Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
Chapter 35: Tôi đã nói, tôi mạnh hơn cô nghĩ mà (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 35 - Tôi đã nói, tôi mạnh hơn cô nghĩ mà (3)

 

 

“Suy nghĩ thấu đáo đấy.”

 

Moon YeongHo cười khẩy sau khi thấy KangWoo chấp nhận đề nghị của mình.

 

Hắn cảm thấy hưng phấn với ý nghĩ sẽ dạy cho một người mới táo tợn này một bài học nhớ đời.

 

‘Mình chắc chắn rằng hắn sẽ không thể nói chuyện với hội trưởng như vậy.’

 

Hắn chạm vào con mắt bên trái.

 

Hắn có thể cảm nhận được vết sẹo do thanh kiếm nhói lên.

 

Khi hắn là một người chơi mới, hắn đã bị phục kích bởi một người chơi làm loạn.

 

Người đã cứu hắn là Chae YeonJoo.

 

Chae YeonJoo đối với hắn không đơn thuần là một người thủ lĩnh. 

 

Cô còn là vị cứu tinh của hắn, là chủ nhân mà hắn thề sẽ trung thành. 

 

Và…

 

Cô là người phụ nữ hắn yêu.

 

‘Người như mày sao dám…’

 

Hắn liếc về phía KangWoo.

 

Khoảnh khắc hắn nghe KangWoo gọi Chae YeonJoo một tiếng “chị”, hắn thấy khó chịu trong lòng. 

 

Hắn cảm thấy KangWoo như thể đang chế nhạo những cảm xúc mà hắn đã chất chứa suốt bao năm.

 

‘Tôi…’

 

Hắn nhìn Chae YeonJoo.

 

Chae YeonJoo lườm hắn khi thấy tình hình hiện tại.

 

Cô nhìn thật xinh đẹp, thậm chí cả khi tức giận.

 

Và…

 

Càng nghĩ về cái cách KangWoo tiếp cận cô, người mang vẻ đẹp sắc nước hương trời như vậy, hắn thậm chí càng tức điên lên.

 

‘Tao sẽ cho mày thấy sự khác biệt về tầng lớp.’

 

Hắn phải dạy cho tên người mới hành động liều lĩnh và kiêu ngạo một bài học này bởi hắn mới là người đứng đầu.

 

Moon YeongHo nghĩ rằng nếu họ không dạy KangWoo một bài học, anh sẽ phản bội họ trong tương lai. Khi cố gắng biện minh cho hành động của mình, hắn đã đưa anh lên tầng năm, nơi có phòng huấn luyện.

 

KangWoo đi theo hắn một cách rất thoải mái.

 

Nhìn thấy KangWoo hành động bình tĩnh như thể đang đi du lịch, hắn lại càng khó chịu.

 

Kích-

 

“Đây là phòng huấn luyện.”

 

“Oa. Thiết bị khá được đấy”, KangWoo thốt lên ngạc nhiên khi nhìn quanh, phòng huấn luyện rộng rãi chiếm cả một tầng. 

 

“Để xem anh có thể giữ thái độ thoải mái đó được bao lâu…”

 

“Cứ xem đi.”

 

KangWoo nhún vai, đứng một bên phòng huấn luyện.

 

Chae YeonJoo lại gần anh.

 

“Tôi càng nghĩ càng thấy chuyện này thật sự điên rồ đấy. Đừng đấu với nhau.” 

 

“Hahaha. Tôi ổn, đừng lo.”

 

“Anh sẽ phải hối hận…”

 

KangWoo mỉm cười sau khi nghe cô ta cảnh báo với giọng nghiêm trọng.

 

Anh hiểu được lý do tại sao cô ta lo lắng.

 

Thông thường thì sẽ không có khả năng một người chơi mới có thể đánh bại Caporegime của một bang hội lớn.

 

‘Nhưng…’

 

Cô ta không biết gì về anh.

 

Tất cả mọi thứ…

 

Cô ta thậm chí không biết một tí gì.

 

“Vậy bắt đầu đi.”

 

Moon YeongHo vẫn đứng đó mà không rút kiếm của hắn ra.

 

“Tôi cho anh 3s tấn công trước.” 

 

“Haha, cậu đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đấy.”

 

“...”

 

“Đừng nói nhảm nữa. Cầm kiếm lên.”

 

KangWoo cho hắn lời khuyên.

 

Anh không muốn nghe bất cứ điều gì ngớ ngẩn từ hắn hay những thứ như là hắn chắc chắn sẽ thắng khi anh không được nhường ba giây. 

 

‘Tốt hơn là chiến đấu một cách ra trò.’

 

Nếu phải che dấu sức mạnh của mình, anh sẽ làm nó một cách triệt để.

 

Nhưng nếu anh phải thể hiện, anh sẽ thể hiện hết mình để không ai nghi ngờ. 

 

Ngay sau đây đã đến lúc thể hiện sức mạnh. Bằng cách này, anh sẽ có khả năng nhận được phần thưởng tốt hơn.

 

“Hả? Cầm kiếm lên.”

 

“Tôi không định chiến đấu với một người mới bằng toàn bộ sức mạnh của mình…”

 

“Ồ, thật sao?”

 

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt KangWoo.

 

Anh thấy bản tính thô lỗ của Moon YeongHo rất nực cười và tầm thường.

 

“Tôi đoán tôi không còn lựa chọn rồi.”

 

KangWoo hạ cánh tay xuống và cúi đầu.

 

Anh tập trung ma lực vào bàn chân và kích hoạt Quyền năng Tốc độ.

 

Bang-!!!

 

Cơ thể anh bật về phía trước.

 

Moon YeongHo trợn to mắt.

 

“Cái gì thế này?!”

 

KangWoo sử dụng Quyền năng Thiên quyển, xoay người trên không trung.

 

Cơ thể anh đổi hướng với tốc độ không tưởng với người bình thường, bỏ qua lực quán tính.

 

KangWoo đá vào bụng Moon YeongHo.

 

Vụt-!

 

“Hự!!”

 

Cơ thể của Moon YeongHo bị đẩy lùi như quả bóng.

 

Hắn bật khỏi mặt đất như hòn đá thảy.

 

Bụi khói tỏa ra từ phía sau bức tường hắn đập vào.

 

“Hự!!”

 

Hắn cảm giác như dạ dày bị đảo lộn và nôn mửa ra sàn. 

 

Hắn trông vô cùng nhếch nhác.

 

“Khụ! Khụ! Sao mà có thể…?”

 

Moon YeongHo nhổm dậy run rẩy nhìn KangWoo ngạc nhiên.

 

Không chỉ mỗi Moon YeongHo kinh ngạc.

 

“Cái gì thế này? Chuyện gì mới xảy ra…?”

 

Chae YeonJoo cũng hoang mang và câm nín.

 

Cô nhìn Moon YeongHo rồi lại đến KangWoo.

 

Một người mới trở thành người chơi 2 tuần trước đấu với một người đã đạt được lần thức tỉnh thứ 7…

 

Không chỉ vậy, hắn còn mạnh đủ để trở thành Caporegime của hội Red Rose. Nên khi nhìn hắn bị đánh đập như vậy, cô ta tự hỏi rằng liệu đây là có phải mơ.

 

“Còn 2 hiệp nữa đúng chứ?”

 

KangWoo vươn tay về phía Moon YeongHo suýt thì không thể đứng dậy nữa.

 

Một ngọn giáo đen bay về phía Moon YeongHo.

 

“Hự!”

 

Moon YeongHo hét lên, đỡ thanh giáo và rút kiếm ra.

 

Hắn chỉ về phía KangWoo với khuôn mặt tái nhợt.

 

“Ha? Không phải là cậu đang cho tôi lợi thế ba giây à?” KangWoo vừa hỏi vừa đi về phía hắn.

 

“...”

 

Moon YeongHo không trả lời câu hỏi của anh. Không, nói chính xác hơn, hắn ở trong tình trạng không thốt nên lời.

 

Hắn nắm chặt thanh kiếm.

 

Hắn cảm nhận được mồ hôi lạnh đang nhỏ xuống.

 

‘Thật nguy hiểm.’

 

Hắn có lẽ đã mất ý thức nếu không có vật phẩm hạng đặc biệt của mình.

Moon YeongHo nhìn KangWoo với ánh mắt sợ hãi.

 

‘Có thật là anh ta chỉ là một người chơi mới?’

 

Thật vô lý.

 

Thậm chí Chae YeonJoo và Baek KangHyun cũng không thể mạnh như vậy chỉ trong hai tuần.

 

Tình huống này như thể một đứa trẻ ba tuổi ném bay một người lớn vậy.

 

Đây là cấp bậc mà từ thiên tài cũng không thể giải thích được.

 

“Anh đã dùng mánh gì cơ chứ…?”

 

“Tôi không sử dụng mánh khóe gì hết. Chỉ đơn giản là tôi mạnh hơn cậu.”

 

“Đừng nói lời vô nghĩa! Làm thế nào một người chơi mới chỉ trong hai tuần…”

 

“Vô nghĩa? Vậy ngay từ đầu cậu đã biết đây là cuộc chiến không công bằng, đúng chứ?”

 

“...”

 

“Và bây giờ mọi chuyện không theo đúng kế hoạch, nên cậu khóc lóc than vãn như vậy.”

 

“Điều đó…”

 

KangWoo cười phá lên khi thấy Moon YeongHo không còn nói được gì.

 

Sau đó, KangWoo lên tiếng với giọng lạnh lùng.

 

“Đừng có sủa bậy, đồ rác rưởi.”

 

“Ugh.”

 

Moon YeongHo nhăn mặt. Cơ thể hắn run rẩy và mặt hắn đỏ phừng phừng.

 

‘Có vẻ như mình đã đúng.’

 

KangWoo cười khẩy khi nhìn phản ứng của Moon YeongHo.

 

“Đồ khốn!!”

 

Nụ cười trên gương mặt của KangWoo khiến Moon YeongHo trợn ngược mắt. Hắn nắm chặt thanh kiếm.

 

‘Mình không thể để mọi thứ tiếp tục như thế này được.’

 

Không chỉ có KangWoo ở đó.

 

Chae YeonWoo, người phụ nữ hắn yêu, đang theo dõi trận đấu này.

 

Hắn không thể để cô trông thấy hắn như vậy được.

 

“Thanh Kiếm Ngàn Tuổi.”

 

Moon YeongHo giơ kiếm hét lên - xuất hiện năng lượng màu xanh bốc lên từ thanh kiếm.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, kích thước kiếm tăng lên và luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ thanh kiếm.

 

“Đây là kỹ thuật mà chỉ khi hét lên một cái tên nổi da gà cậu mới có thể sử dụng sao?”

 

“...”

 

“Không phải hả? Cậu làm vậy chỉ để trông mình ngầu hả?”

 

“Câm miệng!”

 

“Cậu vừa nôn mửa vừa cố khoác lác. Không phải là đã quá muộn để tỏ ra ngầu rồi sao?”

 

“Cái gì…?! Tên khốn…”

 

“Thấy không? Cậu nên rút kiếm ngay trước khi tôi bắt thóp. Giờ thì thay vì ngầu cậu trông thật đáng thương.”

 

“AAARRRGGG!!!”

 

Lời mỉa mai công kích khiến hắn càng tức giận hơn. Hắn lao về phía KangWoo với đôi mắt trợn ngược.

 

KangWoo phân tích chuyển động của Moon YeongHo.

 

‘Tên này thật sự rất khỏe.’

 

Năng lượng tỏa ra từ thanh kiếm của hắn không phải thứ có thể cười được.

 

Đây là đòn tấn công mạnh đến nỗi anh có lẽ sẽ phải vật lộn kể cả khi sử dụng Quyền năng Thiết Thủ.’

 

‘Hắn ta là một nhân tố khó để đánh lại được trong những tình huống thông thường.’

 

Nếu anh chiến đấu với những gì anh có từ ban đầu, có lẽ đây là cuộc chiến khó khăn.

 

‘Nhưng…’

 

KangWoo nhìn về Moon YeongHo đang giận dữ.

 

Anh không thể nào thua một người đã mất bình tĩnh như vậy.

 

‘Quyền năng Bóng tối.’

 

Cái bóng của KangWoo lan rộng khắp tường.

 

“Chết đi!!”

 

Thông thường, hắn có thể nhận ra được bóng đen đang tiếp cận hắn từ các bức tường.

 

Nhưng vì sự khiêu khích của KangWoo, hắn đã mất bình tĩnh. Và nhờ đó, hắn không nhận ra được hắn đang bị tiếp cận.

 

‘Nhật thực.’

 

Sau khi kiểm tra hai cái bóng đã được liên kết, KangWoo cười và kích hoạt hiệu ứng của Quyền năng.

 

Moon YeongHo nhắm thanh kiếm vào đầu anh.

 

“Đợi một chút, YeongHo!”

 

Chae YeonJoo chạy về phía họ khi thấy hắn đang cố giết KangWoo.

 

Moon YeongHo thường là một người rất bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc.

 

Thậm chí Chae YeonJoo đã quen hắn nhiều năm như vậy rồi nhưng còn chưa bao giờ thấy hắn mất bình tĩnh đến thế này.

 

Nhưng trước khi cô ta chặn đường kiếm của hắn, cơ thể của KangWoo biến đen, tan chảy và biến mất.

 

“Cá- Cái gì…?!”

 

Moon YeongHo hét lên trong sự ngạc nhiên.

 

Hắn quay xung quanh để tìm KangWoo đang biến mất.

 

Chát-

 

“Đây là đòn thứ ba.”

 

KangWoo đột nhiên xuất hiện từ cái bóng của anh ấy và đập tay lên lưng YeongHo.

 

Quyền năng của Sóng đánh mạnh vào cơ thể Moon YeongHo.

 

“Khụ!”

 

Hắn nôn ra máu, đổ rạp ra đất rồi ngất lịm đi.

 

“...”

 

Chae YeonJoo, người đang cố dừng cuộc chiến, nhìn vào KangWoo với cảm xúc trống rỗng.

 

Anh quay người về phía cô ta và bình tĩnh nói.

 

“Thấy không? Tôi đã nói, tôi mạnh hơn cô nghĩ mà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương