Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Tam Cô Nương Nhà Nông
Chương 34: Canh xương dê

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

********

Buổi chiều tan học, nhiệt độ lại giảm xuống, khó trách người già đều nói trước tuyết ấm, sau tuyết lạnh, sau khi tuyết rơi thì tiết trời lạnh muốn chết. Nhiệt độ hạ xuống, tuyết trên đường trở nên cứng rắn, nhất là những chỗ bị chân giẫm bị xe đè trên đường, tuyết bị nén chặt, giờ đông cứng lại, trơn trượt, đi ở trên đó, không cẩn thận một chút là trượt chân ngay.

Diêu Tam Tam kết nhóm mà về cùng với bọn trẻ học Trung học trong thôn, trên đường thỉnh thoảng sẽ trượt một cái, chỉ có thể thận trọng đi về phía trước. Lúc này liền thấy được chỗ tốt của việc ở trọ tại trường, nhưng ở trường thì phải đóng phí, còn phải ăn cơm ba bữa trong trường, dù sao cũng không thể mang cơm ăn cả tuần, phải ăn ở nhà ăn, bởi vậy tiêu tiền nhiều hơn. Đương nhiên là Diêu Tam Tam không tình nguyện ở trường.

Lại nói, ở trường thì một tuần mới được về nhà một lần, không thể ở cùng một chỗ với chị hai, chị ba va Tiểu Tứ, rất không thú vị.

Bào Kim Đông tự thấy thân cao sức lớn, liền tiện tay túm lấy cặp sách của Diêu Tam Tam, cộng với cặp sách của mình, tùy ý khoác lên bả vai, một tay giấu trong túi áo bông đi về phía trước, Diêu Tam Tam và Bào Tiểu Diệp nắm tay nhau, bước nhỏ mà đi. Bào Kim Đông quay đầu lại, nói:

“Hai con bé này, đừng có kéo tay nhau, lỡ trượt chân là trượt luôn cả hai đó”.

“Đừng có nói lời xui xẻo!” Diêu Tam Tam đáp một câu. Thấy dưới chân thật sự quá trơn, bèn nhìn chung quanh, rồi mới nói với Tiểu Diệp: “Chúng ta nhích sang một bên đi”.

Tuyết ven đường mặc dù sâu, nhưng sẽ không trượt, đạp lên vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Hai cô gái nhỏ vừa cẩn thận bước đi, vừa lôi kéo nhau. Tiểu Diệp nhìn Bào Kim Đông ở phía trước, nháy nháy mắt với Diêu Tam Tam, nói: “Anh tư của tôi đối với cậu còn tốt hơn tôi nữa”.

“Anh tư” là chỉ Bào Kim Đông, hắn xếp thứ tư trong các anh em chú bác. Diêu Tam Tam nghe lời này, không khỏi nhìn Tiểu Diệp một cái, người quê ngày ấy rất đơn thuần, con gái mười mấy tuổi, căn bản sẽ không có khái niệm “yêu sớm”, Diêu Tam Tam cũng chẳng nghĩ ngợi thêm, Bào Kim Đông đối với người nhỏ yếu trong mắt hắn, luôn luôn chăm sóc, huống chi hai người bọn họ từ mùa hè đã cùng nhau thu cá trê, kết nhóm đưa đến Niệm Thành, dĩ nhiên là Bào Kim Đông đã gom cô vào phạm vi bảo hộ “người nhà”.

"Anh ấy đối với cậu không tốt hả, cặp sách của cậu, không phải cũng do anh cậu cõng đó sao?” Diêu Tam Tam nói Tiểu Diệp.

“Đó là tôi kêu anh ấy cõng đó”. Tiểu Diệp là đang nói Bào Kim Lai, “Anh ấy mà không cõng cho tôi thì tôi sẽ về mách nội. Nội tôi hiểu tôi nhất, anh tôi không dám chọc tôi đâu”.

Diêu Tam Tam thầm than thở trong lòng, cùng là con gái, nhưng sao cách đối xử lại khác biệt lớn như vậy! Cha Bào Kim Đông có bốn anh em, sinh tám con trai, chỉ có hai con gái(*), nhà chú ba Bào có con gái út là Tiểu Liễu, vẫn còn học Tiểu học; còn Tiểu Diệp này là con nhà chú tư Bào, mới vừa lên Trung học. Thật đúng là vật hiếm thì mới quý, mặc dù bà nội nhà họ Bào suốt ngày kiêu ngạo vì nhà mình nhiều cháu trai, thế nhưng cũng hết sức thương yêu hai cháu gái.

(*)Tức là nhà nội BKĐ sinh bốn con trai, bốn con trai sinh ra tổng cộng tám trai hai gái.

Đi bộ trong tuyết luôn rất hao sức, một đường về tới nhà, chẳng những không lạnh, mà thậm chí còn đổ mồ hôi lưng. Đến đầu ngõ nhà mình, Diêu Tam Tam kéo cặp sách trên vai Bào Kim Đông qua, tự mình xách, vừa đi vừa kéo khăn quàng cổ xuống, cầm trên tay.

Diêu Tam Tam quẹo vào ngõ, nhìn thấy tuyết ở cửa nhà mình đã được quét sạch sẽ, không biết hôm nay làm sao, mà tâm trạng cô lại tốt vô cùng, liền nhảy nhót vào cửa. Vừa vào nhà, đã thấy chị hai đang ngổi thêu giày, Tiểu Tứ đang làm bài tập, chị ba thì đang xem sách giáo khoa của Tiểu Tứ. Diêu Tam Tam ném nhẹ khăn quàng cổ lên đùi Diêu Tiểu Đông, nói:

"Thứ quỷ gì á, không ấm chút nào hết."

Diêu Tiểu Đông đặt đệm giày xuống, cầm khăn quàng cổ lên nhìn nhìn một chút, nói: “Cũ quá rồi, lại mỏng nữa, chờ đến phiên chợ mua cho em cái mới”.

“Em không muốn khăn quàng cổ đâu”. Diêu Tam Tam kéo băng ghế đến ngồi trước mặt Diêu Tiểu Đông, “Chị hai, em muốn một chiếc khăn choàng cổ, em thấy người ta choàng khăn nhìn hay lắm. Đến phiên chợ chị đi mua một ít len sợi, đan khăn cho em có được hay không?”.

“Mua len sợi hả...” trong lòng Diêu Tiểu Đông chợt vì ba chữ kia mà nảy lên một phen, dừng một chút mới nói: “Được, chị mua thêm một ít, đan cho Tiểu Tứ luôn, tự mua len sợi về đan, tiết kiệm hơn mua khăn nhiều”.

“Chủ yếu là của mình tự đan thì ấm áp hơn nhiều. Chị hai, chị cứ mua nhiều thêm một chút, dù sao thì cũng không mất bao nhiêu, đan cho bốn chúng ta mỗi người một cái, bốn người cùng màu, vừa nhìn đã biết là chị em một nhà”.

“Chị cũng không cần mỗi ngày phải ra cửa đi học, không cần đan khăn choàng đâu”. Diêu Tiểu Đông nói rồi hỏi Diêu Tiểu Cải: “Tiểu Cải, em cần không?”.

“Không cần, em ở nhà mang khăn quàng cũng không lạnh”. Diêu Tiểu Cải nói, “Chị hai, lúc này trời lạnh, chị không cần phải đi một chuyến đâu, bảo Tam Tam đi học thuận tiện mua về là được”.

"Như vậy sao được?" Diêu Tam Tam vội nói, "Em phải đi học, chẳng lẽ chị bảo em trốn học đi chợ phiên hả? Chị ba thật là xấu xa”.

Diêu Tiểu Cải tức giận xỉa Tam Tam: “Em mới xấu xa đó. Buổi trưa em đi một chuyến, không phải chỉ ra phố cái là mua được rồi sao?”.

“Em không mua len được đâu, chính chị lười không muốn ra cửa, nên cũng không cho chị hai đi chợ phiên luôn hả?”.

“Ngốc nghếch, mua len sợi thôi có gì mà không được?”.

Diêu Tiểu Đông vội nói: “Hai đứa này, làm cái gì mà y như dê con vậy, gần là cãi, không gần là nhắc, không biết người nào mới vừa rồi còn thì thầm rằng trời đổ tuyết lớn, sợ Tam Tam đi trợt té vậy?”.

Diêu Tiểu Cải bĩu môi, Diêu Tam Tam nghe vậy, biết vừa rồi chị ba mới lo lắng cho mình, bèn dựa vào Diêu Tiểu Cải, le lưỡi làm mặt quỷ. Diêu Tiểu Đông nhìn hai cô mà cười, nói:

“Hai đứa đừng có đấu võ mồm nữa, đến phiên chợ chị sẽ đi mua, mua ít len sợi màu sáng, đan khăn choàng cổ cho em và Tiểu Tứ”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương