Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 47: Đạo tặc khói mê tái xuất
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Người..."
Vừa thấy không địch lại, Huyền Chiếu lập tức lên tiếng hô hoán, gọi người tới cứu mình.
Song đối thủ phản ứng cực nhanh, vừa thấy hắn há mồm lại tung thêm một quyền, linh uy cuộn trào mãnh liệt giải phóng ra ngoài trực tiếp bao phủ lên người hắn. Huyền Chiếu chỉ kịp hét một tiếng đã bị trấn áp rồi, chỉ đành cố gắng lùi ra sau, dự định tìm cơ hội để gọi phi kiếm ra. Thế nhưng không ngờ, ngay lúc hắn lùi ra sau, một hồ lô khói tinh xảo thình lình xuất hiện trong tay của người kia, phun thẳng vào mật Huyền Chiếu.
Trong chốc lát miệng hắn ngập tràn vị ngọt, đầu óc Huyền Chiếu dần trở nên mơ màng.
"Ha ha, đấu với đại gia à, ngươi còn kém xa lắm!"
Phương Hành biết Huyền Chiếu lúc này vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, hắn cố ý cười khẩy, đưa tay tháo chiếc khăn đen che mặt, nhấc chân đạp lên ngực Huyền Chiếu. Sau đó lột chiếc túi trữ vật bên thắt lưng của Huyền Chiếu xuống, mở ra nhìn thấy Thạch Tinh Tán đang nằm ở bên trong, ngoài ra còn có một số món đồ linh tinh khác nữa, tất cả đều là đồ tốt thì nhất thời bật cười đắc ý, tự lẩm bẩm: "May có Lưu Phong báo tin cho ta..."
Nói rồi, hắn lại đảo mắt nhìn xuống, vờ như phát hiện Huyền Chiếu còn chưa ngất đi nên dậm thêm một cước lên mặt Huyền Chiếu. Huyền Chiếu hự một tiếng, lập tức ngất đi, trước lúc bất tỉnh, hắn đã nhớ rõ cái tên "Lưu Phong".
Dù sao cũng đang ở trong đạo môn nên Phương Hành chẳng dám nấn ná lâu, hắn kéo Huyền Chiếu ném vào trong rừng trúc, còn bản thân thì nhanh chân bỏ chạy, tới một nơi yên lặng vắng vẻ đổi về lại dáng vẻ ban đầu, lúc này mới vui vẻ ngâm nga đi về.
"Trong thôn có một quả phụ tên là Tiểu Hoa, vừa đẹp người ngực lại còn to, nửa đêm không người nào đi gõ cửa, nàng ấy cầm chổi đánh ta..."
Về cơ bản chuyện phía sau không liên quan gì đến hắn, dù sao cũng chẳng ai đoán được là hắn.
Mạnh Huyền Chiếu động đến hắn cũng là cái xui xẻo của hắn ta. Trong Yêu Chướng Sơn, Phương Hành nuốt yêu đan của Yêu Cáp, tu vi tăng vọt. Sau đó hắn lại ở đó thêm vài ngày, săn bắt một số yêu thú nhị gia hoặc là tam giai để thu thập nội đan của chúng, ngâm vào rượu rồi uống như là linh tửu. Suốt ngày ăn cả tảng thịt yêu thú, uống từng ngụm rượu yêu đan lớn, tu vi được gia tăng thêm lần nữa, chỉ còn thiếu một chút là đạt đến Linh Động tam trọng điểnh phong.
Tên Mạnh Huyền Chiếu kia mới ở tu vi Linh Động tam trọng trung giai, cộng thêm việc Phương Hành có hồ lô khói giúp đỡ, Huyền Chiếu nào phải đối thủ của hắn?
Do đó, dù ở bên trong đạo môn nhưng hắn ta vẫn bị đạo tặc đánh cướp sạch sẽ.
Hôn mê khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng Mạnh Huyền Chiếu mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn chớp chớp hai mắt, nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh, từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, tiếp đó hắn vội vàng ngồi dậy, sờ lên người túi trữ vật đã sớm không cánh mà bay khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Bốp” một tiếng, hắn đánh gãy khóm tử trúc bên cạnh, khóm trúc kêu lên lắc rắc rồi ngã xuống, Mạnh Huyền Chiếu vừa tức vừa giận, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
"Là ai? Rốt cuộc là kẻ nào? Mà dám cướp đồ của ta ngay trong đạo môn?"
Mạnh Huyền Chiếu tức giận rống lên, hắn là nhị thế tổ đạo môn thực thụ, đây là lần đầu tiên nếm phải quả đắng như thế. Loại cảm giác kì lạ này khiến cho cõi lòng hắn trừ tức giận ra, còn cảm thấy có chút tủi thân...
Đó là Thạch Tinh Tán mình vừa mới lấy được mà...
Có Thạch Tinh Tán, cộng thêm sự giúp sức của thúc phụ nữa, tăng tu vi lên tới Linh Động tam trọng đỉnh phong, sau đó mời người quen bên Tê Hà Cốc luyện chế một viên Phá Giai Đan, chắc chắn trong vòng một tháng hắn sẽ vào được nội môn...
Thế mà hôm nay, mất Thạch Tinh Tán rồi, tất cả sôi hỏng bỏng không.
"Không được, ta nhất định phải điều tra, cho dù nhờ đến sức của thúc phụ, ta cũng phải điều tra cho ra người kia..."
"Hừ, người đó cao gầy, sử dụng khói mê..."
"Hả? Sao giống với tên đạo tặc trong truyền thuyết của đạo môn trước đó không lâu thế nhỉ?"
Mạnh Huyền Chiếu ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt dần dần híp lại: "Tốt lắm, khả năng cao chính là ngươi rồi. Ngươi cướp mấy kẻ gà mờ trong đạo môn rồi thì thôi đi, lại còn dám đến cướp cả ta, cho dù đào ba thước đất lên, ta cũng phải tìm ra ngươi..."
Mạnh Huyền Chiếu từ từ đứng lên, giận dữ thề thốt giữa rừng tử trúc lộn xộn.
"Nhưng mà ngoại môn nhiều người như vậy, làm sao tìm cho ra người đó đây? À, đúng rồi, lúc ấy hắn ta tưởng rằng ta đã bất tỉnh, nhỡ miệng thốt ra cái tên Lưu Phong, chắc chắn người tên Lưu Phong kia chính là tai mắt của hắn ta, tìm được Lưu Phong thì nhất định có thể tìm được hắn..."
Nghĩ như vậy, Mạnh Huyền Chiếu đè nén cơn lửa giận trong lòng, từ từ đi về hướng Phù Chiếu Đại Điện.
Thậm chí lúc này hắn đã nổi lên ý muốn giết người, vì vậy quyết định cho dù thúc phụ có trách mắng, hắn cũng sẽ kể chuyện này cho thúc phụ.
Mà lúc này Lưu Phong đang uống rượu ở một trúc lâu gần Thanh Khê Cốc với đám người Hắc Tam, cách hai người bọn chúng làm quen nhau cũng có chút thú vị. Lưu Phong thân là đệ tử cũ của đạo môn, mặc dù tu vi không cao song lại giỏi luồn cúi, với người yếu thì hung ác, còn với kẻ mạnh lại cực kì biết cách làm thế nào để khiến người ta vui vẻ. Cũng chính vì vậy, y đã làm quen với Hậu Thanh – người vừa vào đạo môn không bao lâu đã thể hiện thực lực kinh người.
Sau khi bị Phương Hành đâm bị thương, vết thương dần lành lại, nhưng y lại phát hiện ra bản thân vẫn chậm chạp không thể khôi phục thực lực, nguyên nhân chính là vì mười mấy đoạn gân chính trên cơ thể đều đã bị Phương Hành cắt đứt mất rồi. Dù nếu dùng hết của cải tích cóp suốt mấy năm qua đổi lấy linh dược, nghiêm túc chữa trị, sớm muộn gì cũng sẽ khỏi thôi, nhưng điều đó vẫn làm cho y vô cùng căm hận Phương Hành, thậm chí hận không thể lột da rút xương hắn.
Cứ như vậy, khi biết được tin tức Hậu Thanh dự định ra ngoài săn giết Mãng Khô Cáp từ Tiền Thông, y đã mừng rỡ đóng góp ý kiến cho Hậu Thanh, chính là dùng người làm mồi nhử, dụ giết yêu cáp. Kết quả Hậu Thanh rất vui sướng tiếp nhận ý kiến này, sau đó Lưu Phong liền ra mặt, thay Hậu Thanh đi tìm đệ tử chấp sự Hắc Tam của Thanh Khê Cốc. Sau một phen thỏa thuận ngầm, bọn chúng đã quyết định tất cả mọi chuyện.
Sau đó nữa, mọi việc đều thuận lợi, Hậu Thanh dẫn Phương Hành đi, có lẽ tiểu quỷ đó mãi mãi không còn cơ hội trở về nữa. Hắc Tam được chỗ lợi, mà Lưu Phong cũng báo được thù, thật sự là cả làng cùng vui, thậm chí còn kết bằng hữu với nhau.
"Tính toán thời gian, có lẽ cũng đến lúc Hậu sư huynh trở về rồi nhỉ?"
Lưu Phong hớp một ngụm rượu nhỏ, vui vẻ nói.
Hắc Tam đáp: "Thời gian cũng xấp xỉ rồi đấy, chắc trên đường về có hơi chậm trễ, với thực lực của Hậu sư huynh hẳn là không có gì đáng lo!"
Lưu Phong cười khẩy một tiếng: "Có lẽ bây giờ tiểu quỷ kia cũng đã thành phân Yêu Cáp rồi, khà khà, vừa nghĩ tới chuyện đó là lòng ta như được ăn nhân sâm vậy. Nào nào nào, Hắc Tam sư huynh, ta phải kính huynh thêm một ly..."
Hắc Tam bật cười thành tiếng, đắc ý nói: "Lưu sư huynh cần gì phải khách sáo như vậy, sư huynh đệ chúng ta cả mà. Ha ha, Hậu sư huynh ra tay hào phóng, ta cũng phải cảm ơn huynh đã giới thiệu cho ta một người tuyệt vời như vậy. Hi vọng y hoàn thành phù chiếu rồi, tu vi tăng tiến, sau khi tấn nhập nội môn, vẫn nhớ đến chuyện huynh đệ chúng ta đã từng giúp y chút chuyện nhỏ mà quan tâm đến hai ta một tí..."
Lưu Phong cười ha hả, đáp: "Hậu sư huynh là người trọng tình cũ, chuyện này có thể yên tâm!"
Nâng chén uống rượu xong, đột nhiên Lưu Phong lạnh lùng, quắc mắt nhìn về phía một người đang run rẩy đứng bên cạnh bàn, quát mắng: "Rót rượu!"
“Vâng... Vâng..."
Người kia từ từ tiến lại, cẩn thận bưng lên vò rượu rót rượu cho y.
Tất nhiên người đó là ‘Bàn đạo nhân’, trên mặt y chỗ xanh chỗ tím, bị người ta đánh chẳng ra hình người. Hai cánh tay run rẩy không thôi, có vẻ là trên người cũng có vết thương nên hai tay vô lực, đến cả vò rượu cũng bưng không vững. Dù đã cố gắng cẩn thận, rượu vẫn sánh ra một chút, dọc theo bàn chảy xuống đùi Lưu Phong, ‘Bàn đạo nhân’ lập tức trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
"Khốn kiếp, ngươi cố ý đổ rượu ra người đại gia à?"
Lưu Phong nhảy cẫng lên, giáng một bạt tai xuống mặt ‘Bàn đạo nhân’.
‘Bàn đạo nhân’ bị một tát ấy đánh cho ngã lăn ra đất, nướu lợi lẫn lộn, miệng đầy những máu, nhưng y hoàn toàn không dám kêu đau, vội vã quay người quỳ lên, liên tục dập đầu van xin: "Lưu sư huynh tha mạng, sư đệ thật không cố ý..."
Lưu Phong lại nhấc chân lên, đạp ‘Bàn đạo nhân’ ngã lăn quay trên mặt đất, lúc này mới ngồi xuống, cười khẩy nói: "Nếu đã tới đền tội thì phải có dáng vẻ của người đi đền tội. Hừ, chẳng phải ngươi bảo khoảng thời gian ngươi chịu không nổi, hi vọng ta có thể tha cho ngươi sao? Đơn giản lắm, hầu hạ bữa rượu này tốt vào, làm cho bổn sư huynh thấy vui thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, còn nếu ngươi muốn gây rối, ta bảo đảm cuộc sống của ngươi sẽ đau khổ hơn gấp mười lần..."
"Lưu sư huynh tha mạng, sư đệ thật sự không dám nữa..."
‘Bàn đạo nhân’ trực tiếp nằm bò ra đất khóc lóc, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
"Con mẹ nó, gào thét cái gì? Phiền chết đi được!”
Lưu Phong khẽ quát một tiếng, tiện tay bưng tô canh lớn trên bàn đập vào đầu ‘Bàn đạo nhân’.
‘Bàn đạo nhân’ không dám vận linh khí chống đỡ, máu tươi lập tức chảy dài, thịt gà hầm nhừ trong tô phủ đầy cả đầu.
"Kết giao nhầm bằng hữu sẽ phải chịu rừng phạt, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi hiểu ra phế vật thì mãi mãi không trở mình nổi!"
Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn một cái thật mạnh: "Đứng lên rót rượu!"
‘Bàn đạo nhân’ run lẩy bẩy, cũng chẳng kịp lau thịt gà trên đầu, vội bật dậy rót rượu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook