Thưa Quỷ Vương, Chúng Ta Bội Thu Rồi
Chapter 11: Phép Màu Của Loài Cây Hoang Dã Nở Hoa (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 11: Phép Màu Của Loài Cây Hoang Dã Nở Hoa (3)

Hạnh phúc chính xác là gì?

Dù suy nghĩ thế nào cũng không ai có đáp án.

Dù có trăn trở đến mấy cũng chẳng thể hiểu được.

Mọi thứ đã như vậy suốt mấy ngày qua.

Và có lẽ, tình cảnh này sẽ vẫn tiếp diễn như vậy trong một thời gian dài - không, có thể là rất lâu.

"..."

NPC cấp 9990, Kim Chi Lão Luyện, hạ mắt xuống.

Một vũng máu.

Một vũng máu sống động lan rộng trên sàn. Tất nhiên là thế rồi.  Nó vừa mới được tạo ra – bởi chính tay anh.

“Phù.”

Anh ta phải đi xa đến mức nào mới có thể thoát khỏi Vùng Hoang Địa này đây? Còn phải lang thang bao lâu nữa mới đến được một ngôi làng của con người? Cho đến lúc đó, anh ta sẽ phải tiêu diệt bao nhiêu kẻ thù rồi biến chúng thành vũng máu đây?

Dẫu vậy, anh vẫn không biết.

Chỉ có một điều anh biết chắc.

Rằng anh đã hoàn toàn chán ngấy cái cảnh chỉ biết tàn sát và chiến đấu này rồi. Đối với một người như anh ta - người đã mất đi mục tiêu của mình - tất cả những điều đó đều trở nên vô nghĩa.

"..."

Ngay lúc đó, máu trên sàn từ từ chảy về phía anh ta. Anh ta bất giác lùi lại một bước trong khi bản thân còn không nhận ra. Anh ta đột nhiên cảm thấy vui. Vui vì đôi giày của mình không bị dính máu. Vui vì những dấu chân anh ta để lại sẽ không mang theo mùi máu.

‘Mình không bao giờ muốn...’

Anh không muốn trở lại cuộc sống chiến đấu trong một vòng lặp vô tận ấy nữa.

Có lẽ là mười chín lần - đó là số kiếp sống mà anh đã từng trải qua.

Những ký ức mờ hồ về những kiếp sống chợt ùa về

Anh không muốn lặp lại những gì anh đã làm lúc đó.

"..."

***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )

***

Vậy nên anh sẽ bước đi.

Đến một nơi không có những cuộc đấu tranh phi nghĩa.

Đến một nơi mà anh có thể sống cuộc đời yên bình.

Anh không biết nơi ấy ở đâu.

Nhưng một ngày nào đó - anh sẽ đến một mái nhà, nơi mà anh có thể dựng nên một cuộc sống an yên.

“… Đi thôi nào.”

Trong hang động mờ tối.

Có lẽ là biên giới để ra khỏi Vùng Đất Bị Lãng Quên. Có thể là cái tổ nơi mà hạnh phúc thật sự có thể tìm thấy. Mặc dù lúc này, đó hãy còn là một điểm đến chưa được chỉ mặt đặt tên.

Bước chân của Kim Chi Lão Luyện tiếp tục hướng về phía đó.

Hạnh phúc chính xác là gì?

Chỉ cần nhìn trước mặt là rõ

Những thông báo đổ dồn vào tầm mắt anh.

Chứng kiến cảm giác đó hiện rõ mồn một.

Và có lẽ, từ giờ trở đi, chuyện này sẽ thỉnh thoảng xảy ra - không, có thể là khá thường xuyên chứ.

"..."

Kim Jangcheol ngẩng mắt lên.

Cửa sổ thông báo.

Một cửa sổ thông báo sáng rõ xuất hiện trước mắt anh. Tất nhiên là thế. Nó vừa mới bật lên. Được kích hoạt bởi thành tựu mà anh đã đạt được.

Ding dong!

[Một số thành viên trong lực lượng của Quỷ Vương đang trải nghiệm một cảm giác hạnh phúc trọn vẹn với hương vị của sự no đủ.]

[Cảm giác hạnh phúc mà họ đang cảm nhận hoàn toàn là món quà từ bạn.]

[Điểm Hạnh Phúc đầu tiên đã được tích lũy.]

[51 Điểm Hạnh Phúc đã được tích lũy.]

[Điểm Hạnh Phúc hiện tại của bạn: 51]

‘Phù.’

Vậy là Điểm Hạnh Phúc thật sự tồn tại.

Thật ra, suốt thời gian qua anh luôn bán tín bán nghi.

Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ lúc anh cứu Baal ở vách đá cheo leo ven biển, khi lần đầu tiên nhìn thấy thông báo về Điểm Hạnh Phúc. Anh đã cảm thấy khá vui, nhưng lại không thể hoàn toàn tin vào điều đó. Anh muốn xác nhận. Nhưng chẳng có cách nào để làm được chuyện đó.

‘Dù sao thì, tất cả chỉ số hạnh phúc của mấy tên quỷ sống trong Vùng Đất Bị Bỏ Hoang này đều đã bị phá hủy hoàn toàn.’

Ôm chặt cái bụng đói cồn cào là dáng vẻ mặc định của chúng!

Những khuôn mặt tái nhợt vàng vọt vì đói là điều quá đỗi bình thường!

Và chẳng có ngày nào là trên mặt chúng nở nổi một nụ cười!

Chẳng kẻ điên nào lại cảm thấy hạnh phúc trong tình cảnh như thế. Trong hoàn cảnh như vậy, việc tích lũy Điểm Hạnh Phúc gần như là không thể.

‘Vì vậy, để thử nghiệm - và để khích lệ niềm tin vào việc trồng khoai tây - mình đã làm ra Chuño.’

Và với mức phản ứng như thế này, anh đã thành công vang dội.

Nhờ vào đó, anh kiếm được tận 51 Điểm Hạnh Phúc.

Anh có đủ điểm để mua một phần chỉ số của Quỷ Vương Credos.

‘Tốt. Mình sẽ thử sử dụng nó vào tối nay, khi mình ở một mình... còn bây giờ...’

Kim Jangcheol hướng sự chú ý về phản ứng của những con quỷ cấp thấp.

Từng quỷ một đều đang khóc vì xúc động.

Dĩ nhiên rồi.

Bởi vì khoai tây rất ngon.

Bởi vì khoai tây là một món quà.

Bởi vì khoai tây đáng yêu đến lạ.

Anh có đang đùa không?

Không hề. Anh hoàn toàn nghiêm túc.

Nếu có ai đó đến thăm Ronald González (nam, 41 tuổi, độc thân), một nông dân Bolivia từ vùng cao của dãy Trung Andes, và bất ngờ xoa má anh ta vào giữa đêm, hỏi: "Ê người anh em! Cậu nghĩ sao về khoai tây?" — họ chắc chắn sẽ nhận được cùng một câu trả lời.

Và đám quỷ cấp thấp này ấy à?

Chúng còn làm lố hơn nữa.

Tại sao?

‘Bởi vì chúng đã phải chịu đói và cuối cùng cũng được ăn đồ ăn thực thụ của con người một lần nữa!’

Để công bằng mà nói, bản thân Chuño không phải là một món ăn cực kỳ ngon. Nói một cách chính xác, đó chỉ là khoai tây sấy khô - thực chất là món snack khoai tây thôi.

Đó là lý do tại sao Chuño chỉ thực sự nổi bật khi kết hợp với các gia vị khác. Là một món ăn khô, nó hấp thụ gia vị giống như mì ăn liền ngấm nước dùng, mang lại sự bùng nổ vị giác ngay tức thì.

Nhưng bây giờ hả?

Không có nguyên liệu để làm gia vị.

Vậy nên anh chỉ vung muối lên.

Và ngay cả vậy thì cũng đã đủ lắm rồi.

“Ư… khịt…!”

“… Khịt, hức!”

“Rắc rắc rắc!”

Dù cổ họng họ có thể khô khốc, dù miệng họ chắc chắn rất khô, họ vẫn tập trung để thưởng thức từng chút hương vị còn lại. Một số con quỷ thiếu kiên nhẫn, những kẻ đã nuốt xong Chuño, giờ đây đang liếm sạch tay, cố chấm mút những gì còn sót lại.

Dù mỗi con quỷ chỉ được cho hai miếng Chuño - và dù mỗi miếng chỉ to như thể nó anh em ruột thịt của một quả cà chua bi - thì họ vẫn phản ứng như vậy.

Thành thật mà nói, đó là một chút bất ngờ thôi.

Anh đúng là hy vọng họ sẽ thích.

Nhưng anh không ngờ họ lại xúc động đến vậy, đến mức rơi nước mắt.

“…”

Những con quỷ cấp thấp này - họ là những con quỷ được phân công ở gần Lâu đài Quỷ Vương, nên được coi là cấp cao trong đám quái vật nhỏ. Khi anh mới chơi trò chơi này, mỗi con quỷ trong số họ đều mang một hình tượng đáng sợ.

Nhưng cảm giác này là gì đây?

Tại sao lòng anh lại tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ như vậy chứ?

Liệu anh có nên làm thêm một ít Chuño nữa không?

“Chậc.”

Kim Jangcheol nhanh chóng xua đi những cảm xúc kỳ quái vừa mới tràn đến. Sau đó, với vẻ mặt bình thản, anh nói với tất cả mọi người.

“Cái này ăn được không?”

“Dạ… có ạ, thưa ngài Quỷ Vương!”

“Cảm ơn ngài rất nhiều!”

Những câu trả lời của chúng lũ lượt vang lên, tràn đầy cảm xúc chân thành. Điều này làm anh càng cảm thấy lạ lùng hơn.

Kim Jangcheol cố tình ngẩng cằm lên và hỏi lại.

“Vậy, có ai ở đây còn nghi ngờ về giống khoai tây dại này nữa không?”

“…”

***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )

***

“Không ai à?”

“Dạ không có, thưa ngài!”

“Thật sao?”

“Dạ thật, thưa ngài!”

“Thật không?”

“Dạ, thật sự không có ạ!”

Những con quỷ cấp thấp đồng thanh hô lên, giọng đầy chân thành. Họ thực sự đang trải qua cảm giác kết hợp giữa ngạc nhiên và kinh ngạc.

Bởi vì Chuño ngon sao?

Cái đó cũng đúng.

Trong số những con quỷ cấp thấp đang tụ tập ở đây, có một số con đã gần một tháng không ăn gì. Ngay cả với những con quỷ đã quen với cái đói thì họ cũng đã đạt đến mức độ không chịu đựng nổi nữa rồi.

Và rồi, giữa lúc đó, họ được cho ăn cái gì đó có thể ăn được - dù chỉ là khoai tây sấy khô. Và không chỉ vậy - nó còn được nêm muối rất chi là ngon nữa!

Họ thấy cực kỳ hạnh phúc.

Ở cái nơi mà họ không thể mong đợi được điều gì.

Vào một khoảnh khắc mà họ không thể tưởng tượng nổi.

Họ chưa bao giờ dám hy vọng mình sẽ có thứ gì đó tử tế để ăn. Họ chưa bao giờ tin rằng mình có thể lấp đầy bụng bằng một món gì đó có hương vị gần giống với đồ ăn thật.

Hơn nữa, bụng họ được lấp đầy một cách dễ chịu.

Những miếng Chuño nhỏ bé, sau khi nuốt vào, đã hút ẩm như mọi đồ ăn được sấy khô khác và nhanh chóng trương ra trong bụng họ.

Một làn sóng no nê, dâng đầy bụng họ! Cảm giác hiếm hoi và xa lạ của sự no đủ, được trao cho những kẻ đã cảm thấy bản thân mình hoàn toàn vô dụng trong vũ trụ bao la này!

Và đó chưa phải là tất cả.

‘Miệng mình… không đau chút nào.’

Hắn đã ăn được hai miếng Chuño, và miệng hắn vẫn hoàn toàn bình thường.

Đúng là một điều quá kỳ lạ.

Ngày xưa, khi họ không thể chịu đựng cái đói và buộc phải đào khoai tây dại để ăn, chỉ cần cắn vào củ khoai tây, một cảm giác tê liệt đã lan ra khắp miệng. Ngay cả khi nuốt một hay hai miếng cũng chỉ đổi lấy những cơn đau bụng dữ dội.

Nhưng bây giờ thì sao? Không có hiện tượng nào giống vậy xảy ra. Tất cả bọn họ đều ổn.

Đúng vậy.

Mọi lời tuyên bố táo bạo của Quỷ Vương đều là sự thật. Tất cả những hành động tưởng chừng vô nghĩa ấy - sấy khô, nghiền nát, và phá hủy khoai tây theo những cách kỳ lạ - đều có ý nghĩa riêng.

‘… Quỷ Vương, ngài là tuyệt vời nhất!’

‘Quỷ Vương thật sự là thiên tài…’

‘Giờ nhìn lại ngài ấy mới thấy, Quỷ Vương trông có vẻ… đẹp trai đấy nhỉ?’

Năm mươi con quỷ cấp thấp, được ban phước lành bởi ân huệ của Chuño. Một lớp màng bọc mang tên ngưỡng mộ nhẹ nhàng bao phủ đôi mắt họ khi họ nhìn về phía Kim Jangcheol.

Kim Jangcheol không bỏ sót những cảm xúc trong mắt họ.

“Được rồi. Ta hiểu các ngươi cảm thấy thế nào. Khoai tây - không quá tệ, phải không?”

“ĐÚNG VẬY, THƯA NGÀI!”

“Vậy các ngươi nghĩ mình cần làm gì từ bây giờ đây?”

“…?”

***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )

***

Kim Jangcheol nở một nụ cười ẩn ý với họ.

“Các ngươi cần phải truyền tin đi, đúng không?”

“…!”

“Từ giờ trở đi, hãy đi gõ cửa nhà hàng xóm, những người ở trước, sau, thậm chí cả những người trên lầu mà các ngươi thường xuyên tranh cãi vì họ làm ồn - hãy truyền tin đến mọi nơi. Hãy bảo họ rằng có cách ăn khoai tây dại mà không bị bệnh. Rằng chính ta đã làm việc đó trở nên khả thi. Vậy nên bây giờ họ phải đi đào khoai tây dại và mang chúng đến Lâu Đài Quỷ Vương.”

“C-chúng tôi hiểu-”

“Nói lớn lên xem nào.”

“CHÚNG TÔI ĐÃ HIỂU, THƯA NGÀI—!”

“Tốt. Những ai làm tốt sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt là Chuño. Vậy thôi. Giải tán.”

Kim Jangcheol khẽ phất tay.

Đám quỷ cấp dưới tản ra với vẻ mặt đầy hứng khởi.

Lúc ấy, Zephyros, người đã lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

“… Nhìn tốc độ họ di chuyển, có vẻ họ rất háo hức để truyền tin đi khắp nơi đấy ạ.”

“Có vẻ vậy.”

“Ngài đã lên kế hoạch từ đầu rồi phải không?”

“À, đại khái là thế.”

“Ngay cả hương vị cũng vậy?”

… Rắc!

Zephyros vừa hỏi vừa cắn một miếng Chuño, nét mặt có chút bối rỗi lẫn bất ngời.

“Thật lòng mà nói, tôi không ngờ hương vị lại như vậy.”

“Không ngờ được à?”

“Không ạ. Vì dù gì tôi cũng nhìn thấy cảnh Đại Tướng Baal giẫm lên những củ khoai tây nhão nhoét ấy.”

“Nghe có vẻ như ngươi không kỳ vọng nhiều nhỉ.”

“Thì, chân của Đại Tướng Baal đâu có thơm nức tiếng đâu ạ.”

“Này, đó gọi là hương vị của đồ tự tay làm đấy.”

“Không phải... là làm bằng chân ạ?”

“Dù sao thì...”

Kim Jangcheol thở hắt ra một hơi sắc lẹm, nét mặt không đổi.

“Nhờ vậy mà mọi người hẳn là đã tin tưởng vào khoai tây dại. Họ sẽ truyền tin đi. Thế là đủ rồi.”

“Vâng. Khi tin đồn lan ra, những quỷ khác sẽ bắt đầu đào khoai tây dại với cảm giác mong đợi hơn.”

“Và họ sẽ mang thật nhiều bao khoai tây tới Lâu Đài Quỷ Vương.”

“Ngài định biến chúng thành Chuño và phân phát ra cho chúng quỷ ạ?”

“Một phần thôi.”

“Ngài bảo "một phần" sao ạ…?”

“Lỡ ta làm hết số đó thành Chuño thì chúng ta ăn gì vào năm sau bây giờ?”

“À, vậy thì…”

“Ngươi hiểu rồi chứ?”

“Vâng. Ngài sẽ dùng một phần để làm Chuño dự trữ và trồng phần còn lại ở cánh đồng mà ngài đang chuẩn bị ạ?”

“Chính xác. Ngươi hiểu vấn đề rồi đấy.”

Như dự đoán, Zephyros rất sắc bén - hắn hiểu ngay. Kim Jangcheol mỉm cười hài lòng rồi tiếp lời:

“Trồng chúng, nuôi lớn, rồi nhân giống.”

“Rồi sau đó lấy một số trong đó làm Chuño dự trữ, còn phần còn lại…”

“Ừ. Đó là ý nghĩa của nông nghiệp mà, đúng không?”

Chỉ đơn giản có vậy thôi.

Và nếu việc đó thành công thì sao?

Sẽ không còn nạn đói nữa.

Đó chính là kế hoạch của Kim Jangcheol.

Nhưng rồi...

“Ngươi không có gì muốn nói với ta à?”

“Cái gì cơ ạ?”

“Như kiểu ngươi rất cảm động, hoặc xúc động. Giống như mấy con quỷ cấp dưới khác ấy.”

Kim Jangcheol hỏi Zephyros.

Hắn không hề nhúc nhích. Với biểu cảm lạnh lùng thường thấy, hắn rút ra một cuốn sổ nhỏ.

“… Năm 320 của Kỷ Nguyên Quỷ Vương, Tháng X, Ngày XX. Quỷ Vương Credos tinh tế hỏi tôi liệu tôi có cảm động hay xúc động không…”

“Gì cơ?”

“… Khi tôi không phản ứng và tiếp tục ghi chép biên niên sử, ngài ấy tỏ ra thất vọng rõ ràng và phản ứng lại với câu nói: "Gì cơ?"…”

“Này, ngươi làm cái gì vậy?”

“… Ngài cứ tự nhìn đi ạ.”

“Ngươi đang ghi lại mọi thứ ta làm đấy à?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Vì việc ghi lại mọi hành động và lời nói của Quỷ Vương vào biên niên sử chính thức là một trong những nhiệm vụ chính của tôi ạ.”

“Nhiệm vụ chính? Biên niên sử? Ngươi ghi lại từng chút từng chút một những gì ta nói và làm à?”

“Vâng. Ngài không biết sao?”

“…”

Không, Kim Jangcheol không hề biết.

Anh chợt cảm thấy bối rối.

“Cái này là gì vậy, ngươi đang viết Biên Niên Sử Triều Đại Joseon à?”

“Biên Niên Sử Triều Đại Joseon là gì?”

“…”

“Để tham khảo, cuốn biên niên sử tôi đang biên soạn gọi là ‘Biên Niên Sử Chính Thức về Triều Đại Quỷ Vương.’”

“Chậc. Đó là cái tiêu đề chung chung và nhàm chán nhất mà ta từng được nghe đấy.”

“Và nội dung của nó sẽ được lưu trữ vĩnh viễn tại Đại Sảnh Lưu Trữ của Vùng Đất Bị Lãng Quên. Và đương nhiên là luôn mở rộng cửa cho tất cả mọi người đến xem rồi.”

“…”

“… Quỷ Vương rõ ràng là đang cố giữ vẻ đẹp trai ngầu lòi trông không hợp lý mấy khi nghe thấy lời bình luận đó…”

“Đừng có ghi mấy cái này!”

“… Ngài ấy kêu lên rồi phản đối…”

“…”

“… và nhắm mắt lại như thể đã thật sự tức giận rồi…”

“…”

***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )

***

Kim Jangcheol nhìn lên trời trong câm lặng, lòng chùng xuống với nỗi thất vọng không tên.

Trong khi đó, Zephyros thầm khẽ mỉm cười. Và hắn nghĩ thầm. Rằng lúc nãy, khi hắn cắn miếng Chuño đầu tiên trong đời mình - thì thật bất ngờ, nó đã làm hắn cảm thấy rất vui vẻ. Và vì thế, hắn rất biết ơn vị vua của mình.

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó.

Tại Lâu Đài Quỷ Vương, ở Chavín de Huántar.

Trên mảnh đất nơi chỉ có cơn đói và nỗi tuyệt vọng thống trị, những con quỷ lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, họ bắt đầu tự nguyện thu thập tất cả khoai tây dại mà họ có thể tìm được.

Và thế là, không ai trong số họ biết.

Rằng nỗ lực thu thập của họ đang bị một linh hồn trinh sát, dưới sự chỉ huy của Sartul, Quỷ Tướng đầu tiên của lực lượng Quỷ Vương, một kẻ có tham vọng tạo phản, quan sát một cách bí mật.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương