Quy Tắc Quái Đàm Lam Nguyệt
Chương 17: Chương 17

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nó há to miệng, bất ngờ cắn mạnh vào tai ta. Nhưng ta đã có đề phòng từ trước, lập tức nghiêng người thoát lui về sau.

Thấy phản ứng của ta, cái đầu ấy khẽ nhướn mày, giọng mang theo hứng thú hỏi:

“Ồ? Ngươi phát hiện có gì không đúng từ khi nào vậy?”

Ta chăm chăm nhìn nó, lạnh giọng đáp:

“Từ lúc bắt đầu… ta đã luôn hoài nghi Đường Tam Tạng.”

Ta hồi tưởng lại từng cảnh từng đoạn, rồi tiếp lời:

“Quy tắc của quái đàm, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện. Nếu thế giới này bị ô nhiễm, ắt hẳn phải có một nguồn ô nhiễm thực sự.

Ta vẫn luôn nghĩ mãi: ai mới là kẻ đặt ra những quy tắc này? Và tại sao hắn lại đặt ra chúng?

Câu hỏi thứ hai ta chưa thể biết, nhưng câu đầu tiên… ta mơ hồ đã có một phán đoán.

Lúc ta vừa đặt chân vào thế giới này, chính cái đầu lâu đeo trên cổ ta đã thì thầm nói cho ta biết quy tắc.

Ngay khi ấy, ta đã nghi ngờ cái đầu lâu đó. Ta nhớ rất rõ, trong nguyên tác từng viết:

“Phàm là đầu người bị ăn, ném xuống dòng Lưu Sa, đều chìm hẳn dưới đáy nước. Nhưng chín bộ xương đầu của người thỉnh kinh lại nổi bồng bềnh trên mặt nước, chẳng thể chìm. Ta tưởng là vật kỳ dị, bèn dùng dây xuyên lại một chỗ, lúc nhàn đem ra chơi đùa.”

Nói cách khác, những cái đầu lâu đeo trên cổ ta… đều là hóa thân luân hồi của Kim Thiền Tử. Mà Kim Thiền Tử là ai? Chính là Đường Tam Tạng.

Vậy nên, những quy tắc này — là do Đường Tam Tạng truyền cho ta.

Nó ngẩng mắt nhìn ta, hỏi lại:

“Chỉ dựa vào đó thôi sao?”

Ta lắc đầu, tiếp tục giải thích:

“Không chỉ như vậy.

Ở Đại Đường, trong kinh thư cũng từng đưa ra một chỉ dẫn khác: Trong các quy tắc ấy… có một câu là giả.

Khi ấy ta không thể đoán được câu nào là giả, nên chỉ đành liều mạng đánh cược.

Ta đã thử đặt gánh hành lý xuống, và thấy bên trong là một cái đầu người — chính là ngươi. Rồi ngươi lại nói mình không bị ô nhiễm…

Ngay lúc ấy, ta đã hiểu ra câu nói dối chính là câu nào.

‘Trước khi đặt chân đến Linh Sơn, trên đời chỉ tồn tại một vị Phật.’ — đó mới là câu nói dối.

Vì trong gánh hành lý của ta, chứa một cái đầu người, một đầu của vị thánh tăng. Nghĩa là, trên đường đến Linh Sơn, luôn tồn tại hai vị Phật!

Trước đó, ta chưa từng xem mình là một trong số đó. Nhưng đến khi Lý Thế Dân gọi ta là Kim Thân La Hán, ta mới hiểu — chân kinh đã được thỉnh trọn, mà ta cũng là một vị Phật.

Chính từ câu nói ấy, ta bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.

Thế giới này, Đường Tam Tạng dường như cố tình xóa sạch dấu vết của mình, khiến không ai có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Vì vậy, ta bắt đầu nghi ngờ: kẻ đứng sau mọi chuyện… chính là Đường Tam Tạng.

Một Đường Tăng, một Sa Tăng, hai tăng hai Phật, và cũng là hai vị Phật duy nhất chưa bị phát điên.

Điều đó chứng minh rằng câu: ‘Bất luận thời gian nào, ngươi vĩnh viễn không được đặt gánh hành lý trên vai xuống, nhưng chớ nên điều tra bên trong có gì.’ là quy tắc thật.

Vì nếu ta buông gánh, sẽ thả ngươi ra, và ngươi sẽ g.i.ế.c ta.

Đó chính là cái giá của việc phá luật.”

Nói xong, ta gằn ánh mắt về phía nó.

Nó trầm mặc giây lát, rồi bật cười lớn:

“Ha ha ha ha ha ha ha! Tốt! Hay lắm!

Đã biết mình phạm luật, vậy tiếp theo ngươi định làm gì?”

Phần thân dưới của nó từ từ động đậy. Trong Đại Lôi Âm Tự, đống thịt nát của Đường Tăng giả vừa nãy bay lên không trung, từng mảnh một ghép lại, tạo thành thân thể mới của nó.

Nó bước nhẹ một bước về phía ta, lạnh nhạt nói:

“Suốt dọc đường đi, những tăng nhân to lớn mà ngươi gặp… thật ra đều là nhục thân của ta. Còn cái đầu này… vẫn luôn ẩn mình trong gánh hành lý, âm thầm quan sát từng hành động của ngươi theo luật lệ.”

Ta chộp lấy con d.a.o róc xương bên cạnh, nghiến răng hỏi:

“Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?!”

Nó phẩy tay, vẻ mặt thản nhiên như không:

“Thế giới này đã sụp đổ rồi… Chỉ có những quy tắc mới, mới có thể chống đỡ một thế giới mới bắt đầu lại từ đầu.”

Tam giới của chúng ta đã bị một thứ tồn tại quỷ dị xâm lấn. Để cứu thế, Ngộ Không và Bát Giới đã g.i.ế.c ta, khiến ta trở thành một kẻ siêu thoát khỏi tam giới.

Cũng chính vì thế, Ngộ Không và Bát Giới phát điên, mang theo sự quỷ dị đó gieo rắc khắp Thiên Đình và Linh Sơn, nuốt chửng tất cả, khiến tiên phật đều biến mất.

Cuối cùng, chỉ còn lại ta có thể chống lại sự quỷ dị xâm lấn tam giới. Để làm được điều đó, ta đã đặt ra những quy tắc. 

Nhưng vì bản thân đã ở bên rìa ô nhiễm quá lâu, nên quỷ dị vẫn len lỏi vào tâm trí, khiến những quy tắc ta lập nên dần sụp đổ, kéo theo cả thế giới cũng bắt đầu mục nát.

Cho đến sau này, ta mới nhận ra, mỗi một quy tắc đều cần có người tuân thủ, thì mới trở thành trụ cột chống đỡ thế giới này.

Thế nhưng chúng sinh trong tam giới đã bị ô nhiễm toàn bộ, không còn ai đủ ý thức để nhận ra sự tồn tại của các quy tắc.

Vì vậy, nhất định phải có một kẻ chưa bị ô nhiễm xuất hiện, thực thi những quy tắc đó thì thế giới mới không sụp đổ. 

Ngoài ra, nếu muốn hoàn thiện thế giới quái đàm này, thì nhất định phải tiêu diệt tận gốc nguồn gốc của sự quỷ dị.

Chỉ khi thỏa mãn cả hai điều kiện đó, tam giới mới có thể không bị hủy diệt, chúng sinh mới có thể tiếp tục tồn tại.

Và cuối cùng, tại thế giới này, ta đã tìm thấy nguồn gốc của sự xâm lấn quỷ dị ấy.

Chính là ngươi.

Ta chỉ vào bản thân mình, ngơ ngác hỏi:

“Ta ư?”

Nó gật đầu, rồi nói tiếp:

“Không phải Sa Ngộ Tịnh. Mà là ngươi — bản thể thật sự của ngươi. Trước khi ngươi trở thành Sa Tăng, ngươi là ai? Trí nhớ của ngươi là gì?”

Nói đến đây, đầu ta đột nhiên đau nhói dữ dội, như có hàng vạn cây kim đ.â.m vào não. Những mảnh ký ức mơ hồ trỗi dậy trong đầu.

Ta… rốt cuộc là ai?

Ta cảm thấy não mình như bị xé nát, ôm đầu ngã vật xuống đất trong cơn đau đớn quằn quại.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Bây giờ, chỉ cần g.i.ế.c ngươi, thế giới sẽ trở lại bình thường.”

Nó từ từ giơ tay lên, động tác vừa dứt, ta lập tức nghe thấy vô số âm thanh như nổ tung trong đầu. Ngộ Không, Bát Giới, Trấn Nguyên Tử, Quan Âm Bồ Tát, và cả… Sa Ngộ Tịnh.

Tất cả như đang muốn lột da, róc xương ta, g.i.ế.c ta cho bằng được.

Đường Tam Tạng nhìn ta lạnh lùng nói:

“Đến nước này rồi, ngươi chắc chắn phải chết.”

Ta gắng gượng đứng dậy, cuối cùng cũng cố giữ được thân thể không đổ gục xuống.

Đường Tam Tạng liếc ta một cái đầy thương hại:

“Ngươi không cần phải giãy dụa vô ích nữa.”

Trước mắt ta giờ đã chỉ còn một màn m.á.u đỏ, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng ngay cả như thế, ta vẫn bật cười.

“Ngươi cười gì?” Đường Tam Tạng hỏi.

“Ta cuối cùng đã hiểu ra quy tắc cuối cùng rồi.”

“Tìm được chân kinh — đó mới là chìa khóa để giải quyết tất cả.”

“Ta đã hiểu sai suốt. Chân kinh không phải là kinh thư, không phải bất kỳ đoạn văn bản nào.”

“Tây Trúc thỉnh kinh đã hoàn thành. Thứ gọi là chân kinh, chính là Phật tính mà mười bốn năm Tây hành nhiễm lấy.”

“Chân kinh… chính là ngươi, Đường Tam Tạng.”

“Ngươi sai ở chỗ — sai ở chỗ ngươi không nên dẫn ta nhập vào thân xác này.”

“Ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Dù cho thế giới này bị quy tắc kiểm soát, nhưng nó vẫn không thể phản lại thiết lập ban đầu nhất.”

“Trong thiết lập nguyên bản của Tây Du Ký, ta là Sa Tăng — kẻ đã ăn thịt chín đời người thỉnh kinh.”

“Nếu theo lẽ thường, đời này ngươi phải dẫn ta cùng những người khác đi Tây Trúc thỉnh kinh, cuối cùng ngũ thánh chứng quả, thành Phật nơi Tây Thiên.”

“Nhưng ngươi không làm vậy. Ngươi thay đổi vận mệnh, xóa bỏ sự tồn tại của chính mình, khiến thế giới mặc định rằng Đường Tam Tạng đã c.h.ế.t ở Song Xoa Lĩnh.”

“Cho nên, trong mắt Sa Tăng hiện tại, ngươi chẳng khác gì đời thứ chín của người thỉnh kinh cả.”

“Đó chính là điểm yếu chí mạng của ngươi.”

Nói xong, ta há to miệng.

Một luồng sức mạnh không thể kháng cự trào dâng, lập tức hút Đường Tam Tạng vào bụng. Hắn vùng vẫy phản kháng đến điên cuồng, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được, bị ta nuốt sống.

Ngay sau đó, toàn bộ thế giới quay cuồng dữ dội, rồi rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Đường Tam Tạng biến mất.

Sa Ngộ Tịnh… cũng biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương