Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1032: Dù nàng ta có là ai, ta cũng đều yêu nàng ta

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Huyết Cửu tiền nhiệm tức giận nói: "Sợ sao, có điều đợi đến lúc đó, ta thật sự là không thể thủ hạ lưu tình với ngươi được nữa rồi. Đến lúc đó, chúng ta nên đánh ở bên trong Chiến Võng đi, để tránh cho việc ra tay quá đà."

Có thể trở thành một thành viên ở bên trong Huyết Thần doanh này, ý chí chiến đấu của vị Huyết Cửu tiền nhiệm này tuyệt đối là không tồi chút nào, ít nhất là không có bởi vì thực lực của Đường Vũ Lân mạnh hơn mình mà nhục chí ngay lập tức, ngược lại điều này lại càng kích thích thêm cho ý chí chiến đấu của y hơn nữa.

"Được." Đường Vũ Lân gật đầu đáp ứng.

Hắn đi ra khỏi Huyết Thần doanh, vội vội vàng vàng đi đến khu nghỉ ngơi.

Từ xa, Đường Vũ Lân đã có thể thấy được Long Vũ Tuyết, nàng đang ngồi ở trong một góc của một quán cà phê, trong tay đang cầm một tách cà phê nóng đang còn bốc hơi nước. Điều khiến cho hắn ngạc nhiên là hôm nay Long Vũ Tuyết không có mặc quân trang như thường ngày nữa.

Trên người nàng mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, mái tóc dài được chải theo kiểu tóc đuôi ngựa để rủ ra phía sau, trông rất gọn gàng mà lại thoải mái. Từ một bên có thể thấy được dung nhan xinh đẹp đó, hàng mi dài nhè nhẹ rung rinh.

Nếu so sánh với lúc trước thì giờ đây trông nàng đã bớt đi vài phần khí thế anh hùng mà lại thêm vài phần nhu mì thục nữ hơn rồi.

Đường Vũ Lân nhanh chóng đi đến phía trước nàng, ngồi xuống.

Hôm nay Long Vũ Tuyết có trang điểm nhẹ một chút, khiến cho nàng trông có vẻ rạng ngời hơn.

"Tới rồi sao?"

"Ừm, tới rồi. Có chuyện gì sao?" Đường Vũ Lân hỏi.

"Ngươi có muốn uống gì không?" Long Vũ Tuyết hỏi tránh sang một vấn đề khác, trong ánh mắt lại như có chút muốn trốn tránh cái gì đó vậy.

Đường Vũ Lân hướng về nhân viên phục vụ gọi một cốc cà phê đen, hắn ta từ nhỏ đã không thích uống sữa, do đó mà hắn cũng không thích bỏ thêm thứ gì khác vào trong cà phê.

Rất nhanh, một cốc cà phê tỏa ra hương thơm nồng ngạt đã được đặt ở ngay trước mặt hắn.

Hắn hiếu kỳ nhìn về phía Long Vũ Tuyết, hắn thấy được tâm trạng ngày hôm nay của nàng rõ ràng là có chút không bình thường, Đường Vũ Lân cũng không có lại hỏi thêm cái gì nữa cả, chỉ uống một ngụm cà phê xuống im lặng cảm thụ hương vị của nó, hương vị ấm áp có chút hơi đăng đắng nhanh chóng lan tỏa ra khắp cả cơ thể hắn, khiến cho tinh thần của hắn cũng trở nên sảng khoái hơn.

"Vũ Lân à, Giang Ngũ Nguyệt nói, hắn nói là ngươi đã có bạn gái rồi sao? Điều đó là thật chứ?" Long Vũ Tuyết đột nhiên ngước đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Đường Vũ Lân hỏi một câu.

Đường Vũ Lân có chút giật mình, vội vàng cười nói: "Ngươi thấy thế nào, ta lớn lên đẹp trai như thế này, có bạn gái rồi không phải là chuyện rất bình thường sao? Bộ có chuyện gì hả?"

Đúng vậy! Hắn ta rất ưu tú, có bạn gái rồi không phải là chuyện rất bình thường sao? Long Vũ Tuyết cũng hiểu rất rõ điều này, ở bên trong quân đoàn, phàm là những nữ Quân quan mà từng gặp qua hắn, gần như đều đối với hắn ta rất có hảo cảm, chỉ cần là hợp tuổi thì đã có không ít ngươi ôm ấp những mộng tưởng xa vời đối với hắn rồi. Chỉ là lối sống của hắn rất kín đáo, rất ít khi xuất hiện ở khu vực nghỉ ngơi, cho nên cũng ít xuất hiện ở trước mắt các nàng hơn nên mới không có cho các nàng nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc được với hắn.

"Ngươi rất yêu nàng ta sao? Nàng ta là người như thế nào?" Long Vũ Tuyết hỏi.

Đường Vũ Lân nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta rất yêu nàng ta. Còn về phần nàng ta là người thế nào ư? Nói thật ra thì ta cũng không thể nói rõ được. Lúc vừa mới quen biết được nàng, nàng ta vẫn luôn chủ động thân cận với ta, lúc đó ta cũng không hiểu rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Dần dần càng về sau, sự thân cận đó cũng càng lúc càng trở thành một thói quen từ lúc nào mà không hay, chúng ta là bạn học của nhau, mỗi một ngày đều cùng nhau tu luyện, mỗi một ngày đều có thể gặp gỡ lẫn nhau. Thời gian dài như thế cả hai bên cũng đã bắt đầu dần dần nảy sinh tình cảm với nhau."

"Rồi có một ngày nọ, không biết là tại làm sao, nàng ta đột nhiên bắt đầu xa lánh ta. Ta cũng không biết rõ lí do là tại sao lại như vậy nữa. Nhưng mỗi khi có chuyện quan trọng, nàng ta luôn xuất hiện ở trước mặt ta, thậm chí là có thể không tiếc mà dùng cả sinh mạng của mình để cứu lấy ta."

"Khi đó cả hai chúng ta đều còn rất non trẻ, ta cũng không biết là cái loại cảm tình này rốt cuộc là gì nữa. Nhưng ta biết, ở trong cuộc sống của ta từ lúc đó về sau đã không thể sống mà không có nàng ở bên được. Không biết từ lúc nào, nàng ta đã trở thành một phần quan trọng nhất ở trong cuộc đời của ta, nó mãi mãi không thể tách rời."

"Chúng tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn cũng như thử thách, chúng tôi đã từng bị chia cắt, lúc đó ta không thể tìm thấy nàng ấy. Nhưng vào thời khắc mà ta phải đối mặt với nguy cơ sinh tử đó, nàng ta lại một lần nữa đến bên cạnh ta, dùng cơ thể của chính mình để chặn ở trước người ta. Nàng là một con người rất khó hiểu, ta mãi cũng không thể hiểu rõ được nàng, vì thế mà ta cũng không biết là nàng ta rốt cuộc là người như thế nào nữa đây. Nhưng ta cũng biết được một số điều rất chắc chắn đó là nàng ta rất yêu ta và ta cũng rất yêu nàng ta, chỉ vậy thôi là đã đủ lắm rồi. Bất luận nàng ta có là ai đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ luôn yêu thương nàng."

Bất luận nàng là ai, ta đều yêu nàng.

Chỉ có chín chữ đơn giản này thôi, từ trong miệng Đường Vũ Lân thốt ra nghe mới hùng hồn làm sao, giống như là một tình yêu bất diệt trước mọi sóng gió, nguyện thề mãi mãi cũng không thể tách rồi.

Vốn ở trong lòng Long Vũ Tuyết vẫn còn có một chút hi vọng, nhưng vào thời khắc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng đã trở nên tái nhợt lại, tái nhợt vì sợ hãi.

Đường Vũ Lân giống như là không có thấy biểu cảm này của nàng vậy, hắn uống xuống một ngụm cà phê, nói tiếp: "Ta thích mọi thứ ở nàng, ta chỉ muốn nổ lực hơn nữa để trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn, về sau ta sẽ có thể có khả năng bảo vệ nàng được tốt hơn mà không phải để cho nàng ta phải bảo hộ ta thêm một lần nào nữa. Vũ Tuyết, ngươi có hiểu ý của ta không?"

"À! Ừm." Long Vũ Tuyết có chút gượng gạo gật đầu tán thành.

Đường Vũ Lân lúc này mới lại lần nữa hỏi lại: "Ngươi tìm ta là có việc gì sao?"

Long Vũ Tuyết cật lực lắc đầu, đứng người dậy, nói: "Không, đã không có chuyện gì nữa rồi. Ta đột nhiên sực nhớ ra là Sở Đặc Cần ở bên đó có một chút chuyện cần ta xử lý, ta đi trước đây nha." Nói xong, nàng có chút giống như đang muốn chạy trốn thứ gì đó vậy, trực tiếp lao thẳng ra bên ngoài mà đi.

Đường Vũ Lân cũng không có dõi theo bóng lưng của nàng rời đi, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống, uống cốc cà phê đen ở trong tay mình.

"Khốn nạn! Ngươi làm sao lại có thể tổn thương nàng ta như thế chứ?" Đột nhiên, có một cánh tay to lớn túm lấy cổ áo của hắn lại, đem hắn đang ngồi từ trên ghế xách lên.

Xem ra là một thân hình cao lớn ở phía trước mặt, Giang Ngũ Nguyệt phẫn nộ giống như là một sư tử hung dữ, ánh mắt của Đường Vũ Lân cũng trở nên trong trẻo dị thường.

"Bởi vì không muốn phải làm nàng ấy phải tổn thương về sau này nên ta mới muốn nói rõ cho nàng ta biết chân tướng sự việc mà thôi. Ta cũng không thể tác động đến việc nàng ta thích ai, nhưng ta ít nhất cũng muốn nói cho nàng biết, ta đã có người trong lòng của mình rồi. Đau ngắn tốt hơn là đau dài, đến đạo lý này mà ngươi còn

không hiểu nữa sao? Đừng có nói là ngươi muốn tác thành cho ta cùng với nàng ta đó nhé?"

Giang Ngũ Nguyệt ngây ngốc người lại, trong vô thức buông lỏng cánh tay túm Đường Vũ Lân lại, hắn ỉu xìu ngồi bệt xuống chỗ ở ngay chỗ đối diện với Đường Vũ Lân và là chỗ mà trước đó nàng đã ngồi, hắn đưa hai tay ôm đầu mình, vò đầu bứt tai nói: "Người nàng thích là ngươi, ta biết rất rõ điều đó. Dù cho ta có nói với nàng là ngươi đã có bạn gái rồi đi chăng nữa thì người nàng thích vẫn cũng sẽ là ngươi mà thôi."

Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, nói: "Cũng chính vì vậy nên ta mới muốn nói rõ với nàng, chuyện của ta và nàng thật sự là không có khả năng đâu! Vẫn là đau ngắn còn hơn là đâu dài thì tốt hơn."

Giang Ngũ Nguyệt gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Thật có lỗi quá, vừa rồi là do ta quá bốc đồng rồi, có điều ta thấy có vẻ nàng ta rất đau lòng đó. Ngươi cùng với nàng ta thật sự là ngay cả một chút tình cảm cũng đều không có sao?"

Đường Vũ Lân cầm cốc cà phê ra trước mặt, nói: "Trái tim của mỗi người đều giống như một cái cốc này vậy, khả năng chứa vật đều có giới hạn của nó. Mà cái ly này của ta sớm đã chứa đầy rồi. Nếu lại đổ thêm vào một chút thì sẽ bị tràn ra bên ngoài."

Giang Ngũ Nguyệt tức giận nói: "Hoa ngôn xảo ngữ cái gì chứ? Ngươi nói không có chính là không có, chẳng phải là được rồi sao?"

Đường Vũ Lân trợn trắng mắt nhìn đối phương, hắn cũng bất lực nói nói: "Thôi được rồi, đây chính là cơ hội để cho ngươi thể hiện đó, còn không mau đuổi theo nàng đi, còn ở đây nói chuyện luyên thuyên với ta cái gì nữa chứ? Vũ Tuyết là một cô gái tốt, ngươi phải cố gắng lên đó."

Giang Ngũ Nguyệt do dự nói: "Ta đi đuổi theo sao? Như vậy có được không đó?"

Đường Vũ Lân cũng bất lực, nói: "Đi đuổi theo lúc này thì chí ít vẫn còn có một chút hi vọng còn nếu không đi thì một chút hi vọng cũng không có đâu, tuỳ ngươi đó."

Trên mặt Giang Ngũ Nguyệt do dự nhìn hắn nói: "Trông có vẻ ngươi là một người rất sành sỏi ha? Đừng nói là trước đó ngươi hay thường dùng chiêu này lên các cô bạn gái của người rồi đó nha?

Đường Vũ Lân sững người lại, nói: "Dù sao thì ta cũng đã có bạn gái rồi, cái này gọi là thiên phú đó, chuyện này cũng không có liên quan gì đến việc có nhiều bạn gái hay không cả."

"Được rồi, vậy ta đi đây!"

Đưa mắt nhìn Giang Ngũ Nguyệt đứng người dậy, vội lao ra ngoài, nhìn bộ dáng đó của hắn giống như là vội muốn đi cướp pháp trường vậy, hắn sải bước nhanh chóng rời đi. Đường Vũ Lân cũng không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, với bộ dạng này của hắn ta, nếu muốn theo đuổi Long Vũ Tuyết, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng nha.

Uống xong cốc cà phê, trong lòng Đường Vũ Lân cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại, kỳ thực là ngày hôm nay trước khi tới đây hắn đã có dự cảm này rồi, Long Vũ Tuyết muốn nói với hắn chuyện gì, trong lòng hắn sớm đã đã câu trả lời thích hợp để trả lời lại rồi, hắn quyết không thể để dây dưa thêm nữa, đau ngắn còn hơn là đau dài, vẫn là nói rõ ràng với người ta như vậy thì sẽ tốt hơn.

Lúc này ở trong lòng hắn ngược lại lại cảm thấy được thả lỏng hơn nhiều, cũng ít đi vài phần ưu phiền.

Hắn đứng người dậy, duỗi thẳng cơ thể, thanh toán quân công cho ly cà phê, hắn đi ra khỏi khu nghỉ ngơi.

Hắn cũng không có về lại cư xá của mình mà lại cất bước thẳng tiến đi đến nơi cao nhất ở bên trong doanh địa của Huyết Thần quân đoàn.

Dưới tác động của từng cơn gió lạnh đến thấu xương cùng với gió ở trên núi, mỗi lần mà nó thổi lên trên người giống như là những mũi dao bén nhọn đâm lên trên người vậy, đổi lại là với một người thường, trong nhất thời nửa khắc ở dưới môi trường như thế này liền có thể bị làm cho đông cứng lại. Mà Đường Vũ Lân ở bên trong nơi băng thiên tuyết địa, chỉ có thể cảm nhận được từng trận từng trận phong khí băng lạnh truyền đến, thật sự là không hề cảm thấy thoải mái chút nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương