Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Chương 96: Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

"Mua đi mà!"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Cánh cửa bị đá vỡ tung, gió lạnh mùa đông gào rít ùa vào, trong chớp mắt đã thổi tan đi ánh nến ấm áp và hơi nóng từ lò sưởi trong hậu đường.

Nơi hậu đường của chính trạch phủ họ Chu, có năm người gồm Chu thái phó, con trai cả của Chu thái phó, thích khách, quản gia và một gia nhân. Tất cả đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, ai nấy cố gắng kiềm chế biểu cảm, đồng loạt quay ra nhìn hai người đang đứng ở cửa.

Khoảnh khắc tiếp theo, con trai cả của Chu thái phó bỗng nhiên rút mạnh thanh kiếm đeo bên hông. Lưỡi kiếm sắc bén rạch gió, tiếng xé gió chói tai vang vọng khắp hậu đường, kiếm quang lao thẳng đến cổ thích khách.

Nhưng có người phản ứng nhanh hơn, ngay khoảnh khắc hắn ta vừa động, Tần Đạc Dã đã lập tức ra tay. Vỏ kiếm Chỉ Qua bay thẳng ra ngoài, lao vun vút qua không trung, nện mạnh vào thân kiếm trong tay đối phương.

Vũ khí va chạm, tiếng kim loại vang dội, trường kiếm bật khỏi tay con trai cả Chu thái phó, xoay nửa vòng trên không rồi rơi xuống đất. Bàn tay hắn ta tê rần vì bị chấn động mạnh, lảo đảo lùi lại hai bước.

Vỏ kiếm Chỉ Qua sau khi va chạm thì đổi hướng làm vỡ nát món đồ sứ quý giá trên giá cổ, "rầm" một tiếng, mảnh vỡ văng ra tứ phía.

Quản gia Chu phủ phản ứng nhanh, lập tức nhặt một mảnh vỡ sắc bén dưới chân, lao về phía thích khách gần đó.

Thích khách cũng bừng tỉnh, lập tức lao đến nghênh đón, gia nhân trong phủ vội vàng chạy đến bảo vệ Chu thái phó.

Trong khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt Tần Đạc Dã sắc bén, y lập tức nhìn ra điểm mấu chốt của tình thế, lạnh lùng quát một tiếng: "Tần Huyền Hiêu!"

Tâm ý tương thông, không cần nhiều lời, hắn lập tức hiểu rõ ý y.

Tần Huyền Hiêu lướt khỏi sau lưng Tần Đạc Dã, thân thủ nhanh hơn lão quản gia già nua, chộp lấy cổ áo đối phương, xoay người hất sang một bên, rồi trở tay tung cú chỏ, cánh tay kéo theo đà đánh thẳng vào huyệt thái dương của thích khách.

Thích khách đã chịu cực hình suốt nhiều ngày, lại còn mang thương tích bỏ trốn suốt đêm nên phản ứng chậm chạp hơn hẳn. Chỉ thấy bóng áo đen lướt qua, ngay sau đó, trời đất tối sầm, gã ngã gục.

Tần Huyền Hiêu kéo thích khách đã bất tỉnh, trở về đứng bên cạnh Tần Đạc Dã.

Khung cảnh hỗn loạn dần lắng xuống, Tần Đạc Dã đứng ở cửa, lạnh lùng quan sát những người trong phủ họ Chu, y nhếch môi cười khẩy: "Sao thế? Các ngươi định giết người diệt khẩu để bịt đầu mối à?"

"Văn đại nhân hiểu lầm rồi." Sau một hồi hoảng loạn, sắc mặt Chu thái phó biến đổi mấy lần, ông ta cố nặn ra một nụ cười, khom người hành lễ với hai người họ. Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên gương mặt tròn béo, những thớ thịt chồng lên nhau, dưới ánh nến trắng bệch trong phòng trông càng thêm cứng nhắc, không còn vẻ hiền hậu ngày thường.

"Bệ hạ, Văn đại nhân." Ông ta cố giữ giọng điệu bình tĩnh: "Sao đêm nay các ngài lại đến nơi này?"

"Ồ, chuyện rõ ràng thế còn gì, thích khách chạy trốn, bọn ta đuổi bắt." Tần Đạc Dã nhàn nhạt đáp, như thể chỉ đang nói về một chuyện tầm thường, dáng vẻ y ung dung, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như lưỡi dao, đâm thẳng vào mắt Chu thái phó.

Y thong dong hỏi: "Có điều, ta rất tò mò, tại sao thích khách lại giống như có mục đích từ trước mà chạy thẳng vào Chu phủ? Còn nữa, sao Chu thái phó lại tự tiện quyết định, còn muốn giết gã?"

Chu thái phó sớm đã biết người trước mặt khó đối phó, từ lần săn thu trước, mỗi lần đấu khẩu, ông ta đều bị y dẫn dắt.

Giờ nghe hai câu chất vấn liên tiếp, trán ông ta không khỏi rịn mồ hôi lạnh, gió rét tháng Chạp bỗng trở nên buốt giá lạ thường. Ông ta dứt khoát lờ đi Tần Đạc Dã, chuyển ánh mắt sang Tần Huyền Hiêu. Chu thái phó bước lên một bước, rồi quỳ phịch xuống trước chân Hoàng đế.

"Bệ hạ, toàn bộ phủ họ Chu, tuyệt đối không có nửa phần mưu phản." Chu thái phó bước lên một bước về phía Tần Huyền Hiêu, thân hình ông ta mập mạp nhưng vẫn giữ dáng vẻ ngay thẳng, quỳ dưới chân Thiên tử, giọng điệu không kiêu ngạo, không khúm núm: "Toàn tộc họ Chu, một lòng vì giang sơn Đại Ngụy mà cống hiến hết sức mình."

Vừa nói, lão vừa liếc mắt về phía Tần Đạc Dã, ẩn ý trong ánh mắt không thể rõ ràng hơn. Lời lẽ cũng vậy, bề ngoài là khuyên bảo Hoàng đế nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhưng trong từng câu chữ lại không giấu nổi sự kiêu ngạo: "Từ thời Thành Liệt đế đến nay, tổ tiên gia tộc họ Chu đã được trọng dụng, nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều. Từ đó về sau tận tâm tận lực, đời đời nối tiếp mà cống hiến."

"Bệ hạ, hôm nay có thích khách đột ngột xông vào Chu phủ, thần lo sợ gã làm hại bệ hạ nên trong lúc hoảng hốt mới chưa kịp bẩm báo, chỉ muốn lập tức giết gã để trừ hậu hoạn. Nào ngờ lại bị Văn đại nhân vu cáo là giết người diệt khẩu, thần thực sự chạnh lòng."

Chu thái phó càng nói càng thấy mình nắm chắc lý lẽ, thẳng lưng tiếp tục: "Bệ hạ, gia tộc họ Chu tận trung báo quốc, lòng trung quân ái quốc sáng như nhật nguyệt. Mong bệ hạ đừng tin vào lời lẽ của kẻ gian thần hại nước hại dân. Văn Tình Hạc đột ngột xuất hiện, sự tình bất thường ắt có nguyên do, chắc chắn y có dụng tâm riêng để mê hoặc bệ hạ. Bệ hạ thánh minh, lão thần khẩn cầu bệ hạ sáng suốt phân rõ thị phi!"

Tần Huyền Hiêu: "..."

Đừng có nhìn hắn!

Câu này hắn có thể đáp được sao?

Lão già xảo quyệt này có biết mình đang ám chỉ ai là gian thần hại nước không?

Chủ nhân chân chính của thời kỳ trung hưng Đại Ngụy, Thành Liệt đế – Tần Đạc Dã đấy!

Hắn dám hùa theo sao?

Tần Huyền Hiêu lùi nửa bước, đứng ra sau lưng Tần Đạc Dã, nghiêng đầu thì thầm: "A Dã, ông ta chửi ngươi kìa."

Tần Đạc Dã: "..."

Trẻ con!

Rõ ràng Chu thái phó đang chuyển hướng vấn đề, đẩy cán cân lựa chọn vào tay Hoàng đế, ngôn từ chứa đầy ẩn ý.

Người xem, một bên là trọng thần được sủng ái, nhưng chỉ có một thân một mình. Một bên là thế gia trăm năm, công lao hiển hách.

Ép Tần Huyền Hiêu phải đưa ra quyết định.

Tần Đạc Dã không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ, ước chừng thời gian cũng đã đủ, y lấy ra một xấp mật thư từ trong tay áo, lạnh lùng quăng thẳng xuống đầu Chu thái phó đang quỳ.

Giấy trắng mực đen rành rành, từng tội trạng sáng tỏ như ban ngày.

Tần Đạc Dã nhẹ nhàng tiến lên một bước.

"Thứ nhất, tung tin đồn trong kinh thành, mê hoặc dân chúng."

Đôi ủng dạ đen giẫm lên trang giấy trắng.

"Thứ hai, lợi dụng chức quyền, nhúng tay vào khoa cử, bí mật trừ khử dị kỷ*."

*Loại bỏ, tiêu diệt những người hoặc thế lực không cùng quan điểm, đe dọa đến quyền lực hoặc lợi ích của cá nhân hoặc tổ chức nào đó.

Tần Đạc Dã dừng lại trước mặt Chu thái phó, cúi xuống nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Thứ ba, dung túng Châu mục Tị Thủy tham ô công quỹ, bóc lột bách tính."

Khi nhìn thấy Hoàng đế lùi bước, lòng Chu thái phó đã chùng xuống tận đáy, giọng nói của Tần Đạc Dã rơi vào tai ông ta nhẹ nhàng nhưng nặng tựa ngàn cân.

Dù vậy, những tội danh này vẫn chưa đủ.

Chỉ cần ông ta không thừa nhận.

Chu thái phó nghiến răng, đứng dậy đối diện với ánh mắt Tần Đạc Dã.

Chỉ cần không thừa nhận thích khách là do nhà họ Chu sai đến, những tội danh trước đó không thể nào kết tội chết.

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh trầm đục vang lên.

Một người bị trói chặt ném thẳng vào hậu đường.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào kẻ đó.

Là Giám chính mới nhậm chức của Tư Thiên Giám, chính là kẻ đã lén lút rời khỏi cung trong đêm, đến tửu lâu báo cáo hành trình của Hoàng đế ở chùa Hộ Quốc.

Phạm Quân chui qua cửa sổ vừa bị phá vỡ, quỳ một gối xuống đất: "Văn đại nhân, bệ hạ, do lời khai của Giám chính tiền nhiệm nên hắn ta đã thú nhận tất cả!"

"Ha." Tần Đạc Dã cười lạnh một tiếng, quay đầu chỉ vào thích khách đang bị Tần Huyền Hiêu kéo giữ, dứt khoát phán xét: "Thứ tư, hành thích Hoàng đế, nhân chứng vật chứng đầy đủ – tội danh mưu phản."

Gió lạnh lùa qua hậu đường, Chu thái phó trầm mặc đứng yên tại chỗ.

Ông ta không thể ngờ, gốc rễ trăm năm của thế gia họ Chu, lại có thể bị nhổ tận gốc chỉ trong một mùa thu đông ngắn ngủi.

Lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt ông ta nheo lại, nhìn về phía Tần Đạc Dã.

Từ khi người này xuất hiện, dường như không còn bất kỳ âm mưu nào có thể che giấu được nữa. Y như một chiếc lưới khổng lồ, từ bốn phương tám hướng vây chặt lấy nhà họ Chu, từng lớp từng lớp bóc trần tất cả.

Rõ ràng từ khi Châu mục Tị Thủy xảy ra chuyện, ông ta đã bắt đầu cảnh giác, tửu lâu bị tra xét cũng đề phòng. Nhưng vì chưởng quỹ của tửu lâu không bị Huyền Y vệ bắt đi, ông ta cho rằng họ không tìm được manh mối gì liên quan đến nhà họ Chu.

Ông ta cứ tưởng Hoàng đế chỉ có bấy nhiêu năng lực, không ngờ, kẻ đáng sợ nhất lại là người đứng bên cạnh Hoàng đế.

Người này đã sớm sắp đặt tất cả, giả vờ án binh bất động, sau đó diễn một vở kịch, bám theo thích khách thẳng đến Chu phủ.

Sao có thể như vậy? Một người có thể thâm sâu đến mức này sao? Dường như những âm mưu tranh đấu này chỉ là chuyện thường ngày đối với y. Rõ ràng mọi thứ đều ẩn giấu trong bóng tối, vậy mà y vẫn có thể nhìn thấu tất cả.

Đến lúc này, bất kỳ lời biện minh nào cũng vô nghĩa.

Nhân chứng vật chứng đã đủ.

Quả thật nực cười, Chu thái phó không ngờ được, đêm giao thừa lại có kẻ không về nhà đoàn viên, mà lại chọn cách ngồi ngoài trời rét buốt, canh giữ trong gió lạnh!

Đây là đêm giao thừa đấy!

Nực cười, quá nực cười!

Ông ta thua rồi, không oan chút nào.

Chu thái phó bỗng thở dài nặng nề: "Nếu đúng là nhà họ Chu ta làm thì sao chứ? Ban đầu kế hoạch là để thích khách tìm cơ hội khiến Hoàng đế bị thương nặng, còn ngươi thì không hề hấn gì, như vậy thì ngươi có rửa sạch nghi ngờ thế nào cũng vô ích... Không ngờ Lận Tê Nguyên lại đến nhanh như thế... Chủ nhân nuôi bọn chúng bao nhiêu năm, vậy mà chỉ nuôi được một đám vô dụng."

"Thừa nhận rồi?" Tần Đạc Dã nhướng mày nhìn ông ta.

"Thừa nhận thì đã sao chứ, Văn đại nhân? Ai cười đến cuối cùng vẫn chưa thể biết được đâu." Chu thái phó bỗng khẽ nhếch môi: "Nếu ta không nhớ nhầm thì ngươi sớm đã không còn là chủ của nhà họ Văn nữa. Hôm nay cứ mở to mắt mà xem đi, xem một gia tộc công khanh tích lũy qua bao đời có bao nhiêu bí mật."

Lời vừa dứt, từ hậu đường bỗng có vô số đao phủ tràn ra, trong chớp mắt đã bao vây kín mít toàn bộ gian sảnh. Bọn chúng mặc giáp nhẹ, tay cầm đao rìu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tần Đạc Dã.

"Bệ hạ à, dám đơn độc xông vào Chu phủ, vậy thì đừng trách lão thần không khách sáo." Chu thái phó cười khẽ, lớp mỡ trắng trên mặt rung rung đầy đắc ý, "Đến sáng mai thôi, khắp phố lớn ngõ nhỏ sẽ lan truyền tin tức: Đêm giao thừa, bệ hạ say sưa quá chén, vui thú hoang lạc, bất cẩn ngã xuống hồ, đuối nước mà chết... đúng là quốc vận không may..."

Hàn quang từ đao rìu lóe lên trong đáy mắt Tần Đạc Dã, nhưng sắc mặt y vẫn không hề thay đổi.

Chu thái phó thấy y bình thản như thế, không hề có vẻ hoảng hốt như trong dự tính, lòng chợt chùng xuống. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, ông ta bỗng thấy bất an.

Trong ánh mắt ấy, là mưu lược đã định.

Tần Đạc Dã bật cười khẽ, chậm rãi giơ tay, gõ một tiếng vang giòn trong không gian tĩnh lặng.

Chỉ một âm thanh thanh thúy, vang vọng giữa hậu đường tịch mịch.

Ngay giây tiếp theo, vô số Huyền Y vệ tràn ra từ bóng tối. Bọn họ khoác trường y đen tuyền, hòa làm một với màn đêm, chỉ có lưỡi đao mềm bên hông phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Soạt!

Vô số bó đuốc đồng loạt được thắp sáng bên ngoài Chu phủ. Ánh lửa soi rõ những mũi thương sắc bén, thương phong lấp lánh nhắm thẳng vào trong phủ. Lận Tê Nguyên dẫn theo Cấm Vệ quân trở về kinh thành, thân giáp chỉnh tề, bao vây Chu phủ trong nháy mắt.

Tần Đạc Dã vung tay chém xuống.

"Bắt lấy."

Huyền Y vệ và Cấm Vệ quân lập tức hành động.

Sự kháng cự của đám đao phủ chẳng khác gì trò trẻ con, chỉ trong khoảnh khắc đã bị trấn áp, Chu thái phó và thuộc hạ đều bị ép quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thấp, xếp thành một hàng dài.

Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu chậm rãi bước qua bọn chúng, từ hậu đường tiến vào chính viện. Tiếng tấu nhạc đã dừng bặt, phủ đệ nhà họ Chu rối loạn vô cùng. Kẻ thì hoảng loạn bỏ chạy, người lại ôm nhau khóc thảm. Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả đều bị Huyền Y vệ và Cấm Vệ quân áp giải đi.

"Thanh Huyền, lại đây." Khi ngang qua hành lang, Tần Đạc Dã bỗng dừng bước, gọi Thanh Huyền đến bên cạnh, "Đi lấy áo dày cho mấy cô gái vừa tấu nhạc ngoài hành lang lúc nãy đi, mang thêm ít rượu nóng. Trời lạnh thế này mà bắt người ta mặc phong phanh đứng ngoài trời, Chu thái phó đúng là không phải thứ tốt đẹp gì."

"Vâng."

Chuyện tịch thu tài sản không cần đến Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu đích thân xử lý nữa.

Bước ra khỏi Chu phủ, bọn họ chậm rãi đi vào con hẻm nhỏ.

Tiếng binh khí va chạm dần chìm vào phía sau, chỉ còn lại ánh sáng đèn lồng phủ lên những bức tường cổ kính.

Không khí năm mới lan tràn trong từng ngóc ngách, câu đối đỏ thắm dán trước nhà, ánh sáng cam từ khung cửa giấy chiếu ra bóng người đang quây quần bên bếp lửa. Cách một bức tường, có thể nghe thấy tiếng trẻ con cười khúc khích, từ xa vọng lại tiếng rao hàng đầy sức sống.

"Kẹo mạch nha, bán kẹo mạch nha đây!"

Vừa quẹo vào con phố, cánh cửa gỗ trong sân viện bật mở, ba cái đầu nhỏ ló ra.

"Mua kẹo không?"

Là giọng trẻ con lanh lảnh: "Ông ơi! Kẹo mạch nha bao nhiêu vậy?"

"Một miếng hai văn tiền, mua cả lạng thì rẻ hơn, hai mươi văn thôi!"

"Ôi chao, con không có nhiều tiền vậy đâu..."

"Hu hu, con cũng không đủ, chỉ có năm văn lẻ thôi."

"A huynh ơi! Huynh mua một lạng đi, chúng em nhất định sẽ ngoan ngoãn, ăn đến tận đầu xuân luôn, đi mà..."

Một thanh niên trẻ tuổi bước ra từ trong nhà, đưa tiền cho người bán, "Ông ơi, cân cho con hai lạng."

"Được ngay!"

"Ba đứa mang về cho bà nội và cha mẹ trước, không được ăn vụng đâu đấy."

"Quoa! Vâng ạ! A huynh tốt nhất trên đời luôn!"

Tần Huyền Hiêu bỗng tựa vào vai Tần Đạc Dã, cười nhẹ, giọng trầm thấp: "Bệ hạ của ta, ăn kẹo mạch nha không?"

"..." Tần Đạc Dã im lặng một thoáng, ánh mắt dừng lại nơi người bán hàng đang lấy từng miếng kẹo nóng hổi từ xe đẩy, môi y mím chặt, hồi lâu mới lên tiếng: "Ăn."

"Thế thì..." Giọng Tần Huyền Hiêu mang theo ý cười càng rõ hơn. Hắn ghé sát vào tai Tần Đạc Dã, hơi thở nóng ấm phả ra, mang theo chút hơi nước trắng nhạt, nhẹ nhàng phủ lên vành tai y.

Tần Đạc Dã nhắm mắt cũng biết hắn muốn gì, bèn đưa tay chọc vào eo hắn, giọng cứng cỏi: "Ừm, mua đi mà, đi mà."

Tần Huyền Hiêu bật cười lớn hơn, cả người mềm nhũn như chẳng có xương, cứ thế bám lên người Tần Đạc Dã.

Ông lão bán kẹo tìm lại mấy đồng bạc lẻ rồi tiếp tục đẩy xe đi, đột nhiên chạm trán hai bóng người ẩn mình trong đêm, giật nảy mình rồi kêu lên một tiếng.

"Ông lão này, cho ta một lạng kẹo mạch nha." Tần Huyền Hiêu đứng thẳng dậy, đón lấy gói kẹo bọc trong vải trắng từ tay ông lão, tiện tay ném sang một thỏi bạc: "Không cần thối lại đâu, về nhà đón giao thừa đi."

Dứt lời, chẳng chờ ông lão kịp phản ứng, hắn đã kéo Tần Đạc Dã chạy đi mất.

"Này!" Ông lão gọi với theo.

Gió mùa đông cuốn qua mái hiên phủ đầy tuyết. Hai bóng người len lỏi qua con hẻm nhỏ, thoắt cái đã nhảy lên bức tường cao, lại phóng thêm một đoạn đường trên những mái nhà, cuối cùng sóng vai đứng trên mép hiên.

Đêm giao thừa, vầng trăng sáng treo cao, những lớp tuyết chưa tan đọng lại trên mái ngói, tựa như từng lớp sóng bạc dập dờn dưới ánh trăng.

Họ trèo lên tửu lâu cao nhất kinh thành, đứng giữa những tầng lầu chồng chất, phóng tầm mắt nhìn vạn nhà sáng đèn.

"A Dã, nào, há miệng ra."

Tần Huyền Hiêu đưa viên kẹo đến bên môi y, hơi nóng vấn vít trước mắt, Tần Đạc Dã nghiêng đầu, cắn lấy viên kẹo rồi chậm rãi nhai.

Hương vị ngọt mềm lan tràn trong khoang miệng.

Tần Huyền Hiêu vươn tay ôm lấy eo y, hơi cúi đầu, cũng nếm được vị ngọt ấm của viên kẹo.

Khoảnh khắc sau, chuông trống trong bốn góc kinh thành đồng loạt vang lên, âm thanh dội khắp cả thành trì.

Vô số pháo hoa bừng nở trên nền trời đêm trong vắt, lộng lẫy dưới ánh trăng thuần khiết.

Muôn ánh sáng giao nhau, bừng lên rực rỡ như sao, tựa những cánh hoa đỏ lả tả rơi xuống đầy trời.

Đó là khoảnh khắc cuối cùng của năm Thiên Thừa thứ tư, cũng là giây phút đầu tiên của năm Thiên Thừa thứ năm.

Năm cũ và năm mới, giao thoa ngay lúc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương