Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên
Chương 81: Bỏ nhà ra đi

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Bắc Kinh vừa chớm hè, thời tiết và nhiệt độ đều ở trạng thái dễ chịu, không khô hanh như mùa thu đông, gió thổi nhẹ nhàng, hai bên đường ngập tràn sắc xanh của cây ngô đồng và cây hòe. Đến giữa hè, chúng sẽ trở thành những chiếc ô tự nhiên che mát cho người đi đường.

Một chiếc Maybach màu đen trang nhã lao nhanh trên con đường rộng lớn, hướng thẳng về phía sân bay.

Người phụ nữ ngồi ở ghế sau ăn mặc rất gọn gàng và sắc sảo. Chiếc blazer trắng ôm eo cao cấp toát lên phong thái của một nữ tinh anh chốn công sở, nhưng sợi dây chuyền cao cấp lộng lẫy trên cổ vẫn tố cáo bản chất hưởng thụ xa hoa của cô.

"Nhanh lên, nhanh hơn nữa." Cô ấy thúc giục tài xế.

Tài xế vẫn giữ tốc độ 60km/h, điềm tĩnh và ổn định. Anh ta nói: "Thiếu phu nhân, Chủ tịch Tạ đã dặn rồi, dù có gấp cũng phải bảo đảm an toàn của cô. Lái xe là chuyện nghiêm túc, không được sơ suất."

Dịch Tư Linh: "..."

Bên cạnh Tạ Tầm Chi toàn là người thế nào vậy, cổ hủ đến thế!

"Anh ấy không biết đâu. Nhưng đi 60 có phải là quá chậm không!"

"Thiếu phu nhân, Chủ tịch Tạ dặn chỉ được đi tối đa 60km/h..."

"!"

Giới hạn tốc độ là 70 cơ mà, 70, 70!

Dịch Tư Linh tức tối ngồi phịch xuống ghế, bĩu môi, sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ. Chết mất thôi, chết mất thôi! Trần Vi Kỳ, cái con người chết tiệt đó đột ngột xuất hiện, không để cô ấy có chút thời gian chuẩn bị, chẳng phải định dọa cô ấy sợ chết khiếp hay sao!

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay tư nhân Gulfstream G550 xuyên qua tầng mây dày đặc, hạ cánh ổn định.

Trần Vi Kỳ đang nằm trên ghế hàng không thoải mái ngủ bù. Đêm qua cô ngủ không yên, toàn mơ những giấc mơ rời rạc, lên máy bay mới cảm nhận được cơn mệt mỏi như núi đổ tràn đến.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô được tắm trong ánh nắng vàng nhạt, lớp trang điểm hoàn chỉnh, mịn màng, tinh tế, không hề để lộ dấu vết gì của việc khóc nức nở đêm qua, đẹp đến mức có thể sẵn sàng bước lên thảm đỏ bất cứ lúc nào.

Điều này nhờ vào việc trước khi lên máy bay, cô đã chườm đá suốt một giờ, còn đến thẩm mỹ viện làm liệu trình giảm sưng, cấp nước và làm lại toàn diện. Ngay cả mái tóc cũng được một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp làm xoăn.

Việc đến Bắc Kinh tìm Dịch Tư Linh là một quyết định rất bất ngờ. Cô không do dự chút nào, sáng quyết định đi, chiều đã xuất phát. Mấy ngày ngắn ngủi này, cô xem như một chuyến đi đổi gió.

Trần Vi Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng sau một năm rưỡi, gần hai năm kết hôn với Trang Thiếu Châu, cô lại làm ra một hành động trẻ con như bỏ nhà ra đi.

Buổi sáng, cô chủ động tìm Trần Bắc Đàn xin nhiệm vụ đến Bắc Kinh khảo sát. Trần Bắc Đàn nhìn cô đầy nghi ngờ, hỏi có phải cô vừa cãi nhau với Trang Thiếu Châu không.

Trần Bắc Đàn: "Ở trong nhà mà em còn đeo kính râm. Nhìn chẳng khác nào một người mù."

Trần Vi Kỳ hừ lạnh một tiếng, vẫn đeo kính râm trên mặt, toát ra vẻ lạnh lùng không quan tâm đến ai. Suốt cả buổi sáng, cô đeo kính râm trong tập đoàn, khiến mọi nhân viên đoán già đoán non xem rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí có nhân viên đoán cô vừa đi làm mí mắt hai mí, rồi bị mọi người cười nhạo không thương tiếc: "Đôi mắt hai mí của cô ba đã sâu đến mức như con lai rồi, còn cắt làm gì nữa? Chẳng lẽ lại bị bệnh rồi sao!"

Trần Vi Kỳ nhấc gọng kính râm to bản, cằm hếch lên: "Anh đeo kính trong nhà được, sao em không thể đeo kính râm? Đây là phong cách hôm nay của em, không hiểu thì đừng hỏi."

Trần Bắc Đàm: "..."

Tóm lại, cô cứ thế chạy đến Bắc Kinh – một nơi xa lạ, dù sao cũng có Dịch Tư Linh ở đó, cô thậm chí không cần nhờ trợ lý đặt khách sạn trước.

Chiếc Maybach có thẻ thông hành đặc biệt, chạy thẳng đến bãi đáp riêng tại sân bay mà không gặp trở ngại nào.

Dịch Tư Linh nhìn thấy Trần Vi Kỳ bước xuống từ máy bay tư nhân, vẫn xinh đẹp rạng rỡ, kính râm che gần nửa khuôn mặt. Chiếc vòng cổ đính kim cương hồng và vàng trên cổ cô đặc biệt nổi bật, cực kỳ khoa trương.

Dịch Tư Linh miễn cưỡng bước lên chào đón, chưa kịp nói gì đã bị Trần Vi Kỳ véo một cái vào má.

"Cô——— thật là vô ý tứ!"

Vừa nhìn thấy Dịch Tư Linh, Trần Vi Kỳ đã thấy bực bội. Nếu không phải vì cái người đáng ghét này đột nhiên tuyên bố đã ký hợp đồng với Chu Tễ Trì làm đại diện, khiến cô phải tìm kiếm lung tung trên mạng, thì cô đã chẳng cãi nhau với Trang Thiếu Châu.

Cô sẽ không khóc suốt cả tối qua. Và cũng chẳng phải bỏ nhà ra đi đầy xấu hổ như hôm nay.

Nụ cười của Trần Vi Kỳ rất nhạt, kính râm che khuất đôi mắt đầy mệt mỏi, nhưng vẻ ngoài của cô vẫn rạng rỡ, tinh tế đến hoàn hảo.

"Tôi đói rồi, muốn ăn một bữa tiệc lớn, chỗ ăn phải yên tĩnh một chút. Tôi còn chưa đặt khách sạn cho tối nay, cô đặt giúp tôi chỗ nào sang nhất ở đây, lấy phòng suite lớn nhất, không được keo kiệt."

"Tối nay tôi muốn uống rượu, cô phải đi cùng tôi. Rượu phải là loại đắt nhất, đừng mang loại bình thường ra đối phó với tôi."

"Bắc Kinh có chỗ nào vui không? Mấy ngày này cô phải dẫn tôi đi chơi, không được viện cớ dùng trợ lý hay tài xế để qua loa với tôi."

"Hửm? Chiếc Pullman này là xe cô dùng ở đây à? Không tệ, có gu đấy, cuối cùng cũng không chạy mấy chiếc xe kéo cũ nữa."

"Mấy ngày này, cấm cô tỏ ra tình cảm với chồng trước mặt tôi."

Dịch Tư Linh: "..."

Đời này cô ấy chưa từng thấy người phụ nữ nào phiền phức như thế. Giờ cô ấy chỉ muốn đóng gói Trần Vi Kỳ lại ngay tại chỗ và gửi trả cô về Hồng Kông.

Khi máy bay tư nhân của Trần Vi Kỳ hạ cánh xuống Bắc Kinh, một chiếc Rolls-Royce mang biển số ba vùng khác nhau đang chạy trên cây cầu vượt biển dài bất tận. Xung quanh là biển xanh biếc, bao la vây quanh.

Đây là con đường thuận tiện nhất, ngoài trực thăng, để đến khu Macao lân cận.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau nhắm mắt, hơi thở trầm lặng, điềm tĩnh. Từ khi lên xe, anh vẫn giữ trạng thái này. Thư ký Bạch ngồi ở ghế trước từ sáng sớm đã cảm nhận được cơn bão sắp đến. Cả ngày hôm nay anh ta luôn trong trạng thái căng thẳng, mãi đến khi sếp nhắm mắt lại, anh ta mới tạm thở phào nhẹ nhõm.

Trang Thiếu Châu không hề ngủ. Cơ thể mệt mỏi nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Thực tế, anh mất ngủ cả đêm qua. Nằm trên chiếc giường ở phòng ngủ phụ, anh chỉ cảm thấy không thoải mái ở đâu đó, một cảm giác nặng nề khó tả.

Trần Vi Kỳ vẫn còn ở trong căn nhà này, nhưng anh không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy cô.

Cô có còn đang khóc không? Cả đêm anh đều nghĩ về câu hỏi này. Nghĩ đến những lời mình đã nói, liệu có phải quá tàn nhẫn không? Cô đã khóc rất nhiều, khóc đến mức không còn giữ được mặt mũi, lần đầu tiên cô khóc dữ dội, không kiềm chế như vậy trước mặt anh.

Cô đang ấm ức điều gì? Ấm ức vì anh làm cô mất mặt, hay vì anh đã bóc trần lớp vỏ bọc giữa họ, khiến cô từ nay không thể tiếp tục giả vờ được nữa?

Hay là cô ấm ức vì anh đã hiểu lầm cô?

Hiểu lầm ư? Trang Thiếu Châu chỉ thấy điều đó thật nực cười. Mọi chuyện rõ ràng như vậy, anh không hề hiểu lầm cô.

Nhưng những giọt nước mắt đó của cô... thật khó để anh không đau lòng, thậm chí cảm thấy hối hận. Đêm qua, anh đã dậy hai lần, cầm chìa khóa phòng ngủ chính, lặng lẽ mở cửa bước vào để nhìn cô. Một lần là lúc ba giờ sáng, một lần khác là năm giờ sáng.

Lúc ba giờ sáng, Trần Vi Kỳ đã ngủ, nhưng giấc ngủ rất chập chờn. Trên gương mặt vẫn còn những dấu vết của nước mắt đã khô, làm căng làn da mịn màng của cô.

Lúc năm giờ sáng, cô đã ngủ say hơn, không còn trở mình nữa, nhưng lại co người thành một khối. Không biết từ lúc nào, chú chó nhỏ đã nhảy vào lòng cô, và cô ôm nó thật chặt.

Cô trông thật buồn bã, không chút cảm giác an toàn. Ánh trăng trong lành từ núi đổ xuống, chiếu sáng hàng lông mày đang nhíu lại của cô.

Trang Thiếu Châu không bế chú chó nhỏ ra khỏi lòng cô, chỉ đứng lặng bên giường nhìn cô rất lâu. Gương mặt chìm trong bóng tối của anh thoáng qua một chút dịu dàng khó nói thành lời.

Lần này, anh nhất định phải dạy cho cô một bài học. Anh không phải là người để cô tùy ý dối gạt và lừa dối. Ít nhất, cô phải hiểu rằng anh không phải là một người đàn ông mãi mãi bao dung, tốt bụng như vậy.

Chiếc xe lăn bánh trên cây cầu vượt biển, bên trong không gian được làm mát bởi điều hòa và tiếng ồn trắng của sóng biển, không ai nói một lời, bầu không khí nặng nề đến khó tả.

Chỉ đến khi vượt qua trạm kiểm soát và vào khu Đãng Tể của Macao, phong cảnh bên ngoài mới dần trở nên hào nhoáng, xa hoa.

Những đối tác đầu tư đến từ New York đều muốn ghé qua nơi này để giải trí. Là chủ nhà, tất nhiên Trang Thiếu Châu phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo: phòng nghỉ, bữa ăn, phòng giải trí riêng, người phục vụ, vệ sĩ... Mọi thứ đều được sắp xếp đâu ra đấy, nhưng anh không cần đích thân ở lại.

Anh cảm thấy ngột ngạt khi ở lại Hồng Kông, bởi nơi nào cũng gợi lên bóng dáng của Trần Vi Kỳ. Anh không muốn trở thành kiểu đàn ông yếu đuối hay mất kiểm soát. Có lẽ việc anh né tránh cô cũng là bởi đêm qua, con người mà anh thể hiện ra trước mặt cô không phải là hình ảnh anh muốn cô nhìn thấy.

Anh biết rằng mình đã cư xử thiếu kiềm chế. Cũng biết cô không thích điều đó. Có lẽ sau trận cãi vã tối qua, Trần Vi Kỳ đã thấy một con người khác của anh, và càng không thích anh hơn?

Chút tình cảm duy nhất ấy, có lẽ cũng chẳng còn.

"Sếp, tới nơi rồi."

Chiếc xe tiến vào một khách sạn sang trọng đông đúc du khách, rồi men qua vài khu vườn để tới một khách sạn phong cách vườn yên tĩnh hơn, dừng tại lối vào VIP.

Những khách sạn kiểu này thường giống như một thế giới thu nhỏ, đầy đủ mọi tiện nghi. Mặc dù mở cửa cho tất cả du khách trên toàn thế giới, nhưng bên trong luôn có những khu vực cao cấp chỉ dành riêng cho khách VIP.

Trang Thiếu Châu mở mắt, bình thản xuống xe. Bộ vest may đo thủ công ôm gọn lấy vóc dáng anh, cổ tay áo trắng đôi khi để lộ chiếc đồng hồ Patek Philippe đặc biệt từ Las Vegas.

Chiếc đồng hồ ấy luôn gợi nhắc anh về một đêm không thể quên, một đêm mà Trần Vi Kỳ hoàn toàn thuộc về anh.

Sòng bạc không phân biệt ngày hay đêm, chỉ có ánh đèn luôn rực rỡ, bầu không khí xa hoa và nguồn oxy trong lành không bao giờ cạn. Thời gian ở đây trôi qua rất nhanh. Trang Thiếu Châu đánh vài ván cùng vài vị khách, nhưng tâm trí anh ở đâu đó. Lúc thì anh ra ngoài hút thuốc, lúc lại quay vào chơi tiếp, thua vài khoản tiền lớn, những chồng phỉnh trôi đi như nước. Theo lẽ thường, adrenaline lẽ ra sẽ tăng cao, nhưng anh vẫn bình thản như mặt nước, tâm trạng không khá hơn chút nào.

Cả buổi tối, anh thường xuyên cầm điện thoại lên xem. Nhưng không phải để chơi, mà chỉ nhìn lướt qua màn hình chờ, như đang đợi tin nhắn của ai đó.

Đến khoảng 9 giờ tối, anh không thể kìm được nữa, gọi cho chú Huy để hỏi tình hình ở nhà.

Anh không hỏi Trần Vi Kỳ đã về chưa, chỉ hỏi: "Nhà thế nào rồi?"

Chú Huy buồn bã trả lời. Những bông hoa ông ấy chăm chút kỹ lưỡng không ai ngắm, ông ấy thở dài: "Mợ chưa về. Cậu không về thì chắc chắn mợ cũng không về."

Trang Thiếu Châu: "..."

"Tôi sẽ về muộn."

"Không phải cậu đang ở Macao à? Bây giờ đã 10 giờ tối, lái xe về cũng phải qua nửa đêm. Hay cậu nghỉ lại đó một đêm đi." Thực ra chú Huy muốn nói rằng, cậu có về cũng chẳng ích gì. Mợ đã đi Bắc Kinh rồi, về nhà cũng chỉ còn một mình cậu thôi.

Dưới ánh sáng lộng lẫy của đèn pha lê, Trang Thiếu Châu cúi đầu nhìn đầu xì gà đang cháy đỏ trên tay mình, "Tôi không ở lại đây. Dù muộn thế nào, tôi cũng sẽ về."

Anh từng hứa với Trần Vi Kỳ rằng sẽ không ngủ qua đêm bên ngoài. Dù muộn đến đâu, anh cũng phải về nhà. Anh chỉ muốn đợi cô ngủ say rồi mới trở về.

Với suy nghĩ đó, đến tận 11 giờ, Trang Thiếu Châu mới rời khỏi bàn đánh bạc. Anh thua sạch số phỉnh đã đặt cược với dáng vẻ phong độ, khiến các vị khách vui vẻ tận hưởng trọn vẹn. Anh lịch sự xin phép: "Thất lễ, tôi còn phải về Hồng Kông giải quyết công việc."

Chiếc Rolls-Royce đưa anh trở lại qua cây cầu vượt biển, quay về lối cũ.

Khi về đến biệt thự trên đỉnh núi, đã gần 2 giờ sáng. Chú Huy vừa ngáp dài vừa bước ra đón.

Trang Thiếu Châu bảo người giúp việc không cần bật hết đèn, sợ ánh sáng quá chói sẽ ảnh hưởng đến Trần Vi Kỳ ở tầng hai. Tối qua cô ngủ mà không kéo rèm, ánh đèn sẽ hắt lên.

"Cô ấy ngủ rồi à?" Trang Thiếu Châu vừa cởi áo vest vừa thờ ơ hỏi.

Trong lòng chú Huy chột dạ, ậm ừ đáp một tiếng.

Những tiểu xảo như vậy làm sao qua mắt được Trang Thiếu Châu. Anh nheo mắt: "Rốt cuộc... cô ấy vẫn chưa về đúng không?"

Chú Huy lúng túng, không biết phải trả lời ra sao. Trước sự truy vấn của Trang Thiếu Châu, ông ấy đành nói thật: "Mợ đi từ trưa rồi, đã cho người đến dọn đồ, hành lý lớn nhỏ đều mang đi cả."

Trái tim Trang Thiếu Châu như rơi xuống đáy vực. "Cô ấy về nhà họ Trần hay khách sạn Rosewood?"

Trần Vi Kỳ muốn sống ly thân với anh? Cô gái này... thật sự tuyệt tình như vậy sao?

Chú Huy oán trách nhìn Trang Thiếu Châu: "Mợ đi Bắc Kinh rồi. Bay chuyến chiều, giờ chắc đã đến nơi."

"Chuyện lớn như vậy, sao chú không báo trước cho tôi!" Giọng nói của Trang Thiếu Châu trầm hẳn, mang theo ý trách móc.

Chú Huy thở dài: "Nếu tôi báo trước, chắc chắn mợ sẽ không bao giờ về nhà nữa. Cậu không thể nhường nhịn mợ một chút được sao? Cứ nhất quyết phải ép cô ấy rời đi như vậy?"

Trang Thiếu Châu: "..."

Vậy là Trần Vi Kỳ đã lặng lẽ rời khỏi nhà. Anh siết chặt nút thắt cà vạt trên tay, các đốt ngón tay dần trắng bệch.

Anh đứng yên lặng trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt như lúc chạng vạng, không gian càng khiến căn phòng thêm u ám. Anh đứng rất lâu, lâu đến mức chú Huy bắt đầu lo sợ, sợ rằng cậu chủ sẽ phát điên.

Ban đầu, Trang Thiếu Châu định tháo cà vạt, nhưng sau cùng lại buông tay, siết nút thắt chặt hơn rồi khoác lại áo vest.

"Đặt vé máy bay đi Bắc Kinh cho tôi, chuyến sớm nhất có thể. Gọi cho Mike, hỏi xem Trần Vi Kỳ đang ở đâu."

Trần Vi Kỳ uống đến nửa say trong căn phòng suite sang trọng mà Dịch Tư Linh chuẩn bị. Chiếc bàn trà rộng lớn đầy ắp đồ ăn, cô đã thử qua không ít món mới mẻ mà cô chưa từng ăn ở Hồng Kông.

Sau một buổi tối ồn ào với Dịch Tư Linh, những muộn phiền trong lòng cô cũng vơi đi một nửa.

Trần Vi Kỳ không say, vẫn giữ được ý thức. Nhưng Dịch Tư Linh, một kẻ tửu lượng kém, đã uống đến mức nói năng lảm nhảm, thậm chí khi chồng cô ấy – Tạ Tầm Chi đến đón, cô ấy còn không nhận ra, cứ thế nép vào lòng chồng làm nũng, gọi anh ấy là Trần Vi Kỳ.

Trần Vi Kỳ hết sức bất lực, bị ép chứng kiến cơm chó đầy mồm, đảo mắt rồi bảo người giúp việc dìu mình vào phòng ngủ.

Cô không muốn nhìn đôi vợ chồng đó khoe ân ái nữa.

"Tửu lượng Mia kém, uống chưa hết một chai. Nhờ anh Tạ chăm sóc cô ấy nhé."

Tạ Tầm Chi gật đầu, lịch sự nói với Trần Vi Kỳ: "Cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy."

Từ diện mạo đến khí chất của Tạ Tầm Chi đều khác hẳn với những người đàn ông trong giới Hồng Kông. Anh ấy mang phong thái điển hình của phương Đông, vừa nho nhã vừa nghiêm nghị, toát lên sự uy nghi khiến người khác nể phục. Nhưng người đàn ông như vậy, lại đối xử với Dịch Tư Linh hết sức dịu dàng. Nửa đêm hai giờ, cô ấy gọi thì anh ấy đến ngay, không chậm trễ dù chỉ một giây.

Khi quay lại phòng ngủ, Trần Vi Kỳ vô tình ngoái đầu nhìn, thấy Tạ Tầm Chi bế Dịch Tư Linh lên như nâng niu một báu vật, hoặc như ôm một chú mèo mềm mại.

Khóe môi Trần Vi Kỳ nhếch lên, cô thu ánh nhìn lại. Cô nhớ Trang Thiếu Châu cũng từng ôm cô như vậy, vô số lần. Nhưng hiện giờ Trang Thiếu Châu không ở đây.

Cũng sẽ không ở đây.

Người đàn ông kiêu ngạo ấy, đã nổi cơn giận lớn như vậy, lại còn bị cô tát thêm một cái. Có lẽ vài ngày tới anh sẽ chẳng buồn bận tâm đến cô nữa.

Trần Vi Kỳ thở ra một hơi rượu, xoa xoa thái dương đang nhức nhối, rồi bảo người giúp việc chuẩn bị nước để tắm. Sau khi tắm xong, cô nằm xuống giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mùi rượu nồng nặc quanh quẩn, nhưng cô lại cảm thấy ngủ rất thoải mái, dù giấc ngủ không sâu vì cô khá khó ngủ ở nơi lạ.

Linda đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, tắt đèn, rồi nằm ngủ trên sofa trong phòng ngủ chính, không dám quay về phòng nhỏ ở tầng dưới. Cô chủ uống say, cô ấy phải ở lại trông chừng, đề phòng bất trắc.

Căn hộ rất yên tĩnh, các vệ sĩ nghỉ ở hai phòng kế bên. Lúc này là ba giờ sáng, nhưng thành phố lớn vẫn rực rỡ ánh đèn, dòng người không ngừng qua lại, như một con quái vật không dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Đến hơn bốn giờ sáng, gần năm giờ, có tiếng gõ cửa ngoài căn hộ. Linda giật mình tỉnh dậy, ngay sau đó nhận được một tin nhắn từ chú Huy: "Linda, cậu chủ đến rồi, đang ở ngoài cửa, phiền cô mở cửa giúp."

Linda ngạc nhiên, nhẹ nhàng đi xuống, nhìn qua mắt thần thì quả nhiên, cậu chủ đang đứng ngoài.

Trời ơi, đây là chuyện gì thế này?

Cô vội bật đèn ở sảnh, mở khóa cửa một cách cung kính, rồi mời anh vào.

Trang Thiếu Châu bước vào, không nói nhiều, chỉ hỏi vài câu về việc Trần Vi Kỳ hôm nay làm gì. Linda kể lại đầy đủ, sau đó cô bị chú Huy đưa ra ngoài căn hộ.

Linda có hơi lo lắng, nhưng chú Huy lắc đầu, ra hiệu rằng không sao.

Cửa căn hộ lại đóng lại. Lần này, trong phòng chỉ còn mỗi Trang Thiếu Châu.

Trần Vi Kỳ nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê, hơi rượu khiến cơ thể cô nóng bừng. Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, cô chỉ nghĩ là Linda, nên không mở mắt.

Trang Thiếu Châu đã cận kề sự kiệt sức. Từ hôm qua đến rạng sáng nay, thực ra đã sang ngày mới. Ba ngày qua, anh chỉ ngủ chưa đầy bảy tiếng.

Ngồi trên chuyến bay thương mại ồn ào, dù là khoang hạng nhất, tiếng động cơ vẫn làm anh mệt mỏi.

Giờ đây, nhìn thấy Trần Vi Kỳ nằm yên trên giường, cuối cùng trái tim anh mới được an ủi phần nào.

Anh thở ra một hơi, tiến đến ngồi bên giường, đặt tay lên trán cô. Đột nhiên anh khựng lại. Sao cô lại nóng thế này? Mồ hôi đầm đìa.

Anh tiếp tục thò tay vào chăn, cảm nhận cả một lớp mồ hôi ẩm ướt.

Trần Vi Kỳ cảm giác ai đó đang chạm vào mình, không vui, trở mình. Nhưng ngay sau đó, một chiếc khăn sạch sẽ lau nhẹ qua người cô, đưa đi hết những giọt mồ hôi nóng bức, chỉ để lại sự mát mẻ dễ chịu. Trong không khí thoảng lên mùi cam bergamot dễ chịu, nhưng lại pha lẫn chút bụi bặm của một người vừa trải qua hành trình dài.

"Ưm... Linda... cô đang làm gì vậy..." Trần Vi Kỳ cảm nhận phần cổ, ngực, nách, và eo mình đang được lau nhẹ, cô lờ mờ mở mắt.

Trong căn phòng tối đen, chỉ có vài tia sáng yếu ớt phác lên những đường nét sâu thẳm. Người ngồi bên giường không phải Linda, mà là một người đàn ông đang chuyên tâm lau mồ hôi cho cô, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

Trần Vi Kỳ nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, tưởng mình đang mơ. Cô ngập ngừng cất tiếng: "... Ai thế?"

Trang Thiếu Châu dừng lại, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, giọng trầm khàn vì mệt mỏi: "Em mong là ai?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nước mắt Trần Vi Kỳ suýt rơi. Trong đầu chỉ toàn câu hỏi: Sao anh lại đến đây?

Cô nghẹn ngào: "Chẳng phải chúng ta đang cãi nhau sao? Anh đến làm gì?"

Trang Thiếu Châu tiếp tục lau mồ hôi trên cánh tay cô, động tác dịu dàng.

"Cãi nhau thì em vẫn là vợ anh."

Bóng tối bao phủ lấy họ, không còn sự căng thẳng như đêm đó, cũng không còn những lời đối đầu gay gắt. Mọi cảm xúc mãnh liệt dường như đã lắng lại. Hoặc có lẽ cả hai đều nhận ra điều đó chẳng còn ý nghĩa gì ——— cãi nhau không có ý nghĩa, chiến tranh lạnh càng vô nghĩa hơn.

"Trần Vi Kỳ, lần sau em còn bỏ nhà ra đi, anh sẽ không đi tìm em nữa." Trang Thiếu Châu bất ngờ lên tiếng.

Nước mắt Trần Vi Kỳ lặng lẽ tuôn rơi: "Em không bỏ nhà ra đi."

"Chú Huy nói em mang theo bảy chiếc vali rời khỏi nhà. Không phải bỏ nhà ra đi thì là gì?"

"Em chỉ muốn tìm một nơi khác để suy nghĩ về tương lai của chúng ta."

Giọng cô nhẹ nhàng, nghẹn ngào giữa màn đêm. Làm sao Trang Thiếu Châu không nhận ra cô đang khóc, chỉ là anh không vạch trần điều đó.

Suy nghĩ về tương lai của họ.

Câu nói ấy mang trọng lượng quá lớn, nghiêm túc đến mức khiến trái tim anh đau nhói. Một trận cãi vã thôi, có đáng để cô suy nghĩ về vấn đề nghiêm trọng như vậy không?

Đáng để cô nghiêm túc đến thế sao?

Tương lai mà cô mong muốn là gì? Là sống riêng, là rời đi, hay là...?

Trang Thiếu Châu đột nhiên siết chặt năm ngón tay, nắm lấy chiếc khăn thấm đầy mồ hôi của Trần Vi Kỳ, giọng lạnh lùng, thậm chí như một lời cảnh báo:

"Trần Vi Kỳ, em đừng bao giờ nghĩ đến điều đó."

"Em nghĩ gì cơ?" Trần Vi Kỳ hỏi lại.

Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi: "Ly thân, chuyển đi, hoặc ly..." Anh dừng lại, không nói ra từ ấy vì cho là không may. "Tóm lại, em mơ đi."

Trần Vi Kỳ đột nhiên bật cười, vừa khóc vừa cười, giữa đêm tối tĩnh mịch khiến Trang Thiếu Châu không thể nắm bắt được cô. Cô như một nàng tiên cá bơi vào lãnh hải của anh, nhưng chưa chắc đã thuộc về anh. Cô muốn đi, anh căn bản không thể giữ được.

Khi Trang Thiếu Châu đang nghĩ cách, Trần Vi Kỳ bất ngờ ngồi dậy, đôi tay vòng qua cổ anh. Đó là một tư thế thân mật. Đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn anh, như muốn xuyên thấu linh hồn anh.

Khi Trang Thiếu Châu muốn né tránh ánh nhìn ấy, cô đưa tay giữ lấy khuôn mặt anh, buộc anh phải đối diện với mình.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hít thở hương thơm ngọt ngào, ấm áp trên người cô.

Giọng Trần Vi Kỳ nhẹ nhàng, rất dịu dàng, cực kỳ bình tĩnh: "Chiếc xe anh nói, là em cho một người bạn mượn. Cô ấy dùng chiếc xe đó để đón anh Chu đi ăn tối. Nếu em còn có ý gì với anh Chu, tại sao em lại để cô ấy dùng chiếc xe để đón anh ấy? Còn chuyện ở New York, em không biết, nhưng em có thể đảm bảo rằng đó không phải lời thật lòng của em. Thích anh chính là thích anh, không cần phải xin lỗi ai cả."

Trang Thiếu Châu lặng lẽ nhìn cô.

Cô nuốt khan, cổ họng như bị rượu thiêu đốt, nước mắt lăn dài trên má. "Em chưa từng nghĩ giữa chúng ta lại có nhiều hiểu lầm như vậy. Xin lỗi anh, Trang Thiếu Châu, là do em khiến anh hiểu lầm nhiều đến thế. Nhưng hôm nay em đã nghĩ thông suốt một điều. Chắc chắn là do cách em thể hiện chưa đúng, mới khiến anh nghi ngờ nhiều như vậy. Vậy nên giờ đây em cần phải nhấn mạnh lại một lần, anh nghe cho rõ."

"Em nói thích anh, là chỉ thích một mình anh. Là duy nhất, chắc chắn, một trăm phần trăm thích. Anh có hiểu không? Nếu không hiểu, em sẽ nói lại lần nữa."

Bàn tay cô áp lên gò má nóng hổi của anh, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của anh. Từng chữ, cô nói rõ ràng: "Em thích anh, là chỉ thích mình anh. Trang Thiếu Châu, anh rất đặc biệt đối với em. Em không thích so sánh anh với ai. Nhưng nếu anh cứ muốn em so sánh ——"

Khoảnh khắc đó, Trang Thiếu Châu như quên cả thở, trái tim anh dường như đang leo lên một đỉnh cao nào đó.

"Anh là người đàn ông mà Trần Vi Kỳ yêu nhất."

Cô đưa chiếc nhẫn ở ngón áp út cho anh xem. Dưới ánh sáng đêm, viên kim cương xanh phát ra ánh sáng lấp lánh, tựa như một trái tim màu xanh đang đập.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương