngủ

: Tiến độ - 0%

Thảm Họa 2: Ngủ

: Tiến độ - 2%

Thảm Họa 3: Ngủ

: Tiến độ - 0%

 

"Đây là..."

Càng nhìn tôi càng thấy bối rối. Nhưng sau một hồi, tôi đã hiểu.

"...Mình cần phải ngăn không cho họ thức tỉnh hoặc chết."

Kiera, Aoife và Evelyn.

Họ là Ba Thảm Họa. Đó là điều luôn ám ảnh trong ký ức tôi về khoảnh khắc chết đi ấy.

Tôi không rõ tại sao họ lại được gọi là Thảm Họa, thế nhưng...

Vì nguyên do giời ơi đất hỡi nào đó, tôi cần ngăn họ "thức tỉnh" hoặc chết. Đó là mục tiêu chính của tôi. Tôi không hiểu rõ lý do đằng sau nhiệm vụ này, hoặc liệu đó có phải là điều tôi có thể tin tưởng vào hay không, nhưng để có được câu trả lời, tôi cần phải theo đuổi nhiệm vụ.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi trò chơi đạt tới mức hoàn thành 100%?

Liệu tôi có thể trở về quê nhà chứ...?

"Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu như mình thất bại?"

Không có thông tin gì về vụ đó, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể đoán được.

「GAME OVER.」

"Phải."

Tình hình càng trở nên khó hiểu hơn, nhưng...

"Mình phải thử."

Tôi cần phải thử sức.

Lần đầu tiên kể từ khi tới thế giới này, cuối cùng tôi cũng có một thứ gì đó để bám víu vào.

Một hy vọng mong manh.

Cuối cùng, chặng đường đen tối mà tôi đang đi đã không còn đen tối nữa. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy một con đường để đi.

Tôi không biết liệu nó sẽ dẫn tới đâu.

Nhưng mà...

Tôi phải bám theo nó.

Tôi tự thề với lòng mình như vậy.

***

Hôm nay là thứ sáu, ngày cuối của tuần học.

Mọi chuyện đã lắng xuống. Học viện vẫn giữ thái độ "im lặng" về tình hình, đồng thời cũng ngăn cấm các học viên bàn tán về nó.

Đó không phải là điều duy nhất thay đổi. Mọi người, từ học viên đến giáo sư, đều được chỉ định đến gặp một bác sĩ tâm thần.

「Do hoàn cảnh trớ trêu, học viện yêu cầu tất cả nhân viên và học viên phải trải qua đánh giá tinh thần để đảm bảo tình huống này sẽ không xảy ra nữa.」

Đó là thông báo của Giáo sư phụ trách bài học hôm nay. Ngay lập tức, lời nói của ông gây ra một làn sóng rên rỉ, trong đó có một người kêu than nổi bật nhất.

"....Thật nhảm nhí."

Giọng nói thô thiển ấy... Không cần quay lại tôi cũng biết đó là ai.

"Kiera Mylne."

Giáo sư nghiêm nghị nói. Ông ta khá cao, với mái tóc nâu ngắn ôm lấy khuôn mặt, được bổ sung thêm cặp kính gọng mỏng che khuất đôi mắt xanh lục. Ông vẫn còn khá trẻ, và ngoại hình cũng tàm tạm.

"....."

Ông không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ ẩn sau ánh mắt đó khá rõ ràng.

'Đừng có mà chửi thề.'

".....Chậc."

Lớp học tiếp tục diễn ra.

"Mọi người hãy vào vị trí của mình."

Một lớp học kỳ lạ.

"Đây là cách các trò nấu Mandrigol. Đầu tiên, các trò cắt dạ dày và lấy phổi ra. Và khi loại bỏ nội tạng, hãy đảm bảo rằng các trò lấy cả túi mật ra nhé."

Tên của lớp học là 「Hướng dẫn nấu ăn」và tập trung vào việc dạy các học viên về quái vật trong Chiều Không Gian Gương và cách chế biến chúng.

"Vì nó cực kỳ độc đối với chúng ta."

Có lẽ vì tôi đã tự chăm sóc bản thân và em trai mình từ lâu nên tôi có thể theo học lớp một cách trôi chảy.

Tak, tak—

Con dao dễ dàng cắt vào bụng của sinh vật trước mặt tôi.

Thật khó để mô tả. Nó có rất nhiều lông, với hai mắt lồi hẳn ra. Bên dưới, hai chân dài thẳng hàng, và có vẻ như nó không có mắt cá chân.

Nói tóm lại, trông nó chẳng ngon chút nào.

"Đừng vứt bỏ mắt. Chúng chứa đầy chất dinh dưỡng và có thể được phơi khô để làm khẩu phần ăn sau này trong hành trình của các trò ở Chiều Không Gian Gương."

Nhưng tôi vẫn làm theo đúng theo chỉ dẫn của Giáo sư.

Di chuyển con dao quanh mắt, tôi nhẹ nhàng tách chúng ra khỏi sinh vật và đặt vào một cái xô gần đó.

"Khi cắt, các trò phải đảm bảo cắt thành những phần bằng nhau..."

Tak, tak—

Thật kỳ lạ, nhưng tôi lại có cảm giác như đang ở nhà.

Cái này cũng tựa tựa mấy món tôi vẫn thường nấu khi chỉ có tôi và em trai ở nhà.

Cắt xong xuôi, tôi nhìn xung quanh và nhận ra mình là người duy nhất theo kịp hướng dẫn.

"Giáo sư, thầy có thể chậm lại được không..."

"...Tôi cắt nó ngắn quá rồi. Phải làm sao, phải làm sao đây?"

"Chết tiệt."

Ngay cả Aoife cũng đang phải vật lộn.

"Được rồi, đây là bước tiếp theo. Sau khi cắt xong Mandrigol thành từng miếng, các trò hãy cho nó vào nồi và đun sôi trong súp. Đây là loại thịt rất dai, vì vậy chúng ta phải nấu ở lửa nhỏ."

Sau đó, Giáo sư tiến hành đặt các miếng thịt vào một cái nồi lớn trước mặt ông. Tôi cũng có một cái, và nó đã được đun sôi từ đầu giờ học.

Tôi đã chuẩn bị sẵn những nguyên liệu cần thiết trước đó nên tất cả những gì phải làm còn lại là...

Plo Plop—!

Ném thịt vào nồi thôi.

Thế là...

"Xong."

Tôi vỗ tay thỏa mãn. Như thể mình vừa gặt hái được một thành tựu gì đó tương đối lớn lao.

".....Được rồi! Phải đến khoảng cuối buổi học thì thịt mới mềm được. Đối với những ai đã hoàn thành, hãy dọn dẹp chỗ ngồi và rửa sạch bát đĩa bẩn của mình đi nhé."

Ánh mắt của Giáo sư đảo quanh một lượt rồi dừng lại ở tôi.

"Ah."

Chỉ đến khi đó tôi mới nhận ra.

Tôi là người duy nhất có thể theo kịp bài giảng.

***

Simmer~

Aoife nhìn chằm chằm vào nồi của mình và nuốt nước bọt. Nước sủi bọt, và những mảnh Mandrigol nổi lên trên.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ăn 'Mandrigol'.

Mặc dù không phải là một món ăn hiếm, nhưng nó vẫn là một loài thú được xếp hạng 'Sơ Sinh'. Với một số lợi ích sức khỏe đáng chú ý như làm sạch tạp chất, nó là thực phẩm chủ yếu của dân cư Đế quốc.

Nhưng mà...

Plo Plop—!

'Mình có thể ăn được cái này ư?'

Aoife nuốt nước bọt. Cô đã làm theo hướng dẫn một cách hoàn hảo, nên về mặt logic thì đúng vậy, có điều...

"...."

Cô đóng nắp nồi lại.

'Chắc là không.'

Trông nó không ngon chút nào cả.

Aoife nhìn quanh. Hầu hết các học viên vẫn đang bận cắt Mandrigol. Chỉ có một số ít đã hoàn thành phần đó và hiện đang cho thịt vào nồi.

Tất cả ngoại trừ một người.

'....Lại là Julien.'

Hắn đã hoàn thành công việc nhanh hơn họ rất nhiều. Chính xác là nhanh hơn chín phút. Khoảng cách giữa hắn và những người còn lại rất rõ ràng, và chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng khiến Aoife cau mày.

'Tại sao cái gì cậu ta cũng giỏi thế..?'

Trong thời gian cô học ở Học viện, hắn đã đánh bại cô ở hầu hết mọi mặt, ngoại trừ điểm kiểm tra ma thuật và thể chất.

Có một khoảng cách giữa họ trong vấn đề đó nhưng...

‘Julien là một pháp sư cảm xúc.'

Việc hắn chậm trễ trong những vấn đề đó là điều dễ hiểu khi mà hắn lại rất thành thạo trong lĩnh vực cảm xúc. Tuy hơi thất vọng, nhưng hắn... thực sự rất có năng lực.

Suy nghĩ đó làm tinh thần cạnh tranh của cô bùng lên.

'...Cậu có thể nhanh hơn, nhưng không có nghĩa là tốt hơn tôi.’

Phải rồi.

Tốc độ không quan trọng. Mà chính là hương vị của món ăn.

"...."

Nhưng khuôn mặt vô cảm của cô nứt ra trong thoáng chốc khi nhớ lại đống hổ lốn trong nồi của mình.

Aoife nhìn quanh. Julien vẫn đang rửa bát đĩa, và Giáo sư cũng không còn ở đây, ông đã đi ra ngoài để lấy thêm một lượng Mandrigol mới cho những học sinh cắt hỏng nó ngay từ đầu.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Có lẽ...

".....Mình chỉ nếm thử một chút thôi."

Đúng rồi.

Cô chỉ muốn kiểm tra xem hắn đã nêm nếm gia vị đúng cách chưa.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai chú ý đến mình, cô mang theo một vài cái khay và đi về phía bàn của Julien.

Nó nằm trên đường đến trạm vệ sinh bên ngoài và chỉ cách trạm của cô ấy vài bước chân...

Vậy nên cô có thể dễ dàng giả vờ và đi tới đó.

"...."

Cái bàn đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại bếp và nồi.

Cô mím môi, nhìn xung quanh trước khi cẩn thận mở nắp.

Plo Plop—!

"...!"

Một mùi hương dễ chịu thoang thoảng lan tỏa ra ngoài khiến lông mày cô nhíu lại.

"Lẽ nào—"

"Đang định làm gì thế?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau cô và Aoife suýt chút nữa giật bắn người. May thay, cô đã giữ được bình tĩnh và quay lại.

Mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt đỏ thẫm và ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt.

Với vẻ mặt như thể vừa bắt được chuột, Kiera nhếch môi.

"....Mày đang cố phá hoại bài làm của cậu ta à?"

Thậm chí cô ấy còn không thèm che giấu sự khinh bỉ  trong giọng nói của mình.

"Mày không hề thay đổi, nhở? Vẫn y như trước. Bất cứ khi nào có người giỏi hơn mình xuất hiện, mày đều cố gắng hạ bệ họ xuống. Phải chứ?"

Aoife cau mày.

'Cậu ấy đang nói về chuyện gì vậy?'

Cô không hiểu Kiera đang nói gì. Và có lẽ nhận ra sự bối rối của cô, miệng Kiera càng nhếch lên và cô lắc đầu.

".....Con đĩ khốn nạn. Mày chẳng bao giờ thay đổi."

Gương mặt của Aoife trở nên lạnh lẽo.

"Cậu gọi tôi là gì cơ?"

"Con. Đĩ."

Kiera nhấn mạnh trong khi cúi đầu lại gần hơn.

"Sao cơ? Công chúa ngậm thìa vàng đang tức giận sao?"

"...."

Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên gương mặt vô cảm của Aoife.

"Mày nghĩ tao sẽ không chửi mày vì chuyện đó à? Rằng tao sẽ để mày làm bất cứ điều gì mày muốn chỉ vì mày là công chúa sao?"

Những vết nứt ngày càng lớn hơn. Vẻ ngoài được chăm chút cẩn thận của cô đang dần dần sụp đổ...

"Mày không cãi lại được hả?"

Mắt Kiera nheo lại trong khi miệng cô ngoác ra thành một nụ cười lớn.

".....Thật thảm hại."

Aoife nghiến chặt răng, biểu cảm gần như sụp đổ. Tuy nhiên, với chút lý trí còn sót lại, cô quay mặt đi, nhìn về hướng khác và tập trung sự chú ý trở lại vào cái nồi.

"....."

Tự nhiên cô không còn muốn nếm thử nó nữa.

Cô vừa định đóng nắp lại thì có một ngón tay chọc vào súp trong nồi của Julien.

"Ồ? Cũng không tệ."

Kiera liếm môi và nhìn Aoife trước khi lấy muối rắc lên súp.

"...!"

Aoife mở to mắt và bàng hoàng nhìn lại Kiera.

"Hơi nhạt"

".....Dừng lại."

Cô đưa tay ra định giành lấy lọ muối, nhưng Kiera đã khéo léo tránh cô và tiếp tục rắc nhiều hơn.

"Thế này thì sao?"

"Đây không phải là nồi súp của tôi đâu."

"Thì? Tao chỉ đang giúp đỡ bạn cùng lớp thôi mà."

"Dừng lại đi."

Giọng nói của Aoife trở nên lạnh lùng hơn, nhưng điều đó chỉ khiến Kiera càng cảm thấy phấn khích và cho thêm muối vào.

Đầu tiên là vụ ngón tay giữa, và bây giờ thì thế này...

Aoife thấy sự kiên nhẫn của mình đang cạn kiệt. Mana của cô tuôn trào và tay Kiera bỗng khựng lại.

"Mày..."

Không bận tâm đến ánh nhìn của mọi người, Aoife đưa tay định lấy lại lọ muối thì...

"Kkh...!"

Khả năng 'Telekinesis' của cô vỡ tan và tay của Kiera vung mạnh lên không trung.

"Con đĩ khốn nạn. Sao mày dám—"

Plop—!

Lời nói của cô ngừng lại bởi một tiếng kêu lạ vang lên đột ngột. Cả hai người đều cứng đờ tại chỗ.

Đặc biệt là Aoife, người há hốc miệng khi chứng kiến ​​cảnh tượng đó.

".....Oh."

Một từ duy nhất thoát ra khỏi miệng cô. Khi cô nhìn lên lần nữa, cô thấy Kiera cũng đang đứng lặng người bên cạnh mình.

Và ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng cất lên.

"....Mấy người đang làm gì ở đây?"

"À thì..."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Aoife đã hoảng sợ.

"Đồ ăn của cậu... nó chín rồi."

"Chín rồi?"

Ánh mắt của Julien dán chặt vào cô. Trong tình cảnh ấy, cô cảm thấy miệng mình khô khốc. Tuy nhiên, cuối cùng thì hắn đã quay đi và tập trung vào cái nồi.

Mũi hắn hơi nhăn lại khi nhìn thấy món súp.

Mặt Aoife nhanh chóng trở nên căng thẳng.

"Muối đâu nhỉ?"

Ánh mắt của hắn lại hướng về phía cô lần nữa khiến cô suýt chút nữa thì giật mình. Nhưng khá may là não cô nảy số kịp.

"Kiera đã lấy nó rồi."

Cô chỉ vào Kiera và đổ tội. Cảm thấy ngón tay của cô chỉ về phía mình, Kiera trừng mắt nhìn cô nhưng cuối cùng cũng dừng lại và khẽ gật đầu.

"Cậu đã xong rồi, vậy thì..."

"Oh."

Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Kiera lại trừng mắt nhìn cô, còn cô thì thấy khóe môi mình hơi giật giật.

Đổ tội cho cô ta… Thật là dễ chịu.

“…Khi nào xong thì trả lại cho tôi.”

"Ngay đây."

Với một cái gật đầu nhẹ, Julien chuyển sự chú ý của mình trở lại cái nồi. Điều hắn không để ý là sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm của Aoife và Kiera.

"Chắc là ăn được rồi."

"...!"

Đặc biệt là khi hắn cầm lấy chiếc môi.

Không nhận thấy điều gì bất thường, Julien nhấc muôi lên và nhìn vào chất lỏng màu nâu sánh đặc trong nó.

"Trông ngon đấy."

Aoife cảm thấy mọi bộ phận trên cơ thể mình căng cứng. Kiera cũng vậy, toàn bộ khuôn mặt cô đang giật giật liên hồi.

Và rồi, dưới ánh mắt kinh hoàng của cả hai người họ…

Julien đưa súp vào miệng.

"....Um!"

Biểu cảm của hắn ta ngay lập tức thay đổi khi chiếc thìa chạm vào môi. Sau đó, hắn quay đầu về phía họ. Một sự căng thẳng kỳ lạ bao trùm không gian khi giọng nói của hắn cất lên, và rõ ràng là lạnh lùng hơn thường lệ.

"....Mấy người có làm gì với món súp này không?"

"Không…"

"Không.”

Cả hai người đều lắc đầu cùng lúc mặc dù lời nói của họ nghe chẳng có vẻ tý gì gọi là thuyết phục cả.

Dẫu vậy…

"Thế à?"

Kỳ lạ thay, có vẻ như Julien chẳng mấy bận tâm.

Hắn đặt chiếc muôi xuống và nhíu mày, như thể đang đắn đo về điều gì đó.

Và rồi...

Khi cả hai người đang lo sợ điều tồi tệ nhất, thì họ đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng của hắn ta.

"...Từ khi nào mà mình nấu ăn ngon thế nhỉ?"

 

#Vi

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương