Thưa Quỷ Vương, Chúng Ta Bội Thu Rồi
-
Chapter 8: Người Truyền Bá Hạnh Phúc Ở Vùng Hoang Địa (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 8: Người Truyền Bá Hạnh Phúc Ở Vùng Hoang Địa (2)
Việc thu thập phân chim đã hoàn tất.
Một lượng lớn vỏ trứng cũng được thu thập như một món tặng kèm vậy.Giống như mở một gói mì ăn liền và thấy năm miếng rong biển bật ra kèm tiếng “tada!”—sự sung túc ấy! Như cảm giác lâng lâng khi gom đủ chín phiếu giảm giá thịt heo chua ngọt miễn phí từ quán Trung Quốc gần nhà, dán chặt bên hông tủ lạnh!
... Mang theo cảm giác ấy trong lòng, Kim Jangcheol quay lại lâu đài của Quỷ Vương.
Sau đó, anh triệu tập Zephyros và Baal.
“Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ làm phân bón.”
“Phân bón… ngài nói gì ạ?”
“Ngươi biết phân bón là gì không?”
Anh hỏi Zephyros.
Người đàn ông nọ đẩy kính và trả lời.
“Tôi đã từng nghe qua. Loài người hình như rải thứ gì đó lên ruộng trước khi bắt đầu canh tác. Họ gọi đó là phân bón.”
“Đúng rồi. Đó chính xác là phân bón. Nó cải thiện chất lượng đất và làm giàu dinh dưỡng cho đất.”
“Nhưng tôi chưa từng thấy nó hay tự tay làm nó bao giờ.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy ạ.”
“Tại sao không?”
“Vì không ai ở Vùng Đất Bị Bỏ Rơi biết cách làm phân bón ạ.”
“...”
“Ngay cả ngài Quỷ Vương cũng vậy.”
Zephyros liếc nhìn anh khi nói vậy. Ánh mắt đó khiến cơ bắp trên cổ Kim Jangcheol bất giác co giật. Đúng rồi, không lý nào mà Quỷ Vương Credos lại biết cách làm phân bón được.
“À hem.”
Kim Jangcheol hắng giọng một cách vô nghĩa. Sau đó, anh đặt một tấm thép titan dày ba lớp vô hình cộng thêm da mặt của anh nhạc sĩ Hoàng nào đó kết hợp với da mặt nam diễn viên họ Kim nào đó lên mặt mình.
“... Ừ, ngươi đúng. Trước đây ta không biết làm phân bón. Nhưng bây giờ thì ta biết.”
“Bây giờ hả, ngài nói cái gì vậy?”
“Đúng rồi đấy.”
Trong những tình huống như thế này, phải nở một nụ cười tự tin, thằng nào không biết xấu hổ thằng đó thắng.
Những lời nói dối chưa đủ wow sẽ rất dễ bị phát hiện, nhưng những lời nói dối trắng trợn, vô liêm sỉ lại thường hiệu quả đến bất ngờ.
Vậy nên...
“Ta đã thấy nó trong một giấc mơ.”
“...”
“Đúng vậy.”
“...”
“Vậy nên chúng ta cứ thử làm đi.”
“... Làm vậy có hợp lý không ạ?”
“Chắc chắn là không rồi. Tới ta nghe còn thấy khùng điên hết sức. Nhưng ta đã thấy một phương pháp chi tiết đến mức khó có thể bỏ qua được. Giống như ai đó đã cầm tay chỉ việc cho ta vậy.”
“Ý ngài là sao…?”
“Vậy nên nếu chúng ta thử, chúng ta sẽ biết liệu những gì ta nhìn thấy có hợp lý không, hay chỉ là mấy thứ vô nghĩa. Ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Ngài muốn xác nhận phương pháp đó liệu có thật sự hiệu quả không ạ?”
“Chuẩn luôn.”
“Nhưng nếu chúng ta thất bại…”
“Thế bây giờ ngươi nói xem chúng ta có gì để mất không?”
“...”
Zephyros nín họng.
Giờ nghĩ lại, những gì Credos nói chẳng sai tẹo nào. Mọi con quỷ ở Vùng Đất Bị Bỏ Rơi đều chẳng có gì để mất. Cái sự nghèo đói khốn khổ còn hơn nạn đói năm 1945 này gắn liền với cuộc sống hàng ngày của họ. Cơn đói ấy khủng khiếp đến mức họ phải ăn thịt nhau để có thể sinh tồn.
Nhưng ngay cả khi họ thất bại trong việc làm phân bón, thì có gì thay đổi không?
Họ chỉ đơn giản là vẫn phải nhịn đói thôi.
Rồi còn phải tránh bị đồng loại ăn thịt.
Rồi vắt óc nghĩ cách lấp cái bụng rỗng tuếch của mình dù chỉ là một chút.
Cũng giống như những gì họ đã làm cho đến nay - chịu đựng nỗi thống khổ của cái đói trong khi lang thang một cách vô định, chờ tới ngày mình sẽ ngã xuống và chết đi.
Đó chẳng phải là hiện thực mà phần lớn những người ở Vùng Đất Bị Bỏ Rơi phải đối mặt sao?
“Vậy nên chúng ta sẽ thử. Thất bại thì chúng ta cũng chẳng có gì để mất, và nếu may mắn, nếu những gì ta thấy trong giấc mơ là thật...”
“... thì có lẽ chúng ta sẽ nhìn thấy một tia hy vọng.”
“Chính xác.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
“Nhưng sao ngươi lại cắt lời ta?”
“Xin lỗi ngài.”
"Khiếp xin lỗi gì mà giả trân thế."
“Không phải đâu mà. Tôi thật sự xin lỗi ngài.”
“Ngươi nói cho qua thôi chứ gì.”
“Đương nhiên không phải rồi. Tôi thật sự muốn xin lỗi mà.”
“Chậc.”
Kim Jangcheol híp mắt lại, tạo vẻ như đang nhìn chằm chằm rồi giả vờ giận dữ với Zephyros. Tuy nhiên, trong lòng anh lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
‘Phù. May thế.’
Anh đã không bị phát hiện.
Trong thoáng chốc, trái tim anh như sắp rớt xuống đất.
Anh đã hoảng hốt khi nghĩ rằng, chỉ vì một chút sơ suất, danh tính thật của mình có thể bị lộ ra. Họ sẽ phát hiện ra rằng anh không phải là Quỷ Vương Credos thật sự. Cảm giác lo lắng khiến tay chân anh tê dại.
May mắn thay, cái mánh khóe liều lĩnh và thiếu suy nghĩ của anh có vẻ như đã thành công.
‘... Lần sau phải cẩn thận hơn mới được.’
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Địa vị hiện tại của anh vẫn còn mong manh lắm.
Những con Quỷ vẫn đang đói và tức giận vì cuộc xâm lược thế giới loài người đã bị hủy bỏ. Tứ Đại Quỷ Tướng có lẽ đang nhắm đến cái đầu treo lủng lẳng trên cổ của anh, và có lẽ Zephyros cũng không phải ngoại lệ.
Anh không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Đặc biệt là những điểm yếu liên quan đến danh tính của mình.
“... Vậy thì, Quỷ Vương Credos, xin hãy chia sẻ phương pháp làm phân bón mà ngài đã thấy trong giấc mơ cho chúng tôi biết với ạ.”
Một khoảnh khắc suy nghĩ và vài nỗi lo lắng thoáng qua trong tâm trí anh. Giọng nói của Zephyros cắt ngang dòng suy tư của anh. Kim Jangcheol nhanh chóng kiểm soát lại biểu cảm và ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên rồi.”
Mọi chuyện bắt đầu từ đó.
“Bước một! Xay, xay, xay!”
Anh xay tất cả các nguyên liệu.
Anh xay phân chim hải âu và vỏ trứng lấy từ vách đá. Anh đốt cháy và nghiền nát những cán gậy mục nát của những con quỷ cấp thấp để tạo ra tro.
Sau đó, anh trộn chúng với đất lấy từ các cánh đồng.
“Bước hai! Rải, rải, rải!”
Anh rải nước lên hỗn hợp phân bón đã pha trộn.
“... Nhưng Baal đang không biết phải dùng bao nhiêu nước ạ!”
“Chậc. Vẫn chưa cảm nhận được sao?”
“Baal thật sự không biết mà!”
“Lấy bao nhiêu mà chẳng được. Lại đây nhìn thử đi này. Ngươi thử lấy một nắm phân bón này bằng tay xem.”
“Baal không muốn chạm vào nó!”
“Sao vậy?”
“Nó hôi quá chừng!”
“Vậy thì ngươi muốn đói sao?”
“Baal đói dữ lắm!”
“Vậy thì phải làm theo lời ta nói chứ, đúng không?”
“... Baal sẽ làm ạ.”
“Ừ, ừ. Đây là phân hữu cơ. Nắm chặt nó trong tay đi nào.”
“... Hừmmm.”
“Ngươi nắm nó rồi thì thấy thế nào?”
“Lòng bàn tay của Baal thấy ẩm ướt lắm ạ.”
“Nhỉ? Nước bắt đầu thoát ra rồi, phải không?”
“Baal muốn lau tay quá!”
“Chờ một chút nữa nào. Cảm nhận đi. Thế này là hoàn hảo này. Vừa đủ để một chút nước rỉ ra khi ngươi nắm chặt. Không quá nhiều. Chỉ vừa đủ thôi - gần như là ít đến mức khiến ngươi khó chịu ấy. Nói thế đã hiểu chưa?”
“Baal hiểu rồi!”
“Tốt, tốt. Cứ dạy mấy con quỷ cấp thấp làm như vậy nhé.”
“Baal hiểu rồi!”
Một trong Tứ Đại Quỷ Tướng sải những bước chân nặng nề qua cánh đồng. Anh ta ra lệnh cho những con quỷ cấp thấp. Hàng trăm con quỷ bận rộn di chuyển khắp cánh đồng ủ phân bón.
Nhờ đó, họ có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo một cách suôn sẻ.
“Bước ba! Chồng, chồng, chồng!”
Họ chồng các lớp phân bón ẩm lên khu vực khô ráo. ét đến thời tiết lạnh giá, họ xếp đống phân bón cao khoảng 70cm. Phía trên, họ phủ lên đó một lớp lông chim hải âu dày như một chiếc chăn.
“... Thực ra thì tôi không hiểu lắm ạ.”
Zephyros, người đang giám sát việc phủ lớp lông chim lên đống phân bón, nghiêng đầu. Hắn vừa nói vừa khẽ nhíu mày.
“Nếu các nguyên liệu đã được nghiền nát, trộn với nước và hòa cho thật đều, vậy chẳng phải lúc đó phân bón đã hoàn thành rồi sao? Tại sao chúng ta phải làm thêm bước chồng lớp như này nữa ạ…?”
“Đây là một bước vô cùng quan trọng.”
“Một bước vô cùng quan trọng sao ạ?”
“Đúng rồi. Đây chính là quá trình lên men.”
Quá trình này là một bước cực kỳ cần thiết.
Mọi người thường nghĩ phân bón chỉ là một đống rác rưởi thối rữa, nhưng thực tế không phải vậy. Phân bón thực ra là một tập hợp sống của các chất hữu cơ.
“Thực ra, nếu đây chỉ là một đống rác thối rữa thì nó chẳng đem lại tác dụng gì cả. Phải là phân bón đã được lên men đúng và đủ thì mới được.”
“Và nếu không lên men phân bón... thì sẽ xảy ra vấn đề sao?”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
“Đúng vậy. Phân bón là chất phát tán ra khí amoniac. Chất khí đó cực kỳ độc đối với cây trồng. Nếu chỉ sử dụng không không như vậy mà không có quy trình lên men thì cây trồng sẽ chết hết, mọi thứ đều chết.”
“Vậy lý do chúng ta chồng nó lên như thế này là để cho nó trải qua một quá trình gọi là lên men sao ạ?”
“Đúng vậy. Ngươi nảy số nhanh phết đấy.”
“Nhưng…”
“Ngươi đang thắc mắc làm sao mà ta biết về quá trình lên men này, đúng không?”
“Vâng.”
“Ta thấy nó trong một giấc mơ.”
“...”
“Vậy nên ta muốn xác nhận lại liệu nó có thực sự đúng không.”
“...”
Zephyros nín họng luôn chứ biết nói gì giờ.
Rõ ràng là hắn còn muốn nói gì đó thêm.
Nhưng hắn có thể làm gì được nếu Kim Jangcheol đã luyện cái mặt mình dày như mặt đường đây?
‘Là giấc mơ đó, được chưa! Dù gì hắn cũng không thể nhìn vào giấc mơ của mình được!’
Vậy là - gạt cấp dưới thành công!
Kim Jangcheol mỉm cười hài lòng và tập trung vào việc làm cho phân bón lên men.
Trong nông nghiệp ở ngoài thực tế, phân bón đã lên men hoàn chỉnh luôn được ưu tiên khi có thể. Vấn đề duy nhất là phân bón đã lên men đầy đủ thường rất đắt. Vì vậy, nhiều người phải lựa chọn phân bón rẻ hơn, chưa hoàn toàn lên men, nhưng dù vậy họ cũng phải sử dụng nó một cách cẩn thận.
Ví dụ, họ có thể cần phải chờ ít nhất từ 7 đến 15 ngày sau khi mua phân bón về rồi mới trồng cây, hoặc họ sẽ sử dụng phân bón chưa hoàn thiện, mua từ năm ngoái sau khi đã để cho nó lên men nguyên một năm.
‘Giờ chỉ cần chờ đợi thôi.’
Trong khi phân bón từ từ lên men, ngày tháng cũng chậm rãi trôi qua.
Bảy mặt trời mọc, rồi bảy mặt trăng lên.
Vào thời điểm đó, Kim Jangcheol triệu tập các con quỷ cấp thấp.
Họ dọn sạch lớp lông chim phủ trên đống phân bón. Đám quỷ bị bắt phải đảo đều phân bón. Sau đó họ rải một lượng nước vừa phải lên đống phân bón. Tất cả chỉ để đảm bảo quá trình lên men diễn ra thật đều đặn.
Dĩ nhiên là việc này không dễ dàng chút nào.
Sở dĩ nói việc này không dễ dàng là do nồng độ amoniac cao ngất trời phát tán trong quá trình lên men.
“Ư a a a, cái mùi này-!”
“Mũi... mũi tao sắp hoại tử rồi mày ơi-!”
“Hự á á á á…↗”
Bịch.
“Ê, ê? Ổn không mày?”
“Tim thằng nay không đập nữa rồi kìa!”
“Mau cấp cứu cho hắn đi!”
“Nhưng chúng ta không biết nhóm máu của hắn là gì mà!”
“Chỉ cần biết cung hoàng đạo với MBTI là được rồi! Ép ngực nè! Ba! Bốn!”
“Hai ba dô!”
“... Phù khụ khụ!”
“Hắn sống rồi!”
“Chúng ta cứu được hắn rồi!”
Cảnh tượng hỗn loạn như bão Yagi quét qua. Kim Jangcheol không thể không nở một nụ cười khổ. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được một thứ cảm xúc khác, một thứ khó có thể diễn tả thành lời.
“...”
Những con quỷ cấp thấp, dù còn ngượng ngập nhưng vẫn kiên trì đảo trộn phân bón. Mỗi một con quỷ trong số họ đều chỉ còn da bọc xương. Nhìn kỹ thì đôi mắt của họ sâu hoắm, còn làn da thì vàng vọt, nhợt nhạt.
Thế nhưng, họ chẳng nói lấy nửa lời than vãn về công việc nặng nhọc này.
Tại sao?
Càng quan sát, anh càng biết được rõ ràng lý do tại sao.
“Nhân tiện thì, đội trưởng?”
“À. Sao thế?”
“Chúng ta không thể xâm lược thế giới loài người... nhưng vẫn ổn chứ, đúng không?”
“Ta không biết.”
“Nhưng mà. Nếu cái chuyện làm nông này thành công, chẳng phải điều đó có nghĩa là chúng ta cũng có thể sống sót như loài người - chỉ cần cày cấy và tự nuôi sống mình à?”
“... Ngươi nghĩ là có thể sao?”
“Vâng ạ?”
“Đừng có ôm mấy cái mộng tưởng viển vông đó nữa. Ngươi sẽ chỉ thất vọng mà thôi. Đây là Vùng Đất Bị Bỏ Quên đấy. Làm nông ấy à? Với cái mớ phân bón này hay gì gì đó hả? Ngươi nghĩ mấy cái thứ đó sẽ thay đổi được gì sao?”
“Nhưng mà…”
“Tại sao chúng ta làm vậy à? Vì lệnh cấp trên đưa xuống thôi. Nếu không tuân lệnh, chúng ta sẽ chết. Chúng ta sẽ trở thành miếng thịt trên dĩa những con quỷ cấp cao. Đó là lý do đấy, chúng ta làm thế cốt chỉ để kéo dài cái sinh mạng ngắn ngủi này thêm một chút.”
“Vậy... ra là vậy sao ạ.”
“Ừ. Nếu ta muốn con ta được sống lâu thêm một chút nữa, thì ta buộc phải sống sót. Một đứa trẻ của quỷ cấp thấp mất cha mẹ - ngươi có nghĩ đấy là con mồi dễ xơi hay không? Nhìn chúng thì ngươi chỉ thấy thèm đến rỏ dãi thôi.”
“A…”
“Ngươi cũng có con đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy thì im lặng làm theo lời ta đi. Đừng tỏ ra nổi bật. Đừng hy vọng quá nhiều. Đó là cách duy nhất để ngươi có thể sống sót.”
“Tôi... tôi hiểu rồi.”
“Tốt. Vậy thì đảo hết đống đó đi. Lười biếng một chút là sẽ bị nhớ mặt đấy.”
“...”
Liệu có phải vì giờ anh đã có cơ thể của Quỷ Vương rồi không nhỉ?
Nhờ vào khả năng cảm nhận cực kỳ nhạy bén, hơn hẳn khi còn là con người, Kim Jangcheol có thể nghe thấy được cả những lời thì thầm từ xa. Những tiếng rên rỉ của các con quỷ cấp thấp bị buộc phải đi đảo phân bón, những lời than vãn, và cả những lời cam chịu nghe đầy tuyệt vọng.
Anh nghe hết không sót từ nào.
"..."
Anh đã giết vô số con quỷ như vậy.
Dù chỉ là trong trò chơi.
Anh đã luyện tập cách giết chúng sao cho hiệu quả nhất.
Đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống hàng ngày của anh.
‘Có lẽ... có lẽ kẻ thật sự ác độc, giống như một con quỷ, không phải là chúng... mà là mình.’
Anh không hề muốn nghĩ như thế.
Nhưng một cảm xúc kỳ lạ cứ dâng lên trong lòng anh.
Và bằng cách nào đó, nó khiến anh nhớ về những ngày tháng học cao học của mình, khi anh bị lợi dụng không ngừng mà không có bất kỳ phần thưởng hay sự công nhận nào.
Có lẽ đó là lý do.
Lý do tại sao anh lại bước về phía họ.
“Các ngươi... đều đói cả à?”
"..."
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Không ai dám trả lời bừa bãi.
Dĩ nhiên, Kim Jangcheol đã biết rõ câu trả lời mém tí ra khỏi đầu môi mà họ đã nuốt vào.
Dĩ nhiên là họ đói.
Và họ rất mệt mỏi.
Có lẽ còn đầy oán giận nữa.
Kim Jangcheol không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt một hòn đá từ mặt đất. Sau đó, anh nắm chặt nó trong tay.
Rắc!
Móng tay anh để lại dấu vết trên hòn đá.
Anh đưa hòn đá có vết nứt ấy ra cho con quỷ cấp thấp gần nhất.
“Cầm lấy cái này đi.”
"... Thưa ngài?"
“Đây là phiếu ăn, thay cho bữa xế của các ngươi.”
Con quỷ cấp thấp trước đó đã nói với giọng đầy cam chịu, bảo rằng hắn sống chỉ để bảo vệ con mình, giờ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Kim Jangcheol.
Kim Jangcheol khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy. Các ngươi đói đúng không? Các ngươi bị kéo ra đồng làm việc, nhưng lại chẳng thể lấp đầy bụng, dĩ nhiên là các ngươi mệt mỏi, dĩ nhiên là các ngươi cảm thấy oan ức. Đó là lý do ta đưa cái này cho các ngươi. Ta không thể cho các ngươi thức ăn ngay lúc này. Nhưng thay vào đó, ta cho các ngươi cái này, quyền được nhận và thưởng thức bữa xế của mình một cách xứng đáng vào một ngày nào đó.”
“Quyền được ăn bữa xế…”
“Đúng vậy.”
“Bữa xế này... có ngon không ạ?”
“Hừm. Ta xin hứa, ngay tại đây, ngay lúc này, rằng nó sẽ ngọt ngào lắm, ngọt như mật ong vậy.”
“Ngài nói thật sao ạ?”
“Thật mà.”
Kim Jangcheol gật đầu.
Anh thật sự có ý đó.
Bữa xế được ăn khi làm đồng luôn luôn là ngọt ngào nhất. Một ngày nào đó, anh thực sự muốn để những người này nếm thử vị ngon đó. Anh cũng muốn họ biết rằng, nếu họ làm việc chăm chỉ, họ sẽ nhận được phần thưởng công bằng và xứng đáng.
Nhưng ngay lúc đó…
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
“À, nhưng mà, thưa ngài Quỷ Vương...?”
Một con quỷ cấp thấp ngập ngừng hỏi.
“Chắc tôi hiểu cái bữa xế này là gì rồi... đại khái thôi. Và, ừm... tôi hiểu là ngài hứa với chúng tôi điều đó. Tôi hiểu là chúng tôi cũng phải làm nông chăm chỉ, nhưng...”
“Nhưng?”
“Chỉ là... tôi có chút thắc mắc... chúng ta có gì để trồng không ạ…”
Con quỷ cấp thấp hơi co mình lại và liếc nhìn Kim Jangcheol với vẻ lo lắng. Thực ra rất nhiều con quỷ xung quanh cũng có cùng câu hỏi trong đầu.
‘Đây là Vùng Đất Bị Bỏ Quên. Cái gì để trồng cơ chứ? Không có cây trồng gì đáng giá. Chúng ta cũng chẳng gom được trái cây hay hạt giống gì từ thế giới loài người.’
Vậy thì, họ sẽ trồng gì đây?
Có thứ gì để trồng không?
Mọi người đều có suy nghĩ giống nhau.
Ở cái nơi này...
Trong Vùng Hoang Địa bị nguyền rủa này...
Ngay từ đầu đã chẳng có gì để trồng cả. Vậy Quỷ Vương đang nghĩ gì chứ? Câu hỏi cứ lặng lẽ lớn dần trong lòng mọi người, và tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kim Jangcheol.
Vào khoảnh khắc đó...
"Thứ để trồng ấy hả? Đương nhiên là có rồi."
"... Cái gì cơ ạ?"
"Ta nói là có đấy. Có thứ để trồng."
Quỷ Vương mỉm cười nhẹ nhàng, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Con quỷ cấp thấp chớp mắt.
"Ngài nói là có… nhưng ở đâu cơ ạ?"
"Còn ở đâu nữa."
Kim Jangcheol mỉm cười sâu hơn.
Trồng thứ gì à?
Ừ thì.
Ngay từ đầu nó đã tồn tại ở đó rồi.
Anh đã nhìn thấy nó rồi.
Từ ngay ngày đầu tiên anh nhập vào thân xác của Quỷ Vương.
Ở nhiều nơi, trong những góc khuất của đại sảnh lễ tế nơi lễ ra quân được tổ chức, và ngay cả lúc này. Họ chưa bao giờ nhận ra nó. Và dù có nhận ra, họ cũng không biết cách ăn nó sao cho an toàn, vì vậy họ không làm gì với thứ đó.
"Nhìn xuống dưới chân các ngươi đi."
"... Vâng?"
Con quỷ cấp thấp nhìn xuống theo lời Kim Jangcheol. Và ở đó, dưới chân hắn, một đóa hoa tím nhỏ bé đang nở rộ.
Một loài hoa bình dị.
Loài hoa này nở rải rác khắp Vùng Đất Bị Bỏ Quên.
Nhưng người ta cho rằng nó hoàn toàn vô dụng, không thể nào xoa dịu cơn đói cồn cào của họ.
"Đây là..."
Con quỷ cấp thấp không tài nào biết được.
Rằng đóa hoa nở dưới chân hắn chính là loài cây đã từng nuôi sống các đế chế vĩ đại ở dãy Andes của Nam Mỹ tại Trái Đất.
Một loài khoai tây hoang dã huyền thoại - giống loài đầu tiên mà bàn tay con người có thể trồng trọt.
Solanum tuberosum. (Raw là solanum stenotomum nhưng theo toai tìm hiểu thì Solanum tuberosum, hay khoai tây, mới là lương thực chính của các đế chế ở dãy Andes từ khoảng 7000 - 10000 năm trước.)
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook