Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 9: Nội Vụ (4) 

Một không gian tù túng.

Một chiếc bàn xiêu vẹo.

Một khung cửa sổ bị vá chằng chịt bằng những tấm ván gỗ xám xịt.

Một ngọn đèn ma thạch leo lét, cũ kỹ đến mức trông như sắp tắt.

Không có thứ gì trong ngôi nhà này ở trong tình trạng tốt. Mọi nơi đều chất đầy những vật dụng cũ kỹ, hư hỏng.

Thay vì gọi đây là một ngôi nhà, có lẽ nên ví nó như một nhà kho lộn xộn, nếu không tính đến việc nó được dọn dẹp một cách sạch sẽ không tì vết.

Nhưng sự thật rằng không có nổi một cái ghế để ngồi, buộc mọi người phải ngồi bệt xuống sàn, chỉ càng làm nổi bật sự tuềnh toàng của nơi này. Trên chiếc bàn cũ kỹ, chỉ có một chiếc cốc sứt mẻ và một đĩa khoai luộc lạnh tanh.

“Thật có lỗi với thiếu gia. Một vị khách quý như người lại phải ghé thăm một căn nhà tồi tàn thế này, vậy mà ta chẳng có gì tốt hơn để dâng lên cho ngài cả.”

Người phụ nữ Hắc Elf—chủ nhân của căn nhà, cũng chính là người vừa trực diện đối đầu với đám côn đồ trước đó—cúi rạp người xin lỗi. Không, phải nói là bà ấy gần như phủ phục, trán gần chạm xuống mặt đất.

Ngay cả khi chỉ đơn thuần để vị thiếu gia quý tộc của gia tộc Unlicht ngồi dưới sàn cũng là sự bất kính, huống chi là dám đối diện nói chuyện ngang hàng với cậu.

“Có gì mà tồi tàn chứ? Đây là tiếp đãi quá chu đáo rồi còn gì.”

Thế nhưng Dion, người đang được tiếp đón, lại chẳng hề bận tâm đến điều đó. Cậu tùy tiện cầm lấy một củ khoai luộc, cắn một miếng rồi nhấp chút trà.

“Khoai luộc với trà rễ sâu, đúng không? Những nguyên liệu rẻ tiền thế này mà vẫn có thể làm ra hương vị thế này, chứng tỏ ngươi nấu bằng cả tấm lòng.”

“…Thật thất lễ. Thức ăn quê mùa thế này khiến ngài phải hạ mình dùng đến, tôi... không biết phải chuộc lỗi ra sao.”

Bà ấy cúi đầu thấp hơn nữa, tưởng rằng cậu đang chế giễu mình. Dion khẽ nhíu mày, khó hiểu vì sao bà ấy lại tỏ ra tội lỗi đến vậy.

Thay cậu đáp lời, Parsha—nữ hầu đang lau vết máu trên má Dion—lạnh nhạt lên tiếng.

“Xin hãy hiểu rằng thiếu gia không có ý mỉa mai. Ngài ấy nói thật lòng đấy.”

“Lời ta nói nghe có vẻ như đang châm chọc sao?” Dion hỏi lại.

Parsha thở dài. “Thiếu gia thử nghĩ xem. Khó mà tưởng tượng nổi một quý tộc lại đi khen ngợi bữa ăn từ những nguyên liệu rẻ tiền như vậy.”

“À… chỉ là bọn chúng không biết trân trọng đồ ăn thôi.”

“Thiếu gia, xin hãy ý thức rằng ngài là một trường hợp đặc biệt—một quý tộc từng nhiều lần chịu cảnh đói khát như ăn mày.”

Vừa thẳng thắn đáp lại, Parsha vừa nhẹ nhàng lau đi vết máu còn sót lại trên vành tai Dion. Ngay lúc ấy, nữ Hắc Elf hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Parsha, giọng nói đột ngột trở nên nghiêm khắc.

“Parsha, thái độ đó đối với thiếu gia của gia tộc Unlicht thật vô lễ.”

Khựng lại.

Khác hẳn với giọng điệu bình thản trước đó, lời trách cứ lần này sắc bén như lưỡi dao cắt vào không gian. Parsha thoáng dừng tay. Nét mặt cô ấy vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng không tiếp lời nữa.

Dion thì bật cười nhẹ, lên tiếng giải thích.

“Parsha không chỉ là hầu gái của ta. Cô ấy còn là vú nuôi và sư phụ ta nữa. Vậy thì đâu thể gọi là vô lễ được, đúng không?”

“Dù vậy, thiếu gia. Dù hai người có thân thiết thế nào đi nữa, thì giữa chủ và bề tôi vẫn phải giữ lễ nghĩa.”

“Lễ nghĩa?”

“Phải. Như tình huống lúc nãy chẳng hạn.”

Bà ấy nghiêm nghị trách cứ việc Parsha không ngăn cản Dion đối đầu với đám côn đồ, thậm chí còn đụng độ cả một kẻ Thức Tỉnh cấp 2. Dion nghiêng đầu, nhìn bà ấy đầy hứng thú.

“Nếu là trận chiến lúc nãy, Parsha chẳng qua chỉ làm theo lệnh ta không được can thiệp thôi.”

“Cho dù vậy, cô ấy vẫn phải bảo vệ thiếu gia với tư cách thuộc hạ của ngài.”

“Không sao cả. Ta không bận tâm.”

“Nhưng dù thiếu gia không bận tâm, người khác sẽ nhìn vào đó như một dấu hiệu của sự yếu đuối và không tôn trọng ngài.”

“Vậy thì sao?”

Nữ Hắc Elf nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

“Ta có cần phải quan tâm đến suy nghĩ của kẻ khác không?”

Dion nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng phía sau những lời ấy không hề có ý cười.

Dù người khác có nghĩ gì hay nói gì, điều quan trọng duy nhất chính là ý chí của bản thân.

Cậu đã quyết định rằng “như vậy là ổn,” vậy thì chẳng có lý do gì để thay đổi chỉ vì cái nhìn của người ngoài.

Giọng nói của Dion rất bình tĩnh, nhưng không hề có dấu hiệu của sự đùa cợt trong câu nói của cậu.

Nghe vậy, nữ Hắc Elf rốt cuộc cũng từ từ ngồi thẳng dậy.

“Đúng vậy.” Bà ấy tuyên bố một cách chắc chắn, giọng nói lạnh lùng và bình thản.

“Nếu thiếu gia thực sự muốn sống sót trong cuộc tranh đoạt quyền thừa kế, xin hãy cẩn trọng với cách người đời nhìn nhận mình.”

Dion nhìn bà ấy chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên đầy thích thú.

“Nếu lời tôi có chỗ nào đắc tội, xin cứ trừng phạt tôi. Nhưng xin thiếu gia đừng quên sự thật này.”

Bà ấy không còn phủ phục nữa. Dù vẫn quỳ, nhưng lưng bà ấy thẳng tắp như một cổ thụ trăm năm đối diện với nhát rìu đang giáng xuống.

Dion im lặng quan sát bà ấy hồi lâu, rồi chợt cất giọng.

“Ngươi tên gì?”

“Arsha.”

“Hừm… Arsha.”

Cậu gật đầu, lặp lại cái tên một lần nữa, rồi nói sau một thoáng trầm tư.

“Ta sẽ ghi nhớ lời khuyên của ngươi. Nhưng điều đó không làm thay đổi quyết định của ta.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Ta thích việc người khác nghĩ ta yếu.”

Arsha không đáp.

“Lũ ngốc thường để lộ sơ hở khi đánh giá thấp đối thủ. Dễ xử lý hơn nhiều so với những kẻ cẩn trọng.”

“Như đinh trong bọc” – người ta vẫn nói thế. Nếu ngươi thực sự có năng lực, sớm muộn gì nó cũng sẽ tự bộc lộ. Còn nếu không, dù có khoa trương đến đâu cũng chẳng nghĩa lý gì. Vậy thì cớ gì phải để tâm đến ánh mắt kẻ khác? Tốt hơn là cứ tập trung vào điều mình muốn và cần phải làm.

Dion nói những lời ấy bằng một nụ cười thản nhiên, dù trên áo của cậu vẫn còn loang lổ vết máu, trông đến rợn người. Arsha lặng im nhìn cậu hồi lâu, rồi cúi đầu, giọng đầy hối lỗi.

“Tôi thật đáng hổ thẹn. Tôi đã hành xử như một kẻ phàm tục, đánh giá sai lầm về ngài chỉ dựa trên những lời đồn vô căn cứ, lại còn cho rằng mình đang đưa ra lời khuyên chân thành.”

“Không cần phải xấu hổ. Thực ra, ta còn khâm phục dũng khí của ngươi khi dám liều cả tính mạng để khuyên răn ta.”

“Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình với tư cách là thủ lĩnh của tộc mà thôi.”

“Nhưng ta không nghĩ một thủ lĩnh lại có bổn phận giương cung định hạ sát con thằn lằn đó ngay giữa trận chiến.”

Gương mặt Arsha thoáng cứng lại. Cô im lặng, rõ ràng không ngờ rằng Dion đã nhận ra hành động của mình khi nãy. Dion bật cười khẽ, rồi quay sang Parsha với một nụ cười ranh mãnh.

“Mà này, xem ra chẳng phải chỉ có con gái bà ấy là hay nói thẳng nhỉ? Ngươi cũng thấy vậy, đúng không, Parsha?”

Parsha hừ nhẹ một tiếng. “…Không phải là mẫu thân hay nói thẳng. Chỉ là bà không phân biệt được điều gì nên và không nên nói thôi.”

“Ha, để rồi xem.”

Có lẽ nhờ dòng máu trường sinh của chủng tộc Hắc Elf, mái tóc bạch ngân và ánh mắt ôn nhu của Arsha khiến cô toát lên một vẻ dịu dàng hiếm thấy. Ngoài một vài nét khác biệt tinh tế, mẹ con Parsha trông chẳng khác gì cặp tỷ muội song sinh.

Dion khẽ mỉm cười khi quan sát hai người họ. Hai nữ Hắc Elf này có thể trông lạnh lùng, xa cách, nhưng tình cảm họ dành cho nhau lại sâu sắc hơn bất cứ lời nói nào. Cậu vẫn còn nhớ rõ, trong tương lai đã bị xóa bỏ kia, Parsha từng câm lặng suốt nhiều ngày trời, lặng lẽ nhặt nhạnh từng món di vật giữa đống tro tàn hoang phế của bộ tộc mình, để rồi những giọt lệ âm thầm lăn dài trên gương mặt vô cảm ấy khi cô tìm thấy kỷ vật của mẫu thân.

Nụ cười của hắn thoáng nhạt đi. 

“Về mấy kẻ khi nãy… bọn chúng là ai?” Cậu hỏi.

Parsha thở dài. “Chuyện này cũng không có gì lạ. Vì tộc ta yếu thế, lũ vô lại luôn tìm đến gây sự để tống tiền.”

Dion nhếch môi. “Ngươi nói chuyện thật khôi hài đấy. Nếu chỉ là đám du côn thông thường thì không sao, nhưng trong bọn chúng lại có một kẻ thức tỉnh cấp 2 sao. Chuyện đó thì chẳng thể xem là ‘bình thường’ được.”

Arsha khẽ do dự.

“Nói thẳng ra đi.” Parsha lên tiếng, ánh mắt thản nhiên. “Vị thiếu gia này của ta có thể là kẻ ngốc, nhưng cũng không phải hạng liều mạng đến mức không biết phân biệt tình thế.”

Không rõ đó là lời khen hay lời mỉa mai nữa.

Im lặng kéo dài một lúc trước khi Arsha khẽ thở hắt ra.

“Tôi cũng không chắc, nhưng dường như có kẻ muốn cưỡng bức chúng ta rời khỏi Tiểu Ma Đô.”

“Có lẽ là Thành Chủ, đúng không?” Dion hỏi.

Arsha tròn mắt, có chút kinh ngạc. “Ngài đã biết rồi ư…?”

“Rõ rành rành như vậy mà.”

Trong bất kỳ lãnh thổ nào, quyền lực của Thành Chủ đều tuyệt đối—nhất là ở Tiểu Ma Đô, nơi nằm dưới quyền một chư hầu trung thành với gia tộc Unlicht. Nếu không có sự cho phép ngầm từ Thành Chủ, chẳng ai dám công khai chèn ép dân của Unlicht cả.

Arsha gật đầu, vẻ mặt nặng nề.

“Vậy nên, nagif không được nhúng tay vào, Thiếu gia. Ngài hiểu mà, đúng chứ?”

Dion khẽ thở ra, ngả lưng ra sau. “Ừ thì… trực tiếp đối đầu với Thành Chủ đúng là hơi phiền phức thật.”

Dù sao thì, cậu chỉ mới thức tỉnh ngày hôm qua.

Cậu đã đạt cấp 10 và thậm chí còn đoạt được một chức nghiệp 2 sao. Nhưng ngay cả thiên tài cũng cần hơn một thập kỷ để đạt đến cấp bậc Đại Sư, và có vô số người cả đời còn chẳng thể hoàn thành thăng cấp.

Một kẻ chỉ có 2 sao, không có địa vị vững chắc trong gia tộc, lại muốn lật đổ Thành Chủ của một vùng lãnh thổ? Đúng là chẳng khác nào tự sát.

Ít nhất là theo lẽ thường.

“…Nếu chỉ xét đến hậu quả sau đó.”

Arsha nhíu mày. “Ý ngài là sao?”

Dion nhoẻn miệng cười. “Ý ta là, nếu ta muốn xử lý Thành Chủ, thì vẫn có cách.”

Arsha sững người, hơi biến sắc.

“Nhưng mà,” Dion tiếp tục, “nếu ta làm vậy, các ngươi—Hắc Elf, bao gồm cả Arsha—sẽ mất đi nơi trú ẩn duy nhất mà các ngươi có.”

Cậu nhún vai.

Cậu từng đối đầu với những Tai Họa đủ sức hủy diệt thế giới này, từng đánh bại chúng từng kẻ một. Nếu chỉ là giết một Thành Chủ, cậu không thiếu cách thực hiện.

Nhưng điều đó sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến Arsha và tộc nhân của bà. Những nơi trú ẩn an toàn trong Bách Thành đã khan hiếm đến mức ngay cả tầng thấp nhất của Tiểu Ma Đô cũng trở thành một chốn nương thân quý giá. Nếu mất đi nơi này, họ sẽ trở thành những kẻ lang bạt, dần dần kiệt quệ mà chết, hoặc tệ hơn là bị bán làm nô lệ, tan tác khắp nơi như cát bụi trong gió.

Đây chẳng phải một câu chuyện hiếm gặp. Hầu hết những chủng tộc yếu ớt và bị gạt ra ngoài rìa đều sẽ đối mặt với số phận tương tự.

Đặc biệt là tộc Elf, loài đã suy tàn nhanh chóng kể từ thời đại của Ngũ Đại Anh Hùng.

Tất nhiên, cũng có một cách đơn giản hơn—giết tên Thành Chủ kia rồi tính hậu quả sau. Nhưng ngay cả “giọng nói” cũng không phải kiểu người làm những chuyện như vậy một cách bừa bãi.

Dion nhấp một ngụm trà đắng, sau đó lên tiếng như thể đã ra quyết định. “Được rồi, vậy thì quyết định vậy đi.”

Parsha, vẫn đang dè chừng quan sát cậu, nheo mắt lại. “Quyết định gì?”

Dion đặt chén trà xuống, quay sang cô với một nụ cười.

“Parsha, chúng ta đi mua lãnh thổ đi.”

Một khoảnh khắc tĩnh lặng lạnh lẽo trôi qua.

“…Ngài vừa nói là sẽ mua cái gì?” Parsha cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ta nói, chúng ta đi mua lãnh thổ.”

Cô chớp mắt đầy ngờ vực. “Ngài còn tỉnh táo không đấy?”

Dion nghiêng đầu. “Vấn đề chính của chúng ta là mẹ cô và tộc nhân của bà ấy không có nơi nào để đi, đúng không?”

“Vậy nên… ngài định mua một vùng đất mới và để họ sống ở đó sao?”

“Ừ. Dù sao cũng nên có một căn cứ, đúng không? Cho những kế hoạch lớn hơn mà ta đã chuẩn bị.”

Dù là để gây dựng thế lực, bảo vệ đồng minh, hay tránh bị những kẻ phiền phức dòm ngó, có một lãnh thổ riêng vẫn luôn tiện lợi hơn nhiều.

Parsha nhìn Dion như thể cậu vừa hóa điên. Trong khi đó, Arsha, người có biểu cảm chẳng khác gì con gái mình, quay sang cậu với ánh mắt ngỡ ngàng tột độ. Cuối cùng, Parsha thở dài thật dài rồi lên tiếng.

“Nếu ngài định dùng một tỷ krutal đã vay từ tiểu thư Elize, thì quên ngay đi.”

 

Dion khoát tay đầy thản nhiên. “Thôi nào, số tiền đó còn chẳng đủ mua một con thần thú tầm trung, nói gì đến lãnh thổ.”

“Ít ra ngài cũng tự biết điều đó.”

“Vậy nên, số tiền đó chỉ để lo chi phí di dời thôi.”

Mi mắt Parsha giật giật. “Ngài là thằng ngốc, hay điếc đặc thế? Ngài nghĩ sẽ tìm được lãnh thổ ở đâu?”

Dion nở nụ cười ranh mãnh. “Đừng lo, có một sự kiện đặc biệt, nơi mà ngươi có thể nhận được lãnh thổ gần như miễn phí.”

Parsha hừ lạnh. “Đừng có nói vớ vẩn. Bách Thành rộng lớn thật đấy, nhưng không đời nào”

Cô đột ngột im bặt, vẻ mặt khẽ biến đổi khi nhớ ra điều gì đó. Đôi mày cô khẽ nhướn lên.

“…Có phải ngài đang nói đến thứ mà ngài đã nhờ tôi điều tra hôm qua không?”

“Đúng rồi đấy, chính là nó. Quả nhiên là Parsha, rất nhanh nhạy”

Gương mặt Parsha lập tức đanh lại. Sau vài giây, Arsha, người cũng đã hiểu ra vấn đề, khuôn mặt bà liền cứng đờ.

Không phải là không có “lãnh thổ miễn phí.” Nhưng vị trí của nó thì vô cùng xa xôi, lại nổi tiếng vì những lý do chẳng hề tốt đẹp chút nào. Và quan trọng nhất, lý do mà cả hai không nghĩ đến nó ngay từ đầu là…

“Ngài định tham gia ‘Đại Hội Tuyển Phu của Cô Dâu Tai Ương,’ nơi hàng chục người đã bỏ mạng?”

“Đúng vậy!” Dion cười toe toét.

Hai mẹ con Hắc Elf không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.

Nhưng cậu nhóc lại tiếp tục với giọng hào hứng. “Không chỉ có lãnh thổ đâu, mà còn được tặng kèm một vị phu nhân thứ hai nữa.”

Chỉ vài ngày trước, cậu ta còn đi vay một tỷ krutal từ vị hôn thê của mình.

Vậy mà giờ lại nói ra câu này với vẻ mặt không chút do dự.

Arsha và Parsha chỉ có thể lặng thinh nhìn cậu với ánh mắt chết lặng, hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương